SƠN HÀ VĨNH TỊCH

Chương 05: Nam quốc chính phương xuân

trước
tiếp

Sơn Hà Vĩnh Tịch – Chương 05: Nam quốc chính phương xuân

Đáng ra Hồng Tụ nên quay về hồi bẩm với Lý Hoằng Ký đã lo liệu xong Thanh Hoan Tửu, thế nhưng dọc đường bị A Thủy khơi dậy ký ức về Thúy Liễu Hạng, nhất thời quá khứ ùa về, lòng lo sợ bất an, nàng đành trở về Hàn phủ trước. Hồng Tụ vốn muốn về phòng mình ngủ một lát cho ổn định tâm thần, lại đột nhiên biết được Hàn Hi Tái dặn lại, hôm nay bất luận trở về lúc nào đều phải qua thư phòng gặp lão.

Nàng cho rằng lão muốn điểm thêm huân hương, nhưng vừa tới ngoài thư phòng lại phát hiện bốn bề vắng lặng, thị nữ thư đồng đều bị cho lui, chỉ còn một người đứng trong phòng suy tư, cúi đầu thở dài mang theo tức giận, “Chỉ một thành Kim Lăng tại sao tìm không được.” Nàng muốn gõ cửa lại nghĩ không thích hợp, đại nhân khẳng định không ngờ tới hôm nay nàng về sớm như vậy, hẳn là còn có khách, không thể làm gì khác hơn là đứng chờ bên ngoài, lại đột nhiên thấy có một bóng người nhẹ nhàng đi đến, sợ đến cả kinh, rất nhanh lại nghĩ tới Hàn đại nhân làm Thái phó của Thái tử bảy năm, tử sĩ thủ hạ của Thái tử đều là do lão bí mật chiêu mộ và huấn luyện, cho nên việc lão có tai mắt khắp nơi cũng chẳng có gì lạ, liền rất nhanh lấy lại thần sắc như thường.

Nàng cười khanh khách đẩy cửa đi vào, chỉ thấy bóng lưng lành lạnh của Hàn Hi Tái, không khỏi nhớ tới đêm kia không lâu, lão cũng từng như thế, nàng không phải cố ý muốn nghe trộm cái gì, nhưng rơi vào cảnh này dù sao cũng chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.

Hành lễ xong, nàng cúi đầu đứng sang một bên thư án.

Hàn Hi Tái không xoay người, chỉ nhàn nhạt hỏi nàng, “Buổi tối còn phải đến phủ Thái tử?”

“Vâng.”

“Gần đây ngài rất coi trọng ngươi, hơn mười người trong gánh hát này ngài chỉ coi trọng một mình ngươi.”

“Hai chữ “coi trọng” Hồng Tụ đảm đương không nổi, cùng lắm chỉ là người ca vũ hầu rượu mà thôi.”

Hàn Hi Tái tóc đã hoa râm, nhưng vẫn chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ như trước, cả triều đình đều biết, lão hàng đêm đều phải có ca vũ làm vui. Nghe đồn trong phủ lão luôn có hơn trăm ca kỹ, tuy có chút khuếch đại nhưng thực tế cũng không ít hơn một nửa con số ấy.

Mà Hồng Tụ là người lão đặt biệt chú ý ban tên, Hồng Tụ Thiêm Hương, một đôi mắt phượng một đôi xảo thủ, hôm nay lại lọt được vào mắt xanh của Thái tử, nếu lời này nói vào ngày thường, nàng tự nhiên sẽ không nghĩ nhiều, thế nhưng hôm nay lòng vốn bất an, nghe nhắc đến việc này khiến Hồng Tụ nhất thời không dám nói gì.

Ngược lại, Hàn Hi Tái đột nhiên cười ha hả kéo tay nàng, mặt mày còn giống như thưởng thức tiệc vui, “Quả nhiên ngày đó không nhìn lầm người, Hồng Tụ quả là thiêm đắc hảo hương.”

Chuyện tình giữa Thái tử cùng Hàn đại nhân nàng đâu dám hỏi nhiều, có điều nàng cũng biết, tuy rằng hôm nay Hàn Hi Tái leo lên được đến chức Thượng thư, nhưng cuối cùng cũng chỉ là người thuộc phe Thái tử, lại lén giao hảo với An Định Công, gần đây liên tục bộc lộ nhiều mưu đồ, lão không tán thành Thái tử dùng thủ đoạn cưỡng ép để củng cố địa vị. Sau sự việc xảy ra với Tề Vương, thời gian Hàn Hi Tái đóng cửa tăng lên, và hiển nhiên, không còn đi lại với Thái tử thường xuyên như trước nữa.

Tư duy nhanh nhạy, nàng biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, Hàn đại nhân thăm dò như vậy cũng chỉ là một loại suy đoán, không thể xác định được nàng rốt cuộc muốn thay Thái tử làm việc gì.

“Để Hồng Tụ đốt cho Hàn đại nhân một lò Tử Du Già Nam [một loại hương khí].”

“Không cần, hôm nay hoàng thượng ngự ban tử đàn hương tốt nhất, ngươi đi lấy rồi đốt lên.” Tùy ý nói xong, Hàn Hi Tái vươn tay cầm lấy một cuốn sách trên giá.

Hồng Tụ nghe đến hai chữ “tử đàn” thì sửng sốt, đáp nhẹ một tiếng rồi vội vã rời đi.

Ra khỏi thư phòng của Hàn Hi Tái, một đường đi lấy hương, vừa mới đến nơi hành lang từng lướt qua người Lý Tòng Gia, cảnh trí ban ngày đặc biệt rõ ràng, không giống với đêm đó u ám quỷ dị.

Đêm hôm đó, là hoa nào rơi? Tay áo thiên thủy bích gặp gió phấp phới, mang theo hương tử đàn thơm ngát, chạm qua liền nhớ mãi không quên. Nàng nhớ rõ khi ấy còn có một cánh hoa đỏ thắm lơ đãng bay qua.

Nhìn cành lá vươn vào hành lang, nàng bất giác nhớ tới bóng ảnh nhẹ nhàng ấy, một cặp trọng đồng sâu thẳm, phảng phất là thứ ràng buộc duy nhất giữa Lý Tòng Gia và nhân thế, khiến y chạy không thoát, mà cũng chỉ mình y trên thế gian này có thể mang theo tử đàn hương khí xa xôi đến vậy, bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy y mỉm cười vân đạm phong khinh, nhưng lại không bao giờ chạm được đến y một phân một tấc.

Kỳ thực nàng cũng không hiểu, đến tột cùng, vì sao Thái tử lại sợ nhìn thấy y.

Hay là phải trách đế vương gia, lý do này có vẻ đường hoàng. Cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa từng là một loại người, Lý Hoằng Ký đáng sợ hơn y nhiều lắm.

Như vậy, Lý Tòng Gia lại muốn gì?

Nàng đem hương đến, khắp phòng hương thơm ngát, Hàn Hi Tái làm như lẩm bẩm, “Tử đàn mộc, loại cây này cần gửi rễ trên thân một cây khác. Cho nên, không ai thực sự không cần gì, cũng không ai có thể bỏ qua tất cả, chỉ có điều, mỗi người đều có si niệm của mình mà thôi.”

Hồng Tụ không biết đáp lại thế nào, lão đã phất tay ý bảo nàng lui đi.

“Tối nay tới Thái tử phủ, ngươi thay ta bẩm báo Thái tử, gần đây cựu thần bệnh cũ tái phát, đại phu nói cần phải tĩnh dưỡng thêm mấy ngày, thứ cho thần không thể đến quý phủ được.”

“Vâng.”

Trở về phòng, đã nghe tiếng đàn réo rắt.

“Sóng hoa có ý nghìn trùng tuyết, đào lý không lời một chuỗi xuân, một bầu rượu, một giỏ cần, như gã mấy ai giữa cõi trần? Gió xuân, một sóng một chèo đầu. Một cuộn dây tơ, một lưỡi câu, hoa rợp bến, rượu đầy bầu, mênh mông sóng lượn tự do câu.”

Tự do. Thử hỏi thiên hạ có ai thật sự xứng đáng với hai chữ tự do?

Nàng nghe nói người nọ đã từng muốn quy ẩn sơn lâm, một thời gian đã thực sự ra đi không tin tức, thế nhưng “mênh mông sóng lượn” cũng phải dừng lại trước một chiếu thư.

Ngươi chung quy vẫn còn là người trong vòng nhân thế, hay là người trong giấc mộng không tỉnh của hoàng thất này đây?

Hồng Tụ thở dài, ngắt khẽ một ngọn cỏ.

Hoa rợp bến, rượu đầy bầu.

Tiếng ngâm xướng theo gió chậm rãi xa dần, đi qua song cửa sổ hoa lạc, giữa phong cảnh Giang Nam trong trẻo sau mưa, bên mái quỳnh lâu ngọc điện có cánh bồ câu giật mình tung cánh, điểm nên vệt trắng giữa trời.

Ảo ảnh vô thanh.

Lạc vào nhà ai?

Cùng lúc đó, nam tử bố y đứng lặng bên cửa sổ, vừa qua khỏi giờ Mùi, sắc trời đã sáng, nhưng hắn vẫn còn giữ ánh nến trên bàn, sử dụng công phu Nhất Tham Thủ, tro bụi tung bay, một bức mật tín mở ra.

Chỉ là quang ảnh nhất thời.

Hương này cũng sẽ hết.

“Tối nay giờ Tuất trong phủ thiết yến, An Định Công lệnh cho ta đến mời Triệu công tử.” Bất chợt có người gõ cửa.

Triệu Khuông Dận nhẹ nhàng mở cửa, nhưng không hề có ý cho Lưu Châu vào phòng, nàng cũng chỉ đứng ở bên ngoài, lòng giận dữ, trong phủ trên dưới ai không biết nàng là thị nữ thân tín nhất của phu nhân, mọi việc phải kính nể ba phần. Thế nhưng vị Triệu công tử trong thiên uyển này lai lịch mơ hồ, tuyệt không giống bằng hữu ngày trước của An Định Công, cùng lắm một giới bố y, mà đôi mày kiếm bất động thanh sắc lại không coi ai ra gì. Thái độ của An Định Công đối với hắn cũng rất kỳ quái, cho hắn tùy ý đi lại, cũng không bận tâm cái gì, nhưng khoảng cách lại thua xa hai chữ bạn cũ.

“An Định Công đang ở đâu?”

Lưu Châu hồi bẩm, “Vừa ra ngoài, có lẽ đến Sanh Đỉnh Lâu gặp gỡ bằng hữu.”

Triệu Khuông Dận cười lạnh một tiếng, ý bảo đã không còn việc của nàng, lập tức đóng cửa lại.

Hắn muốn đi gặp y.

Triệu Khuông Dận đột nhiên rất muốn đi theo dấu chân thường ngày của y, hắn muốn biết, một thân Giang Nam mưa bụi làm thế nào mới có thể luyện thành khí khái như vậy.

Hắn hơi nhắm hai mắt lại.

Ngày xuân Kim Lăng chim bay đầy thành.

Nhiệt huyết nam nhi thời loạn thế sôi sục trong lòng lại không sao phát huy sở trường, một đường huyết vũ tinh phong nhìn lại, thủ đoạn, nhân tâm, ngày đêm đề phòng, nhưng mà, hắn lại gặp phải Lý Tòng Gia.

Rất nhiều nguyên do, đêm hôm đó hắn nên giết y.

Thế nhưng nhìn thấy người kia, mang thứ gọi là tướng đế vương lại chăm chú nói về mạng người, hắn đột nhiên muốn cùng Lý Tòng Gia đánh cuộc một phen.

Cuộc thế tình, cuộc nhân tâm.

Cuộc huynh trưởng của y, có thể nào thật sự giết y?

Thật lâu thật lâu, hắn không gặp được người nào như vậy.

Hắn chỉ là hiếu kỳ, hiếu kỳ mà thôi.

Mà một cổ tay phong nhã như vậy, nếu như lặng lẽ tiêu thất, có phải cũng là một loại đáng tiếc hay không?

Triệu Khuông Dận chán ghét hai chữ “tiếc nuối”, hắn cũng không cho rằng tiếc nuối là thứ bậc trượng phu nên làm. Thế nhưng lúc này đây, đáy lòng hắn đột nhiên sinh ra ý nghĩ như vậy.

Kỳ thực cũng là vì mình mà cuộc một phen, vì thiên hạ loạn thế này mà đánh cuộc.

Vẫn còn có chút phiền phức, đám hắc y nhân.

Triệu Khuông Dận thay đổi trang phục, đứng đối diện gương đồng mà nhìn chính mình trong bộ trường sam màu, chung quy cũng có thể xứng với hai chữ “công tử”. Áo bào rườm rà của người miền Nam khiến cho người ta giảm đi ba phần nhuệ khí.

Cứng nhắc cầm chiếc quạt giấy lên, hắn càng có chút giống người đọc sách ngâm thơ, tự cười ha hả một phen, hắn xuất môn đi đến Sanh Đỉnh Lâu nổi danh bao đời.

Hắn vốn tưởng rằng tiểu lâu này cũng giống với Tần Hoài tửu lâu, âm thanh ầm ĩ xa hoa, tiếng nhạc ồn ào không dứt.

Thế nhưng tới cửa rồi hắn mới phát hiện, tâm tư của những nhã sĩ này thật không thể nào nhìn rõ.

Lan can bằng gỗ lim được chạm khắc tinh xảo, xà nhà vắt ngang đỡ lấy mái cong, không hề có lấy một tia vàng ngọc, thứ duy nhất biểu hiện thân phận của tiểu lâu này chỉ là một tấm biển do chính hoàng thượng viết chữ ngự ban mà thôi.

Đúng là một nơi thanh tịnh, lặng lẽ chìm giữa sơn thủy Giang Nam, nhuộm một thân ôn hòa nhu thuận.

Trách không được con cháu quý tộc phong nhã cực kỳ thích nơi này.

Triệu Khuông Dận bước qua đại môn không gặp một ai, lát sau mới có một người mặc trang phục thư sinh từ trên cầu thang gỗ đi xuống, chắp tay thi lễ, tiếp đó mở quạt ra.

Hắn biết đây là lễ tiết thông thường nhất của văn nhân, liền cũng bắt chước giống hệt mà đáp lại.

Triệu Khuông Dận đang suy tư không biết quy củ nơi này thế nào thì đã thấy người nọ tựa như được dặn dò trước, không nói một lời đã đưa tay tỏ ý mời hắn lên lầu.

Hắn cũng thuận thế đi lên, có tiếng nhạc không biết từ góc nào truyền đến, một đường theo cầu thang gỗ, cao thêm một tầng, âm thanh lại càng rõ ràng hơn.

Trước mắt hắn hiện tại là một cánh cửa bằng gỗ tử đàn, mùi hương thơm mát khiến Triệu Khuông Dận giật mình, nhìn quanh bốn phía mới phát hiện ra tầng cao nhất này chỉ có một căn phòng, hắn nghe được trong phòng có tiếng nam tử nhẹ nhàng ngâm xướng.

“Chuyển chúc phiêu bồng nhất mộng quy, dục tầm trần tích trướng nhân phi, thiên giáo tâm nguyện dữ thân vi. Đãi nguyệt trì thai không thệ thủy, manh hoa lâu các mạn tà huy, đăng lâm bất tích canh triêm y.”

(Dịch thơ: Đuốc chuyển buồm lay mộng qua mau, muốn tìm dấu cũ thấy người đâu. Trời dạy thân tâm không toàn vẹn. Ánh trăng dưới nước vớt được đâu? Hoa tàn lầu các tiếc tà dương. Giữa tầng sông núi ướt xiêm y)

Triệu Khuông Dận có chút nghi hoặc, quay đầu lại thì không còn thấy người đã dẫn hắn đến đây nữa, chỉ còn lại một mình hắn ngoài cửa gỗ mà thôi.

Tiếng đàn vô cùng dễ nghe.

Thanh âm ấy, một tiếng lại một tiếng, quen thuộc mà xa lạ.

Rốt cuộc hắn đưa tay gõ cửa, tiếng đàn không ngừng lại, người ở bên trong chỉ khẽ cười, làm như một loại ngầm đồng ý.

Triệu Khuông Dận không nghĩ nhiều, đẩy cửa đi vào.

Vừa vặn đến câu này, “thiên giáo tâm nguyện dữ thân vi” [Trời dạy thân tâm không toàn vẹn].

Từng tiếng quẩn quanh trong lòng.

Lý Tòng Gia ngồi trên chiếc ghế bên giường, đối diện với cửa chính, y nâng mắt nhìn, vô cùng kinh ngạc, đây là lần đầu tiên y để lộ ra loại thần sắc này.

Y không ngờ tới.

Câu tiếp theo, đều nghẹn tại yết hầu.

“Ngươi…” Lý Tòng Gia chẳng biết phải hỏi thế nào cho thỏa đáng, rốt cuộc chỉ có thể nói, “Thế nào lại là ngươi…”

“Lẽ nào người ngươi chờ còn chưa đến?” Triệu Khuông Dận lúc này đã minh bạch, có thể đến nơi này tuyệt không phải là người bình thường, Lý Tòng Gia hẳn không muốn để lộ việc gặp gỡ nhân vật trọng yếu kia, cho nên dặn dò phía dưới, nếu trong khoảng thời gian này có người đến liền trực tiếp đưa lên lầu, thảo nào hắn một đường đi lên cũng không hề nhìn thấy khách nhân nào khác.

Ai ngờ hắn lại vô duyên vô cớ đến đây.

“Thái…” Lý Tòng Gia cũng dần minh bạch, vươn cổ tay vén tấm rèm phía sau nhìn ra ngoài tiểu lâu, lại xoay người nhìn Triệu Khuông Dận, lúc này y đã khôi phục lại sự đạm nhiên thường ngày, “Triệu công tử hiếm khi thanh nhã như vậy, hôm nay tới đây để nghe đàn hay nếm thử Thanh Hoan?”

Trên chiếc bàn bên cạnh bày sẵn một bầu rượu nhỏ thanh sắc cùng hai chén sứ, mặt trên in hình mẫu đơn đỏ sẫm. Triệu Khuông Dận là người phương Bắc, quen uống bát rượu lớn, thấy những thứ này không khỏi có chút buồn cười, nhưng nghĩ tới giá trị của chúng, Thanh Hoan tửu đáng giá ngàn vàng, những vật tầm thường đâu thể so sánh được… Nhưng rồi đột nhiên nhớ tới thứ gì, thần sắc Triệu Khuông Dận đột nhiên ngưng trọng.

 Thấy Lý Tòng Gia vẫn đang nhìn mình, hắn phục hồi tinh thần trở lại, vẻ mặt đầy tiếu ý: “Hiếm có cơ hội đến được Sanh Đỉnh Lâu nổi tiếng thiên hạ, tuy rằng không giống với những gì ta tưởng tượng, nhưng mà, gặp được An Định Công ở đây cũng thật là thỏa mãn tâm can.”

“Có chuyện gì không bằng đợi ta về phủ rồi nói, ta còn có hẹn với người khác, không tiện…” Lý Tòng Gia không hề nhìn hắn, chỉ lấy ra một tấm khăn gấm, nhẹ nhàng chà lau đàn cổ.

Nhìn ra đàn cổ này đã phủ bụi một thời gian, Triệu Khuông Dận dù không hiểu âm luật nhưng cũng không khỏi tán thưởng tiếng đàn không giống bình thường. Hắn ngoảnh nhìn xung quanh, tự rót lấy một chén Thanh Hoan rồi đưa lên miệng uống, không có chút nào ý tứ rời đi.

Thỏa mãn nhìn động tác người nọ lau đàn có chút bất ổn, một đôi trùng đồng càng trở nên thâm trọng, Lý Tòng Gia chính là như thế này, ngày đầu tiên hắn đã phát hiện, màu mắt của y vốn rất sâu đậm, dù nét mặt có tỏ ra thong thả đạm nhiên thế nào, chỉ cần trong lòng gợn sóng thì màu mắt sẽ càng thâm sâu như mực.

Triệu Khuông Dận đột nhiên nghĩ y như vậy rất thú vị, rốt cuộc vẫn có điểm yên hỏa nhân gian, cho nên kẻ không màng lễ tiết như hắn lại càng được thể ngồi sát bên thân Lý Tòng Gia.

“Triệu công tử thật nhàn hạ, không biết thủ hạ của Thái tử có phát hiện ra tung tích của ngươi không?”

Lý Tòng Gia vẫn không nhìn hắn, càng tỏ rõ ý muốn giục hắn đi mau.

“Thế nào? Hôm nay ngươi vẫn cho rằng Thái tử sẽ giết ta?”

Y không trả lời.

Triệu Khuông Dận tiếp tục hỏi, “Không phải ngươi vẫn luôn tin tưởng vào nhân tình, tin tưởng mạng người tất có giá trị sao?”

Đầu ngón tay Lý Tòng Gia nhẹ nhàng xoa nhẹ cầm huyền, đột nhiên dừng lại, rất rõ ràng, căn cầm huyền này cùng với sắc mặt y có điểm tương đồng.

“Chưa đến sao?” Triệu Khuông Dận cũng thuận thế nhìn theo.

Người mặc trường sam thiên thủy bích chỉ trầm mặc, nhớ tới cái gì, chung quy lắc đầu.

“Nếu người ngươi hẹn còn chưa đến, không bằng chúng ta đối ẩm trò chuyện.” Hắn càng thấy Lý Tòng Gia thần sắc khác thường, càng dâng lên ý nghĩ phải tìm hiểu cho bằng được, “Căn cầm huyền đó có cố sự gì?”

Hắn muốn nghe xem một người ôn nhuận như ngọc sẽ có cố sự gì.

Có lẽ, tất cả đều đã được sắp đặt, Triệu Khuông Dận không tin số mệnh, thế nhưng một ngày nào đó về sau, hắn đột nhiên bật cười tin tưởng, có một số chuyện đã định trước không thể chống lại. Tỷ như hai đoạn cố sự, tỷ như cùng nhau đặt cược.

Dạ vũ nhuộm thành thiên thủy bích, một đêm kia trời bỗng trút xuống một trận mưa.

Một đêm kia, Nga Hoàng một mình bên chén rượu.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp