THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Chương 08

trước
tiếp

THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc

Biên dịch: Tích Vũ

Chương 08 – Hợp thể song tu

 

Từ Trường Khanh đang hết sức chăm chú quan sát chúng sư đệ luyện tập, một lúc sau, có lẽ cảm thấy được động tĩnh bên này, nghe được tiếng bước chân của Thường Dận và Cảnh Thiên, y chậm rãi quay người lại.

Cảnh Thiên nhìn thấy khuôn mặt của y.

Dưới ánh trăng.

Thanh mâu đạm như yên thủy, nhìn một hồi lâu, tâm thần liền mê ly.

Giờ khắc này, dẫu không phải là thu thủy trường thiên, thì cũng là ngân hà lưu động.

Tim Cảnh Thiên như ngừng đập, phút chốc như bị hút hết tâm thần. Thường Dận nhìn Cảnh Thiên thất hồn lạc phách, lo lắng hỏi: “Cảnh huynh, Cảnh huynh đệ! Huynh làm sao vậy?”. Cảnh Thiên “A” một tiếng, cuống quít nói, “Không có gì, không có gì! Trận pháp này lợi hại quá, ta nhìn đến xuất thần thôi!”.

Toàn thân nhuộm đầy ánh trăng, Từ Trường Khanh chậm rãi đi tới, mỉm cười nhàn nhạt: “Cảnh huynh đệ! Hôm nay huynh nhất định mệt mỏi rồi, về phòng nghỉ ngơi sớm đi, sáng sớm chúng ta còn phải dậy sớm luyện công!”.

Cảnh Thiên nhớ ra, từ ngày mai trở đi, Đậu Phụ Trắng sẽ giám sắt hắn luyện tập.

Ngẩng đầu nhìn lên, trăng đã qua giữa trời, gió đêm thổi từng đợt lạnh lẽo, nhưng không hiểu sao lòng hắn lại ấm áp vô cùng, không cảm thấy khó chịu chút nào hết. Thục Sơn không giống với những nơi khác, khi ở chỗ này sẽ cảm thấy rất thoải mái. Lúc Cảnh Thiên chui vào ổ chăn ấm áp, trong đầu mơ hồ có một ý niệm. Trăng đêm nay rất đẹp, Từ Trường Khanh đêm nay, ừm, cũng rất ôn nhu.

Nhưng mà, huyễn cảnh tốt đẹp chẳng duy trì được bao lâu, đã bị hiện thực tàn khốc phá vỡ.

Sáng sớm, chim ríu rít bên cửa sổ, gần như cùng một lúc, âm thanh quen thuộc cũng lảng vảng bên tai: “Dậy đi!”.

“Ồn muốn chết! Cút đi!”.

“Thức dậy luyện công!”.

“Mậu Mậu, đệ còn quấy rầy ta ngủ, ta sẽ biến đệ thành cái đầu heo!”.

“A” – Một tiếng thét thảm thiết vang lên, theo sau đó, tấm chăn bị quẳng sang một bên, cảm giác lạnh lẽo thấu xương ùa vào, Cảnh Thiên giật mình nhảy bật dậy: “Mậu Mậu chết tiệt, đệ…”.

“Chào buổi sáng!”. Bên giường là Từ Trường Khanh thần thanh khí sảng, vẻ mặt tự tiếu phi tiếu, giọng nói ấm áp như gió xuân đúng lúc vang lên: “Cảnh huynh đệ! Đừng quên, hôm nay là ngày luyện công đầu tiên của chúng ta, vì hành trình ngàn dặm sắp tới!”.

Cảnh Thiên ôm chặt lấy chăn, như người chết đuối quơ lấy cái phao cứu mạng, giọng nói run run mang theo ý cầu xin năn nỉ: “Để ta ngủ thêm nửa canh giờ nữa được không?”.

Từ Trường Khanh bình tĩnh mỉm cười, giọng nói ngọt ngào như xuân phong tháng ba quật vào mặt: “Có thể! Cảnh huynh đệ là khách quý của Thục Sơn, sao ta có thể làm khó dễ huynh chứ!”. Cảnh Thiên trong bụng mừng thầm nghĩ, thì ra Đậu Phụ Trắng đối đãi với ta khác biệt so với người ngoài. Nhưng mà một giây sau, Cảnh Thiên ngay cả khóc cũng khóc không nổi, bởi vì Từ Trường Khanh đã quay đầu dặn lại một câu: “Thủ Trung Thủ Nghĩa, hai đệ ôm chăn của Cảnh huynh đệ ra ngoài, đổi lại ruột chăn dày một chút, tối nay mang trở lại đây!”.

Một hồi giằng co tranh đoạt cái chăn, cuối cùng Cảnh Thiên nản chí chịu thua.

Đối diện với tia nắng ban mai, Từ Trường Khanh bước đi thản nhiên điềm đạm, Cảnh Thiên uất ức gào thét trong lòng:

“Từ Trường Khanh! Huynh là cố ý! Cố ý!!!”.

Mười bốn tháng Giêng.

Vào giữa mùa đông lạnh giá này, trên đỉnh Cửu Thiên cao ngất lạnh lẽo này.

Du Châu Cảnh Thiên.

Phải tiếp nhận thân phận mới của hắn.

Đệ tử trên danh nghĩa của Thục Sơn, kiêm một trong Ngũ Hành tôn giả Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ tương lai.

Trước Vô Cực Các, Cảnh Thiên đi tới trước mặt kẻ đang chăm chú luyện kiếm Từ Trường Khanh, ấp úng nửa ngày vẫn không phun được ra hai chữ kia. Từ Trường Khanh dừng lại, mỉm cười hiền hòa chủ động bắt chuyện: “Không ngủ được sao?”.

Cảnh Thiên cụt hứng cúi đầu, yên lặng không nói đóng vai con chim cút, lòng lại tức giận mắng: “Huynh sai tiểu đậu phụ lấy chăn của ta đi, bảo ta ngủ kiểu gì?”.

Từ Trường Khanh không nghe thấy lời oán thầm của Cảnh Thiên, thu kiếm vào vỏ, vươn tay nắm lấy ngón tay lạnh lẽo của hắn, khẽ nhíu mày: “Huynh lạnh lắm hả?”. Năm ngón tay của y dài nhỏ trắng nõn, phỏng chừng vừa mới hoạt động thật lâu xong, lòng bàn tay vô cùng ấm áp, lòng Cảnh Thiên tự nhiên ấm lại, bao nhiêu bất mãn khi nãy không biết theo gió bay đâu.

Hắn đứng gần quan sát Từ Trường Khanh, làn mi dài, đôi môi mỏng, dáng vẻ anh tuấn, đường nét phân minh. Ngũ quan như vậy, tuyệt đối không phải loại ôn nhu của nữ tử, nhưng vẫn có cảm giác rằng y rất đẹp. Hắn ngẩn ngơ một hồi, đáy mắt dạt dào thủy sắc này, có thể khiến người ta bất tri bất giác mà sa vào trong đó, giãy dụa đến mấy cũng không thể thoát ra.

“Cảnh huynh đệ!”.

Cảnh Thiên giật mình tỉnh lại, mặt nhất thời nóng ran, thầm nghĩ, con mẹ nó ta gặp quỷ rồi, không dung ở chỗ này nhộn nhạo xuân tâm với một nam tử khác. Tuy rằng lão tử đến tuổi thành thân lâu rồi, nhưng trong người tuyệt đối không có gì bất mãn, sao có thể tùy tiện suy nghĩ vẩn vơ với một tên cùng giới chứ. Nhất định là gần đây phát sinh quá nhiều chuyện quái đản, khiến cho đầu óc mình xuất hiện ảo giác không bình thường.

Nhất định là như vậy!

Từ Trường Khanh chưa nhận ra điểm bất thường của Cảnh Thiên, trái lại ân cần giáo dục: “Huynh đây là bởi vì dương khí không đủ, máu huyết không thông, chỉ cần huynh kiên trì mỗi ngày luyện công đả thông đại tiểu Chu Thiên, kinh mạch tự nhiên tuần hoàn, nội lực sinh sôi, tay chân sẽ không còn lạnh thế này nữa…”. Cảnh Thiên ngây ngốc nhìn cái miệng y mở ra khép lại, không nghe rõ được nội dung đoạn sau, bởi vì trong đầu hắn đang cay cú chửi đi chửi lại: “Ngươi nói cái gì? Ngươi nói ta dương khí không đủ? Ý ngươi là ta liệt dương sao? Từ Trường Khanh, ngươi mới là đồ liệt dương, ngươi mới là đồ thiếu máu, Cảnh Thiên ta mỗi sáng đều nhất trụ kình thiên[1], ngươi nổi không…”.

Cả ngày khua khoắng loạn xạ, Cảnh Thiên đau lưng mỏi eo rên rỉ bò lên giường, chiếc chăn bông mới ấm áp dễ chịu làm sao. Cảnh Thiên ngẩn ra, nhất thời nhớ tới lòng bàn tay ấm áp khi nãy của Từ Trường Khanh, cũng là cảm giác ấm áp quen thuộc này, khiến cho cả người khoan khoái. Con bà nó, không thể không thừa nhận, Thục Sơn Từ Trường Khanh này có một khả năng tác động rất kỳ lạ, luôn có thể khiến người ta răm rắp nghe theo, khí khái rộng lượng mênh mông như vậy, hắn có thúc ngựa cũng không đuổi kịp.

Giữa lúc mơ mơ màng màng.

Ngoài cửa sổ gió thổi qua từng trận, Cảnh Thiên loáng thoáng nghe được giữa tiếng thông bóng trúc, phảng phất một âm thanh trong vắt quanh quẩn không rời.

“Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương. Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương…[2]”.

Trong nháy mắt, hắn phảng phất trông thấy một nam tử bạch y ngồi khoanh chân dưới tán hoa đào, ngay gần suối nước, chiếc đàn cổ bên cạnh tỏa ra khí lạnh thấu xương, bảy dây đàn trắng thuần như nước. Người này rốt cuộc là ai, Cảnh Thiên không nhìn rõ lắm, chỉ cảm thấy thân ảnh đối phương theo câu ngâm “Kiêm gia thương thương” dần biến mất, chỉ còn đám sương nhè nhẹ cùng khói sóng mênh mang, giữa tán hoa đào từ từ lay động. Rồi hắn lại phảng phất trông thấy một nam tử nhung trang chỉnh tề, phóng ngựa rong ruổi sa trường, toàn thân đẫm máu. Nhưng đến lúc định thần lại, tất cả cảnh tượng đã biến mất không còn dấu vết.

Cảnh Thiên mơ mơ hồ hồ chìm trong giấc mộng như thật như giả.

Cuối cùng, bóng dáng mơ hồ, sau tiếng thở dài, trở về tĩnh lặng. Nhưng mà, bóng người dưới đèn lại hiện ra rõ ràng, chính là – Từ Trường Khanh.

Cảnh Thiên “ối” một tiếng, cả kinh nhảy dựng lên, hỏi sao huynh lại tới đây? Không phải đệ tử Thục Sơn các huynh đều say giấc nồng rồi sao, ngày mai còn phải dậy sớm lên lớp nữa mà? Từ Trường Khanh đáp, đó là người khác, từ mười năm trước ta đã không cần lên lớp cùng mọi người nữa rồi, đều là tự mình tập luyện. Cảnh Thiên lại nói, khà khà, lại là đãi ngộ đặc biệt, huynh đúng là được hưởng không ít đãi ngộ dành cho chưởng môn tương lai nha. Trường Khanh đáp, không phải, phàm là đệ tử có tu vi đều có thể tự mình luyện tập, như Thường Dận, Thủ Trung đều như vậy. Cảnh Thiên nói, Thủ Trung hả, ha ha, có phải là tên tiểu đậu phụ ban sáng cướp mất chăn của ta hay không?

Từ Trường Khanh gật đầu: “Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, mong huynh đừng để bụng”. Sau đó thản nhiên phất áo, lên giường, khoanh chân, chậm rãi ngồi xuống. Cảnh Thiên vô thức túm chặt lấy góc chăn, trợn mắt há mồm nhìn y chằm chằm, lắp bắp nói: “Huynh muốn làm cái gì?”. Vẻ mặt Từ Trường Khanh vô cùng bình tĩnh, nhắm mắt trầm giọng nói: “Song tu!”.

Y nói lời này vô cùng nghiêm túc, tự nhiên như chuyện ăn ngủ vậy. Nhưng Cảnh Thiên nghe vào tai lại thấy hết hồn, thầm nghĩ, tuy rằng ta cũng mong sớm học thành võ công, nhưng các ngươi phái Thục Sơn chưởng môn tương lai tới dùng cái biện pháp này “giúp ta một tay”, có phải đã hi sinh quá lớn rồi không? Thật không tưởng tượng nổi!

Dưới ngọn đèn lập lòe, dưới ánh trăng nhàn nhạt, Từ Trường Khanh nhắm mắt tĩnh tọa, thản nhiên bày ra bộ dạng “Ta tự nguyện thỉnh quân tự tiện”.

Cảnh Thiên sụt sịt mũi, cảm thấy trên người Từ Trường Khanh truyền đến một mùi hương nhàn nhạt, hô hấp bình thản, nhẹ nhàng phả vào lồng ngực hắn. Cảnh Thiên chỉ cảm thấy một luồng khí nóng không biết từ đâu ra chảy khắp kỳ kinh bát mạch, lòng thầm kinh hoàng, tim đập thình thịch liên hồi. Dục vọng bị khiêu khích, giữa không gian yên tĩnh này, càng bùng cháy dữ dội trong thân thể. Cảnh Thiên thầm tự nhủ, đừng trách ta không khách khí, là huynh tự dâng mình đến tận miệng ta thôi, tiên hạ thủ vi cường, không cần phải nghĩ nhiều nữa. Hoa nở đương thì nên hái lấy, chớ để hòa tàn bẻ cành không!

Cảnh Thiên đã hạ quyết tâm, không chút chần chừ muốn cởi bỏ y phục hai bên, trần trụi mà dính lấy nhau. Nhưng mà tay hắn khó khăn lắm mới tháo được đai lưng của Từ Trường Khanh, y đã nảy sinh cảnh giác, đột nhiên mở mắt. Ánh mắt Từ Trường Khanh sắc bén nhìn thẳng Cảnh Thiên: “Huynh tính làm cái gì?”.

“Không cởi y phục thì song tu kiểu gì?”. Cảnh Thiên nghi hoặc hỏi: “Lẽ nào đệ tử Thục Sơn làm chuyện này cũng không cởi y phục sao?”.

“A!”.

Một tiếng thét thảm thiết vang lên, toàn bộ đệ tử Thục Sơn khiếp hãi chạy ùa ra như ong vỡ tổ.

Ngày thứ hai.

Du Châu Cảnh Thiên ôm viền mắt đen thui lặng lẽ ngồi bên sông rửa mặt.

“Chào buổi sáng, Cảnh huynh đệ!”.

“Chào buổi sáng!”.

“Hả, Cảnh huynh, mắt huynh bị làm sao vậy?”.

“À, nửa đêm đi tiểu, không quen đường nên đụng phải khung cửa thôi”. Cảnh Thiên nghiến răng ken két, trong lòng nghĩ: “Cho dù ta có hiểu lầm, huynh cũng đâu cần phải ra tay ác độc như thế? Bỏ đi, nể tình huynh cũng biết đường ăn năn hối lỗi, ta tạm tha cho huynh!”.

[1] Một trụ chỉ thẳng trời.

[2] Đoạn thơ trong bài Kiêm gia của Khổng Tử, tạm dịch: Cỏ lau xanh xanh, sương trắng vờn quanh, người xa nơi ấy, cách vùng nước xanh. 


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp