LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 33

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Xế chiều hôm đó, thuốc trong cơ thể Lâm Cảnh Phong qua đi.

Cơn đau đớn tựa thủy triều nuốt chửng anh, vết thương trên tay phát tác đầu tiên, giống như bị nung nấu liên tục trong chảo dầu dưới địa ngục, cảm giác nứt toác như gió sắc trên cao nguyên cắt qua da thịt, vết thương bị trường đao của Hoắc Hổ chém vào, vết đạn bắn xuyên bả vai đau đến thắt tim phổi, thậm chí là vết chích rất nhỏ mỗi lần tiêm thuốc cũng trả lại anh gấp bội phần.

Nhưng khủng khiếp nhất vẫn là đám khói đen hít phải khi ở trong địa cung Himalaya, khiến đường hô hấp và khí quản anh như bị ngàn vạn cây kim đâm xuyên, cả cơ thể từ trong ra ngoài đau đớn như bị lăng trì.

“Đừng cắn thứ gì!”. Triển Hành nói: “Đừng cắn tay! Anh sẽ càng đau đớn hơn!”.

Triển Hành luống cuống nhìn Lâm Cảnh Phong, kéo cánh tay anh, Lâm Cảnh Phong ngất đi tỉnh lại mấy lần, lăn lộn trên giường, Triển Hành ôm anh thật chặt.

“Nếu đau quá anh cứ hét ra!”. Triển Hành còn sợ hãi hơn cả Lâm Cảnh Phong, khi còn bé có một lần cậu bị đau răng phải điều trị tủy, cảm giác đó đủ để cậu ghi nhớ suốt đời.

Toàn thân Lâm Cảnh Phong túa mồ hôi ướt sũng bộ quần áo bệnh nhân, anh mở to đôi mắt đờ đẫn mà nhìn Triển Hành.

Trong khoảnh khắc ấy Triển Hành rơi vào trong nỗi sợ hãi vô tận, ba giây sau, cậu khóc òa.

Lâm Cảnh Phong ngược lại bật cười: “Em khóc cái gì? Bị dọa sợ à?”.

Triển Hành ngây người: “Anh không sao chứ? Dọa… dọa chết em rồi”.

Lâm Cảnh Phong mệt mỏi gật đầu, lần đau đớn đầu tiên qua đi.

“Qua đây”. Anh ngoắc Triển Hành, Triển Hành xách cái ghế lại ngồi ngay bên giường.

“Bác sĩ dặn không được đụng vào anh, lỡ như giữa hai lần đau mà bị đè lên hoặc trật khớp, thì lần sau sẽ càng đau đớn hơn”. Triển Hành đỏ mắt nói.

Lâm Cảnh Phong gật đầu, nặng nề thiếp đi.

Ngủ chưa tới năm phút thì Lâm Cảnh Phong nghe thấy tiếng cửa mở, bèn tỉnh dậy.

“Cậu… cậu cả”. Triển Hành nói.

Dư Hàn Phong gật đầu, nói: “Chào cậu, tôi tên Dư Hàn Phong, cậu em này phải xưng hô thế nào?”.

Lâm Cảnh Phong nói tên ra, Triển Hành ngồi dậy, ngoan ngoãn đứng thẳng, tự nhắm mắt lại.

Dư Hàn Phong chắp tay với Lâm Cảnh Phong: “Phải dùng chút sức, xin cậu em thứ lỗi”.

Nói xong Dư Hàn Phong đi lên tát Triển Hành một bạt tai khiến cậu ong đầu, suýt nữa thì ngã nhào.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Dư Hàn Phong cao gần mét chín, dựa vào lan can nghe Triển Hành báo cáo lại toàn bộ những chuyện đã trải qua, mới lạnh nhạt nói: “Con lớn mạng thật”.

Triển Hành cãi bướng: “Cậu bảo được phép đi mà”.

Dư Hàn Phong: “Thấy có trục trặc thì phải quay về ngay, chuyện đó mà cũng không hiểu à? Ít nhất cũng phải gọi điện thoại cho cậu, ban đầu Lông Đỏ chỉ bảo đi bắt bọn trộm mộ, cậu mới bảo anh ta sẵn tiện để ý con, nào ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến vậy”.

Triển Hành vẫn cố cãi: “Thế thì tiểu sư phụ sẽ chết, không bị chú Đỏ bắn một phát chết, thì cũng phải bỏ mạng trong địa cung”.

Nữ y tá chạy ra hành lang: “Ấy, thưa ngài! Chỗ này không được hút thuốc!”.

Dư Hàn Phong nhìn Triển Hành, không muốn tranh luận với cậu vấn đề này nữa, dụi tàn thuốc rồi hỏi tiếp: “Ba con sắp qua tới nơi rồi, con còn không chịu về nhà? Em xinh ơi dáng em đẹp ghê, bao giờ tan ca, cùng đi ăn nhé?”.

Nữ y tá ngứa mắt bỏ đi.

Triển Hành nói: “Con phải chăm cho tiểu sư phụ khỏe lại đã”.

Dư Hàn Phong: “Thế sau đó?”.

Triển Hành không lên tiếng, sau một lúc lâu mới nói: “Con đang nghĩ, cậu đừng nói cho Lục Thiếu Dung biết được không”.

Dư Hàn Phong gật đầu: “Cậu cả đi đây, cậu phải đi đón Tiểu Đa tan học, ba con và cậu hai sắp tới rồi, tối nay bảo họ tới tiệm cậu ăn cơm nhé”.

Dư Hàn Phong lại liếc nhìn vào bên trong, Triển Hành nói: “Cậu ở đây thêm một lát đi, chờ họ tới rồi hãy đi, con sợ lại bị mắng…”.

Dư Hàn Phong: “Cậu đã ở đây từ lâu rồi, đã nói chuyện với y tá, cũng biết hết cả. Đúng là thằng nhóc đó rất kiên cường. Con hãy nói rõ ràng với ba con đi, đừng cãi nhau, họ hiểu được mà, con không sao là tốt rồi”.

Giờ Triển Hành mới biết, từ lúc Lâm Cảnh Phong bắt đầu lên cơn thì Dư Hàn Phong đã ở ngoài cửa phòng rồi.

Sân bay Hồng Kiều.

Sau khi bước xuống máy bay, Lục Thiếu Dung mở điện thoại, nhận cuộc gọi thứ hai của Tôn Lượng, tâm hồn mong manh bị dọa sắp bay đi mất: “Tiểu Tiện không sao. Lát nữa gặp mặt, anh đừng la nó, cũng đừng đánh nó đấy, có gì từ từ nói. Mặc kệ bạn của Tiểu Tiện là người thế nào, nếu chữa được thì cứ chữa, mời họ sang bên đó, như vậy Tiểu Tiện cũng có thể về nhà…”.

Triển Dương bỗng nổi cơn, đứng ở cửa nhập cảnh gào ầm lên: “Đều tại em! Nếu không phải em bình thường cứ chiều chuộng nó, thì giờ làm gì xảy ra chuyện này?! Lỡ ngày nào đó nó cho nổ tung biển Trung Nam, em cũng bảo không việc gì là tốt rồi à?!”.

Triển Hành chưa có làm nổ tung biển Trung Nam, nhưng cha cậu sắp làm nổ tung sân bay Hồng Kiều rồi, Lục Thiếu Dung biết lúc này có nói gì cũng vô ích nên đành im miệng.

Triển Dương bừng bừng khí thế đuổi giết tới bệnh viện Hiệp Hòa, đẩy bệnh nhân trong hành lang dạt hết sang một bên, cuối cùng đứng trước cửa phòng bệnh.

Bên trong truyền ra tiếng cười hí hí của Triển Hành:

“Còn đau không? Em kể cho anh nghe một câu chuyện cười nhé, tiểu sư phụ”.

“Ngày xửa ngày xưa có một con heo, xách cái giỏ lên phố mua rau…”.

Xem ra không sao thật, Lục Thiếu Dung không biết nên khóc hay nên cười, ngồi xuống ghế sô pha cho khách ngoài hành lang, ra hiệu Triển Dương tự vào một mình, Triển Dương không còn lời nào để nói, bèn sửa sang lại áo khoác, cà vạt rồi giơ tay gõ cửa: “Triển Tiểu Tiện, con đang ở trong à?”.

Tiếng cười của con trai im bặt.

“Không có”. Triển Hành đáp: “Ngài là ai thế?”.

Triển Dương: “Tao là ba mày!”.

Lâm Cảnh Phong: “Ra mở đi, anh cũng muốn gặp ba em”.

Triển Hành lếch thếch ra mở cửa, Triển Dương xoay cổ tay định tát thằng con một cái bạt tai, chợt thấy trên trán Triển Hành đã có dấu tay, bèn ngây ra, rồi lập tức xù lông.

“Mày dám đánh con tao!”. Triển Dương giận dữ quát, xông vào phòng bệnh tính làm thịt Lâm Cảnh Phong.

“Đừng mà! Không phải anh ấy đánh! Là cậu cả đánh!”. Triển Hành la oai oái, ôm eo ba kéo ra ngoài.

“Tốt nhất là mấy người ra vườn hoa nói chuyện đi!”. Lục Thiếu Dung nói: “Lỡ đối diện đang có bệnh nhân đau tim nằm thì phiền to đấy”.

Triển Dương hậm hực túm cổ áo con trai xách ra ngoài hành lang.

Lục Thiếu Dung thở ra, đẩy cửa đi vào, Lâm Cảnh Phong nằm trên giường bệnh, lễ phép nói: “Chào chú”.

Lục Thiếu Dung: “Chào cậu, tôi từng thấy ảnh cậu rồi”.

Chàng trai đầy nghị lực – đây là ấn tượng đầu tiên của Lục Thiếu Dung về Lâm Cảnh Phong. Lục Thiếu Dung ngắm nhìn hàng lông mày, đôi mắt, đôi ngươi đen sâu thẳm và nét mặt không do dự của Lâm Cảnh Phong, tuy gầy gò suy yếu, nhưng cực kỳ cương quyết, không giống kiểu người lôi thôi dài dòng.

Lâm Cảnh Phong đáp: “Cháu từng nghe qua giọng của chú ở vịnh biển Giao Châu, chú rất thông thái”.

Lục Thiếu Dung bỏ mũ, ngồi lên giường Triển Hành, khiêm tốn nói: “Cảm ơn, tôi làm việc ở viện bảo tàng, nên cũng biết sơ sơ về sách cổ, nói về cậu đi, sao cậu lại tới Tây Tạng, chuyến đi này có gặt hái được gì không?”.

Lâm Cảnh Phong nhìn vào mắt Lục Thiếu Dung, đáp: “Không có thu hoạch gì, chỉ được thương tích đầy mình thôi”.

Lục Thiếu Dung cười nói: “Tôi có thể nhìn ra, sao lại nên nông nỗi này? Bình thường cậu làm khảo cổ à?”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Không, cháu chỉ chạy mấy việc lặt vặt, làm công khắp nơi thôi, vừa lúc Tiểu Tiện… Triển Hành đi Tây Tạng, cháu bèn đi theo cho mở mang tầm mắt. Nhà cháu ở Cam Túc, chú biết đấy, làm công kiếm được rất ít, cũng không ổn định cho lắm”.

Lục Thiếu Dung hiểu ý gật đầu: “Bình thường cậu làm những gì?”.

Lâm Cảnh Phong thản nhiên đáp: “Cái gì cũng làm, có thể sống qua ngày thì đều làm cả”.

Lục Thiếu Dung cau mày như đang ngẫm nghĩ vì sao một người làm công lại chạy tới Tây Tạng, hơn nữa còn mang bệnh nặng thế này về, nhưng đường đột hỏi nhiều quá vốn không tốt, bèn sửa lại: “Cậu bị bệnh gì, sức khỏe khá hơn chút nào chưa?”.

Lâm Cảnh Phong đáp: “Lúc trước cháu từng là lao động bất hợp pháp thí nghiệm thuốc, tham gia vào quá trình thí nghiệm y dược mới để lại di chứng thế này”.

Lục Thiếu Dung giật mình.

Lâm Cảnh Phong cười tự giễu, Lục Thiếu Dung nói: “Tôi rất… xin lỗi, giờ tình hình thế nào?”.

Lâm Cảnh Phong: “Cháu đang ở bệnh viện theo dõi, bác sĩ bảo có thể chữa khỏi”.

Lục Thiếu Dung thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, Tôn Lượng ở bên ngoài gõ cửa: “Chú ba! Bọn họ bảo chú đến rồi à?”.

Tôn Lượng đẩy cửa đi vào, chào hỏi Lâm Cảnh Phong, nhưng căn bản không hề để ý đến, Lục Thiếu Dung nói: “Cậu nghỉ ngơi cho khỏe trước đi”.

Lục Thiếu Dung ra ngoài dựa vào lan can, Tôn Lượng lấy thuốc lá ra, hai người cùng châm thuốc.

“Ôi! Không được hút thuốc ở hành lang!”. Nữ y tá trông như gặp phải hai ông nông dân, tức giận nói: “Hai anh từ đâu ra đấy?”.

Tôn Lượng: “Một điếu thôi mà, giám đốc bệnh viện các em chẳng phải là cái ông gì nhỉ? À, Trần gì đó, đúng đúng, anh nhớ ra rồi, người đẹp đừng nóng, cưng ơi, dáng cưng đẹp quá, tối nay cùng đi ăn nhé?”.

Nữ y tá nói: “Không được! Giám đốc bệnh viện chúng tôi mà hút thuốc cũng bị phạt hai trăm năm mươi đồng!”.

Tôn Lượng vỗ đùi: “Sao không nói sớm! Hai anh em anh mỗi người hai trăm năm mươi đồng là vừa đủ năm trăm, mang máy POS qua đây nào”, nói xong lục túi.

Nữ y tá quay đầu đi gọi người, Lục Thiếu Dung nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.

Tôn Lượng: “Anh còn tính hỏi chú xem đã xảy ra chuyện gì đấy! Anh cả bảo chuyện này bị quy vào cơ mật quân sự biên giới, cấp trên đã ra khẩu lệnh…”.

Lục Thiếu Dung cau mày hỏi: “Anh cả lại về Hoa Nam Kiếm rồi à?”.

Tôn Lượng nhún vai: “Chưa về, nhưng vẫn còn qua lại với vài người trong tổ đặc biệt, lần này Tiểu Tiện đi Tây Tạng, anh cả đặc biệt gọi điện thoại nói một tiếng, thấy bảo đám Lông Đỏ vừa hay đụng độ với một nhóm trộm mộ muốn lén chuyển văn vật xuất cảnh, quân đội hai bên đã nổ súng ở đâu đó, còn nhiều việc anh cũng không rõ nữa”.

Lục Thiếu Dung dở khóc dở cười: “Du lịch mà cũng gặp phải chuyện này được, đúng là trúng số độc đắc”.

Giám đốc bệnh viện được nữ y tá vội vàng dẫn tới, Tôn Lượng đưa một tấm danh thiếp đuổi ông ta đi, hỏi tiếp: “Thằng nhóc bên trong có gốc gác thế nào?”.

Trong lòng Lục Thiếu Dung vẫn không thôi nghi hoặc, lời Lâm Cảnh Phong nói dường như còn rất nhiều điều không rõ ràng, Tôn Lượng lại bảo: “Chú ba, đừng ủ dột, mặc dù con trai chú đã bị chịch…”.

Lục Thiếu Dung: “…”

Tôn Lượng: “…”

Tôn Lượng cứ tưởng Lục Thiếu Dung đã biết chuyện này từ lâu, đột nhiên lỡ lời, bị đè ra nện cho một trận: “Ấy chú ba, gan chú lớn quá nhỉ, dám đánh đập anh?! Chú thật là! Chú muốn làm gì hả! Ông đây có luyện tập đấy! Đừng có ỷ anh nhường chú rồi làm tới!”.

Lục Thiếu Dung: “Anh là thằng khốn nạn! Sao lại có chuyện này? Anh dạy nó phải không?!”.

Tôn Lượng và Lục Thiếu Dung quần nhau đấm đá trong hành lang.

Lục Thiếu Dung đang bị chấn động mạnh, đã nhiều lần dạy Triển Hành rằng phải thận trọng trong vấn đề sinh hoạt giới tính ngay từ khi nó mới lên mười, không thể xằng bậy được, khi Triển Hành nói nó đang yêu, Lục Thiếu Dung thầm nghĩ chỉ cần thằng con tỉnh táo là được, nhưng cái tin tức kia của Tôn Lượng đến quá đột ngột, ba chữ “đã bị chịch” đó chẳng khác gì sét đánh ngang tai.

Đầu óc Lục Thiếu Dung hoàn toàn trống rỗng, ý nghĩ duy nhất lúc này là túm lấy thứ gì đó nện cho một trận.

Đánh lộn một hồi, cửa bị đẩy ra.

Lục Thiếu Dung và Tôn Lượng đang xé cổ áo, bóp cổ nhau đồng thời dừng lại.

Lâm Cảnh Phong đẩy một cái giá truyền dịch từ trong phòng tập tễnh đi qua Lục Thiếu Dung và Tôn Lượng, tìm y tá.

“Chuông hỏng rồi”. Lâm Cảnh Phong đứng trước bàn y tá nói.

“Không phải hỏng đâu”. Cô y tá nhìn Lâm Cảnh Phong: “Mà do khách của cậu hung hãn quá nên không ai dám qua”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu: “Bình truyền dịch chỉ còn chút xíu”.

Cô y tá: “Biết rồi, lát nữa sẽ vào đổi cho cậu, cứ về phòng nằm đi”.

Lâm Cảnh Phong xoay người, đẩy giá truyền dịch đi qua Lục Thiếu Dung và Tôn Lượng lần nữa, vào trong phòng.

Lục Thiếu Dung và Tôn Lượng tiếp tục đập nhau, Tôn Lượng cầu xin: “Ối chao, được rồi được rồi”.

Lục Thiếu Dung buông cổ áo Tôn Lượng ra, nhỏ giọng hỏi: “Có mang bao không?”.

Tôn Lượng: “Không biết… có, có, chắc chắn có! Anh dạy nó mà! Bất kể là nam hay nữ, đều phải mang bao”.

Lục Thiếu Dung vò mớ tóc rối, mỏi mệt thở hắt ra.

“Cậu ta bảo cậu ta đi làm công”. Lục Thiếu Dung nói: “Sao lại chạm mặt Triển Hành ở Tây Tạng được?”.

Tôn Lượng: “Chuyện này anh thực sự không biết, lúc đi Tây Tạng, Tiểu Tiện bảo đã chia tay với thằng đó rồi mà, biết đâu nó chỉ nói vu vơ thế, sau đó đeo thẳng tới Tây Tạng, dỗ dành Triển Hành thì sao?”.

Lục Thiếu Dung gật đầu, nếu quả thật như vậy, thì có thể hiểu được hành động của Triển Hành, nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, bèn nói: “Không phải người nhà thì không được xem bệnh án, thế này đi, anh hai đi tìm viện trưởng nói chuyện, bảo họ lấy bệnh án của thằng bé đó ra cho chúng ta xem thử”.

Tôn Lượng vẫy tay gọi người, vừa đúng lúc này, điện thoại của Lục Thiếu Dung đổ chuông.

Lục Thiếu Dung nghe điện thoại: “Chào ngài”.

Lục Thiếu Dung: “…”

Tôn Lượng: “?”

Biểu cảm của Lục Thiếu Dung rất không ổn, Tôn Lượng kêu: “Ấy! Sao thế? Em trai tôi trông không bình thường! Lấy vài thiết bị tới cho nó thở đi!”.

Lục Thiếu Dung cúp điện thoại, nói: “Em… đi tìm Dương Dương, anh chờ chút…”.

Lục Thiếu Dung đi rồi, y tá mới cầm đơn thuốc của Lâm Cảnh Phong đến, Tôn Lượng chẳng buồn liếc tới, tiện tay vẽ cái đầu heo lên đó: “Không cần trả lại, cảm ơn”.

Trong vườn hoa giữa bệnh viện.

Trời sắp hoàng hôn, đã sáu giờ tối, y tá đẩy bệnh nhân ngồi xe lăn từ vườn hoa chầm chậm đi qua, hai cha con Triển Dương, Triển Hành mỗi người ngồi ở một bên chiếc bàn trà màu trắng nhìn nhau.

Triển Dương: “Bạn con là người thế nào? Sao không giới thiệu cho hai ba coi?”.

Mỗi lần chạm mặt Triển Dương, Triển Hành cứ như ăn phải thuốc nổ: “Con cũng muốn giới thiệu, nhưng ba bảo con giới thiệu thế nào, hử?”.

Triển Dương: “Bỏ đi, nói chuyện khác, trước đây đúng là ba có chỗ không đúng… Thôi cái này cũng không nói nữa, con không muốn học kinh doanh thì có thể nói ra, chúng ta nói chuyện đàng hoàng…”.

Triển Hành: “Mẹ, mẹ căn bản không cho con nói!”.

Triển Dương điên lên: “Gọi ba!”.

Triển Hành: “Ông thắng rồi! Coi như ông thắng rồi!”.

Triển Dương thầm nghĩ: đúng là đẻ cái xiên nướng còn tốt hơn đẻ ra nó…

Triển Hành: “Giờ nhất định là ông đang nghĩ, thà đẻ ra cái xiên nướng còn tốt hơn đẻ ra tôi, đúng không, đúng chứ”.

Triển Dương: “…”

Triển Hành: “Con cũng muốn nói, nhưng ba có cho con cơ hội nói sao? Kể từ khi con bắt đầu hiểu chuyện, chuyện gì cũng là do ba nói, ba vốn không cho con lựa chọn, con không muốn học kinh doanh! Cũng không muốn làm thương nhân! Ai thích làm thì tự đi mà làm!”.

Triển Dương: “Chứ mày muốn làm gì?”.

Triển Hành: “Con muốn làm khảo cổ”.

Triển Dương tức giận nói: “Khảo cổ thì khảo cổ, ông nội mày đã chuyển đơn xin học cho tao rồi… mày điền vào, về New York tao sẽ liên hệ với trường học, mau lên! Đừng dài dòng!”.

Triển Hành vốn định bảo không về, muốn ở lại Trung Quốc học khảo cổ, nhưng ba đã nhường một bước, cậu cũng không thể làm căng được, đành phải cầm lấy đơn.

Triển Dương lại đưa một cây bút cho rồi nhìn chằm chằm con trai, giục cậu điền vào, Triển Hành thầm nghĩ điền thì điền vậy, tới lúc đó bảo Lâm Cảnh Phong cùng về luôn.

Triển Hành điền chậm rì, bỗng Triển Dương nói: “Mày không thể viết chữ Q cho đàng hoàng chút sao? Từ nhỏ tới giờ mày đều như vậy, chữ hệt con giun!”.

Triển Hành tức giận ném bút: “Con đã mười tám tuổi rồi! Không phải con nít nữa! Ba lại còn mắng con như vậy! Con giun cũng có tự tôn nhé!”.

Triển Dương sốt ruột: “Bỏ qua bỏ qua, viết tiếp đi, viết xong ba chép lại cho mày một bản, rõ mất mặt!”.

Triển Hành dứt khoát không điền nữa, nói: “Con muốn ở lại Trung Quốc học khảo cổ”.

Triển Dương chĩa ngón trỏ ra chọc nhiều lần vào đầu Triển Hành: “Tao xin mày, không phải mày điền khảo cổ học Trung Quốc đấy sao? Hở! Ở chỗ này này, không nhìn thấy à? Không biết chữ à?! Sau này trở lại thực tập cũng thế thôi! Không có cơ sở lý luận thì lấy gì làm khảo cổ?”.

Triển Hành: “Con đã biết rất nhiều thứ rồi, không cần học nữa”.

Triển Dương: “Bể học vô bờ, ngay cả Lục Thiếu Dung cũng không dám bảo mình không cần học nữa, mày…”.

Tiếng sấm giữa trời quang lần thứ nhất.

Triển Hành: “Con có người mình thích, vì anh ấy, con quyết định ở lại Trung Quốc”.

Tiếng sấm giữa trời quang lần thứ hai.

Triển Hành: “Con đã hỏi Lục Thiếu Dung rồi, ba ấy nói có thể”.

Tiếng sấm giữa trời quang lần thứ ba.

Triển Hành: “Chính là người ở trong phòng bệnh, anh ấy tên Lâm Cảnh Phong, anh ấy gần như đã mất cả tính mạng vì con, con quyết định cả đời này sẽ ở bên cạnh anh ấy, không bao giờ chia lìa nữa”.

Triển Dương há hốc miệng, mất nửa ngày vẫn không phản ứng được gì.

“Chuyện xảy ra khi nào?”. Triển Dương không thể nào tin nổi: “Mày đang nói chơi hả? Lục Thiếu Dung chưa từng nói cho tao nghe, Triển Tiểu Kiện, mày đừng có mà bịa đặt vớ vẩn!”.

Lục Thiếu Dung đi ra vườn hoa.

Triển Hành ngược lại khá bình tĩnh: “Anh ấy rất nghèo, là người Cam Túc, nhưng rất tốt với con, con thích anh ấy. Chúng con vốn đã chia tay rồi, nhưng anh ấy đã ở trước tượng Phật ngoài chùa Đại Chiêu ở Lhasa rạp người dập đầu một nghìn cái vì con, chúc con sau khi về nhà sống bình an hạnh phúc, có thể tìm được người con yêu, vào khoảnh khắc đó, con đã không muốn rời xa anh ấy nữa”.

“Dương Dương, em có một chuyện rất quan trọng muốn nói với anh”. Lục Thiếu Dung dò hỏi.

Triển Dương: “Chuyện này không được! Tuyệt đối không được!”.

Triển Hành: “Vì sao không được! Cho con lý do đi!”.

Triển Dương tức đến choáng váng, nói thẳng: “Mày nhất định là điên rồi! Thằng nhãi đó ấn đường đen kịt, gầy gò xanh xao, trông chẳng khác gì cái que diêm, mày tìm người nào không được, lại vớ ngay cái thằng bệnh lao ấy”.

Triển Hành: “Xin ông! Anh ấy đang bị bệnh! Bệnh nhân nào mà không như thế? Chẳng lẽ ông mong anh ấy mặt mày hồng hào đầu to bụng bự à?”.

Lục Thiếu Dung: “Dương Dương! Nghe em nói trước đã!”.

Triển Dương: “Mày… mày còn biết cả thành ngữ đầu to bụng bự nữa cơ? Giỏi, mày giỏi lắm! Tao muốn cắt đứt quan hệ cha con với mày!”.

Triển Hành: “Thường thôi!”.

Lửa giận sắp bùng cháy hừng hực, Triển Dương hất bàn! Triển Hành thầm nghĩ, ông biết hất tôi không biết chắc!

Thế là hai cha con cùng nhau hất bàn, làm cái bàn trà bay thẳng lên cao.

Triển Dương đã choáng váng hoàn toàn, bực dọc đẩy Tôn Lượng, đi vào phòng bệnh của Lâm Cảnh Phong, kéo lỏng cà vạt, ngồi kế bên giường rất mất tự nhiên.

Triển Dương: “Chào, tao là ba của Triển Hành”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu: “Cháu nhận ra, chào ngài”.

Triển Dương: “Mày muốn bao nhiêu tiền, ra giá đi”.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Lục Thiếu Dung: “Ra đây cho tôi!”.

Lục Thiếu Dung cuối cùng cũng đuổi tới phòng bệnh, lôi Triển Dương ra ngoài, tức giận nói: “Ngồi yên đấy! Có chuyện muốn nói với anh đây! Phía New York gọi điện tới, vô cùng nghiêm trọng”.

Triển Dương: “Cứ nói đi nói đi”.

Lục Thiếu Dung nhìn xung quanh, hơi chần chừ: “Có cần chuẩn bị sẵn mặt nạ oxy và… thiết bị cấp cứu không?”.

Tôn Lượng: “Lại có tin giật gân à? Anh anh… anh đi gọi y tá”.

Lục Thiếu Dung: “Là thế này, vừa nãy, hiệu trưởng của Lục Diêu gọi điện thoại tới”.

Triển Dương gật đầu, hiểu rõ nhất định là Lục Diêu đã gây họa rồi, đúng là gia đình lủng củng, chuyện con trai còn chưa xử xong, giờ lại đến lượt con gái.

Triển Dương: “Nói đi, không cần thiết bị cấp cứu, anh đã chuẩn bị tốt rồi, lần này lại cãi nhau với thầy giáo nào nữa?”.

Lục Thiếu Dung: “Không phải cãi nhau, bạn thân Lisa của Lục Diêu, con bé da đen rất xinh xắn tới nhà chúng ta lần trước đó, anh còn nhớ không?”.

Triển Dương gật đầu, chẳng hiểu mô tê gì hết.

Lục Thiếu Dung: “Trong lúc thi Lisa bị bắt vì gian lận, em không biết nhà trường xét theo tiêu chuẩn nào, con bé cứ khăng khăng mình không gian lận, nhưng nhà trường muốn đuổi học nó”.

Triển Dương: “Việc này có liên quan mợ gì tới con gái anh?”.

Lục Thiếu Dung: “Lisa cho rằng nhà trường xử oan nó, nên đang ngồi trên sân thượng chuẩn bị nhảy lầu, còn Lục Diêu thì ngồi cạnh nó trên mép sân thượng, thầy trò cả trường đều đang nhìn chúng nó. Lục Diêu nói, trường học kỳ thị người da màu, Lisa mà nhảy lầu, nó cũng nhảy theo! Mau mang máy thở ra đây! Xong rồi!”.

Triển Dương: “…”

Triển Dương hoàn toàn trống rỗng huơ cánh tay giữa hư không, Lục Thiếu Dung hít sâu một hơi, thấy Triển Dương đã trụ vững, bèn tiếp: “Anh về đi, cùng ba chúng ta giải quyết chuyện này, phiền toái của Tiểu Tiện để em phụ trách”.

Triển Dương mê man gật đầu, nói: “Anh đi… mua vé máy bay”.

Tám giờ tối, Triển Dương bay về New York.

Lục Thiếu Dung ngồi trong phòng bệnh, không còn sức nói chuyện nữa.

Triển Hành ra ngoài mua đồ ăn vặt cho Lâm Cảnh Phong, thực quản của Lâm Cảnh Phong bị tổn thương, chỉ có thể duy trì dinh dưỡng bằng việc truyền dịch, ngay cả uống nước cũng thấy khó chịu, như vậy không ổn chút nào, Triển Hành bèn đi mua ít bánh ngọt đút Lâm Cảnh Phong ăn.

Lục Thiếu Dung nói: “Mượn giường nằm chút”.

Lâm Cảnh Phong: “Em gái xảy ra chuyện ạ?”.

Lục Thiếu Dung: “Không nghiêm trọng lắm, Triển Dương trở về giải quyết rồi. Thật xin lỗi, anh ấy bị Tiểu Kiện chọc tức, nên nói năng không lựa lời, mong cậu đừng để ý, thật ra anh ấy rất thương con”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu: “Không sao ạ, cháu hiểu mà”.

Lục Thiếu Dung mỏi mệt nằm nhìn trần nhà, chợt cười nói: “Lúc trước Triển Dương đưa tôi, Triển Hành và Lục Diêu đi Tây Tạng du lịch, cũng từng rạp người quỳ lạy dập đầu một ngàn cái ở ngoài chùa Đại Chiêu, xin Phật phù hộ cả nhà chúng tôi hòa thuận hạnh phúc”.

Lâm Cảnh Phong cau mày, thầm nghĩ người có thể rạp người quỳ lạy một nghìn cái như vậy mà lại sinh ra đứa con không bằng miếng xiên nướng, có thể thấy mấy chuyện cầu khấn này thật là mê tín…

Lâm Cảnh Phong nhỏ nhẹ: “Phản ứng cao nguyên làm thể lực tiêu hao lớn như vậy, người kinh doanh như chú ấy làm sao chịu nổi?”.

Lục Thiếu Dung đáp: “Khi đó bọn Tiểu Kiện còn rất nhỏ nên chúng nó đã quên cả rồi, không ai ngờ rằng thể lực Triển Dương lại tốt như vậy, vẫn gắng gượng dập đầu tiếp”.

Triển Hành xách đồ về, có bánh pudding, phô mai, còn cả ba suất cơm nữa.

“Cậu hai đâu ạ? Triển Dương nữa? Lục Thiếu Dung, mấy phần này là của mọi người”. Triển Hành nói.

Lục Thiếu Dung đùa: “Biết mua cơm cho ba và cậu rồi cơ đấy?”.

Triển Hành cười, Lâm Cảnh Phong nói: “Ăn cơm xong, em đưa ba em ra ngoài đi dạo đi”.

 Lục Thiếu Dung: “Không sao, các con cứ nghỉ ngơi, ba cũng thường tới Thượng Hải mà, ba còn có chút chuyện muốn đi một lát”.

Triển Hành ngạc nhiên hỏi: “Đi đâu ạ?”.

Lục Thiếu Dung: “Đi gặp cậu cả con, tạm thời không ăn, ngày mai ba lại tới”.

Triển Hành: “Con có đặt khách sạn cho mọi người rồi, đây là thẻ phòng, ở phía đối diện ấy…”.

Lục Thiếu Dung nhìn Triển Hành giây lát, nhận lấy thẻ phòng, mỉm cười nói: “Cảm ơn, con trai”.

Lục Thiếu Dung rời khỏi, Triển Hành mở hộp thức ăn, Lâm Cảnh Phong nói: “Em ăn trước đi”.

Triển Hành: “Ngại quá, để anh cười rồi, Triển Dương không mắng anh chứ, ông ấy lúc nào cũng thế”.

Lâm Cảnh Phong: “Không có, bọn họ đều là người tốt”.

Triển Hành gật đầu, mở hộp cơm ra, loạt xoạt gộp phần thức ăn trong ba hộp cơm vào làm một, bắt đầu ăn, chợt điện thoại đổ chuông.

Triển Hành vừa ăn vừa nhận điện thoại: “Này, đù má cậu hai, sao đột nhiên gọi điện thoại cho anh thế? Anh vừa mới ở bên cậu hai nè”.

Lục Diêu: “Ôi, anh trai, đừng đùa giỡn nữa, em đang ở trên sân thượng, không cẩn thận đùa quá trớn rồi, làm sao giờ?”.

Triển Hành: “Đùa cái gì mà quá trớn? Em đang làm gì?”.

Lục Diêu: “Em đang dọa nhảy lầu! Hôm nay hình như Triển Dương đi Thượng Hải tìm anh, ông nội đang kêu um lên ở dưới, còn bảo Triển Dương đã lên máy bay lập tức về ngay!”.

Triển Hành: “Vậy em mau xuống đi! Coi chừng ăn đòn đấy”.

Lục Diêu: “Bọn họ muốn đuổi học Lisa, em chưa xuống được, sân thượng lạnh quá, không muốn ngồi đây nữa, nhưng giờ xuống thì mất mặt lắm, phải làm sao giờ? Mau nghĩ cách giúp em đi!”.

Triển Hành chép miệng, trên mặt dính đầy hạt cơm: “Nhân viên phòng cháy không bày túi hơi trên mặt đất à? Bạn chết còn hơn mình chết, em giơ chân đá Lisa xuống rồi về nhà ông nội ăn cơm đi, tôm hùm ngon lắm. Triển Dương cũng không vừa đâu, đừng chọc ông ấy tức giận đấy, ngoan”.

Lâm Cảnh Phong: “…”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp