THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Chương 07

trước
tiếp

THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc

Biên dịch: Tích Vũ

Chương 07 – Ngũ Hành Tôn Giả

 

Cảnh Thiên bấu lấy cánh tay Từ Trường Khanh, lải nhải một tràng: “Té ra huynh đã biết trước chuyện này, muốn lừa ta đến đây, ném ta vào lò luyện đan đúng không?”.

Từ Trường Khanh kiên trì đáp: “Cảnh huynh đệ, nghe ta nói…”.

Cảnh Thiên đáp, huynh không cần phải nói nữa, huynh là đồ khẩu Phật tâm xà miệng nam mô bụng một bồ dao găm, ta nhìn nhầm huynh rồi. Ta vốn tưởng rằng huynh giống như Quan Âm Bồ Tát, Từ Trường Khanh huynh mà không chịu trách nhiệm với ta, ta thành ma cũng không tha cho huynh. Từ Trường Khanh đáp: “Chịu trách nhiệm! Ta đương nhiên chịu trách nhiệm, Cảnh huynh đệ, chúng ta mời huynh đến đây chỉ là để…”.

“Trường Khanh, con không cần nhiều lời với loại tiểu nhân này”. Thương Cổ thấy Cảnh Thiên bám riết ăn vạ đồ đệ mình không tha, vẻ mặt lo sợ, giận dữ quát: “Ngươi còn nhiều lời, ta sẽ ném thẳng ngươi vào lò luyện đan!”.

“Chàng trai, ta thấy cậu đầy linh tính linh khí, chắc chắn không lấy đi tính mệnh của cậu. Cậu yên tâm, chúng ta chắc chắn không làm tổn thương cậu mảy may.”

“Ngươi thấy chưa? Sư huynh ta đã lên tiếng. Huynh ấy là Thục Sơn chưởng môn, lẽ nào đi lừa gạt tiểu tử nhà ngươi.”

Thanh Vy đạo trưởng đi đến đứng trước chao đèn lưu ly, thở dài: “Ngọc lưu ly lúc trước đại phóng quang hoa, cho nên vạn vật trong thiên địa có thể không ngừng sinh sôi nảy nở. Mà nay ngọc lưu ly đã hao hết tinh lực, địa mạch Thục Sơn nửa năm nay đã xuất hiện dị động rồi. Không lâu sau, thiên hạ chắc chắn đại loạn, thảm cảnh thời thượng cổ Cộng Công va đổ Bất Chu Sơn sẽ tái diễn, thiên địa lần nữa rung chuyển, vạn vật đều bị tiêu diệt. Nửa năm nay, Thục Sơn chúng ta triệu tập toàn bộ cao thủ đến phía sau núi, dùng linh lực tu luyện nhiều năm hòng giữ lại năng lượng của ngũ hành. Nhưng mà, Thục Sơn vẫn không ngừng chấn động, xem ra nửa năm nỗ lực cũng không thể giúp thiên địa thoát khỏi đại kiếp nạn này.

Từ Trường Khanh khẽ nhíu mày, nói: “Chưởng môn, toàn bộ tinh anh của bản môn đều đã dốc sức, ngay cả các vị trưởng lão cũng đến đây thi pháp, chẳng lẽ không bù đắp được năng lượng đã mất của Ngũ Hành Châu?”.

Thanh Vy đạo trưởng nhìn xa xăm, chậm rãi nói: “Thiên địa lớn lao, tạo hóa cũng phải theo quy luật, sức người nhỏ bé há có thể chống lại? Thục Sơn ta tạo thành mấy trăm năm, tiên khí hòa cùng trời đất, nhưng mà… chúng ta chung quy không phải thần nhân thượng cổ, ngày trước Nữ Oa vá trời là nhờ vào năm vị thần thượng cổ mới có thể thu thập được năng lượng ngũ hành. Năm vị thần thượng cố đó chính là ngũ hành tôn giả Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, chỉ có bọn họ mới có thể dẫn dắt được linh khí của trời đất, tụ hợp được năng lượng ngũ hành”.

“Vậy giờ đi tìm bọn họ là được rồi!”.

Thanh Vy đạo trưởng cười khổ, việc này đâu có dễ như vậy, chuyện ấy đã qua cả ngàn năm rồi, trong khi thế gian chỉ cần trăm năm đã bao lần biến đổi, huống chi các vị thần thượng cổ. Thời gian trôi qua chí ít cả vạn năm, giữa trời đất mênh mông, ai còn biết họ ở chỗ nào.

Cảnh Thiên cả kinh, vậy phải làm sao, chẳng lẽ cùng ngồi đây chờ chết?

Thanh Vy nói: “Nửa năm qua, tại Vô Cực Các ta đã tìm không ít điển tịch, xem thêm cả những bản chép tay của các vị tiền bối Thục Sơn, còn đi khắp nơi hỏi thăm các vị cao nhân tu tiên…”.

Thường Dận nói, khó trách nửa năm nay chưởng môn không ở Thục Sơn, dù có trở về cũng vô cùng vội vã, thì ra là để tìm cách bù lấp lại năng lượng ngũ hành đã mất.

“Không sai. Ta tìm kiếm nửa năm, rốt cuộc biết được, thì ra Thục Sơn cứ cách nghìn năm sẽ phát sinh một lần đại động, tái diễn thảm họa Bất Chu Sơn. Thế nhưng, vì sao mấy nghìn năm qua thiên địa vẫn tồn tại như cũ, thì ra họ mượn linh lực của ngũ hành tôn giả… Có điều, các vị thần thượng cổ cũng phải trải qua thời gian năm tháng, dương thọ hao tận, chỉ là họ không giống với người thường, người thường một khi chuyển thế, tất cả đều bắt đầu lại, linh lực mất hết, còn năm vị thần thượng cổ lại có thể ngưng tụ linh lực vào thân thể của kiếp sau. Hiện tại chuyện Nữ Oa vá trời là không thể, nhưng chỉ cần chúng ta tìm được chuyển thế của năm vị thần thượng cổ Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, tập hợp linh lực ngũ hành tôn giả, nhất định có thể xoay chuyển càn khôn. Mà cậu, chính là một trong năm vị đó”.

Cảnh Thiên gật gật chỗ hiểu chỗ không, ta rõ rồi, thì ra chỉ là mướn người làm việc, không sao không sao. Mới vừa rồi ta còn tưởng các ngài tìm ta để luyện đan, làm ta sợ muốn chết.

Thương Cổ trưởng lão trừng mắt nói, mơ đi, ngươi không biết mẩu công phu nào, nội lực cũng không có, lấy cái gì ra luyện đan? Cảnh Thiên đáp, phải, ta đúng là nhân vật nhỏ bé, chả có tác dụng gì, trưởng lão ngài thân là cao thủ, nhất định có thể luyện ra mười tám viên linh đan vá trời rồi nha!

Thương Cổ nghe vậy, tức giận phừng phừng: “Ngươi, ngươi…”.

Cảnh Thiên thật thà nói, ái chà, ngài như vậy lại nhắc nhở ta, cứ cho ta là ngũ hành tôn giả, thì phải phát linh lực ra thế nào? Thanh Vy đạo trưởng mỉm cười nói: “Cậu không cần lo lắng, hài tử, cứ đả tọa vận khí giống như Trường Khanh là được”. Cảnh Thiên nói, cái loại như ta một chút võ công cũng không biết, một mẩu nội lực cũng không có, biết đả tọa vận khí thế nào chứ? Thanh Vy cười, vậy từ giờ cậu chăm chỉ luyện võ là được.

Cảnh Thiên gãi đầu, mặt chau mày ủ nói: “Tuổi ta đã lớn thế này rồi, còn có thể luyện công sao?”.

“Ngộ tính của cậu rất cao!”. Thanh Vy nghiêm nghị nói: “Huống chi, tu tiên quan trọng nhất chính là ngộ tính, không liên quan đến tuổi tác lớn nhỏ, cậu là chuyển thế của đại thần thượng cổ ngũ hành tôn giả, khả năng tu luyện vượt trội hơn rất nhiều so với người thường”. Cảnh Tiên “ái chà” một tiếng, vui không giấu nổi nói, như vậy ta có thể đạt đến trình độ nào, có thể giống như Từ Trường Khanh không? Thanh Vy đạo trưởng mỉm cười đáp, nói không chừng so với Trường Khanh còn lợi hại hơn gấp bội.

“Thôi đi lão đầu, ta biết ngài đang an ủi ta thôi, Từ Trường Khanh tu luyện nhiều năm như vậy, ta thì học được bao lâu? Nói thật ta cũng không trông chờ có thể lợi hại như huynh ấy, chỉ cần ngang bằng tên này là được rồi”. Ngón tay Cảnh Thiên vô cùng minh xác chỉ thẳng vào Thường Dận bên cạnh.

Thường Dận giật mình.

Cảnh Thiên cười hì hì bá vai Thường Dận: “Ngươi không tin, không tin cứ chờ mà coi, đến lúc đó chúng ta tỷ thí xem sao”.

Thương Cổ trưởng lão nghe vậy, nhếch miệng khinh thường: “Chỉ cần ngươi không giở mánh khóe, ta không tin Thường Dận tu luyện nhiều năm như vậy lại thua tên tiểu tử mới học cấp tốc vài ngày như ngươi”.

Cảnh Thiên khoanh tay, quan sát Thường Dận vài lần bằng dáng vẻ cực kỳ vô lại: “Cái đó cũng không nhất định nha!”.

Thương Cổ trưởng lão đang chuẩn bị nói nữa, Thường Dận đã thẳng thắn tiếp lời: “Được, Cảnh huynh đệ, một lời đã định, đến lúc đó ta nhất định sẽ lĩnh giáo huynh mấy chiêu”.

Hai người đập tay “bốp” một tiếng.

Cảnh Thiên đáp, rất thẳng thắn, thật khoái trá, nhưng mà, chúng ta đấu với nhau thế này, không có phần thưởng gì thì chán lắm, không có phần thưởng thì ta chẳng có chút động lực nào. Thường Dận đáp, huynh muốn cá cược cái gì, trên người ta chẳng có vật gì đáng giá, chỉ e làm Cảnh huynh đệ thất vọng rồi. Cảnh Thiên cười, ta biết ngươi một nghèo hai trắng, cũng sẽ không lấy ra được thứ gì, kể cả có cũng không đáng giá. Như vậy đi, ta thấy đáng giá nhất bên cạnh ngươi là Từ Trường Khanh, hay là lấy Đậu Phụ Trắng ra cá cược đi. Ngươi nếu thắng ta, ta kêu Từ Trường Khanh gọi ngươi là sư huynh, còn nếu như ta thắng ngươi, Từ Trường Khanh phải gọi là là đại sư huynh, từ nay về sau làm Thiên Lôi cho ta chỉ đâu đánh đó, bất luận việc gì cũng không được làm trái, thế nào?

Thường Dận ngẩn ra chốc lát mới nói, cái này, không được, nếu như ta thua rồi, người nào thua người đó chịu, ta sẽ kêu huynh là đại sư huynh được không? Cảnh Thiên thầm nghĩ, ta làm đại sư huynh của ngươi để làm chi? Thục Sơn vẫn có một đại sư huynh Từ Trường Khanh nhập môn trước, y kiểu gì vẫn đứng trên ta. Ta muốn làm thì phải làm đại sư huynh của Đậu Phụ Trắng, chèn ép y cả đời, như vậy mới oai phong lẫm liệt. “Chẳng lẽ giờ ngươi đã nhận thua rồi?”.

Thương Cổ trưởng lão hừ một tiếng, ánh mắt khinh bỉ nhìn Cảnh Thiên hiện ra hai chữ rõ ràng: Mơ đi!

“Thường Dận, đồng ý đi, chẳng lẽ đệ tử của Thương Cổ phải sợ thằng ranh ấy!”.

Cảnh Thiên liếc Thương Cổ một cái, thầm nghĩ, ta đây kính già yêu trẻ nên mới không lấy ông ra làm tiền đặt cược, chứ đến lúc đó lão già râu đã dài đến gối như ông mà còn phải gọi ta một tiếng sư huynh thì thật là không chịu nổi!

Vì vậy, không đợi đương sự hai bên kháng nghị, Từ Trường Khanh đã mơ mơ màng màng mà biến thành sính lễ, bị chính sư phụ của mình đóng gói tặng cho người khác rồi.

Cảnh Thiên liếc mắt nhìn Từ Trường Khanh, thấy trên mặt y vân đạm phong khinh không chút gợn sóng, cho thấy đối với loại hành vi quăng ném đệ tử bừa bãi của sư phụ sớm đã tập thành thói quen rồi. Từ đó có thể thấy được, làm đệ tử của Thương Cổ, không chỉ cần bản tính tốt đẹp, mà còn phải bền gan vững chí, chịu đựng cùng bao dung. Tiếp theo Cảnh Thiên quay sang nhìn Thường Dận, thấy dáng vẻ hắn chắc như đinh đóng cột, thầm nghĩ, tiểu tử ngươi cứ đắc chí đi, đến lúc đó bại dưới tay ta, xem ngươi đau đớn hối hận thế nào.

Thanh Vy đạo trưởng nói, được rồi, từ hôm nay trở đi, Cảnh huynh đệ sẽ ở lại Thục Sơn luyện công cho đến đả thông đại tiểu Chu Thiên[1] mới thôi. Cảnh Thiên đáp, đợi đã, ta vẫn còn vấn đề chưa có hỏi. Thanh Vy cười, Cảnh huynh đệ còn có gì chưa rõ sao? Cảnh Thiên trả lời, “Ngài làm sao biết ta là chuyển thế của Ngũ Hành tôn giả? Trên trán ta lại không có khắc mấy chữ “Ta là Ngũ Hành tôn giả” mà. Thanh Vy đạo trưởng nói, “Tiểu huynh đệ hãy đến đây, nào, đứng trước Ngũ Hành châu đi”.

Một luồng ánh sáng ngũ sắc phát ra chói mắt, Cảnh Thiên giật mình phát hiện trong lòng bàn tay xuất hiện một ấn ký ngôi sao năm cánh, ánh sáng nhàn nhạt thấm vào da thịt, huyết mạch tương liên, đây là…

“Đây là ấn ký của Ngũ Hành tôn giả, phàm là Ngũ Hành tôn giả, sẽ cảm ứng được Ngũ Hành châu, trên người xuất hiện ấn ký ngôi sao năm cánh.”

“Hả!”. Cảnh Thiên chỗ hiểu chỗ không gật đầu: “Nhưng ta ở trong thành Du Châu đã lâu, không hề có Ngũ Hành Châu, Đậu Phụ Trắng làm sao xác định ta là người các vị cần tìm?”.

“Đậu Phụ Trắng?”. Thanh Vy đạo trưởng cười hiền hậu, “Là Trường Khanh hả? Ha ha, hài tử, bởi vì trên người cậu có linh khí, Trường Khanh là người tu đạo, chắc chắn có thể cảm ứng được. Đương nhiên, nó cũng phải xem qua ấn ký ngũ hành trước ngực cậu”.

“Hả, khó trách lần đầu nhìn thấy ta, y cứ bám dính lấy ta bắt ta lột áo cho bằng được”. Cảnh Thiên chỉ tay vào Từ Trường Khanh, uất ức nói: “Y còn nửa đêm chạy đến phòng nhìn ta tắm”. Từ Trường Khanh nghe vậy, trong đầu ong ong một mảnh, mặt đã bắt đầu đỏ ửng.

Nhìn thấy Từ Trường Khanh đứng trước các vị sư tôn vẫn tỏ ra bình tĩnh, thực tế lỗ tai cũng đỏ bừng rồi, Thanh Vy đạo trưởng không nhịn được cười: “Đó là Trường Khanh sai! Ta thay nó xin lỗi cậu!”.

“Sau đó ta nói, huynh xem ta tắm rồi, giờ ta cũng muốn xem huynh tắm, thế mà tên đó lại gạt ta, bảo rằng Thục Sơn các người tắm không cởi quần áo!”.

Thục Sơn ngũ lão có nghiêm chỉnh bình tĩnh ra sao, nghe đến đó không khỏi cười ầm một trận. Đặc biệt là Thương Cổ trưởng lão, lão cười đến cực kỳ hài lòng, bởi vì đồ đệ bảo bối của lão xưa nay tính tình hiền lương ngay thẳng, nghiêm túc chính trực, thế mà cũng biết dùng kế sách tài tình đó ứng phó với hạng tiểu nhân vô lại kia, đây chẳng phải làm rạng rỡ mặt mày lão lắm sao?

Lúc này, gương mặt Từ Trường Khanh đã đỏ như gấc rồi, may mà Thường Dận đứng chắn phía trước y nên mọi người đều không thấy cảnh tượng đáng thương này.

Từ nãy toàn nói chuyện nghiêm trọng thảm kịch trời đất, hiếm có được bầu không khí thoải mái thế này.

“Hài tử, mấy ngày tới cậu ở lại Thục Sơn, đợi đến khi cậu đả thông được đại tiểu Chu Thiên rồi thì có thể xuống núi đi tìm bốn vị còn lại trong Ngũ Hành tôn giả. Đúng rồi, nếu cậu đã gia nhập Thục Sơn chúng ta học công phu, tốt nhất nên để Trường Khanh làm…”

Cảnh Thiên nghiêng đầu bĩu môi, “Không được! Sao lại là Đậu Phụ Trắng chứ? Ta không cần y dạy ta”. Thanh Vy đạo trưởng vô cùng kinh ngạc hỏi, vì sao không muốn Trường Khanh dạy cậu? Trường Khanh trong số các đệ tử đời đầu, võ công và nội lực đều cao nhất, hơn nữa tính tình nhẫn lại, để nó làm sư phụ cậu không gì tốt hơn. Cảnh Thiên đáp, muốn dạy thì ngài dạy đi, ta đã học thì phải học công phu lợi hại nhất. Chưởng môn tương lai của Thục Sơn tuy rằng không gì không tốt, nhưng cũng đâu tốt bằng chưởng môn hiện tại chứ.

Thương Cổ nghe đến đó khí nóng lại bốc lên, quát lớn: “Trường Khanh võ công tu vi đều nổi bật, tuổi tác cũng lớn hơn ngươi tám năm, để nó làm sư phụ nhập môn của ngươi, chính là phúc của ngươi, ngươi đừng có mà không biết tốt xấu được đằng chân lân đằng đầu”. Cảnh Thiên “A” lên một tiếng, thầm nghĩ, thì ra lão già này muốn làm thái sư phụ của ta, để thuận tiện ngày sau báo tư thù. Hắn lập tức nói: “Tuổi tác thì có gì hay ho cơ chứ, lớn tuổi không nhất định lợi hại đâu, không phải ngài cũng lớn tuổi hơn Thanh Vy đạo trưởng sao? Nếu nhiều tuổi hơn thì phải lợi hại hơn, thì lợi hại nhất trên đời nhất định không phải là người, mà là con rùa nha”.

Thương Cổ nghe vậy, tròng mắt như lộn ra ngoài, nộ khí bốc lên tận não thiếu điều ngất luôn tại trận. Ba vị trưởng lão U Huyền, Tịnh Minh, Hòa Dương thấy tình hình sắp nguy to rồi, đang tính đứng ra giảng hòa thì Thanh Vy đã lên tiếng: “Như vậy đi, nếu như cậu không bằng lòng, chúng ta cũng không miễn cưỡng nữa. Cậu cứ làm đệ tử không chính thức của Thục Sơn, không cần lễ bái quỳ lạy, Trường Khanh cũng không phải thụ nghiệp ân sư của cậu, nó chỉ làm nhiệm vụ chỉ dạy võ công cho cậu trong thời gian này. Hàng ngày cậu luyện công thế nào đều do nó giám sát. Đến khi võ công cậu tốt rồi, rời khỏi Thục Sơn thì không còn quan hệ gì với Trường Khanh nữa”.

Cảnh Thiên lẩm bẩm một hồi, cảm thấy không có gì không ổn.

Rời khỏi hậu sơn Thục Sơn, Cảnh Thiên và Từ Trường Khanh sóng vai đi trên con đường hẹp quanh co, thấy mấy người Thanh Vy, Thương Cổ đã đi thật xa, Cảnh Thiên mới không nhịn nổi nói: “Đậu Phụ Trắng, huynh nói cho ta biết, sư phụ huynh lúc nào cũng đùng đùng như sét đánh, ta thật chịu không nổi. Bình thường huynh có biện pháp gì hay mà có thể…”.

Từ Trường Khanh đột nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm vào Cảnh Thiên một lúc mới chậm rãi nói: “Thục Sơn có một môn công phu tên là Thiên Nhất Sinh Thủy”.

“Thì làm sao?”.

“Trường Khanh có luyện được chút thành tựu.”

“Thì làm sao?”.

“Không có gì.”

Không có gì, không có gì nghĩa là cái gì? Ta thành tâm thỉnh giáo huynh, huynh lại nói năng không đầu không đuôi như thế, huynh có còn coi ta là bằng hữu nữa hay không?

Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Cảnh Thiên lại thành ý hỏi han Thường Dận: “Thiên Nhất Sinh Thủy là cái gì thế?”.      

Thường Dận nói đó là một môn nội công tâm pháp cao thâm của bản môn, luyện đến cảnh giới cao nhất thì có thể “vô trung sinh hữu, hữu trung sinh vô”[2]. Tỷ như, có thể khiến bầu trời trong xanh trong chớp mắt gió mưa xối xả, cũng có thể khiến đám người ồn ào trong phút chốc biến thành hư không, càng có thể dễ dàng coi mấy lời vo ve bên tai như không tồn tại. Cảnh Thiên càng nghe càng như khai mở trí tuế, niềm kính phục đối với Từ Trường Khanh tăng lên đáng kể.

“Đậu Phụ Trắng đang ở đâu?”.

“Hả, thường thì thời gian này đại sư huynh đang đôn đốc các sư đệ luyện công. Hay là ta dẫn huynh đi xem.”

Trước thềm Vô Cực Các.

Đệ tử Thục Sơn đang luyện tập trận pháp Cửu Thiên Kinh Huyền Trận, ánh kiếm lập lòe, mềm mại như rồng lượn, Thục Sơn quả không hổ là môn phái tu tiên đệ nhất trong thiên hạ. Trận pháp uyển chuyển nhịp nhàng này khác hẳn với các môn phái nhỏ, không phải một sớm một chiều có thể luyện thành.

Trên khoảng sân rộng, cờ vải bị gió đêm thổi bay phần phật, kiến trúc Vô Cực Các cổ kính mà đầy khí thế, thềm đá trắng như tuyết tắm ánh trăng bàng bạc, đương nhiên, cho dù cảnh trí dưới trăng tuyệt đẹp ra sao, cũng không so được với người đang đứng trước thềm.

Từ Trường Khanh tố y trường kiếm, chắp tay đứng trước thềm Vô Cực Các, dưới ánh trăng dáng người thẳng tắp, thanh nhã xuất trần. Gió đêm thổi tay áo trắng tung bay, giờ khắc Từ Trường Khanh đã trút bỏ vẻ ngây ngô ngày thường, y mím chặt môi, thần sắc oai phong tuấn lãng hiên ngang đón gió, ánh mắt thâm sâu như biển, không sao đoán được tâm tình.

Người này, không hổ là lựa chọn số một cho vị trí chưởng môn tương lai của Thục Sơn.

[1] Đại tiểu Chu Thiên là cách nói tắt của đại Chu Thiên và tiểu Chu Thiên. Đả thông đại tiểu Chu Thiên nghĩa là luyện tập đến cảnh giới tối cao của Đạo pháp, có thể ổn định và điều hòa nội lực cùng chân khí trong cơ thể, trong đó tiểu Chu Thiên là dẫn đạo chân khí vận chuyển một vòng qua hai mạch Nhâm – Đốc, đại Chu Thiên là vận chuyển chân khí một vòng qua cả mười hai kinh mạch chính trong cơ thể. Người tu luyện Đạo pháp cần trải qua rất nhiều năm mới đạt được đến cảnh giới này.

[2] Từ không hóa có, từ có hóa không.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp