LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 02

trước
tiếp

Lập Thệ Thành Yêu – Chương 02

Đến Phong Nguyệt lâu bàn chuyện phong nguyệt, bà chủ ở đây thường được gọi là tú bà, các cô nương ở đây thường bán thân chứ không bán nghệ.

Đêm nay, tú bà và các cô nương có vẻ đã bị một chút kích thích tinh thần, cho nên biểu cảm trên mặt đều có ít nhiều méo mó.

Có một vị thiếu gia công tử hào phóng vung tay bao lấy toàn bộ nơi này, tất nhiên là một chuyện vô cùng đáng mừng. Thế nhưng, nếu như người bạn đi cùng anh ta là một tiểu thư trẻ trung xinh đẹp và một hòa thượng bụng phệ, hơn nữa tiểu thư và hòa thượng kia vừa ôm ấp kỹ nữ vừa ăn uống no say, xem ra còn điên cuồng thỏa thuê hơn cả vị công tử đó, thì chỉ sợ rằng sẽ là một thách thức không nhỏ đối với khả năng chịu đựng của toàn bộ con người làm việc trong thanh lâu này.

Có điều cũng may, việc mà mọi người ở đây được tập luyện vô cùng chuyên nghiệp chính là vững vàng trước mọi tình huống, hầu hạ cho các vị khách được thoải mái dễ chịu nhất có thể.

Đại hòa thượng mặc áo nhà sư, đeo tràng hạt, đầu cạo trọc, tự xưng pháp hiệu Vô Si.

Có thể dùng một câu nói tóm gọn cuộc đời của vị đệ tử Phật môn này: Việc người xuất gia nên làm thì chưa bao giờ làm, việc không nên làm thì đều làm cả.

Cuộc đời nho nhỏ của hắn từ trước đến nay đều là ăn uống chơi gái đánh bạc không gì không giỏi, khiến cho dáng vẻ nho nhỏ kia cũng trở nên bóng bẩy đẫy đà, mập mạp đáng yêu. Cho nên tôi và Dạ Mặc thường thân thiết gọi hắn là “tên mập chết tiệt”, đôi khi sẽ càng thêm thân thiết mà gọi “tên mập chết tiệt vô sỉ”.

Từ khi con lừa ngốc nghếch này tình cờ có duyên gặp mặt chúng tôi mấy lần vào năm trăm năm trước, thì thường xuyên xuất quỷ nhập thần xung quanh chúng tôi, bất cứ lúc nào chúng tôi cũng có thể nhìn thấy dáng người hèn mọn tròn vo kia của hắn. Hơn nữa, lần nào hắn cũng đến không hình, đi không bóng, ăn no uống say, chơi đùa thỏa thích xong thì lập tức nhấc chân rời đi, chưa bao giờ trả tiền.

Thật ra, tôi nhớ rằng Vô Si mà tôi nhìn thấy lần đầu tiên không phải là hình dạng như thế này.

Lúc ấy tên hắn không phải là Vô Si, vóc dáng gầy gầy cao cao, không hề béo chút nào, mắt sắc mày thanh, môi hồng răng trắng, trông rất dễ coi. Hơn nữa, bộ dáng đứng đắn lúc nào cũng tuân thủ nghiêm ngặt thanh quy giới luật, là một tiểu hòa thượng cấm dục điềm đạm theo đúng tiêu chuẩn.

Không ngờ lần sau gặp lại, tiểu hòa thượng không tranh với đời lại biến thành một hộ pháp sống trảm yêu trừ ma. Lần sau nữa gặp, thì biến thành tên mập chết tiệt thay đổi hoàn toàn như ngày hôm nay.

Cho nên mới nói, năm tháng là con dao mổ lợn khi thì không đáng tin, lúc lại không chặt chẽ, không ai biết một dao chém xuống sẽ mổ ra con lợn như thế nào…

Nghĩ đến đây, tôi bỗng nhiên có chút xúc động không hiểu tại sao, đứng lên đi tới bên cạnh hòa thượng, nắm lấy mấy tầng thịt dưới cằm hắn: “Tên Mập, nói thật đi, ngươi đã làm gì tiểu cô nương người chim kia rồi?”.

“Không làm gì, ta chỉ tùy miệng nói dối chút thôi.”

Tôi tỏ ý khinh bỉ: “Ngươi là người xuất gia đó, sao có thể gạt người hả?”.

Đại hòa thượng uống đến thất điên bát đảo không chút thương hoa tiếc ngọc mà đẩy cô nương xinh đẹp bên cạnh ra, miệng gặm một cái chân dê, kéo tôi chui xuống gầm bàn, ôm lấy chân bàn mà nước mắt lưng tròng ca thán: “Ta cũng là bị ép thôi, thực sự không còn cách nào khác, ôi mẹ ơi!”.

Tôi lập tức lấy lại tinh thần: “Nào nào nào, mau nói ra chuyện xui xẻo của ngươi để ta tiêu khiển đi!”.

Dạ Mặc vừa nghe thấy, cũng rất là có tinh thần hóng chuyện mà bò xuống, cùng chúng tôi chen chúc dưới cái bàn tròn nho nhỏ, trừng đôi mắt cú vọ vừa đen vừa sáng, để vạt áo mở ra hững hờ.

Tôi cố gắng chuyển đường nhìn rời khỏi xương quai xanh đẹp mê hồn của cậu ấy, chuyên tâm nghe hòa thượng kể chuyện.

“Cho nên mới nói, làm người không thể quá lương thiện.” Tên Mập dùng kết luận làm lời mào đầu: “Trước đây vài ngày, ta đi trên đường nhìn thấy một tiểu nha đầu, cô ta tóm lấy một người mà hỏi có nhìn thấy một con chim do cá biến thành hay không, loại vấn đề thần kinh này đương nhiên sẽ bị người phàm xem như bệnh tâm thần. Ta nhìn thấy rất không nỡ, liền khuyên cô ta, cô có thể từ chim biến thành người, vậy cá đương nhiên cũng có thể biến thành chim, cái loại pháp thuật biến đi biến lại này rất bình thường, cô dùng cách này để tìm khác nào mò kim đáy bể. Ai ngờ cô ta lại vô cùng kiên trì mà quả quyết rằng, tuyệt đối không phải dùng pháp thuật biến thân. Hơn nữa còn nói con cá kia rất to, ban đầu cô ta cho rằng nơi hắn dừng chân chắc chắn là một hòn đảo nào đó, kết quả chỉ tìm thấy một miếng vẩy của hắn”.

Tôi khiếp sợ “ôi” lên một tiếng: “Chẳng lẽ là…”.

Tên Mập buông lỏng tay: “Ta đoán vậy”.

Dạ Mặc trút hai ngụm rượu vào họng, bộ dạng gật gù đắc ý mà khoe khoang kiến thức: “Tại biển Bắc có con cá, gọi là cá Côn, cá Côn rất lớn, mình dài không biết mấy nghìn dặm; nó biến thành chim, gọi là chim Bằng, chim Bằng vỗ cánh bay, lưng rộng chẳng biết mấy nghìn dặm”[1].

Tôi đoạt lấy bầu rượu trong tay Dạ Mặc, cũng tự nốc hai ngụm rượu: “Nhưng Côn Bằng là quái vật thời thiên địa sơ khai, nghe đâu từ mấy vạn năm trước đã không biết chạy đến chỗ nào ẩn cư rồi, sao có thể có liên quan đến một người chim nho nhỏ cùng lắm chỉ mấy nghìn tuổi?”.

“Ai nói không thể chứ!” Tên Mập quơ tay muốn chộp lấy bầu rượu nhưng bị tôi hất đi, chỉ có thể hầm hừ xé thịt dê mà nhai ngấu nghiến: “Ta hoàn toàn mang ý khai sáng cho hậu bối, có lòng tốt mà nói cho cô ta biết, từ cổ chí kim thứ vừa là cá vừa là chim chỉ có con vật Côn Bằng đó thôi, tuyệt đối không ngờ kết quả lại thành ra nha đầu kia cứ quấn lấy ta, nhất định đòi ta nói cho cô ta biết Côn Bằng ở đâu. Ta nói ta không biết, cô ta lập tức trở mặt, vồ lấy đầu ta mà mổ…”.

Tôi rất thông cảm mà sờ sờ cái đầu trọc đầy những vết u xanh tím của hắn: “Cho nên lúc đó ngươi nói cái gì đi thẳng xuống phía Nam đều là lừa gạt cô ta thôi đúng không?”.

Tên Mập lau đi dòng lệ chua xót: “Nếu không còn biết làm thế nào bây giờ? Cô ta mổ ta suốt mấy ngày rồi, nếu còn mổ nữa, chấm tròn trên đầu của bần tăng sẽ nhiều như Phật Tổ luôn!”.

“… Nhưng nếu như cô ta sống chết cũng không tìm được, không phải lại tiếp tục trở về mổ ngươi sao?”

“Đó là do lòng của cô ta thiếu chân thành, duyên phận của cô ta thiếu sâu đậm, có quan hệ chết mẹ gì đến lão tử!”

Tôi và Dạ Mặc hai miệng một lời: “Trơ tráo!”

Vô Si khiêm tốn trả lời: “Không dám.”

Hai yêu quái và một hòa thượng ở dưới gầm bàn tại một nơi phong nguyệt uống rượu say sưa, tôi gối đầu lên cái bụng phệ êm ái của Tên Mập: “Các ngươi nói xem, rốt cuộc tại sao cô nương kia lại muốn tìm Côn Bằng?”.

“Liều mạng tìm người như vậy, không phải vì tình thì sẽ là vì nợ.” Tên Mập lầm bầm: “Nếu người đi tìm là nữ, thì còn có một khả năng khác, chính là nợ tình”.

Đầu Dạ Mặc gối lên cùng một chỗ với tôi, nghiêng người ôm lấy tôi, ngón tay cuốn lấy lọn tóc tôi như có như không, miễn cưỡng đáp một câu: “Ta nhớ trước đây có đọc qua một cách lý giải về chuyện hai người vĩnh viễn không thể ở bên nhau, đó là chim và cá”.

Côn Bằng ba ngàn năm làm cá, ba ngàn năm làm chim.

Bởi vậy, xem ra có vẻ đủ tiêu chuẩn trở thành phiên bản yêu quái của một chuyện tình quen thuộc giữa một nữ tử cuồng dại và một người đàn ông phụ tình.

Một nàng chim gặp một chú cá, chúng yêu nhau. Nhưng một bầu trời bao la, một đáy biển rộng lớn, dường như có chút không thuận tiện đối với việc tạo dựng cuộc sống gia đình và duy trì ổn định xã hội, hơn nữa thói quen sống khác nhau càng không thể điều hòa được.

Nhìn thấy tình cảm sắp rơi vào khủng hoảng, cuối cùng cá đã nói với chim một bí mật, thật ra nó mang đặc tính của cả hai loài, đợi thêm một khoảng thời gian nữa thì sẽ thành chim, đến lúc đó sẽ có thể cùng nhau làm tổ sinh con.

Sau đó, nàng chim hạnh phúc cứ chờ mãi chờ mãi, sau đó, không còn sau đó nữa…

“Cô nương kia hoàn toàn không biết gì về quái vật Côn Bằng nổi tiếng trong truyền thuyết, lại còn mang vấn đề không thuộc phạm trù loài người này chạy đi hỏi loài người…” Tôi vô cùng xúc động, lắc đầu thở dài: “Không có tri thức thì cũng phải có thường thức, yêu quái trẻ tuổi đời nay đúng là càng ngày càng kém xa đời trước”.

Dạ Mặc tán thành: “Xem ra nếu như không phải bẩm sinh đã ngu, thì chính là do quanh năm ở trong núi sâu rừng già tu luyện đến ngu luôn”.

“Thế nhưng, vì sao sau đó Côn Bằng lại chơi trò biến mất, lừa một cô nương ngơ ngẩn đợi chờ? Hơn nữa còn là một cô nương nhỏ hơn mình rất nhiều tuổi. Nói thật, cho dù hắn có làm tổ tông tám đời nhà người ta thì vẫn còn quá già đấy.” Tôi thuận miệng lẩm bẩm vài câu, ngáp một cái dụi dụi con mắt, cuối cùng tổng kết buổi nói chuyện: “Chỉ có thể khẳng định lão quái vật mãi không chịu chết này đúng là vừa cặn bã vừa đê tiện vừa biến thái”.

Dạ Mặc hừ một tiếng: “Điều này chỉ chứng minh thêm một lần nữa, yêu đương hoặc làm bất cứ cái gì khác chủng tộc đều là đáng ghét nhất”.

Tôi chọc chọc cái bụng của Tên Mập: “Ê! Nói ngươi đó, có nghe thấy không?”.

Tên Mập trả lời bằng tiếng ngáy to như sấm.

“Đừng có đánh trống lảng, ta nói nàng đó!” Dạ Mặc dùng cằm ra sức gõ vào trán tôi, nghiến răng nghiến lợi: “Tóm lại là phải nhớ kỹ, yêu quái chỉ nên ở cùng yêu quái, không phải cùng giống loài thì sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!”.

Tôi nhe răng trợn mắt dùng đầu đẩy mặt cậu ấy ra.

Cậu ấy ngửa người nằm một lúc, đến khi tôi gần như đã ngủ rồi, mới dùng giọng mũi tràn đầy men say mà lầm bầm một câu: “Ta yêu nàng như vậy, nàng cũng yêu ta một chút, không được sao?”.

Lòng tôi ngập ngừng không rõ.

Giữa những xa hoa trụy lạc như trận cuồng hoan ngày tận thế, đột nhiên trước mắt lại cảm nhận được sự bình yên tĩnh lặng của chốn bồng lai tiên cảnh, cho nên tôi không khỏi có chút hoảng hốt.

Thì ra, cuộc sống cùng với Dạ Mặc ngày ngày bên nhau chiều chiều làm bạn như thế này, trong lúc không để ý, nháy mắt đã gần ngàn năm.

Kể từ thời khắc cóc gặp đỗ xanh liền thuận mắt[2], cậu ấy đã mang tôi đi chơi khắp nơi trong tam giới, chỗ nào náo nhiệt thì đến chỗ đó, tâm trạng tốt thì càng thêm tốt, tâm trạng không tốt thì càng thêm rối bời. Cậu ấy đi ăn trộm thì tôi canh gác, cậu ấy đánh nhau thì tôi cổ vũ, cậu ấy phóng hỏa thì tôi thêm lửa, cậu ấy tìm kỹ nữ thì tôi tìm kỹ nam…

Hai người chúng tôi có thể nói là như hình với bóng[3], cấu kết với nhau làm việc xấu vô cùng khoái trá.

Trong lúc ấy, tại nhân gian thay triều đổi đại, trên thiên đình thế lực luân phiên, ngay cả vợ của Diêm Vương cũng thay ba lần rồi, giữa tôi và Dạ Mặc vẫn duy trì mối quan hệ thân thiết mà không vượt quá giới hạn[4], đạt đến cảnh giới cao thượng trùm chăn nói chuyện phiếm với nhau.

Thực tế, cậu ấy rất có lòng với tôi, mà tôi cũng từng sôi sục một hai lần trước lòng thành của cậu ấy, chỉ là, dường như luôn cách giới hạn cao nhất một bước, cũng không biết rốt cuộc là vấn đề ở cậu ấy, vấn đề ở tôi, hay là vấn đề không hợp giới tính giữa tôi và cậu ấy…

Thời khắc này, nhìn gương mặt nghiêng anh tuấn tựa như chỉ cần đưa tay ra thì bất cứ lúc nào cũng có thể chạm tới kia, tôi không khỏi khẽ tự hỏi: “Vậy cậu nói, phải thế nào, mới gọi là yêu ngươi đây?”.

Dạ Mặc nghe vậy, mạnh mẽ quay đầu lại, dưới ánh sáng chiếu rọi của cầu vồng bên ngoài cửa sổ, sâu trong con ngươi kia tựa như lóe lên tia sáng khác thường, trong giây lát cậu ấy nhìn tôi không chớp mắt, ngay tức khắc bỗng nhiên tiến đến trước ngực tôi ra sức khụt khịt, bày ra bộ dạng không vừa ý: “Tiêu Dao à, cả người nàng đều là mùi dê, hôi chết đi!”.

Tôi: “…”.

 

Chú thích:

[1] Nguyên văn Hán Việt là “Bắc minh hữu ngư, kỳ danh viết Côn, Côn chi đại, bất tri kỳ kỷ thiên lý dã; hóa nhi vi điểu, kỳ danh vi Bằng, Bằng chi bối, bất tri kỳ kỷ thiên lý dã” – Trích Nam Hoa Kinh.

Nam Hoa Kinh là cuốn sách triết học nổi tiếng được coi là của Trang Châu (Trang Tử) thời Chiến Quốc, ngoài giá trị triết lý còn mang giá trị nghệ thuật rất cao, được Kim Thánh Thán liệt vào hạng nhất trong lục tài tử thư của Trung Quốc. Đoạn văn trên là đoạn trích rất nổi tiếng trong phần 1 – Tiêu Dao Du, thể hiện trí tưởng tượng bay bổng khoáng đạt không một nhà văn cùng thời nào sánh kịp. Đoạn trích mượn hình ảnh con chim Bằng, con cá Côn để ví cái sự tự tại mà người ta nên hướng tới.

[2] Ý chỉ hai bên vừa gặp nhau đã cảm thấy có thiện cảm với đối phương.

[3] Nguyên văn là “Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu”, xuất phát từ câu chuyện về Dương Gia Tướng: Tiêu, Mạnh chỉ hai viên đại tướng dưới trướng của Dương Diên Chiêu (Dương lục lang) tên là Tiêu Tán và Mạnh Lương, hai người là huynh đệ kết nghĩa, thường đi với nhau như hình với bóng, quan hệ thân thiết, tình cảm sâu đậm.

[4] Nguyên văn: “phát vu tình, chỉ vu lễ”, câu nói xuất phát từ Luận Ngữ chỉ quan hệ giữa nam và nữ thời cổ đại. Phát vu tình là tình cảm nảy sinh giữa nam và nữ tùy ý theo tình cảm. Chỉ vu lễ là dừng lại theo đúng lễ giáo ràng buộc giữa hai người.

Ý nghĩa của cả câu nói là giữa hai người có thể nói chuyện tình ái nhưng không thể vượt qua giới hạn lễ pháp, không thể có quan hệ vợ chồng. Chữ “chỉ” ở đây không phải là cắt đứt tình cảm, mà nghĩa là sẽ dừng lại trong phạm vi lễ pháp, không thể vì tình cảm mà vượt quá giới hạn đặt ra.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp