LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 22

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Biệt thự họ Lam ở Thượng Hải.

Người đàn bà khom mình nói: “Sư phụ, lần này trừ đội do lão tam và Tiểu Song mang đi, còn có một nhóm người khác”.

Người đàn bà đặt một xấp tài liệu trước mặt ông Lam, ông Lam thuận tay lật xem: “Đại Học Nhân Văn, học viện Lịch Sử, ta từng nghe nhắc đến tên viện trưởng này rồi, đều là đám mọt sách cả. Điều tra chưa?”.

Người đàn bà đáp: “Điều tra rồi ạ, có cả thằng nhóc trên bức ảnh trong ví tiền của lão tam nữa”.

Ông Lam cau mày, lật tới tài liệu về Triển Hành, nhìn thoáng qua rồi bỏ sang một bên.

“Người này là ai?”. Ông Lam nheo mắt.

Tờ cuối cùng in thông tin của một gã đàn ông lực lưỡng, tên tuổi có ghi: “Hoắc Hổ, tuổi tác không rõ”.

Người đàn bà nói: “Nghe nói là đồ đệ của lão Hoắc ở Sơn Đông”.

Ông Lam nói: “Gọi điện hỏi thử xem, đừng hỏi lão Hoắc, hỏi người bên cạnh ấy”.

Người đàn bà quay lưng đi khỏi, ông Lam chống gậy đăm chiêu suy nghĩ, lát sau người đàn bà trở về, nhỏ giọng:

“Sư phụ, người của họ bảo rằng, người tên Hoắc Hổ này mới tới Thanh Đảo mấy ngày trước, chưa từng xuất hiện trong môn phái trước đó”.

Ông Lam trầm ngâm giây lát rồi gật nhẹ đầu, người đàn bà bổ sung thêm: “Người này cứ như từ trên trời rơi xuống vậy, lão Hoắc và gã đó đóng cửa nói chuyện với nhau cả ngày trời, sau khi gã đó ra ngoài thì nghe bảo lão Hoắc đã làm cho gã không ít giấy tờ, còn gọi điện thoại cho Đại Học Nhân Văn nữa”.

Ông Lam từ tốn: “Việc này thật kỳ lạ. Chuyển cho lão Tam một bản tài liệu, nhắc nó cẩn thận người này”.

Lhasa[1], thành phố ánh sáng.

“Oa”. Triển Hành la to.

Trời đông lạnh đến nỗi hơi thở cũng đóng băng thành sương, Triển Hành vừa xuống khỏi máy bay đã hoa mắt chóng mặt, có vài học sinh vội lấy bình dưỡng khí ra để thở.

Hoắc Hổ mặt lạnh như tiền, bóc giấy gói kẹo ra, nhét một bốc bò khô vào miệng, nhai nhồm nhoàm đầy mãn nguyện: “Ưm, đừng nói nhiều quá, nơi này nói chuyện nhiều dễ choáng lắm, gọi là phản ứng cao nguyên”.

Viện trưởng Lý tập hợp đội ngũ, Hoắc Hổ tự giác vác ba lô giúp Triển Hành, hai người không vào chung đoàn mà đứng sang một bên.

Triển Hành hưng phấn không giấu được, nhỏ giọng: “Anh từng tới đây rồi à? Chúng ta có nên thuê một hướng dẫn du lịch địa phương không? Nghe nói đàn ông Tây Tạng đều… ờ… phụ nữ Tây Tạng tuyệt lắm?”. Triển Hành suýt thì lỡ lời, lại bấu vào vai Hoắc Hổ, nhảy chồm lên như quen thân lắm, Hoắc Anh Hổo to bị Triển Hành cưỡi trên lưng, bèn cõng cậu đi loanh quanh: “Lúc trước cha nuôi có dắt anh tới đây rồi, có điều chắc cũng thay đổi kha khá”.

Viện trưởng Lý nói: “Các em, bây giờ chúng ta sẽ thăm khu vực thành thị trước, chính quyền địa phương sẽ phái chuyên viên tiếp đãi”.

Đi khỏi sân bay, cả bầu trời xanh ngắt đến chói mắt, con đường thẳng tắp nhìn đến tận cùng, không có cao ốc nhấp nhô, chẳng có ô tô ầm ĩ, cả thành phố yên tĩnh đắm mình trong ánh mặt trời chói chang.

Chỉ có ở nơi này, trên cao nguyên cao bốn ngàn mét so với mực nước biển, trời và đất mới nối liền nhau, chạy thẳng về phía trước, màn trời xanh biếc như đưa tay là có thể chạm tới, thỉnh thoảng cũng có một vài đám mây lẻ tẻ, nhưng bầu trời vẫn tràn ngập ánh nắng chói chang chiếu thẳng xuống.

Ở đây rét đến run rẩy mà du khách đến Lhasa vẫn không hề giảm xuống, từ sân bay đến trung tâm thành phố, lác đác những bóng dân Tạng tới hành hương.

Xe buýt dừng lại trên quảng trường trước cung điện Potala, một người dân Tạng từ bên đường đi sang, tay cầm ống xoay kinh huơ vài vòng, bước lên mấy bước rồi rạp người xuống đất, dập đầu lạy bằng cả thân thể.

Triển Hành lấy điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh.

“Các em chờ ở đây một lát”. Viện trưởng nói: “Tôi đi liên hệ với bên tiếp đón địa phương, nhất là cậu Triển, xin đừng đi quá xa”.

Triển Hành gật đầu, khắp nơi đều là phong cảnh chưa từng thấy, xung quanh quảng trường có rất nhiều sạp hàng rong, mời gọi du khách mua đồ lưu niệm.

Cậu học sinh khóa trên Lý Bân giải thích với vài đàn em: “Cung điện Potala là do Tùng Tán Cán Bố[2] xây nên, đã trải qua mấy lần bị hủy hoại bởi sấm sét, hỏa hoạn và chiến tranh, sau thảm họa diệt Phật của Lãng Đạt Mã, vương cung được dời dến…”.

Hoắc Hổ giống như làm ảo thuật mà lấy ra một hộp sữa tươi nguyên kem, vừa uống vừa đi loanh quanh, ậm ừ gật đầu.

Triển Hành: “Anh thích uống sữa bò lắm à?”.

Hoắc Hổ: “Ừm”.

Triển Hành không nhập đoàn với đám học sinh, lúc lên máy bay có ai thèm chủ động chào hỏi cậu đâu, muốn hòa đồng với tập thể nhưng lại bị ghét bỏ, nên đành phải theo sau lưng Hoắc Hổ, Hoắc Hổ đi đâu cậu đi theo đó, Hoắc Hổ dừng cậu cũng dừng.

Một người đàn ông vạm vỡ dẫn theo một thiếu niên dạo chơi trong quảng trường, làm cho các tiểu thương bán hàng lưu niệm nhao lên chào hàng, ai nấy đều cười nói niềm nở bằng chất giọng phổ thông không mấy lưu loát, mặt mũi đỏ gay mang màu cao nguyên đặc trưng của dân Tạng do phơi nắng mà thành.

“Chú em Triển, đừng mua đồ linh tinh, bằng không lượn một vòng ở Lhasa xong, ba lô đã chật ních rồi”. Hoắc Hổ nói: “Cũng đừng tùy tiện nhận khăn hada[3] của ai”.

“Hả?”. Triển Tiểu Tiện cười như mùa thu tỏa nắng, cúi đầu, một cô gái Tạng quấn khăn hada lên cổ cậu, nói: “Năm mươi đồng, năm mươi đồng”.

Triển Hành thả một cái hôn gió cho cô gái Tạng kia, cười nói: “Không có tiền, cảm ơn! Tặng em tình yêu của anh nhé!”.

Hoắc Hổ: “…”

Triển Hành còn chưa đi được mấy bước, thì cái khăn hada trên cổ đã bị cô gái Tạng kia dùng chiêu “không hành mẫu đại từ bi phích lịch tiệt thiên chưởng” giật phắt về, bỏ đi.

“Ấy!”. Triển Hành cả giận: “Người Tây Tạng các cô chẳng phải hiếu khách lắm sao! Trả cho tôi!”.

Hoắc Hổ dừng bước.

Dọc quảng trường, dưới bóng râm của một gian hàng có một người đàn ông vóc người cao lớn đang đứng.

Người đàn ông đeo kính râm, mặc áo khoác đen dài quá gối, đi giày lính, từ vai tới chân nổi bật dáng người cao ngất sắc sảo hào hùng, nhưng sắc mặt lại tái nhợt như bị bệnh.

Tay trái của anh đeo một cái găng hở ngón màu xanh nước biển, nhưng chỉ có một chiếc.

Hoắc Hổ nhìn vào tay phải của Triển Hành, Triển Hành đang đeo chiếc găng tay còn lại.

Hoắc Hổ bóp bẹp hộp sữa bò, tiện tay ném vào thùng rác, khoanh tay trước ngực nhìn kĩ Lâm Cảnh Phong.

Lâm Cảnh Phong nhìn bọn họ một lúc, thấy Triển Hành vẫn đang chơi kéo co với cô gái Tạng bán khăn hada kia, chẳng để ý gì tới cái người đang đứng đằng xa này cả.

Lâm Cảnh Phong chọn một ống xoay kinh, mở ra lấy giấy kinh văn ở bên trong, dùng bút viết một dòng chữ rồi lại nhét trở về.

Anh lấy một vật từ trong túi áo khoác, cúi đầu dặn ông chủ bán hàng rong, đưa ống xoay kinh và món đồ kia cho một bé gái trước sạp hàng, rồi chỉ về phía Triển Hành ở đằng xa.

Triển Hành kéo co thắng lợi, giật được chiếc khăn hada tượng trưng cho sự trong trắng và thanh cao nọ!

Cô gái Tạng bưng mặt khóc, co đôi chân vòng kiềng chạy đi.

“Anh nhìn gì đấy?”. Triển Hành mù tịt: “Anh Hổ?”.

Hoắc Hổ gỡ kính xuống, đôi ngươi mèo híp lại thành một đường thẳng dưới ánh mặt trời, Lâm Cảnh Phong vội lách mình ra sau quầy hàng, biến mất.

Cằm Hoắc Hổ được cạo sạch râu còn lại vết hằn xanh đen, Triển Hành nhịn không được đưa tay sờ cằm anh ta.

Hoắc Hổ: “Meo”.

Triển Hành: “!!!”

Hoắc Hổ sực tỉnh, lập tức chộp lấy tay Triển Hành: “Không nhìn gì hết, chú… bên kia có người? Triển Hành, chú đang làm gì vậy?”.

Triển Hành: “Anh vừa mới kêu meo! Anh kêu meo!”.

Hoắc Hổ: “…”

Triển Hành: “Tôi nghe thấy hết rồi nhé! Đồ điệu đà nhà anh! Anh có mặc áo lót da beo không? Dưới có mặc quần nhét mông hay quần lọt khe không? Cái đồ đồng bóng! Nào nào để tôi xem, anh Hổ, chúng ta đều là thỏ cả, không cần ngại ngùng đâu, gay tụi mình thỉnh thoảng giả bộ đáng yêu một chút cũng có gì đâu…”.

Triển Hành đưa tay vuốt ve cấu véo lung tung vào ngực Hoắc Hổ, Hoắc Hổ đau thương nói: “Không có! Chú… nè!”.

Triển Hành nhìn chằm chằm Hoắc Hổ đầy dâm dê, Hoắc Hổ vội chỉ về phía đối diện quảng trường: “Có người tìm chú kìa, xem đi”.

Một cô bé người Tạng xinh đẹp mộc mạc mặc bộ đồ thêu bay nhẹ nhàng phất phơ trong gió, cô bé giơ cao ống xoay kinh, đẩy du khách chặn đường lảo đảo ngả nghiêng, mỉm cười đầy hạnh phúc, thật nhã nhặn chạy tới chỗ Triển Hành.

Triển Hành: “?”

Bé gái chạy tới trước mặt cậu, đẩy ống xoay kinh vào ngực Triển Hành: “Mua nha”.

Triển Hành: “Không mua, em làm gì đấy, anh không quen em, đừng có chọt anh, còn lấy ống xoay kinh chọt anh nữa là anh la lên đấy”.

Bé gái nói: “Mua nha, mua nha”.

Triển Hành chân thành: “Không mua! NO! Chớ có ép, anh sợ rồi!”.

Hoắc Hổ co giò bỏ chạy, Triển Hành vội đuổi theo sau bấu vào vai Hoắc Hổ, ngoảnh lại nói: “Cô em, tặng em tình yêu của anh, đồ thì thôi nha”.

Hoắc Hổ tha Triển Hành đi, bé gái vẫn còn đuổi theo sau, luôn miệng nói: “Mua đi, mua một cái”.

Triển Hành: “Mang hóa đơn ra trước đã”, rồi chạy thẳng không thèm nhìn cô bé nữa.

Cô bé gật đầu cái rụp: “Có!”, sau đó lấy một tờ hóa đơn ra, Triển Hành trợn tròn mắt.

“Cái này là hóa đơn ăn uống mà!”. Triển Hành nổi cáu: “Không phải hóa đơn mua hàng! Lại còn cào rồi nữa! Con lừa ba hả! Không mua!”.

Cô bé nở nụ cười tự tin: “Mua nha!”.

Hoắc Hổ: “Mua đi, mua một ống xoay kinh cũng được mà, bao nhiêu tiền? Anh mua cho chú”.

Triển Hành lấy ví tiền ra, hai mắt cô bé sáng quắc, Triển Hành đau khổ nói: “Tôi tôi tôi, tôi cũng có tiền, nhưng không có tiền mặt…”.

Cậu lấy một tấm thẻ từ trong ví ra, đó là VISA mà Tôn Lượng làm lại cho cậu: “Em thân yêu, em thật xinh đẹp, nhưng anh không phải Thương Ương Gia Thố…”.

Bé gái cười nói: “Qua đây, qua đây”.

Triển Hành ù ù cạc cạc chẳng hiểu ra làm sao cả, đi theo cô bé kia tới trước một cửa hàng, ông chủ sau quầy kéo một đầu dây điện thoại ra, đầu kia nối với một máy POS, nhập liên tiếp mấy số không vào máy.

Hoắc Hổ không đành lòng nhìn nữa, nói: “Bao nhiêu tiền? Anh trả cho”.

Hoắc Hổ lấy ra một xấp tiền, nhìn tới nhìn lui, chọn một tờ rách đưa cho cô bé, rồi chuyển ống xoay kinh cho Triển Hành.

“Anh Hổ! Anh tốt với em quá!” Triển Hành nói: “Tối nay em sẽ hầu anh ngủ để báo đáp anh nha”.

Hoắc Hổ: “Không cần đâu, cái đó…”.

Triển Hành nói: “Ngoại trừ lấy thân báo đáp, em thực sự không nghĩ ra phải dùng cách gì để trả ơn anh cả!”.

Hoắc Hổ muốn nói lại thôi, dường như có hơi do dự: “Lấy thân báo đáp thì không cần đâu, nhưng cái kia…”.

Triển Hành nói: “Không sao! Em có thể nằm dưới thêm vài lần mà!”.

Hoắc Hổ: “Không không không, anh không có ý gì khác, chỉ muốn cái đó… cái đó của cậu”.

Hoắc Hổ nhìn chằm chằm vào ba lô của Triển Hành.

Triển Hành tiếc nuối: “Anh có thể lấy được “cái đó” của em, nhưng không chiếm được trái tim em đâu”.

Hoắc Hổ: “Anh không muốn cái đó, anh đang nói cái gì thế này… anh muốn nói… cho anh thêm mấy gói bò khô nữa đi”.

Triển Hành: “…”

Hoắc Hổ thích uống sữa tươi, ăn bò khô, nhưng lại từ chối thẳng thừng thị bò khô đặc sản Tây Tạng, chỉ ăn quà vặt Triển Hành mang theo, chính là viên thịt bò khô trong giấy gói kẹo.

Triển Hành lại vào siêu thị ngoài cung điện Potala mua thêm vài gói cho anh ta, cuối cùng Hoắc Hổ cũng xác định tình nghĩa vững bền với người anh em này.

“Triển Hành, chỉ cần đại ca còn sống ngày nào, thì sẽ không để một ai bắt nạt chú”. Hoắc Hổ cảm kích nói.

Triển Hành: “Thật ra tự anh cũng có thể mua mà”.

Hoắc Hổ: “Anh đây không phân biệt được phải dùng tờ tiền nào”.

Triển Hành ngã ngửa.

“Hai người!”. Lý Bân nổi điên đuổi tới cửa siêu thị, Hoắc Hổ khiêng một thùng sữa tươi nguyên kem ra ngoài.

Triển Hành: “Uống sữa tươi phải cẩn thận, đừng mua loại có chứa Melamin, kẻo uống vào teo não đấy…”.

Lý Bân nổi điên: “Cậu mới bị teo não! Giáo sư và viện trưởng đã dặn không được chạy lung tung, không nghe rõ hả!”.

Lúc này Triển Hành mới sực nhớ ra hai người đã tung tăng quá xa, ra khỏi phạm vi tập trung rồi, vội nói: “Xin lỗi nha, về liền mà”.

Lý Bân nói: “Cả đoàn tìm cậu gần tiếng đồng hồ rồi! Có là cậu ấm cũng đừng cái kiểu…”.

“Được rồi”. Một vị tiến sĩ khác ngăn Lý Bân lại: “Tìm thấy rồi thì quay về thôi”.

Triển Hành trở lại quảng trường tập trung, chiếc xe buýt mini của phòng làm việc Bắc Kinh ở Tây Tạng đã tới, chở mọi người đến trước một ngôi nhà nhỏ ba tầng ở Lhasa.

Triển Hành lắc ống xoay kinh lạch cạch lạch cạch, đứng cuối đoàn, viện trưởng và mấy nhân viên chờ sẵn ở đó bắt tay thân mật rồi hỏi han nhau.

Giáo sư gọi mấy người qua: “Các em học sinh, vị này là hướng dẫn viên địa phương của chúng ta, thành viên đội khảo sát quốc gia ở Tây Tạng, quý cô Trần Lạc Lạc”.

“Chào mọi người”. Một giọng nói dịu dàng vang lên.

Triển Hành giật thót tim, sao lại là chị ta? Hôm nay không mặc sườn xám nữa à? Không đúng, trông dáng vẻ rất khác, sao giọng nói lại giống hệt vậy chứ?

Hoắc Hổ bỏ kính xuống, nheo mắt nhìn kĩ người phụ nữ kia.

Trần Lạc Lạc mặc bộ đồng phục của đoàn thám hiểm, áo khoác kaki, quần dài chịu ma sát, ủng săn, đội một chiếc mũ tròn.

Gương mặt chị ta khác hẳn lần đầu gặp nhau ở Tranh Vanh Tuế Nguyệt, sau khi hóa trang nhìn như hai người, chị ta thấy Triển Hành, trong mắt lóe lên sự ngạc nhiên khó mà tin được, vẻ mất tự nhiên rất nhỏ thoáng hiện trong khoảnh khắc đó gần như không ai nhận ra được, sau đó chị mỉm cười lần lượt bắt tay các thành viên đội khảo cổ.

Đúng lúc đó Hoắc Hổ khoác cánh tay tráng kiện lên vai Triển Hành, Triển Hành ý thức được vấn đề, không thốt lên tên chị ta nữa, mỉm cười nói: “Bân… chị hướng đẫn viên xinh đẹp, chào chị chào chị, khứa khứa khứa”.

Trần Lạc Lạc: “Chào cậu”

Triển Hành nắm chặt tay Trần Lạc Lạc: “Rất hân hạnh được biết chị!”.

Trần Lạc Lạc: “Cậu… xin hãy buông tay… quý cậu, lần đầu gặp mặt, mong giúp đỡ nhiều”.

Triển Hành: “Chị thật xinh đẹp, vẻ ngoài giống hệt bà chị pháo hôi từng theo đuổi cha tôi đó”.

Trần Lạc Lạc: “…”

Triển Hành: “Bà chị ấy từng giật được vương miện trong cuộc thi Hoa Hậu Hoàn Vũ lần thứ bảy mươi lăm, nhưng vẫn bị ba hai tôi đánh bại, khứa khứa khứa”.

Trần Lạc Lạc: “Khứa má mày! Côn đồ! Buông tay ra cho tao!”.

Trần Lạc Lạc xanh mặt, ngồi ở hàng đầu chiếc xe buýt mini, lát sau gỡ chiếc loa cầm tay ở cạnh ghế lái xuống, hắng giọng.

“Hoan nghênh thầy Lý, thầy Dương, cùng với các bạn học sinh của Đại Học Nhân Văn Bắc Kinh, lần này tôi chịu trách nhiệm làm hướng dẫn viên cho các vị, các vị sẽ có một tháng thăm thú Tây Tạng này”.

Triển Hành và Hoắc Anh Hổo to đẹp trai chen chúc ở hàng ghế cuối, cúi đầu thì thầm: “Tờ này là một trăm, tờ này là năm mươi… mấy tờ này là tiền lẻ, anh đưa cho người ta một trăm, người ta sẽ trả lại anh sáu mươi tám, gồm năm đồng, hai đồng…”.

“Cái này là mấy đồng?”. Hoắc Hổ hỏi.

“Đây là ba đồng”. Triển Hành nói: “Không đúng, không giống ba đồng lắm, tôi cũng không rõ nữa”.

Giọng của hai người truyền lên phía trên xe, Trần Lạc Lạc nghe mà mặt mày méo xệch, đây là một trong những đoạn đối thoại quái gở nhất mà cô từng nghe thấy.

Hoắc Hổ đã hiểu, lấy mấy tờ tiền đưa cho Triển Hành: “Cái này cho chú xài”.

Triển Hành cất đi, để ý đến Trần Lạc Lạc cũng đang nhìn bọn họ chằm chằm qua kính chiếu hậu.

Hoắc Hổ hỏi: “Chú biết cô ta à?”.

Triển Hành gật đầu, đáp: “Chị ta là chị dâu của tiểu sư phụ tôi”.

Trần Lạc Lạc nhìn Hoắc Hổ một cái, rồi cúi đầu xuống nói với giáo sư và các sinh viên: “Trước tiên chúng ta sẽ nghỉ lại một đêm ở Lhasa, ngày mai chính quyền tỉnh sẽ cấp cho chúng ta hai chiếc xe việt dã, đưa chúng ta tới huyện Zanda thuộc địa khu Ali, lộ trình của chúng ta sẽ đi qua Lhasa, Lâm Chi, Trát Bất Nhượng và sông Tượng Tuyền”.

Triển Hành nhỏ giọng hỏi: “Anh cũng biết chị ta à?”.

Hoắc Hổ: “Anh biết cô ta, nhưng cô ta không biết anh, anh còn biết cô ta là bà chủ của Tranh Vanh Tuế Nguyệt nữa kìa”.

Triển Hành bị dọa hết hồn, Hoắc Hổ mà cũng nhìn ra luôn rồi, nhưng thầm nghĩ nếu Trần Lạc Lạc đã làm ăn ở Thượng Hải, Hoắc Hổ từng gặp chị ta cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Triển Hành cứ luẩn quẩn nghi vấn trong lòng, mấy lần muốn lên nói chuyện, nhưng Trần Lạc Lạc cố ý tránh né Triển Hành mà dẫn bọn họ tới một khách sạn thu xếp ổn thỏa.

Ban đêm.

Triển Hành đương nhiên ở chung phòng với Hoắc Hổ, cậu tắm rửa xong ra ngoài, phát hiện anh chàng lực lưỡng này đang nằm ở trên giường, uống sữa tươi đến độ môi dính đầy sữa trắng, nhấm nháp bò khô với vẻ mặt đầy thỏa mãn, ném giấy gói kẹo đầy giường, tay còn lật một quyển sách, chính là tập thơ của Thương Ương Gia Thố.

“Ồ”. Triển Hành bước lên sờ cằm Hoắc Hổ, đám râu ngắn ngủn cứng còng lộ rõ vẻ trưởng thành gợi cảm, cậu ngạc nhiên nói: “Anh cũng xem loại sách này?”.

Hoắc Hổ: “Mao… mao ao…grừ… đúng vậy”.

Triển Hành: “Anh lấy đâu ra thế? Mới mua à?”.

Hoắc Hổ giơ bìa sách lên, bìa trong và gáy sách có vết màu tím đen, giống như bị vò nát xong dính máu.

Hoắc Hổ: “Nhặt đấy, đừng sờ cằm anh nữa, đó là chỗ hiểm của anh, chỉ nói cho chú biết thôi đấy, đừng nói cho ai khác”.

Hai mắt Triển Hành sáng lấp lánh, chỗ hiểm! Người học võ đều có nhược điểm, có khi là huyệt thắt lưng, có khi lại là bụng dưới, trong sách của Kim Dung từng đề cập đến Trần Huyền Phong toàn thân đao thương bất nhập, chỉ đó chỗ hiểm ở giữa tiểu phúc, thế là bị Quách Tĩnh rút dao găm đâm chết.

Chỗ hiểm của người tập võ giống như tính mạng, tuyệt đối không thể để người ngoài biết được, đủ thấy Hoắc Hổ đã xem mình là anh em rồi.

Triển Hành lại hỏi: “Anh nhặt ở đâu?”.

Hoắc Hổ không ngẩng đầu: “Trong sân nhà bà chủ kia”.

Triển Hành chả hiểu gì cả: “Chị ta còn bán sách cũ nữa à? Không đúng, nhìn cũng không cũ lắm… lúc trước tôi từng thấy quyển này rồi, là một phiên bản của nó”. Cậu nhớ lại quyển sách mà cô gái coi mắt kia đã tặng cho Lâm Cảnh Phong trong tiệm cà phê ở Vũ Uy mà Triển Hành từng liếc thấy dạo trước.

Sách đóng buộc chỉ, bìa ngoài giống hệt, đều là bản phồn thể, chỉ là quyển trên tay Hoắc Hổ vừa nhàu lại vừa bẩn.

Triển Hành đang nằm trên giường nghĩ ngợi lung tung thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Triển Tiểu Tiện, ra đây, tôi có chuyện hỏi cậu”. Giọng chị Bân vang lên bên ngoài.

 

Chú thích:

[1] Lhasa là thủ đô truyền thống của Tây Tạng và hiện nay là thủ phủ của Khu tự trị Tây Tạng của Trung Hoa.

[2] Tùng Tán Cán Bố là người sáng lập đế quốc Tây Tạng, vị vua triều thứ 33 của người Tạng, sinh năm 604 và mất năm 650 sau công nguyên.

[3]  Là loại khăn dệt bằng tơ lụa của người Tạng, dùng để tặng nhau ngày tang ma cưới hỏi, gặp mặt, thăm viếng người thân, cúng bái tượng Phật, tiễn nhau lúc ra đi và những hoạt động thường nhật khác.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp