VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 08

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Tôi hoàn toàn không để ý tới lời sỉ nhục của bọn chúng, điều duy nhất mà tôi quan tâm chính là bọn chúng định làm gì tôi, thật ra tôi cũng đoán được đại khái, chẳng qua không dám nghĩ nhiều hơn mà thôi.

Giờ hành hình đã tới, tôi bị đẩy sang phòng bên cạnh, có khoảng chục thằng đứng đó, sắc mặt thằng nào cũng đầy bỡn cợt.

Tôi nhìn qua Trịnh Diệu Dương, mắt hắn đã nhắm chặt lại, đến khi mở ra thì tôi đã không còn nhận ra được trong đó chứa đựng bất cứ cảm xúc gì nữa.

“Được rồi, tao chờ chúng mày diễn trò này lâu lắm rồi đấy, dựng camera lên, Cát Tử, nhớ phải chọn góc quay khiến khán giả phụt máu mũi nhé.” Tề Hổ cố ý gào to, ngay lập tức lũ đàn em trong phòng đều cười ầm lên.

Đột nhiên, Trịnh Diệu Dương mở miệng, tiếng nói không vang, nhưng lại áp đảo được tất cả mọi người: “Chúng mày ra ngoài hết thì tao mới làm.”

“Đến lúc này rồi mà mày còn muốn đặt điều kiện với bố mày sao?” Tề Hổ giận dữ.

“Tao cho rằng tao có tư cách này.”

Đúng vậy, hắn có tư cách ấy. Bằng không, hừ, tổ lật thì chẳng có trứng lành, bang Uy Hồ sẽ chẳng còn ngẩng đầu lên được nữa.

“Mày giỏi! Mày đừng mong giờ trò, Cát Tử, chú mày ở lại đây trông chừng chúng nó cho tao, cái trò này tao vừa nhìn đã nổi cả da gà, nếu nhưng chúng mày không diễn đủ một giờ cho tao thì đừng trách ông mày dùng thủ đoạn khó coi.”

Bởi vì lão đại đã lên tiếng, cả bọn chỉ có thể thất vọng đi ra.

Người được gọi là Cát Tử kia vừa chỉnh máy quay vừa cười đen tối: “Nếu như chúng mày không có hứng, chỗ tao có thuốc đấy.”

“Không cần.” Trịnh Diệu Dương lạnh lùng từ chối.

Ngay trong khoảnh khắc đó, tôi mới biết được bản thân mình còn không hiểu rõ Trịnh Diệu Dương bằng Tề Hổ, hắn không muốn nhận thua, cũng không muốn vì chịu nhục mà tự hại mình, hắn bẩm sinh đã ngang bướng không chịu thua, một loại ngang bướng đáng sợ, cho nên không ngại làm ra những chuyện long trời lở đất.

Tôi đã xác thực được phán đoán của mình, bọn chúng muốn nắm được nhược điểm của Trịnh Diệu Dương, giữ nó để đảm bảo cái mạng của mình hoặc giành được cơ hội bắt đầu lại ở nước khác. Tề Hổ không phải kẻ ngu si, hắn không tin Trịnh Diệu Dương có thể buông tha cho bọn chúng đơn giản như vậy, hắn cần có thứ gì đó đảm bảo chắc chắn, Trịnh Diệu Dương suy cho cùng cũng là người nổi tiếng, bê bối tình ái của hắn chắc chắn là bùa bảo vệ có giá trị nhất.

Mà tôi đã trở thành quân cờ không lớn không nhỏ trong cuộc chơi này.

Lúc này, một chân của Trịnh Diệu Dương vẫn bị còng dây xích, cả người tôi lại không bị trói buộc gì. Bên trong là máy quay, bên ngoài là nòng súng. Tôi hít sâu một hơi, không biết lấy dũng khí từ đâu ra, thong thả đi đến chỗ Trịnh Diệu Dương.

“Anh chuẩn bị xong chưa?” Hắn lẳng lặng nhìn tôi, nói một câu như vậy.

Mẹ kiếp, giữa lúc căng thẳng tột độ tôi vẫn buộc phải thừa nhận, tôi sợ, thứ cảm giác này vô cùng xa lạ đối với Trần Thạc tôi. Tôi mỉm cười với hắn, nếu như biểu cảm đó vẫn được coi là cười đi: “Vì sao giữa anh và tôi lúc nào cũng lặp lại những câu đối thoại quái gở này?”

“Có lẽ đời chúng ta định sẵn phải làm một lần rồi.” Tới lúc này rồi mà hắn vẫn còn lòng dạ cợt nhả như vậy.

Khi tôi chỉ còn cách hắn có một thước[1], hắn nói: “Đúng là chạy trời không khỏi nắng.”

Tôi nghĩ rằng vẻ mặt của tôi lúc ấy chắc chắn rất buồn cười, cuối cùng vẫn không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cũng trêu chọc: “Chân anh bị xích, để tôi ở trên đi.”

“Cái gì?” Nụ cười của anh ta rốt cuộc cũng trở nên méo mó.

“Là anh đồng ý với bọn chúng, có phải tôi đâu.”

“Nói ra những lời này, anh không sợ bị thiên lôi đánh chết à?”

“Với đàn ông, tôi chả có hứng thú quái gì đâu.”

“Vậy tôi có thể giúp gì được nhỉ?”

Chắc chắn đoạn đối thoại giữa tôi và hắn có thể xếp vào hàng kinh điển trong số tất cả các thể loại phim ảnh tình cảm trên thế giới trước nay.

“Ê, chúng mày cù nhây cái rắm. Còn không mau làm đi, hao phim quá đấy.”

“Câm mồm!” Tôi và hắn vô cùng ăn ý mà cùng lúc quát dẹp thằng cha kia, dọa cho tên Cát Tử đó nhất thời sửng sốt, mặt mũi đỏ bừng, vừa định chửi lại đã bị Trịnh Diệu Dương chặn họng: “Thích ý kiến thì cút ra ngoài.” Hắn nói xong lập tức kéo lấy tôi, cả người tôi đổ xuống dán chặt vào ngực hắn, bởi vì tôi quá đói nên lực kéo này đủ khiến tôi hoa mắt chóng mặt, hắn dùng môi bịt kín miệng tôi.

Lần đầu tiên, tôi đại khái chỉ hơi giãy dụa một chút đã dễ dàng thuận theo, Trịnh Diệu Dương hắn còn không sợ xấu mặt thì tôi sợ cái gì, dưới tình huống kiểu này cho dù có bắt ngươi khổ sở hơn nữa thì ngươi cũng chẳng còn làm gì khác được nữa đâu.

Tôi nhắm mắt lại, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác toàn thân đau nhức lại bị đối phương hút hết hơi sức đến trống rỗng, tôi tính tưởng tượng hắn thành Lydia hoặc là một cô nàng xinh đẹp nào đó, nhưng vô dụng, sức mạnh ngang ngược trong môi lưỡi của hắn hoàn toàn không có cảm giác gì của đàn bà, mùi thuốc lá đã có chút quen thuộc với tôi quẩn quanh nhàn nhạt khiến cho tôi dần rối loạn cõi lòng.

Tôi thở hổn hển đẩy hắn ra: “Không thể… đổi kiểu khác sao?”

“Không muốn đổi… bởi vì kiểu này… có tác dụng.” Hơi thở gấp gáp tương tự một lần nữa phủ lấy tôi.

Hắn biết tôi ghét nhất là phải cùng hắn hôn hít, hắn lại cứ làm, cho thấy bản chất tồi tệ đã đạt đến trình độ nào rồi. Não bộ thiếu không khí, hai đôi môi đối chọi nhau không khoan nhượng, hắn đột nhiên mút sâu lấy đầu lưỡi của tôi, cắn môi trên của tôi, lại chuyển qua tấn công cằm tôi, dọc theo hai gò má của tôi đi đến bên tai. Tôi cảm thấy một luồng khí nóng rực chui vào tai mình, sau đó là tiếng thì thầm khàn khàn bình tĩnh của Trịnh Diệu Dương: “Trương Ký Vân sắp tới…”

 Lòng tôi run lên một cái, động tác trở nên cứng nhắc, đợi đến khi hiểu được câu nói của hắn, tôi mới lập tức chủ động dùng hai tay ôm lấy cổ và thắt lưng Trịnh Diệu Dương, vùi đầu vào hõm vai hắn: “Còn bao lâu nữa?”

“Hả?” Hắn đáp khẽ một tiếng, tạm thời tính là hắn đang hỏi. Tôi lặp lại lần nữa: “Như vậy… còn bao lâu nữa?”

“Mười phút… Cố gắng chịu đựng thêm mười phút.” Hắn đáp bằng giọng thì thào khàn khàn.

Tôi cảm giác được đầu lưỡi của hắn đang liếm láp vành tôi tôi, mẹ kiếp, cho dù là diễn kịch, thì cũng có cần phải thật như thế này không? Tôi cắn một nhát vào đầu vai hắn, không chảy máu, nhưng kẻ ngu si cũng phải biết rằng đây là lời cảnh cáo.

Nói thật, tôi vẫn không quen với việc tóc tai chạm nhau, cho dù trước đây làm tình với đàn bà thì cũng không chơi cái trò này, tuy rằng tình huống đặc biệt, cũng không đến nỗi quá buồn nôn, nhưng đối tượng lại là Trịnh Diệu Dương…

Hắn rõ ràng là một người tự cao tự đại, thấy tôi cắn hắn một nhát, hắn lại còn cố ý mút mạnh, hôn vào dưới tai phải tôi một thốn[2], cố tình muốn lưu lại dấu vết ở đó khiến tôi khó xử.

Chết tiệt! Hắn đã phát hiện ra – nơi mẫn cảm nhất của tôi.

“Này…” Toàn thân tôi run lên: “Anh, một vừa hai phải thôi.”

“Không! Anh chuẩn bị làm gì… hả?” Tay phải của Trịnh Diệu Dương tiến vào thăm dò phía sau tôi, bàn tay nóng hổi ma sát với lưng tôi, tôi nhất thời lạnh toát người, trong chớp mắt sức lực rã rời.

Con mẹ nó, đây rõ ràng là ve vãn!

 

Chú thích:

[1] Đơn vị đo chiều dài của Trung Quốc, trong đó một thước bằng khoảng 1/3 mét.

[2] Đơn vị đo của Trung Quốc, một thốn tương đương khoảng 3.715cm.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp