VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 52

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

“Gián điệp thương mại hả?” Tôi nói đùa với cậu ta.

“Anh thật sự tinh mắt nha!” Bản tính đùa dai của cậu ta lại tái phát, lại còn vỗ mạnh vào vai tôi: “Xem ra gần đây anh cũng chịu khó xem phim Hồng Kông rồi.”

“Thật lòng mà nói, bao nhiêu năm nay, cậu không có lỗi với Trịnh Diệu Dương.”

“Chuyện của Trụ Phong không phải tôi chọc gậy bánh xe đâu.”

“Không cần giải thích nhiều, chuyện đã qua thì để nó qua đi, trên thương trường không có đúng sai.” Tôi ngả người ra phía sau: “Còn chuyện gì nữa, cậu cứ nói đi?”

Cậu ta miễn cưỡng mở miệng: “Chị Phương có câu này muốn tôi nói ngay trước mặt anh.”

“Tú Phương?! Cô ấy… khỏe chứ?”

“Cũng không tệ lắm. Cô ấy bảo tôi nói lại với anh, cô ấy… đã chấp nhận sự thật rồi, đồng thời chúc phúc anh.” Khi Trương Ký Vân nói ra câu này, trong nụ cười có chút cay đắng, “Anh biết không? Chị Phương vẫn rất thích anh, chị ấy từng nói với tôi: Trần Thạc khiến người ta cảm thấy rất tĩnh tâm, chỉ cần đứng bên cạnh anh ấy, lòng sẽ bình tĩnh trở lại, cho dù bị anh ấy cướp đi tất cả cũng cảm thấy không sao.”

“Cô ấy nói tôi sao?”

“Tên khốn anh là phường cường đạo, có chỗ nào khiến người ta thấy tĩnh tâm chứ?! Tôi thấy anh chuyên làm cho người ta bốc hỏa mới đúng! Sao ai nấy cũng mê mẩn anh nhỉ?” Cậu ta lắc lắc đầu, đột nhiên lại thì thào thật nhỏ: “Còn cả đại ca nữa, anh ấy… và anh rốt cuộc là chuyện gì? Thủ thuật che mắt cỡ này của các anh thật không khác nào trận đồ Bát Quái, cho đến giờ tôi vẫn chả hiểu gì sấc.”

“Cậu cho rằng tôi và Trịnh Diệu Dương đang diễn kịch sao?”

“Hơn nữa còn diễn rất thật. Làm chị Phương và chủ tịch Trương cáu tiết bỏ đi, có chuyện gì mà đại ca không dám làm chứ, mà làm rồi cũng dám thừa nhận, Trần Thạc anh và anh ấy là cùng một loại người, muốn biểu diễn một tiết mục làm người đời hoảng sợ này cũng không có gì quá ngạc nhiên, diễn cái kiểu mập mờ này… Được rồi được rồi, coi như tôi phục các anh.”

Nếu như cậu ta đã muốn nghĩ như vậy, tôi cũng không định nói rõ ràng, quan hệ giữa tôi và Trịnh Diệu Dương không cần người ngoài tán thành hay bình phẩm, chúng tôi có nguyên tắc và chừng mực của chính mình.

Tôi đứng dậy chào từ biệt, “Công ty có việc, tôi phải đi trước đây. Còn nữa, tiện đây tôi nói với cậu một tiếng, vở kịch này, tôi và Trịnh Diệu Dương còn tính diễn tiếp đấy.”

“Điên hả? Tẩu hỏa nhập ma rồi sao?” Cậu ta không chịu nổi mà la lên.

Tôi cười gian, nghênh ngang đi thẳng. Ở cùng Trịnh Diệu Dương lâu ngày, tự nhiên cũng biết cách buông thả nỗi lòng của bản thân.

  Chập tối hôm đó, Trụ Phong nhận được bản fax đồng ý điều kiện, hai bên đều đạt được cơ hội hòa giải, Trịnh Diệu Dương vừa hăng hái lại thì đã kéo tay tôi: “Ê, lần trước anh đưa tôi đi ăn cái món gì gì… cực mất vệ sinh ở Loan Tử, gọi là gì ấy nhỉ?” Cậu ta khoác áo ngoài, ý bảo tôi dẫn cậu ấy đi.

“Đến đó ăn sao?” Tôi ù ù cạc cạc trước ý nghĩ kỳ quặc của cậu ấy.

“Nếu tôi vui lòng thì thế nào?” Cậu ấy trừng mắt nhìn tôi, “Anh nói quá nhiều lời vô ích rồi đấy, rốt cuộc có đi hay không?”

Tôi cười hừ một tiếng, đi theo sau.

“Chỉ mong hải sản hôm nay tươi mới một chút, đừng có khiến cho lần trước ai đó…”

Cậu ta tiếp lời rõ nhanh: “Yên tâm, thứ gì cũng để anh ăn thử một miếng trước.”

Tôi lập tức đưa tay khoác cổ cậu ta, đi nhanh về phía trước, dọc đường bị hai người đi qua nhìn thấy, hai người đàn ông vốn nghiêm túc đứng đắn của ngày thường đột nhiên vui đùa ầm ĩ ở hành lang, mấy cô nàng không khỏi há hốc miệng.

Cậu ta cười ha ha: “Này, Trần Thạc, anh chú ý hình tượng chút!”

“Hình tượng hả? Là thứ gì vậy?”

Chiếc xe chạy quanh, hòa nhập vào khu hàng quán vỉa hè đầy sôi động, thái độ của Trịnh Diệu Dương lần này rất tích cực, vừa ngồi xuống bàn đã chủ động gọi phục vụ chọn món ăn, cậu ấy chỉ tay vào menu, kiểu cách vẫn như cũ. Có nhiều người chốc chốc lại nhìn ngó sang Trịnh Diệu Dương với thân hình cao lớn và chiếc áo khoác tối màu, đôi khi, cậu ấy thực sự khiến người ta cảm thấy quá nổi bật.

Mặc dù vẫn là mấy món ngao sò, tôm cua cũ rích, nhưng bầu không khí lại tuyệt vời vô cùng, xung quanh là tiếng chúc tụng ầm ĩ, mùi dầu hào, hành gừng xông khói khiến cho cái mũi của mọi người ngứa ngáy lắm rồi, đến bà chủ quán cất giọng lanh lảnh mà chúng tôi còn không nghe được bất cứ âm thanh nào nữa… Tôi và Trịnh Diệu Dương nhìn nhau vài giây, đột nhiên có cảm giác mình đã “vào đời”.

“Uống rượu không?” Cậu ấy tự dưng hỏi.

“Chỗ này không có Brandy với Champagne đâu.”

“Anh có ý gì hả?” Biết rõ tôi cố tình chọc ngoáy, cậu ấy không thèm để ý tới tôi mà giơ tay gọi phục vụ, người ta cũng chẳng để ý đến cậu ta, cậu ta chỉ có thể đứng dậy tự ra gọi đồ uống, một lát sau, một thanh niên khuân tới hơn chục lon bia. Trời, hôm nay đúng là có người đổi tính thật.

Đột nhiên, “xoảng!!” Sau lưng vang lên tiếng cốc bia vỡ tan, chúng tôi kinh ngạc quay đầu lại…

Thật sự không thể nào ngờ nổi, bọn vừa đập chai kia đang lại hùng hổ đi về phía chúng tôi. Ba bốn tên trông như côn đồ đứng ngay sau lưng thằng thủ lĩnh đầu tóc vàng chóe, tên tóc vàng trợn mắt hung hãn, cầm cái mảnh chai sắc nhọn trong tay đi thẳng tới, miệng chửi bới loạn cả lên: “Hố hố, cuối cùng cũng đụng phải ông rồi, ông đây bị chúng mày dồn đến đường cùng, anh em thành đám chuột bọ thậm thụt trên phố, không rửa nổi nổi cục tức này, ông mày còn bức bối không yên!”

Cùng đứng bật dậy, tôi và Trịnh Diệu Dương nhìn nhau, đã biết tên kia là tay chân của ai rồi: Tề Hổ! Là gã Tề Hổ bị Trịnh Diệu Dương tống cổ khỏi Hồng Kông! Đám tép riu này đến giờ vẫn còn chưa chịu yên phận, trước kia tha cho chúng một con đường thoát, giờ lại thành ra thêm nợ vào thân.

“Đừng gây gổ chết người đấy, đại ca, chúng tôi làm ăn không dễ…” Bà chủ quán chua ngoa không thể không lộ mặt, vô cùng vất vả mà khuyên can.

Gã tóc vàng xô bà ta ra: “Không phải việc của bà, cút ngay sang một bên! Các anh em, lên!”

Nói thì dài dòng nhưng sự việc chỉ diễn ra trong chớp mắt, ngay khi cái bình vỡ lao thẳng vào mặt Trịnh Diệu Dương, tôi theo bản năng lao lên đỡ, nhưng cậu ấy còn nhanh hơn tôi, đẩy tôi ra ngoài mấy mét, tay kia đã vung lên đỡ thứ sắc nhọn nguy hiểm kia… Xung quanh phát ra một trận la hét ầm ĩ, cả đám đông đều bị dọa cho đờ người…

Tôi mở trừng mắt nhìn đầu nhọn đâm phập vào cánh tay Trịnh Diệu Dương, máu tươi phun ra, lòng tôi như muốn thắt chặt lại.

Trịnh Diệu Dương nghiến răng, vung chân đá mạnh vào bụng đối phương một cái, đám người phía sau đã đỏ mắt, xông tới hỗ trợ, bọn chúng đều biết dù thế nào đi chăng nữa, động vào Trịnh Diệu Dương thì tai họa khôn lường, cho nên cũng bất chấp rồi, cả lũ liều chết hợp lại, thật là một trận đánh đấm loạn xạ. Xung quanh vừa bàn vừa người, không thể thoải mái vung tay vung chân, bọn côn đồ chẳng thèm đếm xỉa gì đến quy định giang hồ nữa, tôi và Trịnh Diệu Dương nhất thời ăn đòn không ít, tôi vừa đánh vừa giận muốn phát điên, nhìn vết thương trên tay Trịnh Diệu Dương, bụng chỉ muốn nhanh chóng kết thúc trận lộn xộn này.

Trong lúc ẩu đả tôi dần phát hiện bọn chúng có tập tành đàng hoàng, ra tay cực kỳ ác độc, tôi vừa giải quyết xong hai thằng, tính lao ngay sang chỗ Trịnh Diệu Dương, cậu ấy vừa kịp nhận ra, đột nhiên quát lớn một tiếng: “Trần Thạc, cẩn thận!”

Tôi chỉ cảm thấy một luồng sức lực mạnh mẽ vụt tới sau gáy, ý thức được nguy hiểm, tôi vội vã xoay người cản lại, nhưng chân chiếc ghế sắt đã giáng mạnh xuống, sau đó… má phải tôi hứng một đòn nghiêm trọng, thực sự không thể chịu nổi, tôi đau đớn đến lảo đảo mấy bước, trước mắt tối sầm, tay vô thức che trán, chạm vào một dòng dịch lỏng ấm nóng.

Tôi nghe thấy tiếng rống giận của Trịnh Diệu Dương vang lên từ phía sau: “Con mẹ nó lũ khốn nạn chúng mày!!!”

Cậu ấy tiện tay vơ lấy một cái ghế, bạt mạng quật lại lũ côn đồ, bọn chúng đều bị thương cả, không khỏi hoảng hồn, nhất thời còn bị khí thế của cậu ấy áp đảo, chúng cũng biết nếu gây ra tai nạn chết người thì cả lũ đều gặp rắc rối lớn, bởi vậy biết điều mà lui lại. Gã tóc vàng thấy tôi đột nhiên không chống đỡ nổi mà quỳ rạp xuống đất, cũng đâm ra hoảng sợ, lại nhìn ánh mắt hung dữ muốn giết người của Trịnh Diệu Dương, rốt cuộc căm tức dẫn theo đám tay chân bỏ chạy.

Trịnh Diệu Dương kéo tôi từ trên mặt đất dậy, gác tay tôi lên vai cậu ấy, tôi chưa từng nghe thấy giọng cậu ấy vừa kiên định lại vừa run rẩy nặng nề đến thế: “Trần Thạc, anh không được phép gục, ráng chịu đựng, nghe không hả?! Mẹ nó anh không thể yếu rớt như thế được, Trần Thạc!”

Cậu ấy dốc hết sức đưa tôi lên xe, nhấn ga phóng thẳng tới bệnh viện với tốc độ kinh hoàng, không biết xe chạy bao lâu, đầu tôi dựa vào lưng ghế, đau đớn khó chịu, rên rỉ mấy tiếng trầm thấp, cảm giác mất đi ý thức đến nơi rồi, nhưng tôi vẫn nhắc đi nhắc lại chính mình: không được để cậu ấy thất vọng, ráng chịu đựng, phải ráng chịu đựng!

Tôi cũng thật không ngờ một thằng lưu manh đầu đường xó chợ lại khiến tôi thê thảm đến vậy, đúng là đen đủi, mà cũng chỉ trách mình bản lĩnh chẳng ra gì. Đến khi được đẩy vào phòng phẫu thuật, tôi hoàn toàn ngập trong một thế giới tối tăm, bóng tối này vô cùng quen thuộc, bởi không lâu trước đây tôi đã từng trải qua một lần, vốn tưởng rằng mình có thể thích nghi, ai ngờ lại chịu thêm một vết thương nặng khác.

Đến khi lấy lại được ý thức, tôi mới biết chắc lần này mình không chết, nhưng so với chết còn kinh khủng hơn nhiều, đầu tôi bị băng bó kín mít, lòng cảm thấy hoảng hốt khác thường… Tôi cố gắng quờ quạng rạp giường, cảm giác bất an vây chặt lấy tôi.

Bàn tay ai? Mạnh mẽ mà ấm nóng, không ngừng truyền năng lượng vào trong lòng bàn tay tôi… “Trịnh Diệu Dương… tôi bị sao vậy?” Giọng nói của tôi khàn khàn mà yếu ớt.

“Anh rất ổn, ngoan ngoãn nằm đó đi, tuần sau là xuất viện được rồi, anh nhất định phải nghe lời tôi đấy.”

“Cậu là bác sĩ hả? Tôi nghe cậu. Gần đây đúng là có duyên với bệnh viện thật.”

Cậu ấy hơi chán nản, không biết là giận tôi hay tự giận mình: “Anh nói bậy bạ gì đấy, bao lần chẳng coi cái mạng mình ra gì, cố tình chống đối tôi phải không?! Không cả biết tự bảo vệ mình! Con mẹ nó lần sau anh mà còn dám chơi trò ấy nữa thì khỏi cần chờ người khác dạy bảo anh!”

Tôi cười nhẹ ngắt lời cậu ấy: “Ê, cậu còn bao nhiêu kẻ thù chưa mò đến cửa nữa? Nói hết một lần cho tôi biết trước để còn chuẩn bị tâm lý, lần này cùng lắm chỉ là va đầu nhẹ, lần sau…”

“Anh đúng là đáng đập!” Cậu ấy tức giận quát lên, cả thân thể nặng chịch đột nhiên nhào tới, trong thoáng chốc đã mút môi tôi, tôi ngẩn người, “Nằm yên ở đây cho tôi, tôi đi giải quyết bọn chó má kia.”

“Bỏ đi, đừng mạo hiểm vì loại ấy.”

“Yên tâm, tôi không có ngu như anh đâu.”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp