LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 20

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Tại ga xe lửa Bắc Kinh.

Một người đứng trước lối ra, mặc đồ tây phẳng phiu, đeo một cái khuyên tai kim cương bên tai trái, phía sau có bốn tên vệ sĩ mặc đồ tây đen đeo kính râm đi theo.

Triển Hành lập tức khóc òa: “Cậu hai òa òa òa òa òa…”.

Tôn Lượng: “Tiểu Tiện hu hu hu hu hu…”.

Hai cậu cháu xa cách lâu ngày, điều chỉnh tư thế cánh tay, áp mặt ôm nhau, Triển Hành ngửi thấy mùi nước hoa Pháp trên vai Tôn Lượng, lập tức cứng lên.

Tôn Lượng hu hu xong thì nện vào đầu Triển Hành một phát: “Giờ mới chịu tới tìm ông”.

Triển Hành cười khà khà, theo Tôn Lượng lên xe, về nhà, ăn cơm, làm cậu ấm.

Tại biệt thự nhà họ Lam ở Thượng Hải.

Có hai người ngồi ở hai đầu một chiếc bàn dài.

Một đầu là ông già mặc trang phục thời Đường, tóc bạc trắng chải sáng loáng, dùng keo vuốt ngược ra sau đầu, để chòm râu dê, lông mày và râu đều trắng phau.

Ông già được chăm sóc rất tốt, mặt mày hồng hào, hai tay chống gậy gỗ đặt giữa hai chân, trên ngón cái đeo một chiếc ngọc ban chỉ.

Lâm Cảnh Phong nhận ra chiếc ngọc ban chỉ đó, là thứ Càn Long từng đeo.

Lâm Cảnh Phong cũng nhận ra lão già kia, tên là Lam Đàm, người trong nghề gọi là ông Lam.

Lâm Cảnh Phong bị trói ở đầu kia của chiếc bàn dài, biết lần này có tiệc lớn ăn rồi – là bữa tiệc cực hình.

Lâm Cảnh Phong nhìn chằm chằm lão già ngồi ở đầu bàn bên kia, lạnh lùng nói: “Sư phụ”.

Lam Đàm đặt lọ đựng thuốc hít[1] lên bàn: “Không dám nhận, nghe nói, Lâm tam gia lăn lộn trong nghề gây dựng được tiếng tăm rất lớn!”.

Lâm Cảnh Phong: “Đều do sư phụ dạy bảo”.

Lam Đàm nhìn Lâm Cảnh Phong thoảng như có điều suy nghĩ, hai tên thủ hạ đeo kính râm bỏ hết đồ vật trên người Lâm Cảnh Phong lên bàn.

Ví tiền, cả bộ dụng cụ trộm mộ, điện thoại, bom giấy, một miếng ngọc bội hình tròn.

Lam Đàm hỏi: “Lão Tam, thứ đó đâu rồi?”.

Lâm Cảnh Phong: “Đồ nhi không hiểu sư phụ đang nói về cái gì, tập thơ của Thương Ương Gia Thố? Sư phụ thích xem à?”.

Lam Đàm bật cười, một người phụ nữ đứng sau lưng bên trái nhẹ nhàng nói: “Nhiệm vụ sư phụ giao cho vợ của lão nhị, tìm mảnh xương Phật ngàn năm trong cổ mộ Giao Châu, lão tam tìm ra chưa?”.

Lam Đàm cầm bạch ngọc long văn bội lên, hướng về phía ánh sáng ngắm nghía rồi ném trở lại bàn, tạo ra một âm thanh nặng chịch.

“Già rồi!”. Lam Đàm run rẩy nói.

Lời chị Bân thoát vụt qua đầu, Lâm Cảnh Phong nheo mắt nhỏ giọng bảo: “Đại sư tỷ, yêu cầu tìm xương Phật là do các người đưa ra à?”.

Người phụ nữ mặc sườn xám kia chính là đại sư tỷ của Lâm Cảnh Phong, lúc này khẽ giương mày liễu quát nhẹ: “Lão tam, cậu lúc nào cũng vậy, không nói chuyện, cũng không chịu nói thật”.

Lâm Cảnh Phong: “Tôi thật sự không thấy xương Phật, đồ mang ra từ trong mộ đều ở đây cả rồi”.

Đại sư tỷ dịu dàng gọi: “Tiểu Song”.

Gã đàn ông đứng sau lưng người phụ nữ, đeo chiếc kính râm to tổ chảng che mất nửa bên mặt khàn giọng: “Vâng”.

Lâm Cảnh Phong rùng mình không thể nào tin nổi.

Giọng nói ấy quá quen thuộc! Dù đã thay đổi đi nhiều, nhưng vẫn quanh quẩn trong đầu anh rất lâu.

“Tiểu Song?”. Lâm Cảnh Phong run giọng gọi.

Gã đàn ông kia bỏ kính râm xuống, lễ phép gật đầu: “Chào tiểu sư thúc”.

Lâm Cảnh Phong: “Cậu… là Tiểu Song?!”.

Gã đàn ông nói: “Tiểu sư thúc, hãy cứ gọi tôi là Vương Song”.

Tiểu Song chưa chết! Lâm Cảnh Phong choáng váng đầu óc, nhìn chằm chằm vào nó, gương mặt nó gần như đã bị hủy hoại hoàn toàn, từ xương gò má lên tới trán không biết bị cái gì thiêu đến phồng rộp, da nơi khóe mắt rách ra chồng chéo những vết khâu, từ huyệt thái dương tới tai trái, da đầu lồi lõm không mọc nổi tóc, giống hệt một con quái vật.

Thủ hạ của ông Lam bưng một cái lò vi sóng tới, bên trong có một chậu sắt nhỏ đựng nước.

Lâm Cảnh Phong chỉ liếc nhìn Tiểu Song một cái, sau đó cứ tránh né ánh mắt của nó.

Vương Song thì ngược lại cười ghê rợn, thấy ông Lam ra hiệu, Vương Song lập tức tiến lên phía trước.

Lâm Cảnh Phong lên tiếng: “Tiểu Song, ngày đó tôi có lỗi với cậu”.

Vương Song bưng lò vi sóng tới trước mặt Lâm Cảnh Phong, rót đầy nước vào chậu sắt, thờ ơ nói: “Tiểu sư thúc, chuyện đã qua còn nhắc lại làm gì”.

Vương Song bật lò vi sóng lên, nắm cổ tay Lâm Cảnh Phong, tay trái Lâm Cảnh Phong đeo găng, tay phải để trần, bị ấn vào trong chậu nước lạnh kia.

Có giãy dụa cũng vô ích, Lâm Cảnh Phong dứt khoát không phản kháng nữa.

Lò vi sóng bắt đầu tăng nhiệt độ, ông Lam thong thả nói: “Lão tam, sư phụ từng dạy con, chúng ta làm trộm, là dựa cả vào đôi tay để làm giàu”.

Lâm Cảnh Phong nhỏ giọng đáp: “Sư phụ dạy rất đúng”.

Nước trong chậu sắt nóng dần đến điểm sôi, Lâm Cảnh Phong không chút biểu cảm nhìn mặt nước lăn tăn, như thể thứ đang bị luộc trong đó không phải tay mình vậy.

Vương Song nghiêm túc quan sát vẻ mặt của Lâm Cảnh Phong, ông Lam ở đầu bàn kia nói: “Từ nhỏ con đã không thích sờ vào thi thể, có giữ lại đôi tay này cũng vô dụng”.

Vương Song bật cười, chế giễu: “Tiểu sư thúc chăm sóc tay tốt thế này, còn có thể làm được việc khác, đâu thể hủy đi nhỉ”.

Lâm Cảnh Phong không lên tiếng.

Nước sắp sửa sôi trào, mu bàn tay và ngón tay Lâm Cảnh Phong đều đỏ hỏn, Vương Song tắt lò vi sóng, cầm cổ tay anh ra ngoài.

Thủ hạ bưng một chậu nước đá lên, những cục đá trong nước va lộp cộp vào nhau.

Ông Lam nói: “Nếu không sờ thi thể, vậy xương Phật trên thi thể cũng chưa động vào, phải đi thêm một chuyến nữa vậy”.

Vương Song nắm tay Lâm Cảnh Phong nhúng vào chậu nước đá.

Vừa mới bị ấn xuống, mu bàn tay Lâm Cảnh Phong đã tím bầm, giống như có ngàn vạn cây kim thi nhau đâm vào da, đau đến không chịu nổi, mồ hôi túa đầy trán, anh cắn chặt răng gồng mình chịu đựng.

Chốc lát sau, bàn tay gần như mất đi cảm giác.

Ông Lam lại bảo: “Tại sao đại sư tỷ của con vào theo ngay sau lại không thấy xương Phật?”.

Lâm Cảnh Phong vẫn không trả lời, Vương Song ngâm tay anh trong nước đá một lúc lại cầm lên.

Thủ hạ lại bưng lò vi sóng tới, nước trong chậu sắt vẫn còn đang bốc hơi nghi ngút.

Vương Song bật lò vi sóng.

Lâm Cảnh Phong thờ ơ thả tay vào trong nước nóng, nhắm chặt hai mắt lại.

Ông Lam nói: “Triển Hành, người gốc Hoa quốc tịch Mỹ”.

Lâm Cảnh Phong mở mắt.

Ông Lam: “Ra đời trong một gia đình đồng tính tại New York, người nhà gồm Triển Dương: chủ đầu tư một công ty thời trang ở New York, và Lục Thiếu Dung: người phụ trách khu bảo tàng Trung Quốc tại viện bảo tàng thế giới New York”.

Ông Lam cầm ví tiền của Lâm Cảnh Phong lên, lật qua lật lại xem, lấy ảnh chụp trong ví tiền ra đưa về phía Lâm Cảnh Phong.

Trong hình là cảnh Lâm Cảnh Phong và Triển Hành nằm trên chiếc giường trong khoang đặc biệt, lúc Lâm Cảnh Phong ôm Triển Hành, hai người thân mật với nhau.

Lâm Cảnh Phong nói: “Tôi nhớ ra rồi, có một pho tượng Phật, chắc nó nằm trong pho tượng”.

Vương Song nhấc cổ tay Lâm Cảnh Phong lên, nhận lấy khăn lông lau khô giúp anh.

Vương Song lau tay cho Lâm Cảnh Phong rất dịu dàng, nhưng mỗi lần lau, Lâm Cảnh Phong có cảm giác như hai tay bị một con dao giải phẫu róc từng lớp da đi.

Ông Lam lạnh lùng hỏi: “Ở đâu?”.

Lâm Cảnh Phong: “Lúc ra khỏi mộ đã chia cho một người tên Trương Soái”.

Ông Lam hừ lạnh một tiếng, dựa vào lưng ghế như đang suy tư.

“Sư phụ không còn sống được mấy năm nữa”. Ông Lam thở mạnh, như khẩn cầu, lại như không cam tâm: “Lão tam, về sư môn đi”.

Lâm Cảnh Phong lạnh nhạt: “Thật ra Cảnh Phong đã muốn về từ lâu lắm rồi, chẳng qua sợ sư phụ tức giận trách phạt thôi”.

Ông Lam vui vẻ nói: “Không tức giận! Đánh kẻ chạy đi ai đánh người chạy lại, sao sư phụ giận con được?”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu, ông Lam ra hiệu cho người phụ nữ bên cạnh: “Lấy thuốc ra đây”.

Đại sư tỷ xoay người đi đến giá cầm một cái hộp qua, khom lưng mở ra cho ông Lam xem.

Ông Lam phất tay ra hiệu, người phụ nữ bèn dịu dàng bưng hộp đi tới bên cạnh Lâm Cảnh Phong, đặt hộp gấm lên bàn, lấy một ống thuốc từ bên trong ra rồi cầm một cây kim tiêm lên.

Lâm Cảnh Phong: “Tiểu Song, cậu cũng bị tiêm nước thuốc này à?”.

Vương Song cười nói: “Tiểu Song đâu có phúc như vậy”.

Đại sư tỷ rút thuốc xong, búng hơi, đâm nghiêng đầu kim vào cánh tay Lâm Cảnh Phong.

Con ngươi Lâm Cảnh Phong lờ đờ, hai mắt thất thần, lát sau không khống chế nổi mà bắt đầu run rẩy.

Ông Lam khàn giọng: “Lão tam, ta hỏi lần cuối, xương Phật ở đâu?”.

Lâm Cảnh Phong gục đầu xuống đất, cả người co quắp run rẩy không ngừng, lẩm bẩm nói gì đó.

“Tiểu Tiện… qua đây… qua đây…”.

Vương Song cúi xuống kề sát tai vào miệng Lâm Cảnh Phong, thấy anh thều thào đứt quãng, chỉ lặp đi lặp lại mỗi câu đó.

Vương Song nhìn ông Lam lắc đầu.

Ông Lam gật đầu bảo: “Nếu đã vậy, lão tam cũng trở về rồi, các con tới Tây Tạng một chuyến đi. Chỉ mang theo bốn lọ nước thuốc, không được nhiều hơn”.

Người phụ nữ nhỏ nhẹ nói: “Sư phụ, bốn bảy hai mươi tám ngày, chỉ sợ lão tam trên đường trở về không cầm cự nổi”.

Ông Lam vuốt râu: “Thế thì thêm một lọ, ba mươi lăm ngày, thể trạng lão tam chịu đựng được, sư phụ nhìn nó trưởng thành, chắc chắn không sao đâu”.

Trong một nhà hàng cao cấp ở Bắc Kinh.

Căn phòng hạng sang trang hoàng nhã nhặn, em gái phục vụ xinh đẹp như hoa, Tôn Lượng ăn qua loa rồi buông đũa, ngồi một bên cười hi hi nhìn Triển Hành.

Triển Hành: “Món súp này ngon thật, thêm bát nữa, cậu hai, cậu biết huyện Dân Cần tỉnh Cam Túc không?”.

Tôn Lượng: “Chưa từng nghe đến, chỗ khỉ gió nào đấy, lần này Tiểu Tiện về nước đi những đâu? Kể cho cậu hai nghe xem nào”.

Triển Hành đón bát súp, nói cảm ơn với cô phục vụ rồi bắt đầu kể cho Tôn Lượng nghe về hành trình của mình, đương nhiên đã sàng lọc hết những đoạn nguy hiểm trong ngôi mộ dưới lòng đất, khi tới những khúc hung hiểm thì chỉ tóm lược vài câu.

Mặc dù như vậy, Tôn Lượng nghe vẫn thổn thức không thôi, dở khóc dở cười: “Má mày, thảo nào không chịu tới Bắc Kinh, chui hang ở lỗ thích thú như vậy, sao giờ lại biết đường mò về rồi?”.

Triển Hành duỗi chân trên ghế, no quắc cần câu: “Bạn con bận chút chuyện không thể đưa con đi chơi được, thành ra con mới về đây, no vỡ bụng rồi, không ăn nữa!”.

Tôn Lượng: “Bao giờ bây về New York? Ba bây cứ lải nhải om sòm làm ông đây muốn phá sản luôn! Ăn no rồi hả? Tính tiền”.

Cô phục vụ đưa biên lai ra, Tôn Lượng tiện tay vẽ một cái đầu heo vào chỗ ký tên, Triển Hành chùi mép nói: “Phiền chị kê hóa đơn ra đây”.

Tôn Lượng: “Muốn hóa đơn á? Đòi ai trả tiền vậy?”.

Triển Hành: “Hóa đơn có thể cào thưởng, cậu hai ơi cậu lạc hậu quá đi, có thế mà cũng không biết”.

Tôn Lượng nửa tin nửa ngờ gật đầu, Triển Hành lại bảo: “Viết thành vài cái nhé”.

Triển Hành định chia thành nhiều hóa đơn nhỏ để cơ hội trúng thưởng càng cao, nhưng Tôn Lượng lại hiểu lầm, dặn luôn: “Đúng, viết thêm vài cái, thêm cả mấy tờ hóa đơn ăn lần trước luôn”.

Cô phục vụ: “…”.

Người quản lý đích thân bê một chồng hóa đơn lên, Tôn Lượng nói: “Cho bây cào hết đó, gọi thêm trà ngon, cào chán thì về”.

Hóa đơn chất cao đến năm cen-ti-mét trên bàn, Triển Hành cào hết tờ này sang tờ khác, nhớ đến Lâm Cảnh Phong, nước mắt trực tuôn rơi.

Tôn Lượng cười nói: “Tiểu Tiện trưởng thành rồi, nhìn không giống với ngày xưa nữa, không ầm ĩ không gây họa. Xem bộ tự mình ra ngoài lăn lộn đúng là một cách rèn luyện con người”.

Triển Hành: “Ợ”.

Tôn Lượng: “Ba nhỏ của bây lúc đầu còn cuống quýt đứng ngồi không yên, kêu cậu cả đi tìm bây, nhưng cậu cả bận khai trương cửa hàng nên không rảnh, bảo cứ để Tiểu Tiện tự rèn luyện đi, quả nhiên, rèn luyện một vòng quay về đã căng tràn sức sống, chững chạc hẳn ra! Há há há!”.

Triển Hành: “Há há há há… cậu hai, cậu và Lục Thiếu Dung, cả cậu cả nữa, khi kết bái làm anh em, cậu cả cũng ba mươi rồi nhỉ”.

Tôn Lượng: “Ừ đúng, thì sao?”.

Triển Hành: “Các cậu nói chuyện hợp không? Có thấy khác biệt không? Với cả, cậu giàu như vậy, Lục Thiếu Dung hồi đó lại chẳng có gì…”.

Tôn Lượng: “Đù, anh em nhà mình, giàu nghèo cái gì chứ, chân thành với nhau là được, tiền bạc là vật ngoài thân, đúng không, Tiểu Tiện”.

Triển Hành: “Dạ”.

Triển Hành cào được tờ năm đồng, nhét vào túi, cảm thấy trò này nhạt thếch bèn nói: “Không cào nữa, chán chết”.

Người quản lý lại bê hóa đơn đã cào về, Tôn Lượng nói: “Sao vậy? Mệt à? Về ngủ đi, sau này muốn cào nữa thì cứ tới đây cào lúc nào cũng được”.

Triển Hành gật đầu, để Tôn Lượng khoác vai, hai cậu cháu rời khỏi nhà hàng lên xe về nhà.

Triển Hành không phải mới tới nhà Tôn Lượng lần đầu, nhưng từ khi Tôn Lượng tiếp quản công ty, mẹ Tôn Lượng không còn định cư ở Bắc Kinh nữa, trời mới chớm đông, Tôn Lượng đã đưa mẹ qua Thụy Sĩ trượt tuyết nghỉ ngơi rồi.

Trong căn biệt thự to đùng ba tầng sang trọng mà chỉ có mỗi mình Tôn Lượng là chủ nhà, còn thì đi qua đi lại toàn là vệ sĩ với người giúp việc, nhìn thật chẳng ấm cúng chút nào.

Nửa đêm.

Triển Hành cuốn chăn đứng trước cửa phòng Tôn Lượng một lúc mới lên tiếng: “Cậu hai, con ngủ chung với cậu nhé”.

Tôn Lượng đang chơi phi tiêu, nhấn điều khiển từ xa mở cửa phòng, bảo: “Vào đi, lớn thế rồi mà vẫn giống hệt lúc nhỏ tới Bắc Kinh chơi cứ đòi cậu hai ngủ cùng”.

Triển Hành nhận lấy phi tiêu, vung tay ném, trúng luôn hồng tâm.

“Ồ á”. Tôn Lượng thốt lên: “Tiểu Tiện còn giỏi hơn cậu hai nữa!”.

Triển Hành ngã xuống giường, “ậm ờ” mấy tiếng, vẫn không muốn mở miệng cho lắm, hồi cậu còn bé chính Tôn Lượng đã cầm tay dạy cậu ném phi tiêu.

Tôn Lượng nói: “Lại sao nữa? Có tâm sự gì à?”.

Triển Hành trở mình, nằm sấp trên giường, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói: “Cậu hai, con bị người ta thông rồi”.

Tôn Lượng: “Má nó, bị thông mà không biết đường thông lại…”.

“… hơ?”.

Tôn Lượng giật khóe miệng, nhìn Triển Hành, Triển Hành nghiêng đầu, chiếc gối che khuất nửa bên mặt, nhìn trộm sắc mặt Tôn Lượng.

Tôn Lượng há hốc miệng, mất một lúc lâu vẫn không sao khép lại được: “Con… Tiểu Tiện? Con có chuyện gì? Nói rõ chút coi?”.

Triển Hành: “Không phải lúc trước con nhắn tin cho cậu bảo đang yêu sao, đối tượng chính là cái người đưa con đi chơi đó, tên Lâm Cảnh Phong”.

Sắc mặt Tôn Lượng tối sầm lại.

“Nói cho ba con biết chưa?”. Tôn Lượng rốt cuộc cũng lấy lại được tinh thần.

Triển Hành: “Con nói rồi, nhưng cũng đã chia tay, cũng đã thông lại”.

Tôn Lượng ngẫm nghĩ hồi lâu, đầu óc rối tung, sau đó gật đầu: “Ờ, tốt xấu gì… cũng đã thông lại rồi… chúng ta không bị thiệt, Tiểu Tiện, con thích đàn ông sao?”.

Triển Hành không lên tiếng, Tôn Lượng lại nói: “Cũng… không sao đâu, sau này cậu hai sẽ giới thiệu cho con người khác tốt hơn, mối tình đầu đều là hư ảo, đừng có lấn bấn trong lòng”.

Triển Hành đỏ mắt gật đầu.

Tôn Lượng cũng chẳng biết nên nói gì cho phải, Triển Hành nằm lỳ trên giường, chẳng bao lâu sau đã thiếp đi.

Trong phòng, Tôn Lượng rút một điếu thuốc ra hút, miên man suy nghĩ, cuối cùng dụi điếu, lên giường nằm, đưa một cánh tay ra để Triển Hành gối lên, giống như mười năm về trước, mỗi lần Triển Hành tới Bắc Kinh chơi, Tôn Lượng đều ôm đứa cháu trai bé bỏng này đi ngủ.

Trên áo Tôn Lượng vẫn còn mùi thơm rất dễ chịu, hương nước hoa dùng cho người vận động mạnh pha lẫn mùi da thịt nhẹ nhàng, là mẫu nước hoa hương thảo nguyên mới được tung ra trong năm nay.

Triển Hành thoáng nhìn thấy gì đó trong cơn mơ.

Dưới bầu trời xanh biếc vô bờ, dòng sông băng chập chùng nhấp nhô giữa cả vùng thảo nguyên bát ngát, hệt như vạt áo của vị thần trên cao nguyên.

Đàn linh dương Tây Tạng bị hoảng sợ chạy nháo nhác.

Xa xa vang lên tiếng ca dao khoáng đạt mà xưa cũ, Triển Hành chợt nhận ra mình đang mặc trên người trang phục Tây Tạng từ bao giờ, chân trần đứng trên mảnh đất lạnh như băng.

Tiến lên một bước chính là sông băng, còn lùi về sau lại là bụi gai.

Sau bụi gai có mấy chục gã đàn ông đang ẩn nấp, đều mặc đồ dân tộc Tạng, võ bào lụa xanh, hông thắt đai vàng to bản, ai cũng đeo theo thanh đao Tạng trên người, mặt đỏ gay màu cao nguyên do phơi nắng quanh năm.

Bọn họ nói chuyện với nhau bằng thứ ngôn ngữ mà Triển Hành không hiểu nổi, có mấy người đàn ông tộc Tạng nói chuyện như tên bắn, có vẻ đang xin chỉ thị của thủ lĩnh.

Thủ lĩnh là một gã đàn ông lưng hùm vai gấu, sức dài vai rộng, da cổ ngăm đen, ánh mắt sắc bén mang nét đặc trưng của người sống trên cao nguyên và có gốc rễ sâu xa với chủng người Thổ Phồn, râu quai nón rậm rạp cũng không che hết được gương mặt tang thương cùng điển trai của gã.

Vương tử cao quý! Rắn rỏi từng trải! Mạnh mẽ khôi ngô!

Loại đàn ông này – Triển Tiểu Tiện thích nhất.

Triển Hành lập tức kích động, chẳng để ý có phải đang nằm mơ hay không nữa, lập tức như hổ đói vồ mồi muốn xông vào thả dê.

Gã thủ lĩnh kia nhỏ giọng nói câu gì đó, giọng điệu từ tốn mà trầm khàn, sau đó rút đao Tạng bên hông ra gầm lên.

Phía cuối ngọn núi tuyết, một đội tăng lữ chầm chậm đi tới, thanh đao Tạng trong tay người đàn ông lực lưỡng đó hòa cùng màu sắc với dãy núi tuyết chạy dài bất tận, dẫn theo hơn trăm người lao ra khỏi bụi gai!

Triển Hành chợt mở to hai mắt giữa ánh mặt trời buổi sớm, cả căn phòng nhuộm đầy sắc vàng, miếng ngọc thạch hình vuông trên tủ đầu giường đang lặng lẽ phát ra ánh sáng.

Khung cảnh trong giấc mơ của cậu dừng lại đúng khoảnh khắc người đàn ông vung đao chém bay đầu Lạt Ma áo đỏ, chỗ cổ đứt cụt phun đầy máu tươi.

Ánh dương buổi sớm hắt vào căn phòng, bị bức rèm cắt hằn từng đường nhỏ, chiếu lên khối ngọc thạch vuông vức lóng lánh trong suốt, giữa miếng ngọc dường như còn giữ lại ánh sáng mặt trời, một tia nắng xoay tròn giữa miếng đá trong không gian mờ ảo mông lung.

Triển Hành cầm lên nhìn, nhận ra ba lô của mình đã được sắp xếp gọn gàng, đồ đặt ngay ngắn trên bàn.

Cậu xuống giường nhấn chuông, ngay lập tức có người tới phục vụ, người giúp việc bảo Tôn Lượng đang ở phòng khách nói chuyện, mời cậu ra ngoài vườn dạo chơi trước, sau đó cùng ăn điểm tâm.

Triển Hành đánh răng xong mặc đồ ngủ xuống lầu, khi đi qua phòng khách thì liếc nhìn vào trong.

Tôn Lượng đang trò chuyện với một học giả tóc hoa râm đeo kính lão, sau ghế sô pha của vị học giả có một người áo đen cao to vạm vỡ mang kính râm đang đứng.

“Ngài Nhậm”. Vị học giả kia nói: “Đề tài của chúng ta đã có bước đột phá rồi”.

Tôn Lượng bảo: “Viện trưởng, tôi họ Tôn”.

Vị học giả vội sửa miệng: “À vâng, ngài Tôn, tới phiền ngài sớm như vậy thật ngại quá, học viện của chúng tôi trước giờ…”.

Triển Hành biết mấy năm trước Tôn Lượng có tài trợ cho một học viện lịch sử của trường đại học nào đó ở Bắc Kinh, bỏ tiền cấp một khoản học bổng, thầm nghĩ chắc đây là báo cáo tổng kết năm thôi, chẳng có gì đặc biệt, đang muốn xoay người bỏ đi thì chợt nghe viện trưởng bên trong nói một câu.

“Lần này khu tự trị Tây Tạng có hơi buông lỏng đối với chính sách khảo cổ ở vùng Zanda[2] và Ali[3], lại có người phát hiện ra di chỉ Cổ Cách[4] mới ở biên giới, bên trong có những tài liệu quý giá liên quan tới những thứ thuộc giai đoạn Tiền Hoằng[5] và Thức Tàng. Các học sinh sắp được nghỉ đông rồi, tôi cảm thấy đây chính là một cơ hội nghiên cứu lý thuyết và thực tập rất tốt”.

Lòng hiếu kỳ của Triển Hành gần như bị thổi bùng ngay lập tức.

Di chỉ của vương quốc Cổ Cách? Là hành động tuyệt diệt Phật giáo truyền vào Tây Tạng kéo dài suốt hơn trăm năm do vị Lãng Đạt Mã bất kính thần linh gặp thần giết thần gặp Phật giết Phật kia gây nên sao?

Triển Hành đi vào phòng khách, hiếu kỳ hỏi: “Cổ Cách không phải ở biên giới ạ? Mấy năm nay nhà nước đã cho phép đoàn khảo cổ vào rồi mà?”.

Viện trưởng không biết Triển Hành ở đâu chui ra, Tôn Lượng bèn giới thiệu: “Đây là Triển Hành, con trai cậu em kết nghĩa của tôi”.

“Triển Hành?”. Người đàn ông cao lớn vạm vỡ sau lưng viện trưởng nhìn Triển Hành qua lớp kính râm.

Người đàn ông kia gỡ kính xuống, lộ ra đôi ngươi màu nâu sâu thẳm, lịch sự nói: “Chào cậu, tôi tên Hoắc Hổ”.

Đôi mắt Hoắc Hổ rất đẹp, giống như hổ phách được ngâm trong nước vậy, đồng tử lóng lánh những đường vân hệt như mắt mèo.

Triển Hành: “??”.

Lòng cậu chợt nảy sinh cảm giác quen thuộc vô cùng.

Viện trưởng ra hiệu Hoắc Hổ đừng nói nhiều, đứng dậy mời: “Thì ra là con trai của quán trưởng Lục, mời ngồi”.

Triển Hành cười nói: “Lục Thiếu Dung vẫn chưa phải quán trưởng đâu ạ. “Thức Tàng” mà ngài vừa nhắc đến ban nãy cháu đã từng nghe nói rồi, thực sự có chuyện này ư?”.

 

Chú thích:

[1] Là loại lọ được sử dụng phổ biến vào thời nhà Thanh để đựng thuốc lá dạng bột.

[2] Zanda là một huyện của địa khu Ngari thuộc khu tự trị Tây Tạng, Trung Quốc.

[3] Ali là trấn lớn nhất thuộc Ngari.

[4] Cổ Cách là một vương quốc cổ ở phía Tây của Tây Tạng, lãnh thổ vương quốc tập trung tại huyện Zanda, địa khu Ngari của Khu tự trị Tây Tạng.

[5] Chỉ giai đoạn trước khi Phật giáo phát triển tại Tây Tạng.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp