KÍNH - PHÁ QUÂN (THƯƠNG NGUYỆT)

Chương 07: Kính - Phá Quân

trước
tiếp

Làm sao có thể không bị thương? Trong trận hỗn chiến một chọi trăm như thế, sao có thể không bị thương?

Chỉ vì để sư phụ không phải bận tâm, sau nhiều năm gặp lại, lời đầu tiên y thốt ra lại là lời nói dối.

“Cả hai người này ta không thể không quản!” Nghe những tiếng kêu gào đằng đằng sát khí của linh điểu, trong mắt Không Tang nữ Kiếm Thánh chỉ ánh lên vẻ lạnh lùng, bình tĩnh. Một tay vẫn giữ tư thế chỉ xuống đất, tay phải lại bất ngờ giơ lên, vẽ thành một đường cung ánh sáng, bầy linh điểu đó hoảng hốt kêu gào, nhao nhao lùi lại. “Đây là Vân Hoán, đệ tử của ta! Môn hạ Kiếm Thánh, sao có thể để các ngươi làm xằng!”

“Môn hạ Kiếm Thánh?” Bầy ma vật ngớ ra, đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác.

Con linh điểu đầu đàn đó hiển nhiên cũng không nghĩ đến giữa hai người có mối quan hệ như thế, nhất thời không biết nói gì, kiềm chế dục vọng giết chóc bị kích hoạt bởi huyết chú, cẩn thận quan sát thanh niên toàn thân đầy máu bên cạnh Kiếm Thánh: Cao lớn, lão luyện, dáng vóc nhanh nhẹn mãnh mẽ, mái tóc sáng màu buộc chặt phía sau, bộ quân phục hai màu đen bạc thấm đẫm máu, vẫn hiên ngang đứng thẳng người.

Nhìn lại một lượt, linh điểu vỗ cánh một cái nhưng không gây tiếng động. Đó là động tác đặc trưng khi nó cảm thấy áp lực. Bởi vì nó đã nhận ra: người thanh niên cầm kiếm đứng cạnh sư phụ này, tư thế nhìn như tùy tiện ấy lại là sự phối hợp với cước bộ đúc ra từ quá trình huấn luyện lâu năm: tư thế hai tay phòng thủ, công thủ gắn kết gần như hoàn mĩ, thậm chí sự điều chỉnh độ dài Quang Kiếm, sự dự trữ sức mạnh cơ bắp bên dưới chiến bào, đều được phân phối thích đáng. Tư thế này, bất kể địch thủ từ góc độ nào đột ngột phát động công kích, đều có thể lập tức bị chém chết dưới Quang Kiếm!

Huyết chú ban nãy thúc giục nó lãnh đạo tất cả đồng loại tấn công tập kích lữ nhân đến từ sa mạc này, nhưng sau một đợt tấn công ban đầu bất chấp tất cả, kẻ làm thủ lĩnh như nó mới thấy rõ lữ nhân trước mắt, thoáng ngạc nhiên thở ra một hơi lạnh.

Mái tóc sáng màu, khác biệt thấy rõ so với người Sa Quốc, mặc bộ quân phục hai màu bạc, đen thêu hình phi ưng, gương mặt đầy vệt máu mang một vẻ điềm tĩnh lạnh lùng tàn khốc mà chỉ kẻ sát nhân mới có. Trên sa mạc gần đó, thiếu nữ giao nhân đồng hành với y nằm trên đất, toàn thân đều bị thương, lại dường như không biết đau đến quỳ gối trước mặt y: “Chủ nhân!”

Chủ nhân? Linh điểu đột nhiên hiểu rõ tất cả: là Băng tộc! Lữ nhân xuất hiện trên sa mạc Bác Cổ Nhĩ này, là chiến sĩ quân đoàn Chinh Thiên!

“Đệ tử của bà? Hắc Hắc Hắc… Vậy là chúng tôi đã mạo muội rồi!” Song sau khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, con linh điểu đầu đàn đó nổi tràng cười sằng sặc, dừng lại một chút rồi cất tiếng chế nhạo: “Nhưng mà, thật không ngờ, phái Không Tang Kiếm Thánh lại có thể thu nhận quân nhân quân đoàn Chinh Thiên thuộc Băng Tộc!”

“Kiếm Thánh” và “quân đoàn Chinh Thiên”, hai từ đó là biểu tượng đại diện cho hai lực lượng khác nhau trong ngoài lục địa mà bất luận loài sinh linh nào trên Vân Hoang cũng không thể dễ dàng động chãm. Bất luận là vương triều Không Tang trước đây, hay thời đế quốc Thương Lưu ngày nay, đều không thể tùy tiện mạo phạm.

Trong tiếng cười chế giễu, những đôi cánh đen đầy trời bất ngờ như gió lốc cuốn về phương xa, sa mạc lại dần dần yên tĩnh. Dường như trời quang mây tạnh, ánh dương ban mai tinh mơ trong vắt mà nhợt nhạt chiếu lên mặt người, phủ cả một vùng biển cát sau màn tắm máu. Huyết chiến một đêm, hóa ra trời đã sáng.

Tất cả đều hiện ra rõ ràng: chân cánh gẫy của ma vật, lông vũ ngổn ngang, từng mẩu nội tạng vỡ nát vung vãi khắp mọi nơi. Tương cố gắng bò đến, quỳ bên chân Vân Hoán, cũng không lo gì đến những vết thương trên thân thể bản thân, chỉ lấy bao thuốc mang bên mình ra, tìm hoàn thuốc giải độc, giúp chủ nhân băng bó những chỗ bị thương do linh điểu quào trúng. Giữa biển máu, nữ tử áo trắng lãnh đạm quay đầu nhìn thanh niên bên cạnh. Ánh mắt ấy, không biết phải lý giải thế nào!

Mây tan mặt trời hé lộ, ánh nắng mỏng manh rọi trên gương mặt cùng một vẻ mỏng manh của Mộ Yên, dường như phản xạ ra ánh hào quang nhàn nhạt. Nữ Kiếm Thánh lặng lẽ không nói gì, quan sát người đồ đệ trong bộ quân trang đế quốc Thương Lưu, khóe môi thoáng qua nụ cười như có như không.

Vân Hoán bây giờ mới nhìn rõ nét mặt của sư phụ, bất chợt ngẩn người. Gương mặt lãnh đạm như nham thạch thoáng chấn động. Tám chín năm rồi… Rời khỏi Sa Quốc đã lâu như thế, song sư phụ vẫn không thay đổi chút nào! Vẫn là dung sắc độ tam tuần, thanh tú ung dung, năm tháng qua đi, không hề để lại một chút dấu vết nào trên người nữ Kiếm Thánh. Tuy nhiên, sắc mặt Mộ Yên đã nhợt nhạt hơn xưa, giống như đóa Hồng Cức trong ánh chiều tà.

Vẻ bề ngoài không có một chút dấu vết nào là đã già đi, song không hiểu vì sao, lại để lộ ra khí tức của sự suy nhược.Vẻ bề ngoài không có một chút dấu vết nào là đã già đi, song không hiểu vì sao, lại để lộ ra khí tức của sự suy nhược.

Y đột nhiên nhớ lại, sư phụ rất hiếm khi rời khỏi Cổ Mộ hành sự, bởi vì thân thể yếu ớt nên luôn phải ngồi trên xe lăn. Nhưng vì mình, người đã ra khỏi trăm dặm ngoài Cổ Mộ! Dưới sự quan sát chăm chú lặng lẽ của Mộ Yên, thiếu tướng trẻ tuổi của đế quốc Thương Lưu chẳng hiểu vì sao đột nhiên thấy chùn chân, cũng không dám nói, chỉ dùng ngón tay nắm chắc Quang Kiếm và vạt áo. Trong khoảnh khắc ấy, chợt hận không thể xé nát bộ quân trang từng khiến bản thân y tự hào này.

“Hoán nhi!” Giọng nói quen thuộc cuối cùng đã vang lên, nhẹ nhàng gọi y: “Con đã tòng quân sao?”

“Vâng.” Dưới cái nhìn chăm chú nhẹ nhàng như thế, Vân Hoán bỗng cảm thấy một nỗi sợ kì lạ, cả trong trận huyết chiến ban nãy cũng chưa từng xuất hiện. Y có phần nóng nảy, lấy chân hất khôi lỗi ra, cúi đầu xuống đáp: “Năm năm trước đệ tử gia nhập quân đoàn Chinh Thiên, bây giờ là thiếu tướng của đế quốc.” Khi hồi đáp, y vô tri vô giác trầm giọng xuống, đấy là phản xạ theo thói quen được hình thành từ thưở ấu thơ đến nay. Không biết vì sao, trước mặt sư phụ, y luôn cảm thấy chỉ có thể ngưỡng vọng, và bản thân như hạt bụi bé nhỏ không đáng kể. Dù đứng trước mặt Vu Bành đại nhân, nguyên soái của đế quốc, y cũng chưa bao giờ cảm thấy dạng áp lực này.

“Ôi…” Mộ Yên trầm ngâm rất lâu, chỉ than một câu không rõ ý gì: “Con quả nhiên đã có tiến bộ.”

“Sư phụ!” Tuy không phải nghe một lời trách cứ, song Vân Hoán lại cảm thấy chấn động trong lòng, lập tức quỳ một gối xuống trước mặt Kiếm Thánh. “Đồ nhi đã phụ tấm lòng của sư phụ, xin sư phụ hãy trách phạt!” Khi đầu gối khuỵu lên cát vàng, Tương bên cạnh mở to mắt nhìn chủ nhân mình, thần sắc ngỡ ngàng, hiển nhiên không rõ vì sao chủ nhân là thiếu tướng Thương Lưu đế quốc lại có thể quỳ xuống trước một người Không Tang như thế.

“Trách phạt con vừa trở về đã nói dối sư phụ sao?” Mộ Yên lại mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng ấn lên vết thương sâu tận xương trên vai đồ đệ, giúp y cầm máu. “Bị thương như thế còn ngang bướng nói không sao. Cái tính ương bướng bao nhiêu năm sao chẳng tiến bộ gì thế? Mấy năm qua ở bên ngoài đánh nhau với người ta, có phải cũng sống chết như vậy không? Chưa làm việc gì xấu chứ?”

“Sư phụ!” Cảm giác rõ bàn tay quen thuộc ấy đặt trên vết thương, mát lạnh mà ấm áp, tấm lưng rộng của thiếu tướng Thương Lưu đế quốc đột nhiên hơi run run, ngón tay bấu chặt vào cát sỏi, trán gần như chạm đất, “Sư phụ, sư phụ… Tha thứ cho con, con và Tây Kinh sư huynh đã giao thủ, hơn nữa… hơn nữa con suýt tí nữa đã giết chết huynh ấy!”

“Cái gì?” Khoảnh khắc ấy, có thể cảm thấy rõ bàn tay Mộ Yên run lên, nắm lấy bả vai y. “Con nói gì? Hài tử Tây Kinh đó cuối cùng đã hết nghiện rượu sao? Nó, sao nó lại động thủ với con?”

“Con trong lúc chấp hành một nhiệm vụ, đã đụng chạm với Tây Kinh sư huynh… Thuộc hạ con đã giết chết giao nhân của huynh ấy. Chúng con không thể không giao thủ, sư phụ… Chúng con không thể tránh khỏi một mất một còn.” Thanh âm Vân Hoán trầm thấp mà hững hờ. Y chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn Mộ Yên, ánh mắt thê lương. “Băng tộc chúng con, cùng di dân Không Tang các người, vốn dĩ không thể tránh khỏi một trận huyết chiến.”

“Người Băng tộc các con? Di dân Không Tang chúng ta?” Mộ Yên nhẹ nhàng lặp lại câu nói của đệ tử một lần nữa, ngón tay đột nhiên hơi run rẩy, chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời thăm thẳm trên hoang mạc, ngỡ ngàng: “Hoán nhi, con nói rằng, Vô Sắc thành và Già Lam thành, cuối cùng đã phải khai chiến? Con trở về, chỉ muốn mang đến tin tức chiến tranh sao?”

“Chưa tới một năm, khói lửa chiến tranh sẽ được châm lên khắp Vân Hoang này.” Thiếu tướng Thương Lưu đế quốc quỳ trước mặt ân sư, giọng điệu bình tĩnh lạnh lùng. Đột nhiên y ngẩng đầu lên nhìn sư phụ, trong đôi mắt xanh băng hàn ánh lên tia nhìn sáng như tuyết. “Sư phụ, con không hề sợ hãi. Bất luận là đối chọi với Tây Kinh sư huynh cũng được, sư tỷ Bạch Anh cũng xong, con đều có thể cố gắng hết sức. Nhưng con muốn cầu xin người một việc.”

“Nhưng mà, ta lo.” Thanh âm nữ Kiếm Thánh Không Tang trống rỗng mênh mang, không đợi đệ tử nói xong đã mở miệng, dường như mỗi chữ đều kéo theo tiếng vọng xa xăm: “Ta lo. Hoán nhi, mỗi một câu con nói với ta đều khiến ta lo sợ.”

“Sư phụ, chớ nên lo lắng điều gì.” Vân Hoán nhìn bà, giọng nói lạnh cứng như nham thạch. “Có con ở đây. Cuộc chiến tranh này bất luận ai thắng ai bại, đều không thể ảnh hưởng đến người.”

“Ta chẳng hề lo lắng điều này. Ta đã sống đủ lâu rồi.” Tay Mộ Yên đặt lên bờ vai rộng mà bằng phẳng của đệ tử, ánh mắt vẫn nhìn lên bầu trời biến đổi không ngừng, giọng ngỡ ngàng: “Ta lo ba người các con cuối cùng khó tránh khỏi tự tàn sát lẫn nhau. Hoán nhi, ta dạy các con kiếm pháp, tuyệt không muốn các con sử dụng để đồng môn tương tàn.”

Vân Hoán khép hờ đôi mắt, khi mở mắt ra, nhãn cầu xanh ánh sắc hàn băng không một chút biểu cảm, thản nhiên trả lời: “Thế nhưng, sư phụ ơi, từ khi bắt đầu người đã biết điều này là không thể tránh khỏi.”

Câu hồi đáp ngắn gọn sắt lạnh như thế khiến tay Mộ Yên bỗng nhiên run lên, khóe miệng nở một nụ cười thê lương: “Đúng, thực ra lúc bắt đầu ta đã hiểu mai này sẽ như vậy… Thế nhưng, dẫu sao ta vẫn trông chờ vào may mắn: Có lẽ, trong một trăm năm này, sự bình yên vẫn tiếp tục tồn tại chăng? Ba đồ đệ của ta sẽ không có cơ hội tàn sát lẫn nhau chăng? Nhưng mà, con người không thể mãi tự lừa dối mình, chúng ta chẳng qua đều không thể trốn tránh.”

“Sư phụ, không khí chiến tranh dày đặc rồi.” Đồng tử Vân Hoán cũng từ từ tụ lại, không biết biểu lộ tình cảm gì, thanh âm lạnh lùng nghiêm nghị: “Cho nên, đồ nhi cầu xin người: trong mười năm tới, xin đừng mở cổ mộ, bất kể việc bên ngoài long trời lở đất ra sao, đều không nên mở cửa cổ mộ, đừng bận tâm đến cuộc chiến giữa Băng tộc chúng con và người Không Tang. Bằng không…”

Câu nói nghiêm trang lạnh lùng đến đây đột nhiên dừng lại, ánh mắt Vân Hoán lần nữa nhìn xuống, dường như trong chốc lát không biết phải nói tiếp thế nào.

“Bằng không?” Mộ Yên đột nhiên nở nụ cười lạnh, ngón tay chấm lên vai đồ đệ. “Hoán nhi, con thật sự đã tiến bộ. Lúc này định uy hiếp vi sư sao?”

Ngón tay đó vẫn còn cách huyệt đạo một tấc, song cánh tay Vân Hoán dường như vô lực, Quang Kiếm thẫn thờ rơi xuống đất. Y không có một chút ý định tránh né, bất luận hai tay sư phụ đặt trên đỉnh đầu y hay các yếu huyệt ở hai vai. Cảm giác những vết thương lớn nhiễm độc tố do bọn ma vật để lại đang từ từ lỡ loét, y hít một hơi, cố gắng duy trì tinh thần và ý chí, ngẩng đầu nhìn sư phụ, chầm chậm nói cho trọn câu: “Bằng không, nếu ngày khác phải rút kiếm đối đầu với người, chi bằng hôm nay xin sư phụ hãy giết chết Vân Hoán.”

“…” Nữ Kiếm Thánh Không Tang bỗng sững người, ngón tay bất thình lình dừng dại, thần sắc phức tạp nhìn đệ tử toàn thân nhung trang, nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng: “Con vẫn đang uy hiếp ta.”

“Có lẽ vậy.” Vân Hoán cảm giác trước mắt tối sầm lại từng chút từng chút một, miễn cưỡng cúi người xuống, muốn nhặt Quang Kiếm bị rơi trên đất lên, khóe môi nhợt nhạt để lộ một nụ cười nhẹ: “Dẫu sao con… chưa từng sợ hãi điều gì.”

Y cuối cùng nắm chắc Quang Kiếm vào trong tay, chữ “Hoán” tú lệ mạnh mẽ trên cán kiếm màu trắng bạc ánh lên rõ ràng trong mắt. Tay đưa ngang ra, thiếu tướng Thương Lưu đế quốc im lặng không nói hai tay dâng thanh kiếm lên, đưa đến trước mặt Kiếm Thánh Không Tang.

Sắc mặt Mộ Yên từ đầu tới giờ vẫn trắng bệch, trong mắt giờ đây thấp thoáng tia sáng như ánh tuyết. Thấy đệ tử dâng Quang Kiếm lên, bà hừ lạnh một tiếng, bàn tay phải mảnh khảnh chớp mắt từ trong tay áo đưa ra, cầm lấy thanh kiếm cho chính tay mình đúc thành. Cũng không thấy bà chuyển động cổ tay, chỉ hơi rung một cái, ánh bạch quang mạnh mẽ rạng ngời vọt ra từ chuôi kiếm.

“Tốt! Vậy thì đem trả lại ta tất cả những gì ta đã cho con.” Ánh nhìn lạnh lẽo trong đôi mắt nữ Kiếm Thánh Không Tang chợt hiện, Quang Kiếm xoay như ánh chớp, một kiếm chém thẳng xuống đỉnh đầu Vân Hoán!

“Sư phụ!” Đôi mắt xanh băng lạnh trong khoảnh khắc mở ra, nhìn người trước mặt mà không sao hiểu nổi. Ta phỏng đoán sai rồi sao? Tình thế trước mắt như vậy bởi vì ngay từ đầu đã thẳng thắn với sư phụ. Đưa ra quyết định đó là dựa trên tính tình ôn nhu của sư phụ. Làm sao người ra tay hạ sát ta được?

Thế nhưng, đúng vào lúc thốt lên tiếng kinh ngạc, Vân Hoán dùng lực đầu gối, ngửa người ra phía sau, lấy hết tốc độ lùi lại, tránh khỏi kiếm quang! Tốc độ kinh người ấy hiển nhiên không phải chớp mắt bộc phát, mà xuất phát từ trong cơ bắp vốn đã tụ “Thế”, nhờ đó mới có thể trong khoảnh khắc tránh né thành công chiêu kiếm đến bất ngờ đột xuất như vậy.

Y đã có phòng bị từ sớm.

Cùng lúc gắng sức tránh né chiêu kiếm, đầu gối phải Vân Hoán phát lực chống đỡ tư thế lùi lại của toàn thân, chân trái lại quét một vòng trên đất, hất tung cát vàng mù mịt, những mong che mắt đối phương. Trong khoảnh khắc thân thể lùi về sau, y cảm giác sự tê buốt đang lan ra khắp các vết thương. Song ngay khi hạ xuống đất, tay y đã đưa vào trước ngực, lấy ra một thanh đoản đao dài một thước đúc bằng thép tinh luyện, liên tục chém tới trước mặt ba đao, phong tỏa mọi đường tấn công có thể có của đối phương.

Tất cả chỉ diễn ra trong một tích tắc. Thế nhưng khoảnh khắc này đủ để chứng minh năng lực của thiếu tướng quân đoàn Chinh Thiên. Từng lấy hoang mạc làm chiến trường luyện tập chiến đấu kịch liệt, trong thời gian huấn luyện ở Giảng Vũ Đường, y đã đạt chiến tích toàn thắng.

Cuối cùng linh hoạt tiếp đất, thân thể đã bị chất độc gặm nhấm đến mức lảo đảo sắp gục. Y hiểu rõ nhất định phải tốc chiến tốc thắng, không thể có một chút dung tình và may mắn nào nữa. Hơi thở gấp gáp, trong sát na cầm đao quay đầu lại, Vân Hoán đột nhiên ngẩn người ra.

Qua bụi cát mịt mù, y nhìn thấy Quang Kiếm đó căn bản không hạ xuống. Quang Kiếm nắm trong tay sự phụ, kiếm quang tan biến đúng vào khoảnh khắc tiếp xúc với đầu y, giờ đây vẫn giữ nguyên góc độ đó, chưa hề hạ xuống phân nào.

Cát vàng bị khuấy tung chầm chậm rơi xuống, song những bụi cát đó lại không một hạt nào có thể rơi trên bộ y phục trắng.

“Tốt!” Mô Yên đứng cầm kiếm, nhìn quân nhân trẻ tuổi trong chớp mắt bộc phát ra tốc độ kinh người, nhanh nhẹn và mạnh mẽ, bất ngờ nở một nụ cười, gật đầu: “Hoán nhi, xem ra con đã có nhiều tiền bộ trong quân ngũ, học được không ít… tâm kế và thủ đoạn.” Đang nhẹ nhàng nói, Quang Kiếm trong tay bà đột nhiên lại lần nữa phát ra kiếm mang.

“Sư phụ…” Vân Hoán nhìn tia sáng chuyển động trong đôi mắt nữ tử, trong lòng bỗng nhói đau, ngỡ ngàng cầm đao lùi lại, miệng lẩm bẩm vô cùng khó nhọc: “Con không làm sai… Con là người Băng tộc, con nhất thiết phải chiến đấu vì đế quốc… Dân tộc con cần có đất đai… Nếu không, ví như người Không Tang chiến thắng, thì cũng sẽ tàn sát tất cả tộc nhân chúng con, giống như sáu ngàn năm trước, Tinh Tôn đế đã xem Băng tộc chúng con tương đương như tiện dân, trục xuất ra khỏi Vân Hoang…”

Tương ở bên cạnh thấy tình hình bất thường, cố gắng lê thân thể bắt đầu không còn nghe lời, muốn đến trợ giúp chủ nhân.

Vân Hoán cảm giác trong phổi có lửa thiêu đốt, trước mặt tối sầm đi từng chút, từng chút một. Y không chút do dự kéo khôi lỗi lại, chắn trước mặt, ánh mắt rã rời bình tĩnh nhìn nữ tử áo trắng trước mặt, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười khổ não: “Sai chính là người, sư phụ. Con vốn tầm thường. Nhưng vì sao… người lại trao kiếm của Không Tang Kiếm Thánh vào tay người Băng tộc?… Người dạy con phải rút kiếm vì thiên hạ chúng sinh, mà Băng tộc chúng con không phải ‘chúng sinh’ sao… Người dạy cho con tất cả những điều đó, nhưng hiện tại chẳng phải đã nuốt lời sao?…”

Gió sa mạc cuốn tới, Mộ Yên toàn thân y phục trắng phấp phới trong gió, vóc dáng mong manh như mảnh giấy trước gió. Thế nhưng nghe những lời nói xuất phát từ miệng của đứa đệ tử trọng thương sắp chết đang vùng vẫy, cầm Quang Kiếm trong tay, ánh mắt người dần lộ ra một chút bi thương và hoang mang.

Giao nhân khôi lỗi đỡ chủ nhân từ từ lùi lại, còn Vân Hoán cảm giác thân thể dần dần mất đi sức lực.

Trong khoảnh khắc nhìn tay sư phụ nắm chặt Quang Kiếm, y vô thức giơ tay lên che đỡ, nhưng ánh sáng trước mặt đột nhiên tan biến mất…

 


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp