VA CHẠM - CUỐN TỤC

Chương 02

trước
tiếp

VA CHM – CUN TC

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

“OK, OK, em khóa miệng lại được chưa?” Marlee cười ầm lên, sau đó nghiêng người dựa vào tôi đầy mờ ám, chớp chớp mắt tinh nghịch: “Này, em vẫn muốn hỏi anh một chuyện, anh và Diệu Dương thực tế đã thân mật đến mức độ đó… sao cứ luôn giả bộ đứng đắn trước mặt em? Chuyện đó… chính là chuyện đó đó, hai người làm thế nào vậy? Một cặp đẹp trai dũng mãnh… chậc, em thật sự tò mò chết đi được.”

Tôi làm động tác “stop”, liếc mắt nhắc nhở cô ấy đừng có nói mấy đề tài không hợp với trẻ con trước mặt Trần Dương như vậy, đồng thời cũng phục sát đất luôn, con gái con đứa mở miệng hỏi mấy chuyện này mà mặt mũi vẫn tỉnh bơ chẳng ngại ngần gì. Tôi vỗ nhẹ lên đầu Marlee, xoay người lấy xe chuẩn bị xuất phát.

“Có vấn đề gì đâu, tiết lộ chút xíu đi mà, xem như nể tình em có tinh thần học hỏi được không? Trần Thạc! Hừ, không ngờ anh lại hẹp hòi như vậy! Trịnh Diệu Dương cũng y hệt, thật không nể mặt người ta gì cả.” Thì ra đại tiểu thư còn đi hỏi cả họ Trịnh kia rồi chứ, thật đáng sợ.

Có một lần cô ấy còn táo tợn hơn, đặt cả một chiếc V8 cỡ nhỏ ở sau rèm cửa sổ phòng ngủ của tôi, may mà tôi kịp thời phát hiện, thế mà tiểu thư Giang Marlee còn ngay thẳng hùng hồn, cả tiếng át người: “Diệu Dương đâu? Sao trong hình không có anh ấy?” Đây là nguyên văn lời cô nàng luôn.

Loại phụ nữ này công lực thâm hậu, không dễ ứng phó chút nào. Marlee hoàn toàn không phải kiểu phụ nữ thức thời hiểu chuyện như Tú Phương, cô ấy cởi mở bạo dạn đến mức tách biệt khỏi thế giới hiện thực này, giống như ánh mặt trời, chiếu cho người xung quanh vừa nóng bừng mà lại không khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Khi tôi nổ máy chạy xe đi, Marlee còn gọi với lên: “Này, bảo Diệu Dương đừng có nuốt lời, tối nay phải về đây đón Dương Dương đấy!”

Tôi chạy thẳng đến Trụ Phong, đi lên tầng cao nhất, thư ký Susie rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi: “Giám đốc Trần, sao anh lại đến vậy? Chủ tịch vừa ra ngoài với đoàn thương nhân Đài Loan rồi.”

“Cậu ấy không nói với tôi, chắc sẽ trở lại thôi, tôi ở đây chờ.” Rồi tôi quay người lại nói tiếp: “Phiền cô pha giúp tôi tách cà phê…”

“Không bỏ đường.” Susie cười tiếp lời: “Anh có cần em đem các tài liệu liên quan đến việc gọi vốn vào luôn không ạ?”

“Có, cảm ơn.”

Tôi đi vào phòng làm việc của cậu ấy, ngả lên chiếc ghế da quen thuộc, sau khi hít sâu một hơi thì bắt đầu mở tài liệu ra xem. Đến khi uống xong tách cà phê rồi, Trịnh Diệu Dương vẫn chưa xuất hiện, thế là tôi bắt đầu hơi lim dim mắt nghỉ ngơi.

Cho tới khi nghe được tiếng cửa mở, tôi mở mắt, vừa lúc trông thấy nụ cười như có như không của Trịnh Diệu Dương: “Mệt sao?”

Tôi vuốt mặt đáp: “Tàm tạm, đêm qua ngủ không ngon.”

Cậu ấy đùa: “Tôi vào phòng anh ngủ, anh nói không ngủ ngon, tôi không tới phòng anh ngủ, anh cũng nói không ngủ ngon, rốt cuộc chuyện gì xảy ra với anh vậy?”

Tôi tiện tay nhặt một xấp giấy tờ ném qua, bị cậu ấy bắt gọn.

Tôi cười: “Hôm qua bị Trần Dương bám chắc thảm lắm hả?”

“Bảo mẫu kỳ này xem ra phải thay sớm, không dưng để cho con bé nửa đêm chạy đến phòng tôi đòi tôi kể chuyện cho nghe, còn ra thể thống gì nữa.” Trịnh Diệu Dương cũng cảm thấy hơi khó xử.

“Đừng có giận lây sang bảo mẫu.” Tôi đứng lên, cậu ấy bước qua ôm vai tôi.

“Tối nay ra biển với tôi đi, hửm?”

Tôi lạnh nhạt: “Cậu quên tiệc hải sản rồi hả?”

“Ờ, chết dở.” Cậu ấy khẽ lẩm bẩm, tiếp theo đáp xuống môi tôi một nụ hôn nồng nhiệt, tay phải đột nhiên chạy dọc xuống thắt lưng tôi.

Tôi thở gấp đẩy cậu ấy ra: “Ngày mai là tiệc rượu của Hà phu nhân, cậu định tặng cái gì?”

Cậu ấy miễn cưỡng nhìn thẳng vào tôi: “Porche Boxster S[1], Hà phu nhân rất thích xe đẹp.”

Tôi huýt gió: “Ờ, cứ coi như tôi chưa có hỏi đi.”

“Nghe nói hôm nay tụi người Hàn chọc giận anh?”

“Hừ, lật lọng quá đáng, tự mình đi đường vòng rồi còn giãy đành đạch đòi tiền xăng xe, không chịu hạ chút nào hết, bực mình nhất là làm ăn với bọn bủn xỉn.” Tôi nhịn không được nổi nóng.

“Thế thì dẹp vụ này đi.”

“Không, tốn hơi lâu như vậy, kiểu gì cũng phải bắt lũ đó bồi thường tổn thất tinh thần, tôi sẽ tiếp tục đấu võ miệng, vụ làm ăn này không thể không theo rồi.”

“Anh đúng là dở người, muốn tìm người chịu tội đây mà, thế thì tùy.”

Cậu ấy cười nhạt mở sổ sách gọi vốn ra bàn bạc với tôi.

Thoáng cái đã qua bảy giờ, điện thoại di động của tôi bắt đầu kêu ầm ĩ, đầu kia là tiếng Marlee rít gào: “Ê, lúc nào mới qua đón tiểu công chúa nhà chúng ta hả hai vị vương tử?”

Tôi cùng Trịnh Diệu Dương chạy xe trở về, còn chưa rẽ vào vườn hoa, Trần Dương đã nhào ra đón, như một con bướm hoa lao thẳng tới cửa sổ ghế trước.

“A Thạc ngồi đằng sau đi, con muốn ngồi cạnh Dương Dương.”

Tôi liếc nhìn Trịnh Diệu Dương, cậu ấy nhún vai bất đắc dĩ.

Con quỷ nhỏ vừa lên xe, Trịnh Diệu Dương lại bắt đầu bài giảng tỉ mỉ: “Trần Dương, có nhớ lát nữa phải gọi Dương Dương là cái gì không?”

“Chú…”

“Nhớ là tốt.”

“Thế nhưng Dương Dương đã nói nếu con gọi là chú thì sẽ có thưởng, sao không có vậy?”

“Không có sao? Mớ quà tuần trước không tính à?” Trịnh Diệu Dương hơi lúng túng: “Vậy, quà sau này cứ để A Thạc của con mua.”

“Tiền của Dương Dương không phải tiền của A Thạc sao?”

Tôi ngồi ở ghế sau cũng bật cười, có đôi khi được nhìn Trịnh Diệu Dương bối rối thật sự rất đã.

Chúng tôi đi vào nhà hàng, Trần Dương một tay kéo Trịnh Diệu Dương một tay kéo tôi, một đội hai lớn một nhỏ này thật sự có chút kỳ quặc, con bé nhìn đông ngó tây, thỏa thích la lối, giọng nói trong trẻo cao vút: “Ba ơi, mọi người đều đang nhìn chúng ta kìa!”

Tôi bế Trần Dương lên, đặt ngay ngắn lên chiếc ghế dành riêng cho trẻ con đề phòng nó lại quậy phá, tôi cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt nâu xinh đẹp của nó: “Trần Dương, ngày mai không được trốn học đi thủy cung với dì Marlee, OK?”

“OK.” Nó trả lời dứt khoát khác thường.

“Dương Dương…” Con bé vừa mở miệng đã bị Trịnh Diệu Dương dùng ánh mắt cảnh cáo, nó lập tức đổi giọng: “Chú ơi, máy chơi game của con hỏng rồi, mua cho con bộ khác được không?”

“Chỉ cần thầy cô không phàn nàn nữa, chú có thể xem xét.” Trịnh Diệu Dương vẫn sắm vai phụ huynh rất ngọt, nhưng Trần Dương không hề sợ cậu ấy, đây cũng là lần đầu tiên cậu ấy gặp phải khắc tinh thế này.

Trần Dương chưa từ bỏ ý định, gắng sức lý luận: “Nhưng chú cũng biết, công việc của thầy cô chính là phàn nàn mà.”

“Chiêu này nó học của anh hả, Trần Thạc?” Trịnh Diệu Dương bật cười, nhìn sang tôi.

Tôi cũng chẳng tranh luận với cậu ấy, khoanh tay nhàn tản ngồi dựa vào ghế: “Học cậu thì chẳng phải càng tệ hơn sao.”

Năm phút sau, Trần Dương ngó nghiêng do dự một lát rồi cúi sát đầu, lí nhí xin xỏ: “A Thạc, con có thể xuống lầu ba không?”

“Hờ, thì ra đã có âm mưu sẵn. Nói thật đi, con tính làm gì?”

“Hôm nay là tiệc sinh nhật của Tá Trị Phương, Amy và Molly đều đi, con đi được không ba?”

“Trùng hợp vậy hả?” Tôi nghiêng đầu nhìn nó: “Con không ăn hải sản mà lại muốn tham gia tiệc sinh nhật của bạn học?”

“Đúng vậy, con rất muốn đi, rất muốn rất muốn.”

“Được rồi, ba nghĩ chúng ta cần phải bàn bạc một chút.” Tôi hỏi Trịnh Diệu Dương ở phía đối diện: “Cậu nói xem?”

“Anh theo con bé xuống đi.” Không ngờ cậu ấy lại trả lời thoải mái như vậy.

Thật ra tôi cũng không muốn ăn chút nào, bèn nói: “Vậy đổi chỗ khác đi.”

Trịnh Diệu Dương gật đầu, bế Trần Dương lên chuồn thẳng, tôi vội vàng quẳng menu đuổi theo bọn họ.

Cậu ấy hỏi con bé: “Con chuẩn bị quà chưa?”

“Chưa ạ.”

 

Chú thích:

[1] Một dòng xe thể thao hạng sang của hãng Porche.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp