VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 09

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Nhưng đối mặt với loại người lọc lõi như Trịnh Diệu Dương, nếu như cứ dùng cách thông thường mà ứng phó, thì chắc chắn chẳng có kết quả gì, về điểm này thì tôi đã lĩnh giáo qua nhiều lần rồi.

Mười phút, nếu như chỉ là mười phút, tôi nghĩ tôi sẽ biết ơn lắm lắm. Để mặc cho tên ngang ngược này tùy tiện làm trò trên người mình vốn không phải là thứ mà Trần Thạc tôi dễ dàng chấp nhận, nhưng khi áo đã bị lột đến khuỷu tay, thì người tôi chợt có chút phản ứng, trong đầu nảy ra câu nói hôm trước của Lai Chính Mạt: “Thứ có thể dùng được, thì đừng lãng phí.”

“Anh có phản ứng.” Hắn đột nhiên dừng động tác nhìn thẳng vào mắt tôi, khiến tôi không thể lẩn tránh.

Đúng vậy, tôi có phản ứng, là do sự cho phép và dung túng hết sức của tôi dẫn đến kết cục này. Nếu như nói là do kỹ thuật của Trịnh Diệu Dương quá thành thạo thì cũng không hẳn là sai, cho dù tôi có là kẻ lãnh cảm thì cũng không chắc có thể chống đỡ được sự trêu chọc của hắn. Có điều tôi biết, nếu như người trước mắt đổi thành kẻ khác thì tôi nhất định kiềm chế được, nhưng hắn lại là Trịnh Diệu Dương – đối thủ mà tôi coi trọng nhất, nhìn hắn làm ra những chuyện đáng hổ thẹn thế này để phục vụ tôi khiến cho lòng tôi cảm thấy sung sướng, một thứ cảm giác hưng phấn không thể kiềm chế được. Tôi phải thừa nhận thời khắc tôi hưởng thụ cảm giác này, cảm giác rất mới mẻ, rất kích thích, nếu như tôi tình nguyện đổi tư thế khác đáp lại động tác của hắn, chứ không phải khăng khăng cho rằng mình đang chịu nhục, thì chuyện này chính xác là hưởng thụ – hưởng thụ cảm giác nhìn đối phương từng bước từng bước sa vào bẫy.

Hoặc có lẽ nên sớm tìm lấy một điểm cân bằng, đến cuối cùng cuộc chiến này cũng bất lợi cho chính mình mà thôi.

Trước đây tôi quá để tâm đến hành vi có tính hủy diệt và công kích này, hiện tại tôi cảm thấy không cần quá quan tâm nữa, có thể hắn cùng lắm chỉ muốn mượn cơ hội vuốt mặt tôi, thấy tôi ghét tiếp xúc với đàn ông, cho nên hắn mới cố ý như vậy, hắn chính là người như thế. Hắn muốn chiếm thế thượng phong ngay trước khi khai chiến, nếu như sự việc thật sự diễn biến đúng như hắn điều khiển, hắn ngược lại sẽ không còn nhiều hứng thú nữa.

Nếu hắn có thể thoải mái biểu diễn màn kịch tình ái này ngay tại hang ổ của kẻ thù, thì một nhân vật nho nhỏ như tôi cần phải để tâm cái gì nữa chứ? Nếu như chuyện này có thể giúp tôi đạt được mục đích… Còn nữa, cho dù dâng cho hắn, hắn cũng không nhất định sẽ lấy, đây chính là bản tính của Trịnh Diệu Dương.

Tôi nghĩ, trải qua lần sinh tử này, tôi cũng khôn ngoan hơn một ít, chống cự chỉ càng trì hoãn tiến độ công việc mà thôi. Được, cả hai cứ việc giở hết trò ra đi.

“Đúng vậy, tôi có cảm giác, vậy anh thì sao?” Tôi liếc mắt nhìn hắn đầy khinh thường, “Thì ra cũng chỉ biết nói mà thôi.” Đối với đàn bà mà nói, hắn là một tên tình nhân không có khái niệm chung thủy, còn đối với tôi mà nói, hắn là một đối thủ tốt có thể khơi dậy ý chí của tôi.

Hắn hơi kinh ngạc trước sự thay đổi thái độ của tôi, ánh mắt lạnh nhạt lại lóe lên, tiếp theo… hắn ta mỉm cười: “Trần Thạc, anh đừng có hối hận đấy.”

Hắn lôi tay tôi chạm vào nơi đó của hắn, hự, cương thật rồi.

“Có muốn chơi giả thành thật không?” Hắn lại ghé vào tai tôi.

Tôi còn thoải mái hơn hắn: “Anh muốn anh em Trụ Phong cùng xem trò cười của anh?”

“Không phải của tôi, là của chúng ta.” Hắn dừng một chút: “Có điều hình như… không kịp nữa rồi…” Tôi cũng nghe thấy bên ngoài có động tĩnh.

Đúng lúc này, cánh cửa bị đá văng ra, tên Cát Tử đứng cạnh máy quay nhìn tôi và Trịnh Diệu Dương từ đầu đã ngây ra, thấy biến cố xảy ra bất ngờ như vậy hoàn toàn không kịp phản ứng gì, người của Trụ Phong đã xông tới nhanh như chớp, khuôn mặt trắng bệch hơn cả tờ giấy.

Trương Ký Vân xông vào đầu tiên, tôi sớm đoán được hắn không đơn giản, người làm ăn ở thế giới ngầm không thể che giấu được vẻ sắc bén.

Trong chốc lát, hiển nhiên tám chín anh em cùng chạy ào vào căn phòng đều bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ ngây người, Trịnh Diệu Dương còn đang ôm tôi nửa người trần trụi, trên cổ là vết hôn đỏ sậm, hắn thì phanh áo hở ngực, khóa quần mở ra… xem ra, tôi cần phải có chút biểu hiện mới được.

Tôi đẩy hắn ra, thong dong nhặt quần áo trên mặt đất mặc vào, cho đến khi hoàn thành xong toàn bộ động tác, tôi mới quay đầu lại nhìn Trịnh Diệu Dương, hắn vẫn dựa lưng vào tường không nhúc nhích, thong dong hơn tôi nhiều.

Rốt cuộc, hắn kéo khóa quần lên, nhận lấy chìa khóa mà Trương Ký Vân ném tới để mở xích chân, giắt khẩu súng được đàn em đưa đến vào sau hông, rồi mới nhíu mày nói: “Sao chậm như vậy?”

“Kẹt xe, thưa đại ca.” Trương Ký Vân trả lời hài hước.

Các anh em giống như tìm được lối thoát cho phản ứng kinh hãi vừa rồi, cười ha hả chữa ngượng. Tôi đi theo đoàn người ra ngoài, lại đột nhiên nhớ tới băng ghi hình, lập tức quay lại lấy ra khỏi camera.

Cho dù chỉ là hôn hít với vuốt ve thì cũng quá thừa đặc sắc và kích thích rồi, huống chi diễn viên là Trịnh Diệu Dương và… một người đàn ông bí ẩn.

Có cả trăm người của Trụ Phong đến đây, đều vây kín cả cái nơi tối tăm này, hừ, thật sự không thèm phiền đến cảnh sát nữa.

Tề Hổ sống chết cũng không chịu quỳ xuống đất, hai tay bị người của Trụ Phong bẻ chặt ra phía sau, hắn thẳng lưng nhìn Trịnh Diệu Dương đầy căm tức: “Xem như mày lợi hại! Có thể gọi quân cứu viện đến. Ông đây thua rồi, nhưng mày cũng đừng để lọt vào tay ông lần nữa…”

“Còm dám sủa!” Một người tiến lên tát cho hắn một phát.

“Ấy…” Trịnh Diệu Dương ngăn cản: “Dù sao người ta cũng là đại ca, đừng quá đáng thế.” Nói là nói vậy, hắn lại vẫn đi tới, tóm tóc Tề Hổ: “Đừng lo, tao không chỉ không giết mày, mà còn cho mày cơ hội làm lại từ đầu, đi Mỹ, Italia, Brazil đâu cũng được, chỉ cần mày đủ sức mà cút đi, dù là nơi nào đi nữa tao cũng không phái người làm khó mày, chỉ có Hồng Kông, Hồng Kông là của tao! Chỉ cần mày giữ lời, tao sẽ không gây bất lợi cho mày, băng ghi hình này…” Hắn quay đầu lại liếc một vòng qua đám người, cuối cùng dừng lại trên người tôi: “Trần Thạc, đưa băng ghi hình cho tôi.”

Tôi ngẩn ra, không hiểu rõ ý đồ của hắn lắm, nhưng vẫn đi lên đưa cho hắn.

Hắn nhận lấy, ngay sau đó nhét vào trong tay Tề Hổ: “Cầm lấy, đây là bùa hộ mệnh của mày. Tao mong mày cũng có thể thực hiện đúng lời hứa với tao, một khi đi rồi thì đừng bao giờ quay đầu lại, tao sẽ thu xếp giúp mày. Nhưng sau này, nếu có một ngày mày để tao nhìn thấy mày ở Hồng Kông, thì mày tự gánh lấy hậu quả, cho dù chỉ là cái bóng của mày cũng không được. Mày hiểu ý của tao chứ, hả? Tề Hổ, mày chung quy cũng chẳng phải là hổ, mày phải nhớ kỹ: mày, chỉ có một cái mạng mà thôi.”

Phải, kẻ dám chọc giận Trịnh Diệu Dương, ắt phải nhận lấy kết cục thảm hại không bằng chó nhà có tang.

Thật ra giết một người rất dễ, nhưng thả một người để cho hắn sống thảm hơn chết càng khó hơn, cần đến rất nhiều sức mạnh, cũng cần tính phiêu lưu rất lớn. Chém giết chỉ trong một ý nghĩ mà vẫn có thể chừa lại cho đối thủ một con đường sống, việc này chỉ có Trịnh Diệu Dương mới làm được thôi.

Ngoại trừ chấp nhận để giữ lại được cái mạng, Tề Hổ cũng không còn lựa chọn nào khác, hắn tức tối quay đầu không lên tiếng, cũng không thể hiện thái độ gì.

“Mày không nói nghĩa là chấp nhận rồi.” Sau đó, Trịnh Diệu Dương thong thả quay đầu nhìn Trương Ký Vân: “Chỗ này cậu xử lý nốt, tôi về trước đây, một ngày rồi còn chưa có tắm rửa nữa.” Giữa lúc căng thẳng nhất, hắn ta luôn có cách nhả ra câu nói làm người ta hết hồn.

Nửa số anh em giải đám người của bang Uy Hổ lũ lượt ra ngoài, tôi chẳng nói chẳng rằng theo sát đoàn người, mới nhận ra chỗ này chẳng qua chỉ là tầng hầm dưới nhà kho thôi.

Tôi nghe thấy tiếng Trịnh Diệu Dương ở phía trên dặn dò: “Đại Trương, cậu đến Bộ Khoa Học Công Nghệ, bảo bọn họ làm việc với Tổng Cục, hệ thống định vị trên xe tôi cần thay đổi, rút ngắn thời gian phát tín hiệu lại, mười hai tiếng đồng hồ quá dài đi, thiếu chút nữa là bị đám chuột ranh kia hành chết rồi.” Anh ta tỉnh bơ nói về nỗi khổ mà mình vừa nếm phải.

“Vâng, anh Trịnh, em đi làm ngay đây.” Cậu ta vừa định đi thì dừng lại: “Anh Trịnh, anh bị thương rồi, có cần em gọi điện cho bác sĩ Thành, bảo anh ta tới kiểm tra toàn thân cho anh không.”

“Ba cái trầy xước nho nhỏ này mà đã xảy ra chuyện, thì Trịnh Diệu Dương tôi đã chết cả trăm lần rồi.” Dường như anh ta đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại, ánh mắt sắc bén quét đến chỗ tôi: “À… Nhưng mà đi gọi anh ta cũng tốt.”

Sau đó hắn bất chợt đi tới chỗ tôi: “Để A Minh lái xe đưa anh về biệt thự.”

“Không cần, tôi có thể lái xe.” Trải qua một trận bẫy rập mạo hiểm như vậy, đổi lại một tiếng quan tâm của sếp, cái giá phải trả quá lớn đi, Trần Thạc tôi không dám nhận. Tôi chả thèm để ý gì nữa mà bỏ đi, không quan tâm ánh mắt tàn khốc muốn giết người ngay sau lưng mình.

Có điều trong giây phút bước vào cửa xe, khóe miệng của tôi bất giác nhếch lên. Trịnh Diệu Dương, tôi cần thay đổi cách chơi với anh vậy, tôi dùng dằng hết nổi rồi, cần phải đánh nhanh thắng nhanh thôi.

Mặc dù tình hình cũng không đến nỗi gay go như trong tưởng tượng, nhưng mỗi lần nghĩ lại tôi vẫn không khỏi cảm thấy sợ hãi. Tôi trở lại biệt thự Hải Cảnh, dội nước lạnh lên người, cảm giác nóng rát trên da thịt đã nhắc nhở tôi những gì xảy ra đều là thật. Thắt lưng có vết tích bầm tím, chỗ má phải gần cằm cũng hơi sưng đỏ.

Khi tôi quấn khăn tắm quay về phòng ngủ thì có tiếng chuông cửa vang lên. Tôi buông thuốc cao trong tay ra mở cửa.

Nhìn thấy người vừa đến, tôi cười cười: “Tin tức của cậu cũng nhanh nhạy gớm, chưa gì đã chạy tới tận nhà người bị hại để thăm hỏi, sao không thấy cậu là kẻ đầu tiên xông xáo tới hiện trường để cứu người nhỉ?” Tôi trêu cậu ta, xoay người đi đến quầy bar nhỏ rót ra một chén rượu Brandy: “Có muốn thử chút không?”

Tăng Kỳ Vỹ thoải mái nhận lấy chén rượu: “Ý của anh là, tôi là kẻ chuyên đến muộn, đi nhặt xác cho người ta thôi chứ gì.”

“Cậu khiêm tốn ghê ha.”

“Ha ha, sao lại để chúng nó tóm dễ dàng như thế? Thế mà anh còn nói tôi xui, xem ra anh còn xui hơn cả tôi đấy!” A Kỳ ngồi đối diện vắt chéo chân đùa giỡn: “Đừng có nói với tôi là anh vì nghĩa quên mình, nói đi nói lại, anh và Trịnh Diệu Dương thì có cái nghĩa quái gì đâu.”

“Nếu như hắn chết, chủ tịch Trương sẽ tha cho chúng ta hả?”

“Cho nên vụ bắt cóc này mới khiến tôi sợ đến hết hồn luôn.”

“Chung quy cũng phải có người làm bia đỡ đạn, để cho hắn bị tóm đi một mình thì không ổn cho lắm.” Tôi thong dong uống một ngụm rượu.

“Nói thì không sai, nhưng Trần Thạc anh đã bao giờ chịu làm bia đỡ đạn cho kẻ khác chứ?” Thấy tôi không hưởng ứng, cậu ta cũng tự cảm thấy nhạt nhẽo mà chuyển sang chuyện khác: “Chú Lai đến tìm tôi, nghe tin anh và Trịnh Diệu Dương bị bọn bang Uy Hổ bắt đi, chú ấy cũng sợ đến suýt toi cái mạng già, lập tức phái mấy trăm người lật tung từng tấc đất Hồng Kông lên để tìm, còn cảnh sát thì cho rằng đây là chuyện xã hội đen giải quyết nhau, vui vẻ ngồi chờ hưởng sái. Nhưng cuối cùng vẫn bị người của Trụ Phong tìm được trước tiên, chắc anh cũng biết, trên xe của Trịnh Diệu Dương có máy theo dõi.”

“Hắn sáng suốt hơn tôi nghĩ rất nhiều.”

“Cho nên mới nói có cướp người cũng đừng cướp xe. Bọn nhãi con bang Uy Hổ rơi vào cảnh này rồi mà đầu óc vẫn ngu không đỡ nổi.”

“Cần phải đi gặp chú Lai một lần rồi.”

“Có kế hoạch gì mới sao?” A Kỳ cũng là một người nhanh nhạy, muốn hành động một mình gạt cậu ta e rằng không dễ, cứ nhìn sự lo lắng mỗi lúc một dày đặc trong mắt cậu ta là biết. Xem ra cậu ta cũng phát cáu vì tình trạng dậm chân tại chỗ mãi thế này rồi.

“Không xem là kế hoạch gì mới, chỉ là cái trò hề bắt cóc lần này đã cho tôi chút gợi ý, cho dù Trụ Phong có mạnh đến đâu, thì cũng không phòng nổi những thế lực bí mật, Trụ Phong ở ngoài sáng, những bang phái nhỏ đó ở trong tối, họ không thể phòng bị hết được, kiểu gì cũng có kẽ hở mà thôi.”

“Anh chuẩn bị hành lại nghề cũ ở thế giới ngầm?” A Kỳ ngạc nhiên nhướn mày.

“Cậu rất hiểu tôi, đến lúc cần thì không gì không thể.”

“Trần Thạc, anh có chắc chắn Trịnh Diệu Dương sẽ không kiểm soát anh hay nhúng tay vào hành động của anh nữa chứ?”

“Tôi sẽ tự nghĩ cách.”

“Trước đây anh có bao giờ làm những chuyện không chắc chắn như vậy đâu.”

“Đó là vì chưa gặp được đối thủ ngang cơ thôi.” Tôi cười cười: “Cậu đi bàn bạc với Liêu Kinh, đến lúc đó cậu đi gặp Lai Chính Mạt với tôi.”

“Được. Phải rồi, cậu Liêu Kinh kia nghe tin các anh mất tích cũng sắp điên lên rồi.”

“Tuy rằng Liêu Kinh quá hấp tấp, nhưng nắm đấm rất có sức thuyết phục, có cơ hội tôi nhất định phải cho cậu ta phát huy năng lực.”

Tiếng chuông cửa lại vang lên, A Kỳ trêu chọc: “Hôm nay chỗ anh thật là náo nhiệt ha.”

Ngoài cửa chính là Trịnh Diệu Dương mặt lạnh như tiền cùng một người đàn ông xa lạ.

“Chào anh Trần, tôi là bác sĩ cá nhân Thành Bỉ Đắc.” Người đàn ông trung niên thấp bé lịch sự đưa tay phải ra: “Tôi đến khám vết thương giúp anh.”

Không cách nào nói ra được hai chữ “Không cần”, tôi chỉ có thể mở miệng: “Cảm ơn.”

Tôi nhìn Trịnh Diệu Dương: “Anh ngồi đi.”

“Anh đang uống rượu?”

“Phải, là rượu Brandy, có vấn đề gì sao?”

Vị bác sĩ nở nụ cười, tỏ ý không sao: “Chỉ cần không uống loại quá mạnh là được.”

Lúc này A Kỳ chêm vào một câu: “Nghe nói rượu có thể trị thương giảm đau.”

“Cũng không hẳn là cách khoa học đâu.” Bác sĩ Thành nhã nhặn đáp lời, Trịnh Diệu Dương mặt không biểu cảm liếc mắt nhìn A Kỳ.

Mọi người đều tự ngồi xuống ghế sô pha, Trịnh Diệu Dương trước sau không nói một lời, thuận tay cầm lấy chén rượu tôi đã uống qua đặt ở trên bàn, ngửa đầu uống cạn. Hắn hành động đến mức tự nhiên như vậy, giống như tôi và hắn đã quen thuộc rất lâu rồi vậy, tôi làm bộ không nhìn thấy.

Khóe miệng hắn cũng có vết bầm, nhưng không nghiêm trọng, xem ra cũng là kẻ lỳ đòn. Trong lúc bác sĩ Thành kiểm tra vết thương ở thắt lưng cho tôi, Trịnh Diệu Dương đột nhiên đứng lên, đi tới trước mặt tôi, từ trên cao nhìn xuống giống như đế vương, dùng tay nắm nhẹ lấy cằm tôi. Tôi khẽ nhíu mày, ngạc nhiên trước hành động này của hắn.

Hắn thấp giọng như ở chỗ không người: “Sao chỗ này lại bị sưng…” Đầu ngón tay cái nhẹ nhàng miết qua môi tôi, rất đột ngột. Rồi hắn lại cúi người đến bên tai tôi bày ra cái trò sở trường của hắn: “Tôi quyết định từ giờ trở về nghỉ ở biệt thự Hải Cảnh, vậy sau này chúng ta cùng đường rồi, ít nhất cũng có thể chào hỏi bắt chuyện ở bãi đỗ xe, tránh cho anh nghĩ mình vô tội lúc nào cũng bị tôi làm liên lụy. Sống chung một mái nhà, anh cũng đỡ mệt hơn, dù sao cũng không thể bắt anh đường xá xa xôi chạy tới chỗ tôi chỉ để “ăn hành”. Anh nói có đúng không?”

“Tùy anh.” Tôi lạnh nhạt trả lời, hoàn toàn vì nghĩ cho cảm giác của hai người còn lại trong phòng mà thôi.

Tôi quay lại nhìn A Kỳ, sắc mặt cậu ta đã không được tốt cho lắm, hiển nhiên là đã bị cái trò tẻ nhạt này của Trịnh Diệu Dương làm cho rối loạn rồi, còn tên Thành Bỉ Đắc kia thì trước sau mang vẻ mặt thờ ơ chẳng liên quan gì đến mình, xem ra hắn cũng là người thông minh.

“Vậy thì…” Trịnh Diệu Dương cúi đầu, hai mặt gần như dán vào nhau: “Hẹn mai gặp.”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp