LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 32

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Căn cứ tổ hành động đặc biệt của Hoa Nam Kiếm.

Trong phòng sinh hoạt chung có ba người ngồi, một người đang lộc cộc bàn tính, một người xem chương trình Teletubbies[1] trên ti vi, còn Đường Du thì đang ngồi cạnh bàn chỉnh sửa một cây súng lục.

Tóc Đỏ quăng ba lô lên bàn.

“Ố, Lông Đỏ về rồi à?”. Người đàn ông đang nghịch bàn tính cười nói.

Người đàn ông đội nón đẩy chiếc mũ nồi màu xanh của mình, hỏi: “Xanh đâu?”.

“Ê, Tiểu Đường, ống xoay kinh cậu thích này”. Tóc Đỏ nói: “Xanh ghé tổ chức báo cáo hồ sơ nhiệm vụ rồi”.

“Có kết quả gì không?”. Đường Du hỏi.

Tóc Đỏ đáp: “Quen được một thằng nhóc y như cậu… sản phẩm mới à?”.

Một tiếng “cách” khẽ vang lên, Đường Du cố định lò xo trong khẩu súng lại bằng một sợi dây kẽm: “Súng săn mới chế tạo, mở rộng tầm bắn lên gấp đôi, có thể bắn chính xác mục tiêu có diện tích bề mặt ba mươi mét vuông ở khoảng cách ngoài bốn mươi bước, khuyết điểm là thời gian mỗi phát lâu hơn”.

Đường Du cất súng vào hộp, ném lên giá: “Đã chỉnh sửa để kiểm soát được thời gian châm kíp nổ từ một giây lên một phút, bỏ ở trong hòm ấy; bom sing-gôm còn hai hộp, Nitroglycerin[2] trong kho lạnh dùng hết rồi, kính áp tròng tia hồng ngoại mà lần trước anh Xanh cần cũng đã làm xong…”.

Đường Du nhồi ống xoay kinh trên bàn vào ba lô: “Ở trên tủ lạnh ấy”.

Tóc Đỏ: “Cậu đi đâu?”.

Đường Du đáp: “Chẳng đi đâu cả, về phòng ngủ thôi”.

Ba người trong phòng sinh hoạt chung không hẹn mà cùng nhìn sang Đường Du, Đường Du hết sức căng thẳng, hỏi: “Sao thế, còn chuyện gì nữa à?”.

“Không có!”. Ba người đồng thanh đáp.

Đường Du: “Tôi về ngủ một lát… đừng có gọi tôi đấy”.

Lông Đỏ thong thả gật đầu.

“Cứ thế nhé”. Đường Du nói xong quay lưng về phòng mình, khóa trái cửa, hít thật sâu, quay đi lấy bộ công cụ chạy điện, vặn lưới sắt trong góc phòng, thui qua lỗ thông gió.

Đường Du nhỏ giọng nói: “Bái bai nhá, các ông anh”.

Trong phòng khách:

Lông Đỏ: “Chắc không phải cậu ta định bỏ nhà ra đi đâu nhỉ”.

Người đội mũ nồi xanh không tỏ thái độ: “Chắc thế rồi, hôm qua còn nghe tiếng cậu ấy gỡ lỗ thông gió trong phòng mà”.

Người đàn ông đang nghịch bàn tính cười nói: “Tiểu Đường cái gì cũng giỏi, chỉ là không biết nói sạo, biểu cảm đều viết hết lên mặt rồi”.

Lông Đỏ: “Thật ra nó cũng có thể đi bằng cửa chính”.

Người đội mũ nồi nói: “Mặc cậu ấy đi đi, mấy thằng nhóc có chịu ngồi yên bao giờ, chơi đã đời rồi sẽ tự động về nhà thôi”.

Đường Du vất vả đẩy nắp cống ra, cả người nhếch nhác bò ra ngoài, thở phào một cái.

Cuối cùng cũng tự do rồi! Trời xanh ơi! Đất rộng ơi! Ta ra ngoài rồi!

Tìm một cái khách sạn để tắm rửa nghỉ ngơi trước đã, xong mua gì đó ăn.

“Cho thuê một phòng”.

Đường Du tìm được khách sạn, lúc lấy ví ra mới ý thức được một chuyện rất nghiêm trọng: Tiền có mang, thẻ cũng có mang, nhưng lại quên mất thẻ căn cước.

Đường Du chui trở lại ống cống, theo đường cũ quay về lấy, nhưng phát hiện lỗ thông gió đã bị đóng chặt từ bên trong rồi.

Đường Du: “…”

Bắc Kinh:

Tôn Lượng đang mở một cuộc hội nghị truyền hình, thư ký đi tới, vội vàng nói mấy câu vào tai Tôn Lượng.

“Xin các vị chờ chút”. Tôn Lượng lập tức bảo, sau đó rời phòng họp, ngó ngang ngó dọc, hỏi: “Điện thoại từ Lhasa? Của Tiểu Tiện à?”.

Một nhân viên nhìn thư ký, không ai lên tiếng.

Tôn Lượng: “?”

Thư ký: “Báo cáo sếp, bên Lhasa gọi điện thoại về, nói khái quát tình hình khảo sát di chỉ Cổ Cách; em kêu bọn họ chờ, nhưng họ bảo không có thời gian, nhắn xong cúp máy luôn”.

Tôn Lượng: “Nói đi”.

Thư ký: “Đội khảo sát của Học Viện Nhân Văn gặp phải xung đột vũ khí ở biên cảnh, dạ… có người hy sinh rồi”.

Tôn Lượng: “…”

Thư ký: “Viện trưởng Lý, giáo sư Dương, cùng với sáu học sinh, đều đã chết cả”.

Tôn Lượng: “…”

Thư ký: “Cháu của sếp… trước mắt vẫn còn sống, hiện đang ở trong một bệnh viện ở Thượng Hải… Sếp! Sếp! Hãy gắng gượng!”.

Tôn Lượng: “Nó… bị thương hay bị bệnh, nói một mạch, nhanh”.

Thư ký: “Không rõ ạ, thẻ tín dụng của cậu ấy có hóa đơn, hình như là… vấn đề rất nghiêm trọng, sếp xem…”.

Thư ký trình cả dãy dài sao kê quẹt thẻ ra, Tôn Lượng ngã phịch xuống đất.

Thượng Hải, bệnh viện Hiệp Hòa.

Nữ y tá nói: “Người nhà bệnh nhân đâu, qua đây ký tên và nói tình hình một chút”.

Triển Hành đi vào phòng làm việc, nhận báo cáo bệnh tình, bác sĩ điều trị là một người trung niên, hỏi: “Có cần nói cho bệnh nhân nghe không?”.

Triển Hành: “Không, nói cháu nghe trước đã”.

Bác sĩ điều trị gật đầu: “Ngài là…”.

Triển Hành cũng không ngẩng đầu, ký tên lên tờ khai, đáp: “Chồng chưa cưới”.

Bác sĩ điều trị ngây người, sau đó hiểu ý gật đầu: “Lâm Cảnh Phong, hai mươi hai tuổi, bệnh tình của người bệnh này khá phức tạp… có khả năng sẽ tốn khá nhiều chi phí thuốc men”.

Triển Hành: “Mấy chuyện này không thành vấn đề, anh ấy bị bệnh gì? Cháu đã tận mắt nhìn thấy anh ấy tự tiêm cho mình một loại thuốc, là ma túy sao?”.

Bác sĩ điều trị nói: “Không, không thể xem là ma túy, tôi đang muốn bàn với ngài về vấn đề này đây”.

“Chúng tôi đã tiến hành xét nghiệm phân tích thứ thuốc hôm qua ngài đưa, đây là một loại tân dược nước ngoài, thành phần của loại tân dược này vẫn chưa được kiểm nghiệm lâm sàng, tác dụng chủ yếu là gây tê liệt trung khu thần kinh của người bệnh”.

Triển Hành: “Có gây nghiện không ạ?”.

Bác sĩ điều trị: “Rất may là không”.

Triển Hành thở phào nhẹ nhõm, bác sĩ điều trị nói tiếp: “Nhưng tác dụng phụ của nó còn đáng sợ hơn cả tính gây nghiện nữa”.

Triển Hành đau thương nói: “Chú ơi, chú nói rõ một lần luôn được không…”.

Bác sĩ điều trị làm động tác đầu hàng: “Ban đầu thuốc được dùng để gây tê trung khu thần kinh của bệnh nhân sau khi giải phẫu, tiêm vào xong thì bệnh nhân sẽ mất đi cảm giác đau đớn, làm cơn đau giảm xuống mức không”.

“Nếu sử dụng liều lượng lớn, nó không khiến người ta nghiện như moóc-phin, nhưng cơn đau trong quá trình phẫu thuật sẽ bị chặn ở tế bào thần kinh cảm giác, sau khi thuốc hết tác dụng, cơn đau sẽ bị nhân lên gấp nhiều lần”.

Triển Hành: “Cái này cháu biết, chẳng phải bình thường sau khi phẫu thuật xong, thuốc mê hết tác dụng thì sẽ đau lắm sao…”.

Bác sĩ điều trị nói: “Đó là cơn đau do vết thương gây ra sau phẫu thuật, không giống như cái này, với ngài Lâm, khi thuốc còn tác dụng mà bị bất cứ vết thương gì, cho dù là một vết đứt tay nhỏ thôi, thì khi thuốc hết hiệu lực, sẽ thật sự cảm giác được nỗi đau đớn nhân lên gấp cả chục lần”.

Triển Hành: “…”

Triển Hành hỏi: “Thế có phương án giải quyết không ạ?”.

Bác sĩ phụ trách đáp: “Trước mắt không có loại thuốc nào đủ để trung hòa tác dụng phụ của nó, đau đớn do tổn thương mang tới rất phiền phức, chỉ có thể chịu đựng, toàn thân cậu ấy sẽ trải qua phản ứng co giật dữ dội, có thể bị choáng bất cứ lúc nào, gan, ổ bụng, cơ hoành cũng sẽ bị thương theo sự co giật này. Cậu ấy sẽ mất đi cảm giác thèm ăn, thậm chí không muốn uống nước. Trong lúc chúng tôi làm kiểm tra cho cậu ấy, phát hiện đường hô hấp trên của cậu ấy đã bị nhiễm khói axit cách đây không lâu, nguyên nhân là gì, ngài biết không?”.

Triển Hành nhức đầu vô cùng, đáp: “Không biết”.

Bác sĩ điều trị chân thành nói: “Thời điểm này cần phải duy trì truyền dịch, rồi kết hợp với các loại thuốc khác để giúp cậu ấy vượt qua cửa ải khó khăn này, có lẽ phải dùng tới chút moóc-phin”.

Triển Hành lập tức nói: “Không thể dùng moóc-phin”.

Bác sĩ điều trị dường như hơi khó xử, Triển Hành nói: “Cháu tin nghị lực của anh ấy có thể chịu đựng được. Cần khoảng bao lâu? Có để lại di chứng gì không?”.

Bác sĩ điều trị lấy làm tiếc: “Tôi cũng không thể kết luận được, hy vọng là không”.

Triển Hành: “Ý chí của anh ấy rất mạnh mẽ”.

Bác sĩ điều trị nói: “Như vậy có thể tin rằng tình hình sẽ chuyển biến tốt. Tiếp theo là chuyện chi phí điều trị, nhóm chúng tôi đã nghiên cứu cả buổi trưa để đưa ra phương án điều trị cho cậu ấy, mỗi đợt trị liệu, giá thuốc men và tiền chữa bệnh ước chừng mất gần một triệu…”.

Triển Hành dõng dạc nói: “Tiền không thành vấn đề! Cứ chữa khỏi cho anh ấy đi! Dùng thuốc gì cũng được!”, nói xong đứng dậy đi luôn.

Triển Hành đứng ngoài phòng bệnh, lấy hai tay vân vê mặt, kéo ra nụ cười rạng rỡ, rồi đẩy cửa đi vào.

Lâm Cảnh Phong đã thay quần áo bệnh nhân, nằm trong phòng VIP xem ti vi.

“Họ nói gì?”. Lâm Cảnh Phong hờ hững hỏi.

Triển Hành: “Báo cáo tiểu sư phụ! Bệnh của anh có thể chữa được!”.

Lâm Cảnh Phong: “Mất bao nhiêu tiền”.

Triển Hành: “Rẻ lắm!”.

Lâm Cảnh Phong chẳng buồn nhìn Triển Hành, lấy ngón cái miết miết ngón trỏ và ngón giữa, ý hỏi bao nhiêu tiền, nói chính xác đi.

Triển Hành nói: “Ước chừng trăm ngàn thôi. Em cũng không rõ lắm, chú kia bảo phải mất một tháng”.

Lâm Cảnh Phong: “Thế à? Anh nghe y tá bảo, phòng này mỗi ngày tốn những một ngàn”.

Triển Hành đi lên rót nước cho Lâm Cảnh Phong, ngẫm nghĩ: “Đúng nhỉ, một tháng ba chục ngàn, cộng thêm tiền thuốc men điều trị bảy chục ngàn nữa”.

Lâm Cảnh Phong chưa từng nằm viện, nên nghĩ chắc cũng không chênh lệch lắm, bèn nói: “Lấy thẻ của anh ra, trong đó còn chừng một trăm ngàn, đủ dùng đấy”.

Triển Hành nói: “Thì là dùng thẻ của anh mà, đã nộp một phần rồi”.

Triển Hành nằm xuống cạnh Lâm Cảnh Phong, ôm lấy anh, gối đầu lên vai Lâm Cảnh Phong. Lâm Cảnh Phong nói: “May mà có em bên cạnh anh, Tiểu Tiện”.

“Họ bảo phải dùng moóc-phin…”. Triển Hành hỏi dò.

Lâm Cảnh Phong: “Không cần, có em ở bên anh, thì vết thương nho nhỏ này cần gì moóc-phin, chịu đựng chút sẽ qua thôi”.

Triển Hành gật đầu, hai người thầm hiểu ý nhau, Triển Hành đặt phòng bệnh VIP, có hai chiếc giường song song, khoảng thời gian tiếp theo phải ở đây chăm sóc Lâm Cảnh Phong.

Đỡ đần lẫn nhau, gắn bó không rời, cùng qua một đời, giống như hai người cha của Triển Hành vậy.

Nửa đêm ở New York:

Có một chiếc bánh gato thắp nến đặt trên bàn trà.

Triển Dương nói: “Sao Lục Diêu còn chưa về? Nó lại ra ngoài với ai rồi? Hừ? Lần này là ai đây? Johnson? Joseph? David? Richard? Rốt cuộc nó đã thay bao nhiêu thằng bạn trai rồi?”.

Lục Thiếu Dung dở khóc dở cười: “Johnson là bạn trai của Tiểu Tiện, bạn thân của Lục Diêu không vui nên đêm nay nó đi cùng con bé ấy rồi. Kỷ niệm ngày cưới mà anh cũng để ý chuyện này à?”.

Triển Dương nói: “À, thật ra cũng không tính là kỷ niệm ngày cưới…”.

Lục Thiếu Dung mỉm cười: “Là ngày em từ nước Anh học xong trở về, sống cùng với anh, chính thức thành gia lập nghiệp”.

“Tiểu Tiện còn chưa về nhà, chẳng biết chơi bời kiểu gì ở Bắc Kinh rồi…”. Triển Dương nói: “Lục Diêu lại đi chơi muộn như vậy”, nói xong đi tới bên cạnh cây đàn dương cầm, bấm vài phím.

Lục Thiếu Dung nằm trên sô pha nghe nhạc, nhắm mắt, cười nói: “Cứ để chúng nó đi đi, như vậy mới tốt, thỉnh thoảng chúng ta có thể đi du lịch cùng nhau mà?”.

Triển Dương vừa đánh đàn vừa gầm gừ: “Công ty không ai thừa kế, làm sao đi chơi được?”.

“Bản tình ca không tác giả” kết thúc, Lục Thiếu Dung kêu “oa” lên, Triển Dương đứng dậy, ngời ngời phong độ, cúi chào thính giả duy nhất của mình.

“Nghệ sĩ dương cầm vĩ đại! Em yêu anh chết mất! Anh là thần tượng của em!”. Lục Thiếu Dung vỗ tay đôm đốp thốt lên.

Triển Dương hết sức hả hê cúi người chào bốn phía: “Cảm ơn! Cảm ơn! Các bạn bên kia, các bạn có khỏe không?!”.

Thình lình một cái bánh gato bay đến, đập “bẹp” vào đầu làm mặt Triển Dương dính đầy kem.

Triển Dương: “…”

“Ha ha ha ha!”. Lục Thiếu Dung ném bánh xong cười to vỗ tay: “Anh đẹp trai quá nghệ sĩ dương cầm ơi!”.

“Em muốn chết à!”. Triển Dương quát rồi bổ nhào lên sô pha.

Điện thoại reo.

Triển Dương dính đầy kem trên đầu, gâu gâu gâu túm lấy áo của Lục Thiếu Dung, liếc mắt nói: “Mẹ kiếp, lại là Tôn Lượng!”.

Lục Thiếu Dung cười: “Khoan đã, Tiểu Tiện còn đang ở nhà anh hai, biết đâu là Tiểu Tiện gọi tới chúc mừng kỷ niệm ngày cưới…”.

Triển Dương: “Kệ đi! Hôm qua đã vào top hai rồi còn bị tên phá đám kia hại mất toi cả đội…”.

Lục Thiếu Dung: “Chắc chắn không phải anh hai đâu, anh không nghe điện thoại của con trai à? Không phải anh vẫn nhắc đến nó cả ngày sao?”.

Triển Dương thầm nghĩ đúng thật, bèn nói: “Thế thì miễn cưỡng nghe điện thoại của con trai vậy”.

Trên màn hình điện thoại chớp nháy tên Tôn Lượng, Triển Dương bấm nghe, nói luôn: “Con trai, gần đây con thế nào”.

Tôn Lượng: “Là… Dương Dương? Có chuyện rồi…”.

Triển Dương: “?”

Lục Thiếu Dung cười nói: “Tiểu Tiện lại bỏ nhà đi bụi à? Ở Bắc Kinh mà anh cũng không trói nổi?”.

Sắc mặt Triển Dương tái mét.

Lục Thiếu Dung cau mày, phát hiện có gì đó không ổn.

“Hiện tại… còn liên lạc được không?”. Giọng Triển Dương run run.

Điện thoại reo.

Lâm Cảnh Phong uể oải nói: “Em có thể đổi nhạc chuông không? Giờ anh không muốn nghe bài Sáo Mã Can nữa”.

Triển Hành cười hì hì ra hiệu nguôi giận, rồi ra ngoài nghe điện thoại.

Giọng nói sống dở chết dở của Tôn Lượng vang lên: “Cuối cùng cũng gọi được rồi, Tiểu Tiện, xin con rủ lòng thương, cho cậu hai một đao chết hẳn đi…”.

Triển Hành ngậm điếu thuốc, híp mắt, cười khì khì: “Thật ngại quá cậu hai, điện thoại hết pin, mới sạc xong”.

Tôn Lượng gào um lên: “Rốt cuộc con đang ở đâu! Địa chỉ! Tên bệnh viện!”.

Triển Hành: “Dạ dạ, vâng ạ…”. Triển Hành xổ một tràng báo cáo, Tôn Lượng lại nói: “Gãy tay hay gãy chân thế, sao nghe như không có việc gì vậy nhể?”.

Triển Hành đáp: “Đúng là không sao, thật sự không sao, không có thiếu tay cụt chân gì hết, là bạn của con bị bệnh, con ở với anh ấy một thời gian… Cậu đừng tới đây… Ê, cậu hai, cậu còn nghe không vậy!”.

Tôn Lượng nghe tới đây mới thật sự thở phào nhẹ nhõm: “Đã muộn rồi, Triển Tiểu Tiện, cha bây tưởng rằng thi thể bây đang đặt ở bệnh viện Hiệp Hòa, nên đang trên đường lao tới đấy. Thôi bỏ đi, bây cứ chờ ở đó, tối cậu qua, cậu cả bây thì sẽ ghé trưa nay”.

Triển Hành còn chưa kịp phản ứng lại thì Tôn Lượng đã ngắt máy.

Triển Hành rốt cuộc cũng ý thức được một vấn đề nghiêm trọng: ngày tàn của cậu đến rồi.

 

Chú thích:

[1] Còn được gọi là “Các em bé rối Teletubbies”, là loạt chương trình truyền hình của Anh dành cho trẻ em, chủ yếu cho trẻ mầm non trước tuổi đi học, sản xuất từ năm 1997 đến năm 2001 của Ragdoll Productions (thực hiện bởi Anne Wood và Andrew Davenport) theo đơn đặt hàng của Đài BBC. Loạt chương trình này nhanh chóng nhận được nhiều khen thưởng và đạt thành công thương mại trong và ngoài nước Anh. 

[2] Nitroglycerin là một chất lỏng không màu, được dùng làm thuốc, thuốc nổ và một số ứng dụng khác.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp