VA CHẠM - CUỐN TỤC

Chương 01

trước
tiếp

VA CHM – CUN TC

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Năm năm sau, tại Hồng Kông, ngoài cổng Học Viện Âm Nhạc Hoàng Gia.

Tôi tắt động cơ, tiếp tục cuộc điện thoại với giám đốc tài chính của Trụ Phong, vừa nghe vừa nổi cáu: “Tôi đã biết đám Hàn Quốc đó không đáng tin cậy từ lâu rồi, chuyên thói tráo trở lật lọng. Ông nói với đám đó, chốt bốn – sáu khỏi thương lượng, nếu bọn đó còn lải nhải nữa thì dẹp luôn đi. Mẹ kiếp, dám giỡn mặt tụi này à.”

Mấy năm nay, Trụ Phong lấn sang ngành bất động sản đạt được thành công đáng kể, sau đó lại mở rộng làm ăn với nước ngoài. Có điều hợp tác cùng những kẻ ngoại lai này cần phải hết sức khôn khéo, cân sức cân não vô cùng căng thẳng, mỗi bước đi đều phải đề phòng kẻ đâm lén sau lưng. Vì sợ sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyền trong giới kinh doanh nên phi vụ này vẫn chưa thể dừng hẳn được, thế là lắm thứ phiền toái vụn vặt cứ lũ lượt tìm đến. Vẫn biết làm kinh doanh không cần biết ai yếu ai mạnh, chỉ cần không ảnh hưởng lợi ích thì tất cả đều có thể thương lượng, nhưng trong phi vụ này, đại diện bên Hàn lại quá keo kiệt, cù nhây nâng giá hết lần này đến lần khác, khiến tôi không thể nào chịu đựng nổi nữa mà ra tối hậu thư.

“Trần Thạc, trời đã nóng lắm rồi, đừng bốc hỏa lên nữa.” Marlee ngồi vào ghế phụ, đóng sầm cửa xe lại, mỉm cười đưa đồ uống vừa mua qua: “Thời buổi này ai chẳng muốn tranh thủ vớt vát chứ, em nghĩ phía bên kia có người muốn làm trò mờ ám.”

“Lá gan cũng to quá đấy! Muốn chấm mút cũng phải nhìn xem đối thủ là ai chứ, dám chọc đến Trụ Phong cơ à?!” Tôi vừa rủa vừa trả lại đồ uống cho cô ấy vì trước nay không uống đồ ngọt, tôi xuống xe mở cốp lấy chai nước khoáng.

Đến khi tôi ngồi yên vị trở lại ghế lái, Marlee đã mê mẩn ngồi xoa kem chống nắng lên tay, quay sang cười cười: “Nè, nắng này hại da lắm đấy, anh còn thích mở mui xe, báo hại em phải bôi cái thứ này cả mấy lớp liền.”

“Phụ nữ thật phiền toái.”

“Ăn nói cẩn thận chút, đắc tội với nữ hiệp em đây là không được đâu.” Cô ấy cố tình quay về phía tôi cười quái dị: “Cẩn thận em tố cáo anh trước mặt Diệu Dương, bảo anh ấy trừ lương anh đấy.”

“Cảm ơn đã quan tâm.”

Một đám trẻ con ùa ra cổng trường.

“Có điều, nể mặt con bé, em có thể tạm thời giơ cao đánh khẽ…” Marlee còn chưa nói hết câu đã lao ra khỏi xe từ bao giờ, cười tươi như hoa ôm lấy đứa nhỏ xinh đẹp mặc đồ hồng.

Tôi lắc đầu, nhóc con này vừa ra đời đã được chiều chuộng ngút trời, nếu trên đời này còn có người có thể khiến cho cả tôi và Trịnh Diệu Dương đầu hàng thì chỉ có con quỷ nhỏ tinh quái đó mà thôi.

Lúc này, A Dương đã bị Marlee làm cho hết đường lẩn trốn, cắm đầu chạy thẳng đến chỗ tôi, vừa chạy vừa tháo cây đàn vi-ô-lông trên người đưa cho Marlee.

“A Thạc, sao Dương Dương không đến đón con?”

Tôi day day thái dương, đầu lại bắt đầu ong lên, từ khi con nhóc kia hiểu chuyện đến nay, tôi đã bắt đầu quen “giải thích” việc này: “Chú ấy không đến được.”

“A Thạc gạt con.” Con bé bĩu môi, tôi bế nó lên đặt xuống ghế sau, buộc dây an toàn cho nó.

Dì Marlee của nó cũng ngồi vào ghế sau, hôn hai cái vào gò má nhỏ nhắn hồng hào của con bé, gia nhập đội ngũ phê bình: “Đúng, Dương Dương lớn thật chẳng biết giữ lời hứa, về nhà phải cho một trận.”

“Em không dậy được con bé cái gì tốt hơn được à?” Tôi nhắc cô ấy.

Cô nàng Marlee này là người chẳng phân biệt đúng sai gì hết, con bé chủ yếu bị cô nàng tiêm nhiễm, không hư mới lạ.

Marlee vờ như không nghe thấy: “Cục cưng à, con nói xem A Thạc tốt hơn hay Dương Dương lớn tốt hơn?”

“Dì Marlee là tốt nhất.” Miệng lưỡi con quỷ nhỏ đó còn lợi hại hơn cả người lớn chúng tôi.

Marlee nghe vậy quả nhiên vui híp cả mắt, chẳng thấy mùa xuân đâu nữa: “Ừ, ngoan, không uổng công dì thương con mà. Về nhà kéo một khúc nhạc cho dì nghe nha.”

“A Thạc nói con kéo đàn tệ lắm.”

Mỗi lần nó lên cơn lười là lại vờ tủi thân như vậy.

Nhưng Marlee lại đập mạnh vào lưng ghế tôi: “Này, họ Trần kia, sao lại đi đả kích lòng tự tin của trẻ con như vậy chứ!”

Con nhóc vừa tìm được chỗ dựa vững chắc là lại hùng hổ, tiếp tục lên án: “Dương Dương còn xấu xa hơn, nói con kéo đàn như mổ heo.”

“Tên đó không muốn sống nữa rồi! Yên tâm, dì nhất định sẽ giúp con hả giận, chúng ta đi kéo phăng cửa phòng Dương Dương lớn ra, kéo đàn với tần số lớn nhất, cho tên đó biết thế nào là nghệ thuật cao nhã chân chính!”

“Dì Marlee, nghệ thuật cao nhã là cái gì?”

“Cái này, cái này…. cục cưng à, giải thích dài dòng lắm, sau này con tự hỏi A Thạc đi.”

Con bé nghiêng đầu chăm chú nghĩ một lát rồi nói: “Con đi hỏi Dương Dương.”

Đúng là một cặp dở hơi.

Về phần xưng hô trong nhà loạn cào cào như thế, đầu sỏ chính là Marlee này đây. Giang Marlee là em họ của Trịnh Diệu Dương, mặc dù cha cô ấy không được ưu ái, nhưng cô cháu nội thông minh láu cá giống con trai khiến cho các bậc cha chú yêu thích vô cùng, cho cô ấy học ngành Anh văn ở đại học Luân Đôn. Cô ấy không thích sống vô công rỗi nghề, cũng không chịu đi làm công cho người khác, cao không tới thấp không thông, ở Mỹ lại ghét bị quản thúc quá nhiều, bèn về với Trịnh Diệu Dương. Cô ấy tự than thở mình là trí thức không có đất trổ tài, muốn học Trịnh Diệu Dương cách làm ăn buôn bán, tôi không biết cô ấy đã học đến đâu rồi, nhưng mục đích hẳn còn mơ hồ lắm.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Trần Dương, Marlee đã tuyên bố phải đóng quân ở Hồng Kông, không muốn bay nhảy nữa, cuối cùng mọc rễ nảy mầm ở chỗ này luôn. Trần Dương từ nhỏ đã theo Marlee, chẳng học được cái gì tốt đẹp, chỉ ôm về một mớ lý luận lung tung, lại còn bắt chước thói nói năng bừa bãi. Nếu không phải chỗ công cộng, nó chẳng bao giờ gọi tôi một tiếng “ba”, cũng chẳng gọi Trịnh Diệu Dương là “chú”, cứ bắt chước cách Marlee gọi tên chúng tôi. Cả nhà theo nó xưng hô bừa bãi, chẳng có trên dưới trước sau gì cả. Marlee lại còn rất thích thú cổ động con nhóc đó gây chuyện, lâu dần tôi cũng quen, chỉ còn Trịnh Diệu Dương là nhức đầu vì cách xưng hô của nó mà thôi.

Có điều bình thường Trần Dương có tôi và Trịnh Diệu Dương quản giáo nên không dám vượt quá quy củ, chúng tôi đều không hi vọng con bé mất đi sự ngây thơ của trẻ con quá sớm, mà Trần Dương cũng chưa bao giờ thắc mắc quá nhiều về mối quan hệ của các thành viên trong gia đình, con bé vốn không thiếu tình yêu thương.

Hôm nay Trịnh Diệu Dương cùng phòng kế hoạch thảo luận việc thu hút vốn đầu tư, có những vấn đề làm tiêu tốn không ít sức lực của cậu ấy, trước mắt không thể dời ra mà đi đâu được hết. Tôi vừa dừng xe xong, điện thoại di động đã đổ chuông, chính là cậu ấy.

“Anh qua đây đi, việc này tôi cần thương lượng với anh.” Cậu ấy đang nhắc đến chi tiết việc gọi vốn.

“Được, đợi tôi nửa tiếng.”

Trần Dương vốn đang cùng Marlee đi vào, nghe thấy tôi nói trong điện thoại liền quay trở lại, vừa nhảy vừa cười bấu chân tôi: “Là Dương Dương phải không? Phải không ạ? Con muốn nói chuyện điện thoại với Dương Dương, cho con nói với.”

Tôi dùng một tay kẹp con bé trong lòng, giải thích với Trịnh Diệu Dương ở đầu dây kia: “Trần Dương lại ầm ĩ nữa rồi.”

Cậu ấy cười khẽ: “Di truyền đó mà.”

Không biết vì sao đứa bé này rất thích quấn lấy Trịnh Diệu Dương, cho dù có đanh mặt lại hay quát mắng đe nẹt cũng không có tác dụng. Nó mà đã nhắm trúng ai rồi thì sẽ chẳng ngại nhổ răng trong miệng cọp, bình thường bất kể có việc gì hay không nó cũng bám dính trên người cậu ấy như keo con voi vậy.

“A Thạc bảo Dương Dương tối nay đến đón con đi ăn hải sản đi! Đã hứa rồi mà!” Con nhóc một mực đòi hỏi, còn có dấu hiệu giả khóc nữa.

Tôi lắc đầu, quẳng nó qua cho Marlee đang chạy tới.

“Đừng quấn lấy người cha đẹp trai của con nữa, đi vườn hoa chơi với dì nào.”

“Con muốn tìm Dương Dương.”

“Ha ha, còn chưa cai sữa[1] sao?” Marlee rướn qua trêu chọc tôi: “Trần Thạc, cục cưng này của anh ghê gớm quá, sau này em phải làm công tác tư tưởng với Diệu Dương, để anh ấy nhanh chóng buông vũ khí đầu hàng, ngoan ngoãn nghe lời tiểu Trần Dương nhà ta.”

“Là em dạy hư nó đấy.”

 

Chú thích:

[1] Dương (杨) trong tên của Trịnh Diệu Dương đồng âm với dương (羊) nghĩa là con dê. Marlee đang lợi dụng hiện tượng đồng âm để trêu chọc Trần Dương còn chưa dứt sữa nên mới nằng nặc đòi tìm Dương Dương như vậy.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp