LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 77: Ngoài lề

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Ngoài lề 1:

Triển Hành: “How are you”.

Lâm Cảnh Phong: “Sao lại là bạn”.

Triển Hành: “How are you, too!”

Lâm Cảnh Phong: “???”

Triển Hành: “Không được nhìn thẻ nhé”.

Lâm Cảnh Phong: “Ồ! Sao lại là bạn nữa!”.

Triển Hành: “…”

Lâm Cảnh Phong len lén liếc sắc mặt Triển Hành: “Không đúng à?”.

Triển Hành: “How old are you?”.

Lâm Cảnh Phong: “Sao vẫn là bạn”.

Triển Hành: “Thế này không được! Lừa ông sao! Muốn đi du lịch thì giao tiếp ít nhất phải qua trình nhập môn chứ! Bằng không làm sao ép giá người ta?!”.

Lâm Cảnh Phong: “Anh Hổ học tiếng Anh còn nhanh hơn anh, kêu anh ấy ép giá đi”.

Triển Hành lật bàn quát um lên: “Không sai, anh ấy học tiếng Anh khá nhanh, nhưng anh ấy có biết đếm đâu! Lần trước ngồi xe buýt còn thả cả tấm thẻ tín dụng vào hộp đựng tiền kìa, chuyện này em còn chưa lôi anh ấy ra xử lý đâu!”.

Ngoài lề 2:

Trong Phan Gia Viên ở Bắc Kinh có một cửa tiệm mới mở, tên là “Tiệm đồ cổ chồng chồng nhà họ Lâm”.

“Ghé mắt vào xem chút coi”. Triển Hành cầm loa phóng thanh ở tay trái, ra sức gào lên: “Cửa tiệm mới mở đây, khai trương ngay trên quý địa, như vậy tiệm chúng tôi rõ ràng dựa cả vào sự ủng hộ của các anh chị em đang qua lại trên đường!”.

Trên tiệm đồ cổ treo tấm biển đen, đề bốn chữ to vàng méo mó nghệch ngoạc: Tranh Vanh Tuế Nguyệt (Người đề tự: Tôn Lượng).

Hai bên xếp đầy những lẵng hoa, đều là quà mừng khai trương, nhiều đến độ lấn cả sang cửa tiệm ngay cạnh.

Xác pháo nằm ngổn ngang dưới nền thảm, khói lửa mịt mù, nhóm người Tóc Đỏ đang tản khói giúp trật tự đô thị.

“Hôm nay Tranh Vanh Tuế Nguyệt khai trương tại Phan Gia Viên, cảm tạ các vị ân khách… các vị khách hàng mới cũ đã nể mặt”. Triển Hành nói: “Tiệm chúng tôi cũng không phải bán toàn hàng thật, đúng rồi, thỉnh thoảng cũng có bán ít đồ mô phỏng, cổ vật và quà lưu niệm! Hôm nay nhân dịp mới khai trương, chúng tôi sẽ chiêu đãi mọi người một màn giải trí, gọi là mua vui cho mọi người, mong sau này việc buôn bán phát đạt, xem biểu diễn xong mời các vị khách khứa vào trong dùng trà. Nào! Bắt đầu biểu diễn!”.

Hai anh em Trương Soái, Trương Huy mặc cái áo khoác ngắn đi tới trước cửa tiệm, đưa tay cởi áo, lộ ra cơ vai săn chắc, đứng tư thế trung bình tấn vô cùng vững vàng.

Triển Hành cầm lấy cái bình dưới đất: “Món này thuộc triều đại nào, mọi người đoán thử xem? Vị anh hùng nào tinh tường nhìn ra châu ngọc, tôi sẽ tặng bình hoa này cho vị đó!”.

Có người hô lên: “Triều Tống!”.

Triển Hành: “Triều Tống! Có người anh em đã đoán là triều Tống, nhưng đáng tiếc là sai bét rồi! Đây là hàng mô phỏng hiện đại, dùng dược phẩm hóa học đánh sáng, rồi chôn dưới lòng đất chục ngày nửa tháng, chứ nếu hàng thật thì bán được sao?”.

Người xung quanh cười ồ lên, Triển Hành tự hỏi tự đáp: “Đương nhiên không bán được rồi, đập cái cho khoái trá nào! À há!”.

Triển Hành giơ bình hoa nện lên đầu Trương Soái, Trương Soái vận công, trầm giọng hét lớn!

Xoảng! Đầu nguyên vẹn, còn bình thì vỡ rồi.

Khán giả rào rào vỗ tay hoan hô, Trương Soái ôm quyền chào mọi người xung quanh, Trương Huy quát: “Tới lượt ta đây rồi!”.

Triển Hành: “Đừng gấp, mọi người xem, gốm màu đời Đường này là hàng thật hay đồ giả, người anh em nào đoán được sẽ tặng người đó?”.

Có người hét: “Đồ giả, nhất định là đồ giả!”.

Triển Hành: “Người anh em này bảo là đồ giả, mọi người nghĩ đúng không?”.

Lập tức có người nước ngoài chen miệng vào: “Đập! Đập!”.

Triển Hành: “Lại đoán sai rồi, đây là hàng thật, con heo còn không thật bằng nữa, chỉ hai trăm năm mươi ngàn thôi, nếu mọi người hứng thú thì lát nữa có thể vào tiệm xem! Ha ha! Hôm nay khai trương giảm giá còn tám mươi phần trăm, chỉ bán hai trăm ngàn thôi!”.

Trương Huy đứng tấn nửa ngày trời, nói: “Cậu đập nhanh lên đi, hại anh căng thẳng nãy giờ rồi”.

Triển Hành: “Tới liền đây, đừng gấp mà”.

Triển Hành giao gốm màu thời Đường cho Hoắc Hổ, Hoắc Hổ cầm mang để vào tiệm, Triển Hành lại quơ cái bình thính phong, hỏi: “Cái bình thính phong đời Tống này thì sao…”.

Lập tức có người la: “Hàng thật! Bình thính phong là hàng thật!”.

Triển Hành: “Sai bét, là đồ rởm đó, à há…”. Dứt lời cậu giơ bình lên đập vào đầu Trương Huy.

Trương Huy đang quay đầu lại nhìn thì đột ngột bị đập cho một cái đến lảo đảo, bình thính phong vỡ đầy đất, còn Trương Huy thì suýt ói máu, trán sưng một cục u to.

Triển Hành: “…”.

Trương Huy: “Sao không báo trước một tiếng?!”.

Triển Hành: “Em la à há rồi còn gì, để em xem có sao không nào… Không sao không sao! Mấy chú này là có luyện tập, các em nhỏ đừng có bắt chước nha!”.

Trương Huy ôm đầu vào trong.

Tiếp theo, nhân viên phục vụ trong tiệm mang ra một khối ngọc, Triển Hành nói: “Khối ngọc này, không đùa mọi người nữa, đây là đồ rởm, dùng đá hoa chế thành, đương nhiên, bình phong trong tiệm đều là đá tốt cả. Người thứ hai trình diễn phục vụ quý vị, là chưởng quầy của Tranh Vanh Tuế Nguyệt, ông chủ Lâm Cảnh Phong! Mời mọi người hoan nghênh!”.

Lâm Cảnh Phong cởi trần, mặc cái quần võ lụa đen, chắp tay sau lưng, cả người cơ thịt thon gầy, những người vây xem xung quanh đều xôn xao nhốn nháo, Lâm Cảnh Phong chắp tay chào, rồi nằm xuống khoảng đất trống.

Nhân viên đặt khối đá lên mình Lâm Cảnh Phong, Triển Hành đón lấy cái rìu to từ tay Hoắc Hổ.

Tôn Lượng: “…”.

Triển Dương: “…”.

Lục Thiếu Dung: “…”.

Triển Hành vác cái búa to, đứng không vững suýt thì té ngã, cố gắng giơ lên thử, rồi nói: “Ông chủ ơi đây chính là bán mạng đó! Đoán thử xem cây búa này mà nện xuống anh ấy sẽ biến thành bộ dạng thế nào?”.

Khán giả điên cuồng la hét: “Đập! Đập!”.

Triển Hành giơ búa, mọi người rào rào tránh đi, kế tiếp trở tay vung mạnh, Lâm Cảnh Phong hét lớn: “Ha!”.

Triển Hành dùng sức vừa đủ, búa vừa chạm vào tảng đá, Lâm Cảnh Phong đã giật mạnh hai tay về, bật eo lên, rầm một tiếng, tảng đá vỡ làm hai, người ngoài chỉ thấy hoa mắt một cái là tảng đá đã vỡ tan rồi, thế là nhao nhao khen ngợi.

Triển Hành: “Cảm ơn!”.

Triển Hành cầm không chắc làm búa quét ngay háng Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong lập tức phun “phụt” một tiếng.

“Tiểu sư phụ không sao chứ! Đừng dọa em nha! Thằng nhỏ không thể xảy ra chuyện nha!”. Triển Hành giật mình quăng búa đi.

Lúc cậu quay đầu lại chỉ nghe Hoắc Hổ kêu la thảm thiết, ôm cái chân bị búa nện phải nhảy như con choi choi, hiện trường nháo nhào cả lên.

Triển Hành: “Diễn viên bị thương rồi! Ây! Vẫn còn tiết mục thôi không diễn nữa, tạm thời cứ vậy đi, mọi người tới ném thẻ vào bình nào! Mỗi người một tấm, ném trúng sẽ được tặng một món quà lưu niệm, tỏ chút lòng thành của chúng tôi!”.

Khách khứa nhao nhao xắn tay áo tới xếp hàng chơi ném thẻ vào bình, Triển Hành che chở Lâm Cảnh Phong vào trong, nhóm người Lục Thiếu Dung thì lo giữ trật tự.

Triển Hành vào trong “kiểm tra” gần cả tiếng đồng hồ, sau đó ra ngoài mà hai chân mềm nhũn.

Lâm Cảnh Phong thay một bộ đồ thời Đường màu đen, giũ tay áo dài cực kỳ phong cách, còn Triển Hành thì bận bộ đồ xanh, khoác áo thư sinh đứng ở một bên, cười hì hì chắp tay với khách hàng, thỉnh thoảng nháy mắt với Lâm Cảnh Phong, liếm môi đầy ý vị.

Mặt Lâm Cảnh Phong đỏ gay, nheo mắt, làm bộ không nhìn thấy.

Ngoài lề 3:

Sân sau Tranh Vanh Tuế Nguyệt ở Phan Gia Viên.

“Chẳng kiếm được bao nhiêu tiền hết”. Triển Hành ngồi trong sảnh gảy bàn tính.

Ở nhà Lâm Cảnh Phong toàn mặc trang phục thời Đường, trông vô cùng ra dáng, đương nhiên, dưới trang phục thời Đường vẫn đi đôi ủng, nhưng cũng chẳng quan trọng, ai lại đi chú ý dưới vạt áo chứ, đúng không?

Lâm Cảnh Phong: “Còn không phải tại em, mới mở tiệm có mấy ngày đã muốn chạy Đông chạy Tây, lúc đòi đi Lop Nur[1], ba hồi đòi đi Xilin Gol[2], hoặc Sipsong Panna[3], tiệm này khai trương chưa tới nửa năm thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Đủ trang trải ăn uống đi lại là may lắm rồi, cắt hết người làm thuê đi, mướn không nổi nhiều người như vậy đâu”.

Triển Hành dán sát qua, cưỡi trên đùi Lâm Cảnh Phong chà xát: “Công tử Lâm à, mướn người không nổi thì sao mình ra ngoài chơi được chứ?”.

Lâm Cảnh Phong: “Kêu anh Hổ trông tiệm đi, dù sao anh ấy cũng rảnh. Ông chồng nhỏ Triển à, em muốn làm gì? Đừng có sờ mó lung tung thế”.

Triển Hành: “Anh Hổ thì làm được trò trống gì… hả? Đếm số cũng không xong, chỉ làm bảo vệ tiệm được thôi, chứ đi làm ăn thì đừng nói đến buôn bán đồ cổ, có khi cả chữ cũng không biết ấy chứ”.

Lâm Cảnh Phong nghiêng đầu ngó quanh, nhìn vào sân sau, môi tranh thủ cọ tới cọ lui trên mặt Triển Hành.

Triển Hành: “Hôn cái gì?”.

Lâm Cảnh Phong: “Nhìn anh Hổ? Anh Hổ đâu mất rồi?”.

Triển Hành: “Anh lại cương rồi nè, nhìn anh Hổ cũng cương được hả?”.

Hoắc Hổ ăn uống no say xong thì nằm trên chiếc ghế ở hành lang quanh co phơi nắng, trong sân có một đàn mèo hoang đang nhao nhao vồ bướm.

Từ ngày Hoắc Hổ dọn tới ở trong tiệm đồ cổ thì tiệm càng ngày càng có nhiều mèo hoang, hiện tại dưới trướng Hoắc Hổ có một đàn mèo, màu sắc đủ loại, lông lá đủ kiểu, đám mèo hoang ăn không đủ no ở khu vực xung quanh Phan Gia Viên đều chạy tới Tranh Vanh Tuế Nguyệt ăn chực, lâu dần nhất quyết không chịu đi.

“Anh Hổ!”. Triển Hành la: “Anh lười thế, không đứng dậy hoạt động nổi sao?”.

Hoắc Hổ: “Ờ”.

Triển Hành: “Chạy một lúc đi, anh có bụng mỡ rồi kìa”.

Hoắc Hổ đưa tay sờ bụng: “Ai bảo, dáng anh vẫn đẹp mà…”. Giọng nói đột nhiên ngưng bặt.

Triển Hành: “Lồi một cục to tướng lên rồi còn bảo đẹp, không phải mang thai rồi đấy chứ”.

Hoắc Hổ tức anh ách vén áo lên, thở phì phò: “Không có! Cậu coi đi, vẫn còn cơ bụng! Sáu múi đó!”.

Triển Hành: “…”.

Lâm Cảnh Phong: “Chỉ còn có bốn múi thôi, anh Hổ, anh xem, của tôi mới gọi là sáu múi”.

Hoắc Hổ: “…”

Hoắc Hổ: “Không thể nào! Khinh công của anh vẫn tốt lắm mà!”.

Hoắc Hổ đứng dậy, chạy tới vách tường ở sân sau, nhún người đập “bộp” một cái gắng gượng đu lên tường, tiếp theo hai tay dùng hết sức lực trèo qua, hai chân đạp loạn xạ khua khoắng, khó khăn lắm mới leo qua được.

Hoắc Hổ: “Phù… phù…”.

Lâm Cảnh Phong lao nhanh qua, sải ba bước liền đạp lên vách tường, một tay bám vào tường, tiêu sái trèo lên nóc nhà.

Triển Hành hô “oa” lên, một tay xoay vòng ba trăm sáu mươi độ, một chân vắt lên tường, vững vàng nhảy qua.

Hoắc Hổ: “Phù… phù… không thể nào!”.

Ba ngày sau.

Đường Du: “Em làm xong món đồ mấy anh cần rồi”.

Lâm Cảnh Phong đang lau lư hương ở trên quầy hàng, không buồn ngẩng đầu, nói: “Anh cậu đâu? Gọi anh ấy tới trông tiệm giúp vài ngày được không? Tiểu Tiện lại muốn đi chơi rồi”.

Đường Du: “Anh em đi Sipsong Panna rồi”.

Lâm Cảnh Phong: “Lần này đổi sang buôn thuốc phiện rồi à?”.

Đường Du quát: “Anh ấy nhận thầu cái vườn cao su! Đừng nói bậy chứ! Anh học đâu ra mấy câu nhố nhăng đó vậy!”.

Lâm Cảnh Phong bật cười, Đường Du ném luôn một cái vòng xuống mặt đất, nói: “Sản phẩm mới đấy, Tiểu Tiện đâu?!”.

Lâm Cảnh Phong: “Tiểu Tiện tới viện bảo tàng rồi, ngày mai anh sẽ bảo em ấy đưa cậu tới Hương Sơn, hai đứa cùng đi chơi”.

Đường Du: “Được, em sẽ nghỉ phép ba ngày”.

Hoắc Hổ: “Gì vậy? Tiểu Đường tới à? Đây là vòng lắc eo sao?”.

Đường Du: “Anh mà cũng biết vòng lắc eo nữa cơ? Đương nhiên không phải, đây là… vòng lắc eo siêu cấp”.

Hoắc Hổ: “???”.

Đường Du: “Đây là sản phẩm để giúp anh giảm béo, chớ có xem thường cái vòng trông bình thường này, khi gấp lại có thể dùng làm vòng lắc eo, khi nối từng vòng với nhau rồi mở ra có thể làm bóng tập Yoga, dấp ít nước vào đặt dưới ánh mặt trời, để ló đầu ra là có thể làm bồn tắm hơi; giật mạnh chỗ này sẽ thành máy chạy điện giảm sẹo lồi ở bắp đùi, nối với cái giá này còn có thể làm máy chạy bộ hình cầu, à, chỗ này tách làm hai, đựng đầy nước vào thì trọng lượng có thể lên tới năm tấn, rất tốt cho việc luyện tạ, lúc anh nằm trên giường có thể mở cái vòng này ra, nối thành vô số lớp vòng nhỏ giúp xoa bóp liên tục trên người; mắc một đầu vòng lên cây hoặc lên cột, mở chế độ rung là có thể làm đai giảm mỡ bụng, à phải rồi, chỗ hình bán cầu có thể làm lò phản quang năng lượng mặt trời, cũng tiện cho các anh nướng thức ăn ở sân sau. Đương nhiên, cái này chỉ là chút công năng phụ, chẳng liên quan gì tới giảm béo hết”.

Hoắc Hổ gật gù chỗ hiểu chỗ không, Lâm Cảnh Phong nói: “Nướng thức ăn nghe hay đấy, kêu Tiểu Tiện mua ít cánh gà ướp mật và cá về nhé?”.

Đường Du: “Chuẩn luôn, em cũng chưa ăn gì. Chỗ anh có rượu không, giữa trưa mà ăn đồ nướng là tuyệt nhất”.

Tất cả sản phẩm của Đường Du đều mắc một khuyết điểm chung, là thiếu sách hướng dẫn.

Ngày đó bốn người ăn uống no nê vui vẻ, đồ nướng vô cùng vừa miệng, Ami ăn nhiều muốn bể bụng luôn.

Hôm sau Đường Du và Triển Hành đi Hương Sơn chơi, Lâm Cảnh Phong thì đến buổi tọa đàm cách giám định văn vật, chỉ còn mình Hoắc Hổ lăn qua lộn lại nghiên cứu cái vòng lắc siêu cấp kia, Ami ngỏ ý muốn ăn đồ nướng tiếp, mấy công năng khác Hoắc Hổ đều nghe tai này ra tai kia, chỉ nhớ mỗi cách nướng thức ăn.

Thế là Hoắc Hổ ăn đồ nướng liên tục suốt cả tuần, càng ngày càng béo ra.

Kết thúc chuyện ngoài lề.

 

Chú thích:

[1] Lop Nur hay La Bố Bạc là một nhóm các hố, hồ muối nhỏ nằm giữa sa mạc Taklamakan và sa mạc Kuruktag thuộc phía Đông khu tự trị Duy Ngô Nhĩ, Tân Cương, Trung Quốc.

[2] Xilin Gol hay Minh Tích Lâm Quách Lặc là một trong số mười hai đơn vị cấp địa khu của Nội Mông Cổ.

[3] Sipsong Panna hay Tây Song Bản Nạp, là một châu tự trị dân tộc Thái ở phía Tây Nam tỉnh Vân Nam, Trung Quốc, giáp ranh với Lào và Myanma.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp