VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 10

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Hắn không phải kẻ có vấn đề về thần kinh đến nỗi không phân biệt được loại hành vi kỳ quặc như thế này nên làm ở chỗ nào, ngay cả ở cung Lệ Nguyệt hắn cũng chẳng dịu dàng như vậy, tôi không biết hắn đối xử với đàn bà của mình có như vậy hay không – không bao giờ để bản thân lơ là cảnh giác, giống như một con thú chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể vồ đến tóm gọn con mồi, vô cùng nguy hiểm. Cả hai chúng tôi đều nhận ra, hẳn chỉ đơn giản là muốn thấy tôi mất mặt mà thôi.

Thấy tôi bị hành cho chán nản, Trịnh Diệu Dương hắn thoải mái vô cùng. Xem ra lâu lắm rồi hắn không gặp được món đồ chơi nào ra hồn để tiêu khiển cả, tôi đây lại tự chui đầu vào rọ, không cách nào tránh khỏi xui xẻo này, có điều mạo hiểm luôn đi cùng với thời cơ mà.

Có đôi lúc tôi thật sự cho rằng Trịnh Diệu Dương đã đến mức tùy hứng làm bậy không thể chữa nổi, những kẻ có tiền luôn vậy, coi người khác là cỏ rác, còn mình là vị thần bất bại, Trịnh Diệu Dương cũng không tránh khỏi sai lầm này. Nhưng một khi hắn đã điên lên, thì cũng liều mạng như một đứa trẻ mà thôi. Đương nhiên đây chỉ làm cảm giác của tôi, những đối thủ của hắn trên thương trường, những quan chức chính phủ phải đau đầu vì hắn, một Tề Hổ phải chạy nạn sống qua ngày, còn có ông ngoại Trương Thủ Huy của hắn, chỉ cần là những người đã từng phải chịu khổ vì hắn thì không ai dám coi thường hắn cả.

Nếu như tôi không tính sai, hai ngày sau chính là ngày tổ chức cuộc họp hội đồng quản trị Trụ Phong, Jolie đã từng nói cho tôi biết đó là thứ tư ngày mười chín. Tôi vẫn nhớ rõ, đó không phải là lúc thời cơ chín muồi, nhưng cũng đủ để cho tôi điều tra rõ hơn về các phe phái trong đó.

Ngày thứ hai, vết thương của tôi đã bớt sưng, chỉ để lại vết bầm tím nhàn nhạt. Tôi đến công ty đúng giờ, không có ý định khiến cho Trịnh Diệu Dương ngứa mắt, tôi hi vọng hắn có thể nhanh chóng quen với sự xuất hiện thường xuyên của một người như tôi ở trước mặt hắn, tốt nhất là quen đến mức lơ là luôn cả hành động của tôi. Không thể nghi ngờ, chuyện này còn khó hơn nhiều lần lấy được tín nhiệm của hắn.

Tôi ngồi xuống chiếc ghế da trong phòng làm việc sang trọng tại tầng cao nhất của công ty, vừa cầm cốc cà phê lên nhấp một ngụm, tôi lập tức nhíu mày, đổi người đổi cả vị cà phê luôn đó hả, thật chẳng còn tin vào cái gì được nữa.

 Sáng nay tôi đã không nhìn thấy cô thư ký xinh đẹp Jolie kia nữa, thay thế cô nàng là một em gái xinh đẹp tươi tắn, tôi không khỏi rợn người mà cười, thủ đoạn của Trịnh Diệu Dương quả nhiên không ít, có lẽ tôi không nên phụ ý tốt của hắn, cứ lựa chọn tiến thêm một bước tán tỉnh yêu đương với mấy cô em này có phải sẽ càng tốt hơn không?

“Joanna.” Nếu như tôi không nhớ nhầm tên của cô nàng: “Đổi giúp tôi một cốc cà phê đen, tôi không thích Mocha[1] cho lắm.”

“Ồ, anh Trần, thật ngại quá, em pha một cốc khác giúp anh.”

“Làm phiền cô rồi.”

Tôi không phải loại đàn ông quá khắt khe, việc càng lớn càng dễ cho qua, nhưng có một số việc tôi sẽ để ý, ví dụ như độ tinh khiết của cà phê.

Có tiếng động vang lên trên cánh cửa hạnh đào, tôi biết đằng sau cánh cửa đó không phải là Trịnh Diệu Dương, tiếng gõ cửa đều đặn mà nhẹ nhàng, hơn nữa cửa không hề khóa.

Tôi đi ra mở cửa, cười ngạc nhiên: “Sao lại là cô?”

“Không chào đón tôi sao?” Cô ấy nhoẻn miệng cười diễm lệ, không ngờ cũng giống Trịnh Diệu Dương nâng cằm tôi, có điều bàn tay thon dài mềm mại này mang đến cảm giác thoải mái hơn rất nhiều: “Ôi, đỡ hơn chưa? Đừng trách hôm qua tôi không đến thăm anh, bác sĩ Thành nói anh không sao cả, tôi mới không đến làm phiền đấy.” Cô ấy hoàn toàn không nhắc gì đến chuyện bắt cóc, cách cư xử nhẹ nhàng càng lộ lên cốt cách quý phái.

“Tôi đâu có cao quý ngạo mạn vậy chứ! Nếu như cô thích, có thể đánh tôi thêm vào cái nữa cũng được, đảm bảo vẫn lành lặn không ảnh hưởng gì.” Tôi nói đùa với Từ Tú Phương.

Từ một người ngoài trở thành “yêu nhau yêu cả đường đi”, cô gái này thật sự đã làm quá nhiều việc vì người đàn ông kia rồi, vì tình yêu, có thể khiến cho việc phản bội ngày đó trở nên hợp tình hợp lý. Những con thuyền ưu tú được phái đi lần lượt bị Trịnh Diệu Dương thu lại dưới chiến hạm của mình, ngay cả xương cốt cũng bị hắn nhặt lên lắp ráp lại thành vây cánh, quả là quá giỏi!

Nhờ có việc này gợi ý, mà tôi đã sửa soạn đi một nước cờ nguy hiểm:

Tôi quyết định từ giờ trở đi sẽ giả vờ như nảy sinh tình cảm khác thường với Trịnh Diệu Dương, khi xảy ra vấn đề yêu đương, thì có thể dựa vào đó nhận được thái độ rõ ràng nào đó của hắn. Chuyện này sẽ dẫn đến một trong hai kết quả: Thứ nhất, đầu tiên là lạnh nhạt, sau đó từ từ đối xử với tôi theo kiểu “coi trọng nhưng không gần gũi”, lại không muốn đuổi tôi ra khỏi Trụ Phong. Thứ hai, thừa dịp ngả ngớn chơi đùa, cũng cố tình bôi nhọ tôi trước mặt mọi người, nhưng thực tế không thể chịu nổi tôi.

Không cần biết là loại nào, đều có thể khiến hắn muốn tránh xa tôi, tôi là đàn ông, mà hắn là Trịnh Diệu Dương, hắn sẽ không cho phép bản thân gặp họa vì một vụ bê bối chẳng đâu vào đâu. Đợi đến khi phương án này thành công, tôi có thể lợi dụng thế lực của Lai Chính Mạt thực hiện kế hoạch B của mình.

Thật ra, muốn làm cho bất cứ người phụ nữ nào tin rằng tôi yêu họ chẳng phải là chuyện khó khăn gì, nhưng muốn cho Trịnh Diệu Dương tin rằng Trần Thạc sau khi trải qua những chuyện phơi bày bản chất kia lại vô duyên vô cớ quay ra “mê thích” hắn, chuyện này thật khó thuyết phục. Hắn không phải thằng ngu, cũng không phải gái đẹp, cái trò cười thế kỷ vừa vô lý vừa vô luân này muốn diễn cho thật cũng chẳng dễ đâu. Nhưng không ai biết, một sở trường khác của tôi chính là diễn kịch, tôi đã sắm thành công không ít vai diễn quan trọng ở Thành Nghiệp, cho nên Trương Thủ Huy mới coi trọng tôi.

Chậc, tới rồi, thử thách thật sự đã tới rồi! 

“Sao cô lại qua được cánh cửa này vậy?” Tôi tiếp tục cười tán gẫu với Từ Tú Phương.

“Cần ai cho phép sao?”

Tôi cười nhạt: “Chủ tịch”.

“Nếu như Diệu Dương cổ hủ như vậy, tôi đã sớm đá anh ấy rồi.” Dường như đã quen thuộc hơn với tôi, cô ấy cũng bắt đầu nói năng thoải mái: “Quản lý Trần vội cái gì vậy? Bị thương mà vẫn đi làm, không biết có được tăng lương không nhỉ?”

“Cô thân cận với chủ tịch như vậy, nói giúp tôi một tiếng đi.”

“Tôi có thân với anh ấy, cũng không gần[2] bằng anh.” Cô ấy tao nhã xoay người ngồi xuống ghế trước mặt tôi: “Bởi vì anh với anh ấy chỉ cách nhau một bức tường thôi.”

“Nhưng không nhất thiết thấy mặt nhau. Tôi sống ở Manhattan một năm rưỡi rồi mà vẫn không biết hàng xóm là ai đây này.”

Từ Tú Phương cười ha ha, tôi nhàn nhã ngồi bên bàn làm việc nhìn dáng vẻ chân thật của cô ấy, chợt nhớ tới nỗi buồn của cô nàng sau khi ăn xong bánh bông lan ngày ấy. Cô ấy có thật sự hài lòng không? E rằng không. Cho dù trước nay cô ấy chưa bao giờ nói với tôi về chuyện từng làm việc cho Trương Thủ Huy, nhưng cũng đã tiết lộ quá nhiều thứ liên quan đến chính mình cho tôi nghe, mà khi một người phụ nữ tâm sự hết những bí mật trong lòng cho ai đó, thì có nghĩa là cô ấy đã quyết định tin tưởng người ta rồi. Tôi biết, cô ấy có thiện cảm kỳ lạ với tôi.

Thật ra, chị Phương luôn có quyền uy trước mặt đám đàn ông kia vốn không hề biểu hiện bộ dạng kiên cường không thể sụp đổ, dù sao cô ấy cũng chỉ là một cô gái mềm yếu, mà có lẽ vốn không có bất cứ người phụ nữ nào có thể dắt mũi Trịnh Diệu Dương.

“Nào Trần Thạc, đi theo tôi, đừng sợ! Tôi đưa anh đi làm quen với hàng xóm mới, anh lập tức sẽ biết anh ta là ai thôi.” Cô ấy đột nhiên đứng dậy, kéo tay tôi muốn bước qua cánh cửa kia, phụ nữ một khi đã nổi hứng, thì rất khó ngăn lại được: “Tôi chưa bao giờ được thấy hai người đứng cạnh nhau, nào, hai anh chàng đẹp trai đứng cùng nhau để tôi được mãn nhãn nào.”

Tôi không ngờ một Từ Tú Phương luôn hành động thận trọng vững vàng lại có thể “lên cơn” như thế, giống đặc một cô bé không suy nghĩ, có lẽ một bên là người yêu, một bên là bạn bè, cả hai đều thoát chết trở về, cho nên cô ấy cũng thả lỏng không ít. Tôi cứ bị cô ấy kéo vào trận chiến như vậy, không thể không bắt đầu một màn diễn xuất ngẫu hứng.

“Diệu Dương, hãy gặp bạn trai mới của em, hàng xóm của anh, Trần Thạc!” Cô ấy nói xong còn hôn một cái lên mặt tôi. Hành động này khiến cho tôi hơi giật mình, nhưng lập tức hiểu ra ý đồ của cô ấy, cô ấy muốn lợi dụng tôi để khích Trịnh Diệu Dương. Nhưng tôi biết cô ấy đã nhầm rồi, người yêu của cô ấy tuyệt đối không phải loại người dễ dàng khống chế như thế.

“Lại lên cơn gì rồi?” Hắn rời mắt khỏi đống giấy tờ mà ngẩng đầu lên cười bao dung, không hề để bụng chút nào, còn có sự dịu dàng hiếm thấy.

Tú Phương chỉ nhìn tôi, tiếp tục cười nói: “Em và Trần Thạc rất hợp nhau.”

 

Chú thích:

[1] Tên một loại đồ uống khá được ưa chuộng, thành phần là hỗn hợp giữa cà phê espresso được pha bằng hơi nước và chocolate nóng.

[2] Từ Tú Phương đang chơi chữ, thân cận bao gồm thân và gần (cận).


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp