LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 31

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Tóc Đỏ đi ra tìm kiếm dọc nền tuyết, lôi Mắt Xanh bị vùi dưới tuyết lên.

Mắt Xanh nhếch nhác thảm hại, Tóc Đỏ đắc ý cười ầm lên.

Mắt Xanh ho khụ khụ: “Tiếng nổ vừa rồi từ đâu ra vậy?”.

Tóc Đỏ: “Phía Tây, đưa bọn nó đi chứ? Còn hai đứa học sinh phải xử lý thế nào?”.

Mắt Xanh: “Mang con trai của Phi Ngư đi, những đứa khác để lại”.

Tóc Đỏ nhìn sang lều bên kia, Lâm Cảnh Phong mệt mỏi bấu vịn đi ra ngoài, nhìn ngó xung quanh.

“Tiểu Tiện đâu?”. Lâm Cảnh Phong cảnh giác gọi: “Tiểu Tiện! Lại đi đâu rồi?!”.

Mắt Xanh nói: “Trên xe, cẩn thận kêu to quá tuyết lại lở, ông đây không muốn bị chôn lần thứ hai đâu”.

Lâm Cảnh Phong đi tới gần một chiếc xe đi tuyết, thấy Triển Hành đang ngủ say trong xe mới thở phào nhẹ nhõm.

Tóc Đỏ nói: “Bị trận nổ chấn động nên ngất đi, mới nhặt về đấy”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu, Mắt Xanh lên chiếc xe đi tuyết của bọn họ, dường như đang chờ gì đó.

Một lúc lâu sau, Mắt Xanh lấy làm lạ hỏi: “Cậu không đi à?”.

Lâm Cảnh Phong đeo kính râm lên, nói: “Mang cậu ấy về rồi đưa tới Bắc Kinh đi, quân đội sắp đến đây rồi”.

Tóc Đỏ chẳng nói chẳng rằng: “Vậy chúng tôi đi đây, về Lhasa trước”.

Hai người khởi động xe đi tuyết, Lâm Cảnh Phong vác thanh đao Tạng dài mà Hoắc Hổ đưa cho đi lên sườn dốc cao, xoay người trèo lên chiếc xe gắn máy của mình,= phóng về một con đường khác.

“Này! Chờ tôi với!”.

Hoắc Hổ từ trong sơn động đuổi ra, trong lúc vội vàng thoáng đánh mắt thấy cái gì, bèn nhặt một cục đá chạy ngược trở lại, vẽ nguệch ngoạc lên vách động.

Lông Đỏ sốt ruột: “Mau lên!”.

Hoắc Hổ đuổi theo, leo lên xe.

Tóc Đỏ và Mắt Xanh lái xe chở Hoắc Hổ và Triển Hành về Lhasa.

Hoắc Hổ hỏi: “Thế mấy đứa học sinh thì sao?”.

Mắt Xanh lái xe, Tóc Đỏ ôm thanh kiếm ngủ gật, gác đôi giày cao cổ lên cửa kính trước, thờ ơ nói: “Quân đội đóng ở biên giới sắp tới rồi, cứ giao cho bọn họ xử lý”.

Hoắc Hổ gật đầu, thở phào một cái, sờ trán Triển Hành đang ngủ say rồi lục lọi ba lô Triển Hành.

Lát sau, anh chàng lục ra được một hộp sữa tươi và một gói thịt bò khô.

Hoắc Hổ không còn việc gì vướng thân, cả người nhàn nhã hưởng thụ.

“Uống không?”. Hoắc Hổ hào phóng nói.

Tóc Đỏ nhìn qua kính chiếu hậu, khoát tay bảo: “Khỏi”.

Mắt Xanh uể oải: “Thân thủ của cậu tốt lắm, tới nơi này làm gì? Sau này tính đi đâu?”.

Hoắc Hổ dựa vào ghế xe, xoay Triển Hành lại chút để cậu gối lên đùi mình: “Không biết, chưa nghĩ ra, tới dọn dẹp phiền toái lúc trước để lại, sau này không còn chuyện gì làm nữa”.

Mắt Xanh lại hỏi: “Muốn nhập bọn không? Lao động trong nhà ít quá, chỉ còn tôi với Lông Đỏ, còn hai tên khác thì lười chảy thây hết ăn lại nằm, trước nay chẳng bao giờ chủ động đi làm việc cả”.

Hoắc Hổ khoát tay: “Có bao ăn ở với quà vặt không?”.

Mắt Xanh: “Bao ăn ở, không bao quà vặt, có thể mang vợ theo”.

Hoắc Hổ: “Vậy thôi đi, vả lại giờ cũng chưa có vợ”.

Mắt Xanh cũng không miễn cưỡng, khẽ ngâm nga, Tóc Đỏ lại nói: “Cậu có thể nếm thử một ly kem, vị ngon lắm đấy”.

Hoắc Hổ gật đầu: “Để sau này thử”.

Chiều hôm sau, tại Lhasa.

Xe đi tuyết dừng lại bên đường.

Triển Hành ngủ suốt hơn hai mươi tiếng, lúc tỉnh dậy gần như đói muốn điên.

Triển Hành héo rũ vẫy móng vuốt, quơ lên ghế tài xế: “Xin rủ lòng thương, cho ăn chút gì đi…”.

Mắt Xanh: “…”

Tóc Đỏ: “…”

Mắt Xanh: “Phía trước là hẻm Bát Giác, trong hẻm có bán đồ ăn, không phải nhà cháu giàu lắm sao?”.

Triển Hành gật đầu, vác ba lô lơ mơ định xuống xe thì chợt tỉnh táo lại, kêu toáng lên: “Có gì đó sai sai! Tiểu sư phụ đâu?!”.

Tóc Đỏ thờ ơ nói: “Bảo cháu tự lo thân xong đi rồi”.

“Ờ”. Triển Hành thất vọng nói: “Anh Hổ thì sao?”.

Mắt Xanh: “Cậu ta đi thăm một người bạn cũ, kêu cháu về Bắc Kinh trước, không cần đợi cậu ta, sau này có duyên ắt gặp lại”.

Triển Hành khịt khịt mũi, chuẩn bị xuống xe, đột nhiên quay đầu lại: “Hai chú thì sao? Hai chú ở đây làm gì?”.

Hai chú Xanh, Đỏ trăm miệng một lời: “Đang đợi mày xuống xe, còn không cút xéo?”.

Triển Hành òa lên, ôm cổ Tóc Đỏ gào khóc: “Anh yêu của cháu đi rồi! Tiểu sư phụ cũng không thấy nữa! Hai chú phải chịu trách nhiệm! Không đúng! Chú kia không cần chịu trách nhiệm, chú chịu trách nhiệm được rồi! Chú Đỏ!”.

Tóc Đỏ: “???”

Mắt Xanh: “Còn kêu nữa, chú sẽ gọi điện thoại cho ba mày”.

Triển Hành: “Cháu có sợ ông ấy đâu!”.

Mắt Xanh: “Thế gọi điện thoại cho cậu cả mày nhá?”.

Triển Hành lập tức nhảy xuống xe như con thỏ, cậu vừa đặt chân xuống, Mắt Xanh đã vội vàng phóng xe đi, Lông Đỏ túa mồ hôi trán, sụt sịt: “Thằng ranh này còn khó chăm hơn cả Tiểu Đường nữa…”.

Mắt Xanh: “Anh đừng có làm mất hứng như vậy được không, nhắc tên đó làm gì?”.

Tóc Đỏ: “Được được, đi mua quà lưu niệm, chơi thêm mấy ngày nữa rồi hãy về”.

Trong hẻm Bát Giác:

Triển Hành tìm tới một cửa hàng gọi vài món ăn ra.

Bánh mì, thịt bò Tây Tạng, trà bơ.

Ăn vào miệng toàn là vị đắng chát, thức ăn chỉ lấp đầy cái bụng chứ không lấp đầy được cõi lòng.

Triển Hành lau mắt, ăn một mình hồi lâu, nước mắt rơi xuống bát.

Trong điện Nhật Quang ở cung Potala:

Hoắc Hổ đan mười ngón tay vào nhau, lật ngược đẩy ra, đi đến trước mặt một Lạt Ma già, các đốt ngón tay kêu răng rắc, xoa lên cái cổ tê dại của mình.

Hoắc Hổ nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc hoàng hôn đang buông xuống, đôi mắt mèo lấp lánh màu hổ phách dưới nắng chiều.

Hoắc Hổ: “Có gì ăn không?”.

Lạt Ma già mỉm cười nói: “Tán Phổ muốn ăn gì?”.

Hoắc Hổ ngẫm nghĩ: “Có kem không? Không thì sữa tươi hay thịt bò khô cũng được, đừng có cho dầu mất vệ sinh vào đấy”.

Lạt Ma già cười điềm đạm: “Kem không có, dầu mất vệ sinh cũng không có”.

Lạt Ma già cho người dọn thức ăn lên, Hoắc Hổ xơi ngấu nghiến như hổ đói, xong chùi miệng: “Gần đây tôi có nhặt được một quyển sách, đột nhiên cảm thấy có bài thơ hay lắm, cho ông xem nhé”.

Lạt Ma già tái mặt: “Không không, xin Tán Phổ đừng có lấy ra, dưới núi xem thoải mái, nhưng trong cung Potala không nên tùy tiện xem mấy thứ sách này”.

Hoắc Hổ: “Xem đi mà”. Nói xong thò tay muốn lấy sách ra.

Lạt Ma già: “Người đâu, tiễn khách”.

Hoắc Hổ: “…”

Một vị Lạt Ma áo đỏ bước nhanh tới, nhỏ giọng nói mấy câu vào tai Lạt Ma già.

Lão Lạt Ma chậm rãi gật đầu, chợt nói: “Thần đao của Tán Phổ…”.

Hoắc Hổ: “Tặng cậu ta đi, không sao hết”.

Lão Lạt Ma hiểu ý mỉm cười, dặn lại vài câu, vị Lạt Ma kia chắp tay trước ngực, khom mình lui ra, đi chuyển lời.

Hoắc Hổ: “Ta đi đây”.

Lạt Ma già khẽ nhướng hàng mày trắng: “Tán Phổ đi luôn ư?”.

Hoắc Hổ: “Không phải ông tiễn khách rồi sao? Cũng nên đi thôi, còn mỗi đôi mắt này, qua một đời cũng chẳng còn gì khác biệt”.

Lão Lạt Ma nói: “Nếu Tán Phổ cần cù một chút, không lãng phí mấy trăm năm lánh đời, thì giờ đã không có nhiều phiền não như vậy”.

Hoắc Hổ duỗi người: “Không muốn nhúc nhích, chỉ thích phơi nắng ngủ thôi… Mua giúp tôi tấm vé máy bay đi bừa đâu đó đi”.

Lão Lạt Ma gật đầu, làm động tác “mời”, Hoắc Hổ cởi chuỗi ngọc san hô đã mượn ra, ném lên bàn, nói: “Hẹn gặp lại”.

Lão Lạt Ma đứng dậy tiễn khách, tạm biệt Hoắc Hổ.

Lâm Cảnh Phong đứng trước lối vào Hồng Cung của cung điện Potala, hai tay cầm ngang thanh thần đao của Lãng Đạt Mã, lẳng lặng đứng đó.

Một vị Lạt Ma áo đỏ đi tới khom người.

Lạt Ma áo đỏ hỏi: “Vì sao ngài mang vật này tới đây?”.

Lâm Cảnh Phong đáp: “Đây là đao của các vị, vật về chủ cũ”.

Lạt Ma áo đỏ nói: “Chủ nhân của thanh đao này không phải người trong đạo chúng tôi”.

Lâm Cảnh Phong ngạc nhiên: “Không lấy à?”.

Lạt Ma áo đỏ lắc đầu: “Ngài có thể giữ thanh đao này, nó có duyên với ngài”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu, đeo trường đao ra sau lưng, người kia nói tiếp: “Cảm tạ tâm ý của ngài, Lạt Ma mời ngài tới hẻm Bát Giác dùng một chén trà bơ”.

Lâm Cảnh Phong: “Cảm ơn”, sau đó xoay người rời khỏi cung Potala.

Năm phút sau, Hoắc Hổ từ trên lầu đi xuống, Lạt Ma áo đỏ khom lưng làm động tác “mời”.

“Cũng đã nhiều năm rồi Tán Phổ không tới nhỉ”. Lạt Ma áo đỏ cười nhã nhặn.

Hoắc Hổ nói: “Xin chào, Nhân Đức Thương Gia đại sư, ta vẫn không nghĩ ra các vị luân hồi chuyển thế kiểu gì mà trải qua nhiều kiếp như vậy vẫn nhớ rõ chuyện trước kia?”.

Lạt Ma áo đỏ nói: “Tán Phổ nói đùa rồi, ngài cầm thứ gì trong tay vậy?”.

Hoắc Hổ dừng bước bên ngoài Hồng Cung, lật quyển “Tập thơ Thương Ương Gia Thố” trong tay ra, nói: “Thơ của người này, có vài câu ta rất thích”. Nói xong xé một trang cất đi, rồi ném phần còn lại vào thùng rác.

Lạt Ma áo đỏ tiễn Hoắc Hổ ra quảng trường, Hoắc Hổ đeo kính râm vào, nắng chiều lấp lánh rải khắp Lhasa.

Trong cung điện Potala, ta là vua vực tuyết.

Trôi dạt nơi đầu phố Lhasa, ta là tình lang đẹp nhất thế gian.

Hẻm Bát Giác:

Triển Hành ăn uống no say: “Kê hóa đơn ra đây”.

Người bán hàng: “Thật xin lỗi, gần đây chúng tôi đã dùng hóa đơn hết rồi, phải đợi đến tháng sau cơ, không thì lần tới ngài đến Lhasa hãy lấy nhé?”.

Triển Hành ngẩng đầu, đầm đìa nước mắt.

Người bán hàng: “…”

Thế là Triển Hành lấy được hóa đơn, ngồi cào, không trúng, bèn quẳng lên bàn.

Triển Hành đứng dậy, đi dọc theo hẻm Bát Giác, ánh nắng chiều hắt lên ống xoay kinh, ống xoay kinh ảm đạm phản chiếu tà dương chói lọi, đan vào nhau thành một bức màn kỳ lạ mà lộng lẫy.

Phía xa truyền tới tiếng tụng kinh muộn của Lạt Ma và tiếng chuông gõ từ cung Potala, đám con nít cười đùa chạy qua.

Ở một góc hẻm Bát Giác có hơn trăm ống xoay kinh đặt sát nhau, khách khứa thưa thớt, Triển Hành lặng lẽ đi chậm lại, dùng tay đẩy mạnh một hàng ống kinh.

Lâm Cảnh Phong đi vào hẻm Bát Giác, nãy giờ vẫn giữ khoảng cách nhất định, theo sau Triển Hành không xa.

Triển Hành đi tới cuối hẻm, sau khi xoay hết một hàng ống xoay kinh, thì nhìn thấy một pho tượng Phật ở khúc quanh trước mặt.

Cậu lau nước mắt, buồn bã quay người lại, thay Lâm Cảnh Phong đã đứng trước mặt cậu từ bao giờ.

“Anh… tiểu sư phụ?”. Triển Hành thốt lên.

Lâm Cảnh Phong nói: “Có người kêu anh tới uống một chén trà bơ, em ăn cơm tối chưa?”.

Triển Hành: “Mới ăn xong, thân thể anh đã khá hơn chưa?”.

Lâm Cảnh Phong tìm bàn ngồi xuống, gọi chén trà và bánh mì, bảo: “Ừ”.

Triển Hành ngồi đối diện anh, bò ra bàn nghịch mấy chiếc đũa, hai người đều không nói chuyện, chỉ có tiếng nhai đồ ăn của Lâm Cảnh Phong.

Lâm Cảnh Phong ăn xong bánh mì, uống miếng trà, nói: “Đi đây, chú ý giữ gìn”.

Triển Hành: “Đi đâu?”

Lâm Cảnh Phong: “Không thể về sư môn nữa thì đành nay đây mai đó thôi”.

Triển Hành: “Thuốc của anh thì sao? Không phải anh bị…”.

Lâm Cảnh Phong: “Không liên quan tới em”.

Triển Hành: “Chúng ta đi cùng nhau đi”.

Lâm Cảnh Phong: “Không được, em quá phiền phức, kê hóa đơn ra đây”.

Triển Hành: “Nhưng em yêu anh, tiểu sư phụ”.

Lâm Cảnh Phong ném hóa đơn cho Triển Hành cào thưởng, nói: “Anh không yêu em, cảm ơn, em cào đi, em có vận may tốt”.

Triển Hành lúi húi cào hóa đơn, nói: “Anh yêu em mà”.

Lâm Cảnh Phong lạnh lùng hỏi: “Anh từng nói yêu em sao?”.

Triển Hành cào được năm đồng, vô thức nhét vào trong túi, thầm muốn giữ làm kỷ niệm, đáp: “Hình như không có”.

Lâm Cảnh Phong: “Thế thì đúng rồi, cào trúng hả? Đưa hóa đơn cho anh, anh nhìn thấy rồi, định giấu đi đâu?”.

Triển Hành đành phải đưa hóa đơn cho Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong nói: “Tạm biệt, Tiểu Tiện, đường ai nấy đi, việc ai nấy làm”.

Triển Hành không nói thêm gì nữa, móc điếu thuốc ra ngậm vào miệng, rời khỏi hẻm Bát Giác.

Ở sân bay:

Triển Hành đến quầy mua vé máy bay, ngẩng đầu nhìn phía trên quầy check-in.

Máy bay từ Lhasa đi Bắc Kinh, bốn giờ hai mươi phút bắt đầu cất cánh.

Triển Hành đổi thẻ lên máy bay, cầm ống xoay kinh quơ đi quơ lại, chuyến đi Lhasa kinh hồn bạt vía đã kết thúc. Chết cũng đã chết, tan cũng đã tan, sớm biết vậy đã mua thêm chút quà lưu niệm.

Trở về còn không biết Tôn Lượng sẽ mắng thế nào, sau đó bị áp giải về New York, không bao giờ quay lại Trung Quốc được nữa.

Nhớ tới Lâm Cảnh Phong, cậu lại không nhịn được nước mắt lưng tròng, Triển Hành vừa đi vừa nuốt nước mắt vào trong, đang xoay ống xoay kinh thì bất chợt nhìn thấy một Lạt Ma áo đỏ đứng trước cửa lên máy bay.

Triển Hành dừng lại, loáng thoáng cảm thấy người này quen quen.

“Chào ngài”. Triển Hành nói: “Chúng ta từng… hả!”.

Triển Hành nhớ ra rồi, đây chẳng phải là vị Lạt Ma trong ngôi miếu giữa sườn núi trên quốc lộ Lazha đó sao? Lúc đó ông ấy nhắm mắt, còn giờ lại mở mắt, nên lúc đầu Triển Hành không nhận ra.

Lạt Ma áo đỏ chào lại, cười hiền hậu: “Tôi tới tiễn một bậc bề trên lên máy bay, cậu sắp về nhà rồi, có gặt hái được gì ở Lhasa không?”.

Triển Hành nói: “Chỉ mua được một thứ, là cái này”.

Lạt Ma áo đỏ cầm lấy ống xoay kinh, nhắc nhở: “Ống xoay kinh phải quay theo chiều kim đồng hồ, cậu quay sai rồi”.

Triển Hành xấu hổ cười trừ: “Ôi, cảm ơn, phải xưng hô với ngài như thế nào nhỉ?”.

Lạt Ma áo đỏ trả ống xoay kinh lại cho Triển Hành, đáp: “Nhân Đức Thương Gia”.

Triển Hành gật đầu, đón lấy ống xoay kinh thuận tay xoay luôn, Lạt Ma áo đỏ lại nói: “Xoay một vòng, giống như tụng “Kinh Đại Tạng” một lần; xoay hai vòng, giống như tụng tất cả kinh Phật một lần; xoay ba vòng, có thể xóa bỏ nghiệp chướng trên thân thể, lời nói và suy nghĩ; xoay mười vòng, có thể tiêu trừ tội nghiệt lớn như núi Tu Di; xoay trăm vòng, công đức sánh với Diêm La; xoay ngàn vòng vạn vòng, đạt được pháp thân; xoay mười vạn trăm vạn vòng, sẽ được an nhàn thanh thản; xoay trăm triệu vòng, có thể vượt qua bể khổ chúng sinh; xoay hàng tỉ vòng, lập địa thành Phật”.

Triển Hành: “…”

Xung quanh có một nhóm du khách sắp rời Lhasa bị hấp dẫn bởi lời thuyết giảng của vị Lạt Ma già mà xúm xít lại.

Triển Hành: “Cháu… chỉ biết xoay nó có thể tụng kinh, thì ra còn có nguồn gốc sâu xa như vậy, kinh văn bên trong là kinh gì? Cháu từng thấy kinh văn rồi, nhưng đọc không hiểu tiếng Tạng”.

Lạt Ma Nhân Đức Thương Gia mỉm cười: “Có khi là lời răn sáu chữ, có khi là kinh văn khác, thứ trên tay cậu chính là ống kinh Mani”.

Triển Hành gật đầu nói: “Cháu mua ở quảng trường cung Potala, cái này cũng có tác dụng sao?”.

Nhân Đức Thương Gia đáp: “Chỉ cần có lòng thành ắt sẽ linh ứng”.

Triển Hành chợt nảy ra một suy nghĩ, mở nắp ống xoay kinh lấy kinh văn bên trong ra.

“Ngài… đi bộ tới ạ?”. Triển Hành hỏi.

Nhân Đức Thương Gia đáp: “Ngồi xe tới”.

Triển Hành: “Cháu muốn về hẻm Bát Giác, ngài có thể chở cháu một chuyến không?”.

Nhân Đức Thương Gia cười: “Đương nhiên”.

Cuối hẻm Bát Giác:

Trời nhá nhem tối, chiếc bóng thẳng dài của Lâm Cảnh Phong hắt lên nền gạch cổ kính, lông mày, gò má phác họa nên một chiếc bóng đường hoàng đĩnh đạc.

Anh giơ hai tay lên, cả người ngã về phía trước, úp sấp trên mặt đất, thở hổn hển, chậm chạp đứng dậy, lại đổ xuống lần nữa.

Cả người anh cứ đứng thẳng rồi lại đổ người úp sấp cho trán chạm đất, xong lại đứng thẳng dậy, lặp đi lặp lại nhiều lần.

Tiếng bước chân của Triển Hành vang lên.

Lâm Cảnh Phong nghe thấy tiếng bước chân thì biết ngay là cậu, nhưng đôi mắt vẫn thành kính nhìn tượng Phật: “Sao lại về đây?”.

Triển Hành: “Anh đang làm gì?”.

Lâm Cảnh Phong: “Quỳ rạp người dập đầu”.

Triển Hành: “Có tác dụng gì?”.

Lâm Cảnh Phong: “Cầu nguyện”.

Triển Hành gật đầu, đứng ở một bên, Lâm Cảnh Phong lại đổ người về phía trước, cả người đẫm mồ hôi, trán đỏ bừng.

Triển Hành đứng đếm, Lâm Cảnh Phong cứ lạy hết lượt này sang lượt khác, Triển Hành nhịn không được hỏi: “Anh tính đập đầu bao nhiêu cái?”.

Lâm Cảnh Phong: “Một ngàn cái, giờ được ba trăm hai mươi bảy rồi”.

Triển Hành: “Em đếm giúp anh nhé”.

Lâm Cảnh Phong lại đổ người về phía trước nhiều lần, Triển Hành đếm:

“Ba trăm hai tám, ba trăm hai chín, bốn trăm, bốn trăm lẻ một, bốn trăm lẻ hai, bốn trăm ba mươi tám, bốn trăm ba mươi chín… năm trăm…”.

Lâm Cảnh Phong: “Em sẽ bị đày xuống địa ngục”.

Triển Hành: “Phật bảo, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục”.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Triển Hành: “Anh quỳ rạp người dập đầu như vậy để cầu nguyện điều gì?”.

Lâm Cảnh Phong: “Không phải việc của em”.

Lâm Cảnh Phong lại đổ người xuống, Triển Hành nhảy lên lưng Lâm Cảnh Phong, đè cứng anh dưới đất.

Lâm Cảnh Phong cắn răng chống người dậy, chống mạnh mấy lần: “Giết… á… đệt”.

 “Lại muốn làm gì! Anh quên mất đếm đến bao nhiêu rồi!”. Lâm Cảnh Phong tức giận quát.

Triển Hành ôm cổ Lâm Cảnh Phong, bò trên lưng anh nói: “Làm lại đi, đếm từ một”.

Lâm Cảnh Phong: “Anh chết ở đây mất… em xuống mau!”.

Triển Hành: “Anh nói cho em biết anh cầu gì, em sẽ không quấy rầy anh nữa”.

Lâm Cảnh Phong nằm sấp trên mặt đất, gò má dán lên nền gạch lạnh lẽo: “Nói ra sẽ mất linh”.

Triển Hành ôm Lâm Cảnh Phong, áp vào lưng anh: “Linh mà, em vừa gặp một lão Lạt Ma, ông ấy bảo chỉ cần có lòng thành thì ắt sẽ linh ứng”.

Lâm Cảnh Phong: “Thế à, điều anh cầu nguyện là, mong cho người anh yêu cả đời bình an hạnh phúc”.

Triển Hành đột ngột đỏ khóe mắt, cay sống mũi: “Đã linh rồi đấy, giờ em đang rất vui vẻ”.

Lâm Cảnh Phong: “Lại nhận vơ, anh nói em à?”.

Triển Hành: “Có, nhân chứng, vật chứng đầy đủ”.

Triển Hành lấy kinh văn trải rộng ra, đưa sát đến trước mặt Lâm Cảnh Phong, bên trên hiện rõ nét bút của anh:

“Triển Tiểu Tiện, anh cũng yêu em, qua đây đi – Tiểu sư phụ.”

Tại biên giới Zanda, trong địa cung Himalaya:

Các quân nhân lớn tiếng la hét, khua tay, xe quân sự chở thi thể đi khỏi.

Cửa lớn từ từ đóng lại, giam địa cung vào trong bóng tối, dấu vết duy nhất còn sót lại chỉ có hai hình người be bé nhe nanh múa vuốt nắm tay nhau trên vách đá dưới bức bích họa, ngoài ra còn có hình một hình mèo ba chân chưa vẽ xong đang nhảy nhót bên cạnh, cùng với vài nét chữ rồng bay phượng múa:

Triển Tiểu Kiện đã tới đây chơi.

Lâm Tiểu Phong đã tới đây chơi.

Hoắc Tiểu Hổ đã tới đây chơi.

Kết thúc quyển 2: Phật Không Đầu


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp