LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 65

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Lâm Cảnh Phong vác ba lô xuống taxi, tới trước cửa một căn nhà nhỏ hai tầng ở thành phố Đại Liên, tìm đến căn phòng trên lầu hai ghi trên giấy.

Nơi này là vùng đất quy hoạch thành khu dân cư, nhưng ở tầng một và tầng hai có rất nhiều cư dân sửa sang lại nhà ở thành nơi làm việc hoặc mặt tiền kinh doanh vài mặt hàng không tiện công khai, chỉ có khách quen mới có thể tìm được.

Lâm Cảnh Phong trầm ngâm chốc lát, dường như đang ngẫm nghĩ tính xác thực của tin tức ghi trên tờ giấy, cuối cùng vẫn giơ tay gõ cửa.

Có tiếng một cụ bà vang lên sau cánh cửa: “Sò khô không?”.

Lâm Cảnh Phong: “Lâm Tam”.

“Sò khô không?”.

Lâm Cảnh Phong hắng giọng một cái: “Trang Minh Thanh có ở trong không?”.

“Sò khô không?”.

Lâm Cảnh Phong: “…”.

Lâm Cảnh Phong ngẫm nghĩ: “Tôi là Lâm Tam, bạn của anh giai nhà họ Trang! Bà là ai?!”.

Trang Minh Thanh và Hành Vân là anh em khác họ, tin tức Lâm Cảnh Phong nhận được là ông Lam từng dùng sự an toàn của Trang Minh Thanh để uy hiếp Hành Vân, gửi một mệnh lệnh tới Liễu Châu, mà lúc đó Trang Minh Thanh đang ở Đôn Hoàng hành động chung với Đường Sở.

Chị Bân vòng vo mãi mới điều tra ra được tung tích của Trang Minh Thanh, Thanh Vân Trai đã đóng cửa, Hành Vân thì mất tích, Trang Minh Thanh mở lại cửa tiệm ở Đại Liên.

Nhận định chắc chắn điểm này, sau khi tới Đại Liên, việc đầu tiên Lâm Cảnh Phong làm là tìm tới Thanh Vân Trai mới khai trương.

Lâm Cảnh Phong bỏ mấy ngày liền ra nghe ngóng trên chợ đồ cổ, cuối cùng cũng tìm tới căn nhà gác này, Trang Minh Thanh và Hành Vân nhất định là có tiếp xúc với cụ già này một khoảng thời gian, anh cẩn thận đề phòng từng giây phút, chuẩn bị hành động bất cứ lúc nào nếu thấy tình hình không ổn.

“Minh Thanh, đừng giả vờ nữa, tôi biết anh đang ở trong đó”. Lâm Cảnh Phong lại nói.

Sau cánh cửa: “Sò khô không?”.

Lâm Cảnh Phong điên tiết: “Tôi là Lâm Tam! Đừng có giấu đầu lòi đuôi nữa, ra đây cho tôi!”.

Sau cánh cửa: “Sò khô không?”.

Lâm Cảnh Phong tức đến ói máu.

“Ồ, Tam gia! Cậu ăn sò khô không?”. Một người đàn ông đi lên cầu thang, vui vẻ gọi.

Lâm Cảnh Phong quay đầu nhìn người đàn ông kia, rồi lại nhìn vào cánh cửa, đạp cho một cú, sau cánh cửa lại vang lên tiếng nói: “Sò khô không?”.

Trang Minh Thanh mở cửa, trên cao có treo một cái lồng chim, trong lồng nhốt một con vẹt.

Vẹt: “Sò khô không[1]?”.

Trang Minh Thanh: “Về rồi đây!”.

Lâm Cảnh Phong: “…”.

“Lần trước có mấy gã tới đạp cửa”. Trang Minh Thanh cười giễu: “Cũng bị chọc cho tức hộc máu, Tam gia, chị Bân bảo cậu tới đây à?”.

Lâm Cảnh Phong lạnh lùng nói: “Em gái anh đâu? Gọi con bé ra đây, tôi có chuyện cần hỏi”.

Trang Minh Thanh: “Tuần trước bị người ta bắt rồi, Tam gia, cậu tới thật đúng lúc”.

Đại Liên.

“Ở đâu?”. Triển Hành hỏi.

Đường Du: “Giờ đã đi rồi, đêm qua rời khỏi Đại Liên, tôi đã ghi lại lộ trình trên máy định vị của họ, muốn xem không?”.

Triển Hành: “Trung chuyển ở Đại Liên à? Sau đó đi đâu?”.

Đường Du khoát tay, ấn vài cái nút, cho hiện lại nơi tập trung của bốn điểm sáng vào chiều hôm qua.

“Giờ họ đang ở phía Đông”. Đường Du nói: “Chắc là sắp tới gần cửa biển Hắc Long Giang rồi”.

Triển Hành há hốc miệng: “Tất cả mọi người trong đội cậu đều ra quân cả rồi à?”.

Đường Du đáp: “Nếu không tôi cần gì phải lo lắng? Chuyện lần này xem ra nghiêm trọng thật rồi. Trước tiên phải đi xem chỗ dừng chân đầu tiên của họ đã”.

Triển Hành nhìn Hoắc Hổ: “Anh Hổ, anh có thể đánh bại mấy người chú Đỏ không?”.

Hoắc Hổ thả lỏng khớp ngón tay, suy nghĩ nửa ngày rồi đáp: “Khó nói lắm, một người còn có thể cầm cự được, nhưng lên toàn bộ chắc không xong”.

“Xem trước rồi nói sau”. Đường Du ỉu xìu cất máy tính xách tay đi, cùng Triển Hành lần theo ký hiệu bản đồ gọi một chiếc xe đi tới chỗ đó.

Ngoài cửa tiệm Thanh Vân Trai số hai.

Triển Hành đẩy Đường Du, Đường Du đẩy Triển Hành, hai người đẩy tới đẩy lui chán chê, cuối cùng đều trốn ra sau lưng Hoắc Hổ.

Hoắc Hổ gõ cửa, bên trong cửa vang lên giọng nói: “Sò khô không!”.

Hoắc Hổ: “???”.

Hoắc Hổ: “Gã hỏi sò khô không?”.

Triển Hành: “…”.

Đường Du lấy gậy điện ra, mỗi người cầm một cây, Triển Hành ho một tiếng: “Trật tự đô thị đây! Mấy người đang làm cái quái gì thế hả? Sao phải khóa cửa? Lén lén lút lút gì chứ”.

Người trong tiệm cuống quýt tay chân xô đổ đồ đạc, lập tức có người ra mở cửa ngay.

Đó là một người đàn ông mặt vuông chữ điền, quai hàm cương nghị gợi cảm, đầu chỉnh tề vuông vức, trông y như miếng bánh mì sandwich.

Người đàn ông mặt vuông ra mở cửa, nhìn thấy hai thiếu niên không mặc đồng phục thì nụ cười cứng ngắc trên mặt.

“Hù người ta hả ông anh”. Người đàn ông nói, sau đó xoay người đi vào sau quầy.

“Ồ”. Triển Hành nhìn vào cửa một cái, lại là tiệm đồ cổ.

Trong tiệm đồ đạc ngổn ngang, chất đống bao nhiêu thứ, có lẽ vừa được dọn tới không lâu, còn chưa kịp phân loại lên giá, giữa đống đồ cũ đặt một cái ghế nằm, bên cạnh ghế có một chiếc lò sưởi chập chờn ánh sáng đỏ yếu ớt.

“Nhìn ngắm tự nhiên, ai giới thiệu tới? Tôi mới dọn tới đây được có nửa tháng, vẫn chưa khai trương đâu”. Người đàn ông nheo mắt, nằm trên ghế đến thất thần, hỏi tiếp: “Các chú em, giảm giá cho mấy cậu nhé?”.

Triển Hành nhìn lướt qua, ba phòng một sảnh, sảnh tiếp khách được sửa sang thành quầy làm ăn nhỏ, ba căn phòng kia đều khóa, chắc làm phòng trọ, trong sảnh có vài cái giá gỗ lớn, trên tường treo hai bảng chữ thư pháp.

Phải ghi: Khổng Tử nói, giữa trưa không ngủ, buổi chiều ắt gục.

Trái ghi: Mạnh Tử nói, Khổng Tử bảo rất đúng.

Đường Du chờ một hồi rồi mở miệng hỏi: “Mấy ngày trước có một người tóc đỏ…”.

Người đàn ông nọ lập tức biến sắc, đứng dậy nói: “Đi đi đi! Cái giống gì vậy, không mua thì lượn ngay!”.

Đường Du lấy thẻ quân nhân ra: “Anh tên gì? Tôi và họ giống nhau, đều là bộ đội đặc chủng Hoa Nam Kiếm của Trung Quốc, biết điều thì khai ra, đừng ép bọn tôi…”.

Người đàn ông cay cú nói: “Ông đây vào Nam ra Bắc, còn sợ tụi bây…”.

Hoắc Hổ nói: “Ồ, chuông kìa?”.

Triển Hành lập tức nghĩ ra, hét toáng lên: “Em gái anh gạt tiền ông anh tôi, chuyện này không để yên cho mấy người đâu!”.

Tay người đàn ông không ngừng đẩy mạnh, ba giây sau, Đường Du thò tay vào ngực, móc khẩu Chim Ưng Sa Mạc ra, Triển Hành cùng lúc lấy gậy kích điện.

Đường Du chĩa súng vào trán gã, Triển Hành dùng gậy kích điện chọt mông người đàn ông, cả hai cùng hét lên: “Cấm nhúc nhích!”.

Người đàn ông căng thẳng chỗ hoa cúc, ánh mắt do dự, từ từ giơ tay lên, Triển Hành thấy cánh tay gã hơi gồng lực, đoán chắc gã muốn phản kháng, bèn ấn bừa nút mở điện.

Lập tức có tiếng roèn roẹt vang lên, người đàn ông bị điện giật đến trợn trừng mắt, Đường Du không kịp thu súng, cũng bị dính điện vào người, cả hai cùng ngã gục.

Hoắc Hổ trói chặt người đàn ông, quẳng sang một bên, Đường Du bị điện giật không đến nỗi quá thê thảm nên tỉnh dậy trước, hét vào mặt Triển Hành: “Trước khi kích điện cậu vui lòng báo trước một tiếng được không!”.

Triển Hành: “Nói ra thì không kịp nữa, thằng cha này trông lợi hại lắm. Cái này là của anh phải không, anh Hổ”.

Triển Hành cởi chiếc chuông trên tay người đàn ông nọ xuống, đưa cho Hoắc Hổ, người đàn ông tỉnh lại.

Triển Hành ra hiệu Đường Du tra khảo gã, còn mình thì đi dạo quanh tiệm.

“Cái này cũng là của anh hả, anh Hổ”. Triển Hành liên tục dùng ánh mắt ra hiệu, mặt Hoắc Hổ nghệt ra, Triển Hành vội ấn gáy anh bắt gật đầu, rồi bỏ một cái lư hương khác vào túi.

Người đàn ông tức giận quát: “Tụi bây ăn cướp hả?!”.

Đường Du vừa lên đạn súng vừa hỏi: “Anh tên gì ấy nhỉ?”.

Trí nhớ của Triển Hành rất tốt, cậu vừa lật đồ lên xem vừa nói: “Anh ta tên Trang Minh Thanh, tôi biết đó”.

Người đàn ông tức khắc im bặt.

Đường Du xoay súng một vòng, Trang Minh Thanh nhìn ra, kinh ngạc hỏi: “Cậu là người thân của Đường Sở phải không?”.

Đường Du thầm run lên: “Tôi là em trai anh ấy, anh biết anh ấy à?”.

Trang Minh Thanh cười bảo: “Cởi trói đi, đều là người một nhà cả”.

Triển Hành tức giận nói: “Ai là người một nhà với anh, lần trước em gái anh lừa anh Hổ tôi mất hai trăm ngàn, nhận bảo bối gia truyền của anh ấy mà chỉ trả có ba trăm…”.

Hoắc Hổ xía vào: “Còn thêm một tờ tiền âm phủ nữa”.

Triển Hành: “Đúng thế!”.

Trang Minh Thanh la lớn: “Em gái tôi bị bắt rồi, tôi đây cũng lo lắng lắm chứ bộ?”.

“Đợi chút”. Đường Du ra hiệu Triển Hành ngậm miệng lại đã, nhưng không cởi trói cho Trang Minh Thanh: “Sao anh biết anh trai tôi?”.

Trang Minh Thanh nghi hoặc nhìn Đường Du: “Tôi nhớ ra rồi, Đường Sở từng nhắc cậu ấy có một đứa em trai học ở trường quân đội, là cậu đúng không? Nhìn trông không giống lắm, trắng trẻo mịn màng quá, cậu có biết Thôi Văn – ông bạn chí cốt của anh cậu không?”.

Đường Du nói: “Biết, đó là một thằng cha cặn bã”.

Trang Minh Thanh: “Sao không nói sớm? Cậu nói sớm thì đâu có xảy ra chuyện này”.

Đường Du giận đến tím mặt: “Nói rồi anh ấy sẽ nghe sao? Các người đều y chang nhau! Suốt ngày lải nhải chuyện anh em rồi nghĩa khí, khuyên gì cũng không nghe!”.

Đường Sở và Thôi Văn đã tới Đôn Hoàng vào tháng mười một năm ngoái, lúc đến nơi thì nhập bọn cùng Trang Minh Thanh, trong tay Trang Minh Thanh có một cuộn da cừu, là bản vẽ kết cấu của khu mộ dưới lòng đất, cách mấy bức bích họa gần ba cây số, nằm gần hang Ngàn Phật.

Đó là ngôi mộ chôn một vị vương tử Ô Tôn, dưới cung điện ngầm cất giữ không ít đồ tùy táng có giá trị khổng lồ, Trang Minh Thanh cũng là tay trộm mộ lão luyện. Gã thuận lợi tiến bước, vượt qua nguy hiểm mà lấy được rất nhiều bảo vật. Nhưng có một thế lực khác đã chầu chực sẵn ở bên ngoài từ trước như hổ đói rình mồi, chuẩn bị bọ ngựa bắt ve.

Sau khi lấy được bảo vật ra, Đường Sở bất thình lình rơi vào một trận đấu súng, phải mất rất nhiều sức lực mới chạy thoát được.

“Các anh bị lợi dụng rồi”. Triển Hành cảm thông nói: “Chắc chắn có người để lộ tin tức trước, sau đó Đôn Hoàng ra lệnh giới nghiêm, người này không lấy đồ ra được thì không cam tâm, nên mới tiết lộ tin tức cho các anh, để các anh đi đào, chờ đào ra sẽ ra tay cướp lấy”.

Trang Minh Thanh nói: “Ôi thông minh quá cơ, Tam gia cũng nói vậy”.

Triển Hành lập tức bảo: “Tiểu sư phụ của tôi cũng tới đây à? Anh ấy đi đâu rồi?”.

Trang Minh Thanh đáp: “Lâm Tam là sư phụ cậu à? Thế thì đúng là người một nhà luôn rồi, mau cởi trói cho đại ca trước đi…”.

Đường Du và Triển Hành đồng thời quát: “Câm miệng!”.

Trang Minh Thanh và hai người Đường Sở, Thôi Văn mang đồ về Bắc Kinh, Hành Vân nói thẳng chuyện ông Lam lấy sự an toàn của anh trai ra uy hiếp, Trang Minh Thanh đành thu dọn đồ đạc, rời khỏi Phan Gia Viên ngay trong đêm, chạy tới Đại Liên tránh sóng gió.

Nào ngờ chỉ một tuần sau đó Cừu Nguyệt đã đuổi tới Đại Liên, còn biết rõ địa điểm ẩn náu của từng người một như trong lòng bàn tay, bắt trói Đường Sở và Hành Vân đi, lần này Trang Minh Thanh bối rối thật sự.

Triển Hành: “Thảo nào, tôi đã nói mà. Em gái anh xảy ra chuyện gì?”.

Trang Minh Thanh thật thà nói: “Chỗ vương mộ Ô Tôn là một cái bại huyệt, cậu biết bại huyệt không? Tam gia từng dạy cậu chưa?”.

Triển Hành: “Biết, là cái hang đã bị người ta đào rồi”.

Trang Minh Thanh: “Trong mộ có vài người chết từ hơn một ngàn năm trước, là người tộc Tiên Bi”.

Triển Hành không khỏi cau mày, Trang Minh Thanh nói tiếp: “Người Tiên Bi có mang tấm thẻ trên mình, trên thẻ khắc vài kí hiệu, căn cứ theo ý của tấm thẻ, thì ở gần núi Trường Bạch có một “ngọn núi Tiên Bi”. Sau chúng tôi tới đó, dù gì cũng nhàn rỗi mà, định làm thêm một chuyến nữa, thế là đi tới Trường Bạch mấy lần…”.

Đường Du: “Quả là lòng tham vô đáy”.

Trang Minh Thanh: “Bằng không tôi tới Đại Liên làm gì? Hơn nữa hàng nhiều không dễ tiêu thụ, lỡ như Cừu Nguyệt đuổi tới thì nguy to, nên mới giấu một ít ở trong đó”.

Triển Hành: “Tôi cũng cảm thấy kỳ quặc, sư tỷ của tiểu sư phụ… sao cô ta biết anh ở đây?”.

Trang Minh Thanh nhún vai.

Đường Du: “Các anh bị thằng cha tên Thôi Văn kia bán đứng rồi”.

Trang Minh Thanh: “Chắc thế”.

Đường Du than thở: “Thôi Văn chẳng phải thứ tốt lành gì”.

Trang Minh Thanh: “Ban đầu tôi cũng không muốn đi, thôi không nhắc lại nữa. Độc xà tiên Cừu Nguyệt đuổi tới, bắt Hành Vân chỉ đường, giải anh cậu và em gái tôi lên núi Trường Bạch”.

Đường Du lạnh lùng nói: “Không cứu em gái anh à?”.

Trang Minh Thanh: “Tôi đang chờ, tôi biết bọn người Thiên Diện Hoa và Cừu Nguyệt có thù lớn không đội trời chung, tôi đã tìm Thiên Diện Hoa giúp, chị ta bảo Lâm Tam tới chỗ tôi, Tam gia dặn tôi ở lại đây tiếp ứng, có lẽ hiện tại đã lên núi Trường Bạch rồi. Có thể cởi trói không? Tôi gọi điện thoại cho cậu ta xem?”.

Triển Hành lập tức nói: “Không, đừng gọi điện thoại cho anh ấy”.

Đường Du ngẫm nghĩ, rốt cuộc vẫn cởi dây trói cho Trang Minh Thanh, dù sao có Hoắc Hổ ở đây cũng chẳng cần sợ gã giở được trò gì, Trang Minh Thanh vào phòng lấy ra một món đồ, là một tấm thẻ vàng rực rỡ.

“Lá thư da dê bị Cừu Nguyệt mang đi rồi, chỉ có em gái tôi xem hiểu thôi”. Trang Minh Thanh nói.

Triển Hành: “Chắc chắn anh đã sao chép lại rồi, mang ra đây”.

Trang Minh Thanh chỉ đành ngoan ngoãn vào trong lấy bản sao của lá thư da dê ra, Triển Hành cầm tấm thẻ lật lên lật xuống, nói: “Đây là thẻ trang sức hoa văn ngựa nhiều lớp, là đồ của người có vị trí vô cùng quan trọng trong tộc”.

Đường Du nói: “Cậu còn nghiên cứu thứ này làm gì? Đi thôi”.

Triển Hành vội xua tay: “Không được, phải biết trong này là cái gì thì chúng ta mới chuẩn bị trước được, bằng không đến đó để ăn đạn à”.

Đường Du lo cho anh trai, có chút cáu kỉnh nói: “Đi mau!”.

Triển Hành mở máy tính xách tay của Đường Du ra: “Có thể lên mạng không?”.

Đường Du: “Dùng tín hiệu cùng loại với điện thoại của cậu, kết nối vệ tinh toàn cầu”.

Triển Hành cầm lấy bản sao Trang Minh Thanh đưa cho, nhìn lướt qua, rồi đăng nhập vào trang chủ của viện bảo tàng thế giới New York.

Màn hình máy tính xuất hiện yêu cầu đăng nhập, Đường Du hỏi: “Có cần tôi hack giúp cậu không?”.

Triển Hành: “Tôi có mật khẩu… hiện tại là hai giờ, cầu trời phù hộ, giờ này chắc Lục Thiếu Dung đang ngủ rồi”.

Triển Hành nhập mật khẩu, vào kho tư liệu, chọn “hệ ngôn ngữ Altaic”, xong lại chọn “kiểu chữ cổ đại”, trên màn hình xuất hiện một đống chữ dày đặc.

Cậu lần lượt tra cứu và ghi chú lại dựa theo chữ trên bức thư, khoảng chừng hai tiếng sau, Đường Du nhìn đến hoa cả mắt, hoàn toàn không giúp được gì, đành phải nói: “Tôi không giỏi mật mã học, không giúp được cậu, tôi đi mua cà phê đây”.

Triển Hành gật đầu, cầm tách cà phê nhìn màn hình chăm chú, lại thêm một tiếng sau, cuối cùng cậu cũng tra xong hơn trăm chữ viết trên tấm da dê, sau khi xâu chuỗi lại thì được văn bản dịch sát nghĩa, Triển Hành in nó ra, nói: “Bây giờ có thể lên đường rồi, đi tìm tiểu sư phụ và anh trai cậu”.

Đường Du vẫn luôn có một vấn đề chưa nói ra miệng, lúc này rốt cuộc cũng mở lời: “Nhưng mấy người chú Đỏ không có ở vị trí Trường Bạch”.

Triển Hành lấy ngón cái xoa thái dương: “Thế họ đuổi bắt ai? Đuổi bắt lão già à?”.

Triển Hành đột nhiên cảm thấy giọng điệu mình càng ngày càng giống với Lâm Cảnh Phong, Đường Du do dự không biết nên làm gì, hai người nhìn nhau giây lát, Triển Hành nói: “Tôi nghe cậu, cậu thấy sao?”.

Đường Du phân tích: “Có khả năng họ đuổi theo ông già kia, chúng ta lên núi tìm trước xem sao”.

Triển Hành gật đầu, thu dọn đồ đạc, Trang Minh Thanh nói: “Chỉ dựa vào hai người các cậu thì không xong đâu, tôi đi theo các cậu”.

Triển Hành: “Có vệ sĩ đây này, anh Hổ, đứng dậy đi”.

Trang Minh Thanh nói: “Đưa tôi xem thứ các cậu mang theo thế nào, anh ta cũng không được đâu! Cái anh cao to này có thể đánh lộn, chứ còn đối đầu với Cừu Nguyệt thì lại là chuyện khác”.

Trang Minh Thanh lục lọi trang bị của nhóm Triển Hành, chậc lưỡi nói: “Các cậu lên núi tìm chết à”.

Đường Du bực bội gắt: “Anh mau lên”.

Trang Minh Thanh đã đổi gần hết trang bị của bọn họ, còn mình thì tay không vác một cây gậy dài dùng vải bọc lại, nhấc lồng chim treo trước cửa xuống, nói: “Xong rồi, đi thôi”.

“Anh mang chim đi dạo à!”. Triển Hành và Đường Du nhịn hết nổi, đồng thanh quát um lên.

 

Chú thích:

[1] Có nghĩa là “làm gì đấy” trong tiếng Bắc Kinh.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp