LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 01

trước
tiếp

Lập Thệ Thành Yêu – Chương 01

Tôi ngồi khoanh chân nhẹ nhàng giữa không trung, chống cằm từ trên cao nhìn xuống, quan sát cái tên nam nhân xui xẻo mà khi ngũ quan kết hợp với nhau thì chỉ ra một chữ “xấu” rõ ràng kia, hắn chui đầu vào cái thòng lọng vừa mới buộc chặt một cách cực kỳ chuẩn xác, sau đó đạp vào tảng đá bấp bênh một cái, hoàn thành việc tự tử ngay trên trạc cây của một cái cây cong.

Phút chốc, một vong hồn nhẹ nhàng bay ra khỏi thể xác, bị tên đầu trâu mặt ngựa chờ bên cạnh từ lâu dùng xiềng xích gô lại, thong thả rời đi giữa gió và nắng ấm của buổi ban trưa đầu xuân Giang Nam.

“Sao hắn lại muốn chết vậy?”

“Vì không muốn sống nữa.”

“Vì sao lại không muốn sống nữa?”

“Vì muốn chết.”

Dạ Mặc ngồi bên cạnh tôi bày ra biểu cảm cường điệu như được khai mở trí tuệ[1]: “Chao ôi, Tiêu Dao nhà ta thật là có học thức nha!”.

Tôi gật gật đầu, không chút xấu hổ: “Điều đó là cần thiết mà!”.

Hai người chúng tôi đang nói chuyện tào lao câu được câu chăng thì một lão già đầu gần như vắt ngang qua vai trái, bỗng nhiên chui từ dưới đất lên, gương mặt nhăn nheo với hai hàng lông mày trắng phau thưa thớt, bộ dạng rất buồn thương, giọng nói vô cùng đau khổ: “Hai tên yêu quái các ngươi thật quá tàn nhẫn, cứ mở trừng mắt mà nhìn người ta tìm đến cái chết như vậy hả?”.

Dạ Mặc quơ tay qua bá vai tôi không mấy đàng hoàng, giơ ngón trỏ lên lắc lư trước mặt lão: “Nếu như hắn muốn chết mà ông không cho hắn chết, hắn không muốn sống ông lại nhất định bắt hắn sống, như vậy mới là tàn nhẫn đó!”.

Tôi hoàn toàn đồng tình: “Đúng vậy. Ông xem ấn đường người đó đã đen thui rồi, cho dù không chết thì sống cũng khổ sở. Mà thật ra nói cho cùng, ông cấp cho người muốn tìm cái chết một điều kiện tự nhiên miễn phí tiện lợi như vậy, cũng coi như làm được một việc tích đức đi!”.

Lão thụ tinh[2] mặt mày ủ dột sờ sờ cái cổ nghiêng của mình, vô cùng sầu muộn thở dài một hơi: “Vài ba thứ công đức này thì liên quan chết mẹ gì đến lão? Lão vốn không muốn thành tiên. Có điều các ngươi nói xem, rốt cuộc là bởi vì cái cổ của lão bị nghiêng cho nên bọn họ mới thường đến đây thắt cổ, hay là bởi vì bọn họ thường đến đây thắt cổ cho nên cái cổ của lão mới bị nghiêng? Vấn đề này thật sự quá sâu xa, lão phải ngẫm nghĩ thật kỹ xem, ừm, ngẫm nghĩ xem…”

Lão già cổ nghiêng vừa lẩm bẩm vừa rút xuống dưới nền đất suy xét mệnh đề triết học sâu xa ngang ngửa chuyện “gà đẻ ra trứng hay trứng nở ra gà”. Tôi thấy đã hết náo nhiệt rồi, liền phủi tay đứng lên, chuẩn bị đi tìm chuyện vui khác để đốt thời gian, không ngờ vừa quay người lại đã chạm phải đôi con ngươi đen thẳm ánh vẻ gian tà khiến tôi không khỏi giật thót cả tim.

Dạ Mặc bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi: “Không phải bởi vì biến thành yêu quái nên ta mới yêu nàng, mà bởi vì yêu nàng cho nên ta mới biến thành yêu quái”.

Tôi cũng cẩn thận suy nghĩ một chút, rồi đổi thành biểu cảm vô cùng nghiêm túc: “Bởi vì ta vừa mở mắt đã là yêu quái rồi, cho nên không còn cách nào khác là đành phải làm yêu quái thôi”.

“…”

Dạ Mặc nhìn tôi với bộ dạng hung dữ đầy căm tức, tôi lập tức dùng đôi mắt lương thiện vô tội cùng với tình cảm nồng nàn mà nhìn lại. Sau ba lần hít ra thở vào, cậu ấy lại giống như vô số lần trong quá khứ, không mong đợi gì thêm mà bại trận, khẽ giật khóe môi, uất ức quay đầu: “Ta không tức giận, ta không tức giận…”.

Tôi cười hì hì tiến đến, vừa định vuốt lông cho cậu ấy thì nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết từ xa truyền đến, chỉ trong nháy mắt, một quả cầu thịt hình người lăn tới với tốc độ ánh sáng, chớp mắt cái nữa, một con chim lớn toàn thân bằng vàng ròng bổ xuống sát phía sau, ra sức mổ thục mạng vào cái đầu trọc lốc của quả cầu thịt kia.

Quả cầu thịt vừa chạy chối chết vừa kêu điên cuồng: “Cứu tôi với! Á á á…”

Tôi và Dạ Mặc liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ lui ra phía sau ba trượng, biểu thị thái độ không can thiệp vào chuyện ân oán cá nhân của người khác.

Quả cầu thịt mắng to: “Thấy chết mà không cứu, các ngươi có còn là người không hả? Thiện tai thiện tai!”.

Nghe được lời công kích giới yêu trắng trợn kia, tôi tím mặt: “Ngươi mới là người, cả nhà ngươi đều là người!”.

“…”

Trên mặt đất, quả cầu thịt liên tiếp tránh được sự tấn công dồn dập của mỏ chim, vô cùng trơ tráo mà chạy tới trốn phía sau Dạ Mặc, vô cùng hèn mọn mà xin tha: “Được được được, coi như ta sợ cô rồi, nhưng dù sao cô cũng phải cho ta chút thời gian để suy nghĩ kỹ càng chứ nữ thí chủ!”.

Con chim lớn cũng rất nhanh gọn, lập tức dừng mỏ, vừa thu cánh lại trên mặt đất đã hóa thành một cô nương duyên dáng yêu kiều.

Thoạt nhìn qua, dáng dấp cô ta có vẻ giống như thiếu nữ mười hai mười ba tuổi của loài người, thân hình chưa hoàn toàn nở nang, khuôn mặt tròn trịa dễ thương, chỉ có điều, khi con mắt tròn xoe nhìn thẳng qua đây thì bốn phía cứ gọi là nồng nặc sát khí.

Tim gan tôi không khỏi run rẩy.

Nhưng Dạ Mặc thì lại rất không thức thời mà nắm chặt tay áo cầu thịt kéo ra ngoài, vẻ mặt vô cùng thương xót: “Ngay cả một cô nương nhỏ bé như vậy mà ngươi cũng bắt nạt, ngươi làm mất mặt Phật Tổ quá đi”.

Tôi nhìn cái đầu trọc đã đầy những vết sưng u, lục lọi lương tâm nói ra một câu công bằng: “Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, mặt của Phật Tổ rất lớn, không sợ bị mất đâu.”

“Kỳ thị mặt lớn là không đúng!” Quả cầu thịt buột miệng thốt ra một câu đại bất kính, ngây ra một lúc, vội xua tay: “Không không không, ý của ta là, khinh nhờn Phật Tổ thì sẽ bị Thiên Lôi đánh đó! A Di Lặc Cá Đà Phật!”.

Mấy câu nói chuyện nhảm nhí không đâu vào đâu này cuối cùng cũng khiến cho cô nương kia mất kiên nhẫn, cô nàng tức giận “hừ” một tiếng, lại hóa thân thành chim, cánh vừa xòe ra, mười dặm xung quanh đã mù mịt đất đá.

Sự tấn công lớn như vậy khiến cho hai con cá trong chậu vô tình chịu tai ương là tôi và Dạ Mặc chỉ có thể lựa chọn cách tự cứu lấy mình, tóm lấy cái cổ không rõ hình dáng lắm của quả cầu thịt kia mà bóp một trận: “Họa tự gây ra thì tự xử lý đi, nếu không sau này ăn cơm uống rượu ngươi tự trả tiền!”.

Quả cầu thịt bị uy hiếp vùng vẫy khinh bỉ: “Ta nói là được chứ gì! Người bần cùng thì chí ngắn ngủi, đúng là ở hiền gặp ác mà!”.

Có lẽ rút kinh nghiệm từ lần trước, chim lớn nghe được lời này vẫn không hạ xuống, chỉ tiếp tục vỗ cánh giữa không trung, ở trên cao lạnh lùng nhìn xuống trong màn cát đá mù trời.

“Mặc dù thiên cơ không thể tiết lộ, nhưng vẫn có câu Phật độ người hữu duyên, nhìn thấy nữ thí chủ ôm nỗi cố chấp lớn như vậy, bần tăng đành phải liều mạng nghịch lại ý trời, tổn hại công đức, tạm thời tiết lộ một chút vậy.” Trong nháy mắt, quả cầu thịt trút bỏ vẻ khiếp nhược hèn mọn từ trong ra ngoài, thay bằng vẻ hiên ngang lẫm liệt, nói xong còn vỗ vỗ đất dính trên quần áo, ưỡn bụng đứng thẳng, hai tay chắp thành hình chữ thập, mắt nhắm lại, miệng lẩm bẩm, trong giây lát, dùng giọng điệu vô cùng rõ ràng mà nói ra một chữ: “Nam!”.

Con ngươi của chim lớn hơi chuyển động, thốt ra tiếng người, tiếng nói vô cùng trong trẻo dễ nghe: “Nam?”.

“Thẳng xuống hướng Nam.”

“Bao xa?”

“Cần xem duyên phận của các ngươi sâu đậm bao nhiêu.”

“Chỉ cần đi về hướng Nam là có thể tìm được chàng sao?”

“Cần xem lòng của ngươi chân thành thế nào.”

“Nếu như không tìm được thì sao?”

Hòa thượng mập hấp háy hai mắt, trên mặt mang theo vẻ thương xót: “Mọi chuyện đều có nhân quả, không thể khăng khăng cố chấp. Phật nói, tất cả tùy duyên”.

Chim lớn tựa như trầm ngâm suy nghĩ chốc lát, sau đó gật đầu, vỗ cánh, hóa thành một đường kim quang lập tức biến mất.

Có gió thổi qua, góc áo cà sa khẽ phất. Đại sư đắc đạo giống như đang ở dưới gốc cây bồ đề phất hoa mỉm cười cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt, chăm chú nhìn những kẻ vây quanh đang không hiểu sự tình, nét mặt trang nghiêm: “Hai vị thí chủ, mời bần tăng uống chén rượu hoa[3] trấn an tinh thần đi chứ!”.

Tôi và Dạ Mặc: “…”.

(2)

Đến Phong Nguyệt lâu bàn chuyện phong nguyệt, bà chủ ở đây thường được gọi là tú bà, các cô nương ở đây thường bán thân chứ không bán nghệ.

Đêm nay, tú bà và các cô nương có vẻ đã bị một chút kích thích tinh thần, cho nên biểu cảm trên mặt đều có ít nhiều méo mó.

Có một vị thiếu gia công tử hào phóng vung tay bao lấy toàn bộ nơi này, tất nhiên là một chuyện vô cùng đáng mừng. Thế nhưng, nếu như người bạn đi cùng anh ta là một tiểu thư trẻ trung xinh đẹp và một hòa thượng bụng phệ, hơn nữa tiểu thư và hòa thượng kia vừa ôm ấp kỹ nữ vừa ăn uống no say, xem ra còn điên cuồng thỏa thuê hơn cả vị công tử đó, thì chỉ sợ rằng sẽ là một thách thức không nhỏ đối với khả năng chịu đựng của toàn bộ con người làm việc trong thanh lâu này.

Có điều cũng may, việc mà mọi người ở đây được tập luyện vô cùng chuyên nghiệp chính là vững vàng trước mọi tình huống, hầu hạ cho các vị khách được thoải mái dễ chịu nhất có thể.

Đại hòa thượng mặc áo nhà sư, đeo tràng hạt, đầu cạo trọc, tự xưng pháp hiệu Vô Si.

Có thể dùng một câu nói tóm gọn cuộc đời của vị đệ tử Phật môn này: Việc người xuất gia nên làm thì chưa bao giờ làm, việc không nên làm thì đều làm cả.

Cuộc đời nho nhỏ của hắn từ trước đến nay đều là ăn uống chơi gái đánh bạc không gì không giỏi, khiến cho dáng vẻ nho nhỏ kia cũng trở nên bóng bẩy đẫy đà, mập mạp đáng yêu. Cho nên tôi và Dạ Mặc thường thân thiết gọi hắn là “tên mập chết tiệt”, đôi khi sẽ càng thêm thân thiết mà gọi “tên mập chết tiệt vô sỉ”.

Từ khi con lừa ngốc nghếch này tình cờ có duyên gặp mặt chúng tôi mấy lần vào năm trăm năm trước, thì thường xuyên xuất quỷ nhập thần xung quanh chúng tôi, bất cứ lúc nào chúng tôi cũng có thể nhìn thấy dáng người hèn mọn tròn vo kia của hắn. Hơn nữa, lần nào hắn cũng đến không hình, đi không bóng, ăn no uống say, chơi đùa thỏa thích xong thì lập tức nhấc chân rời đi, chưa bao giờ trả tiền.

Thật ra, tôi nhớ rằng Vô Si mà tôi nhìn thấy lần đầu tiên không phải là hình dạng như thế này.

Lúc ấy tên hắn không phải là Vô Si, vóc dáng gầy gầy cao cao, không hề béo chút nào, mắt sắc mày thanh, môi hồng răng trắng, trông rất dễ coi. Hơn nữa, bộ dáng đứng đắn lúc nào cũng tuân thủ nghiêm ngặt thanh quy giới luật, là một tiểu hòa thượng cấm dục điềm đạm theo đúng tiêu chuẩn.

Không ngờ lần sau gặp lại, tiểu hòa thượng không tranh với đời lại biến thành một hộ pháp sống trảm yêu trừ ma. Lần sau nữa gặp, thì biến thành tên mập chết tiệt thay đổi hoàn toàn như ngày hôm nay.

Cho nên mới nói, năm tháng là con dao mổ lợn khi thì không đáng tin, lúc lại không chặt chẽ, không ai biết một dao chém xuống sẽ mổ ra con lợn như thế nào…

Nghĩ đến đây, tôi bỗng nhiên có chút xúc động không hiểu tại sao, đứng lên đi tới bên cạnh hòa thượng, nắm lấy mấy tầng thịt dưới cằm hắn: “Tên Mập, nói thật đi, ngươi đã làm gì tiểu cô nương người chim kia rồi?”.

 

Chú thích:

[1] Nguyên văn là “Đề Hồ Quán Đính”, dùng trong Phật pháp thể hiện sự giác ngộ trí tuệ và hấp thụ tinh hoa một cách triệt để.

[2] Cây đã tu luyện lâu năm thành tinh.

[3] Uống rượu có kỹ nữ hầu hạ.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp