VƯƠNG TRIỀU KIM NGỌC (PHONG LỘNG)

Chương 42: Vương Triều Kim Ngọc (Quyển 3)

trước
tiếp

Phàm là những vật được tặng cho Bạch Tuyết Lam, đương nhiên tất cả đều là hàng chất lượng cao.

Đến mê hương cũng không ngoại lệ.

Chẳng những không màu không mùi, xem ra còn không lưu lại bất luận chứng cứ nào cả.

Thuốc hết tác dụng, Tuyên Hoài Phong cũng tự nhiên tỉnh lại, không chóng mặt hay có dấu hiệu thay đổi nhiệt độ cơ thể linh tinh gì đó. Y thấy mặt trời chiếu những dải sáng trắng tinh trên cửa sổ, thầm nghĩ hôm qua ra ngoài mệt mỏi nên hôm nay tỉnh dậy hơi muộn.

Đứng lên rửa mặt.

Khi thay quần áo, bỗng nhiên phát hiện trước bụng và ngực có mấy dấu đỏ hồng.

Y không khỏi nghi ngờ.

Thoạt nhìn, dấu vết kia rất giống bị ai đó đụng chạm, hay chính là thứ mà tiểu thuyết ngoại quốc gọi là “dấu hôn”. Tuyên Hoài Phong cùng Bạch Tuyết Lam cùng trải qua việc này không chỉ một hai lần, cũng coi như có kinh nghiệm, vành tai lập tức nóng lên.

Nghĩ nghĩ một chút lại cảm thấy không đúng lắm, có thể mình quá đa nghi.

Nếu là do Bạch Tuyết Lam làm như vậy, tại sao mình lại không biết? Người khác thì y không hiểu, nhưng nếu là Bạch Tuyết Lam, một khi đã làm chuyện xấu thì không có chuyện chùn tay. Dựa theo phong cách của hắn, nếu muốn cùng mình làm chuyện phong tình thì tối qua đã sớm đá cửa xông vào.

Hắn sẽ không hành động kiểu len lút như vậy đâu.

Vì vậy, Tuyên Hoài Phong càng cảm thấy ngượng ngùng hơn, thầm nghĩ mấy nốt này chắc là do muỗi cắn, nếu không phải muỗi thì chắc là côn trùng mùa hè. Bên ngoài có rất nhiều loại hoa cỏ, còn có cả tùng và trúc, ai biết có phải do côn trùng bò vào từ cử sổ, sau đó chui vào trong chăn hay không?

Lại nhìn một chút, y phát hiện trên cánh tay cũng có một hai nốt, càng lúc càng cảm thấy giống bị côn trùng cắn.

Vừa thả lỏng tinh thần vừa thở dài.

Đứng trước gương sửa sang lại cổ áo sơ mi, giống như cảm nhận được mùi vị xấu hổ gì đó, cúi đầu, ghé sát mũi lên cổ áo, cố gắng ngửi ngửi nhưng không ngửi được mùi gì.

Tuyên Hoài Phong lắc lắc đầu.

Bản thân quá đa tâm, hơn nữa lại nghĩ tới chuyện bất chính.

Y liếc nhẹ hình ảnh của mình phản chiếu trong gương, lẩm bẩm: “Tuyên Hoài Phong, chẳng lẽ mày cũng là động vật ham mê sắc dục hay sao?”

Tự mình đưa ra nghi vấn nhưng bản thân cũng không tìm được đáp án.

Nhớ tới chuyện không vui giữa mình với Bạch Tuyết Lam hồi tối hôm qua, cuối cùng vẫn không thể an tâm, mặc quần áo, cũng nên tới phòng Bạch Tuyết Lam để hoàn thành phận sự của mình.

Vừa tới phòng lại không thấy Bạch Tuyết Lam nằm trên giường.

Tuyên Hoài Phong lắp bắp kinh hãi, nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài, nhìn thấy người hầu đang ôm một chiếc hộp lớn màu vàng đi tới, đi qua ngăn cản: “Sao tổng trưởng lại không ở trong phòng? Có biết hắn đi đâu hay không?”

Người hầu lộ vẻ mặt tươi cười: “Tôi mới từ cổng chính tới đây, làm sao biết tổng trưởng có ở trong phòng hay không? Tuyên sĩ quan, ngài thử hỏi người khác xem. Tôi đoán chắc là tổng trưởng đang ở nhà ăn.”

Tuyên Hoài Phong nghĩ cũng có thể xảy ra khả năng đó, hiện tại cũng là thời điểm dùng bữa sáng.

Đi tới nhà ăn nhưng một người cũng không thấy.

Tuyên Hoài Phong bắt đầu cảm thấy sốt ruột, không kiềm chế được tức giận, y thầm nghĩ Bạch Tuyết Lam thật là vô lý, hắn ít nhiều cũng là một vị tổng trưởng, chỉ cần một việc nhỏ không hợp ý mình đã huyên náo khắp nơi, khiến cho mọi người không được một giây phút yên ổn, quả thực rất giống một đứa trẻ lên ba.

Hai lần trước là uống rượu, phát sốt.

Hiện tại thì tốt rồi, đến thủ đoạn chơi trò mất tích cũng dùng tới!

“Loại bẫy sơ đẳng như vậy, tôi nhất quyết không mắc phải đâu!”

Đang âm thầm tức giận lại thấy Trương Nhung tới nhà ăn, vừa nghe Tuyên Hoài Phong hỏi đã nói: “Khó trách ngài không biết, hôm nay tổng trưởng dậy rất sớm, cũng không biết vì sao lại tới thư phòng một mình rồi.”

Lúc này Tuyên Hoài Phong mới biết Bạch Tuyết Lam đang ở nơi nào.

Trong lòng không khỏi xấu hổ, thì ra mình lại trách lầm hắn.

Tuyên Hoài Phong đi tới thư phòng.

Cửa phòng đang mở nên cũng không cần gõ cửa, y trực tiếp tiến vào trong, sau đó lập tức thấy cánh tay phải của Bạch Tuyết Lam được treo lên cổ bằng một dải băng trắng, hắn cúi đầu, cánh tay trái có thể tự do hoạt động đang hý hoáy trên mặt bàn.

Tuyên Hoài Phong ngắm nhìn biểu hiện của Bạch Tuyết Lam có chút vui vẻ, cơ hồ cũng không mấy để ý tới chuyện tối qua. Y cũng bình tĩnh trở lại, mở miệng: “Nghe nói hôm nay anh dậy rất sớm, anh đang là bệnh nhân mà, nên ngủ nhiều một chút. Anh đang làm gì vậy?”

Vừa bước tới bàn đã hoảng sợ.

Trên mặt bàn đặt hai chiếc hộp đã được mở ra.

Trong hộp có hai khẩu súng lục, một lớn một nhỏ, còn có năm sáu băng đạn, hai hộp bên cạnh cũng chứa rất nhiều viên đạn.

Bạch Tuyết Lam đã thấy y vào đây từ sớm, chỉ là làm bộ như không biết.

Thấy Tuyên Hoài Phong nói chuyện tự nhiên với mình, trong lòng hơi thả lỏng, chắc chuyện tối qua có thể giấu diếm được rồi.

Bạch Tuyết Lam ngẩng đầu, thấy bộ dạng giật mình của Tuyên Hoài Phong liền mỉm cười: “Uổng công cha cậu làm tổng tư lệnh, đến mấy khẩu súng này mà cậu cũng sợ sao?”

Tuyên Hoài Phong không muốn hắn xem thường mình, trấn định tinh thần, hỏi: “Lúc này mà anh còn đụng tới súng làm cái gì?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Mấy ngày nay cậu đã vất vả dạy tôi học Tiếng Anh, đương nhiên tôi cũng phải biết điều có qua có lại. Đến đây đi, tôi dạy cậu cách dùng súng.”

Hắn lắc chuông, gọi vệ binh tiến vào cầm những thứ trên bàn, đi theo phía sau hai người bọn họ.

Nhóm người tới hậu viện, Tuyên Hoài Phong không biết ba bốn tấm bia ngắm kia đã được dựng lên từ lúc nào, khu vườn trang nhã của vương phủ lớn như vậy lại biến thành bãi tập bắn súng, quả thật chẳng ra sao.

Bạch Tuyết Lam lại không hề để ý tới chuyện này, lấy khẩu súng nhỏ trong hộp ra, dùng tay trái ước lượng trọng lượng một lúc, quay sang nói với Tuyên Hoài Phong: “Cậu dùng khẩu Brown 1960 này đi, thể tích nhỏ, cất dấu trên người cũng thuận tiện. Bằng không, người thanh nhã lịch sự như cậu lại mang trên người một khẩu súng quá lớn…quả thực rất mất mỹ quan.”

Tuyên Hoài Phong nhíu mày nói: “Anh đừng có vung vẩy loạn lên như vậy, đang cầm bằng tay trái đó, không phải cánh tay phải linh hoạt thường ngày đâu, cẩn thận lại cướp cò bây giờ.”

Bạch Tuyết Lam hỏi lại: “Sao cậu biết tay trái của tôi không linh hoạt bằng tay phải?”

Hắn dùng tay trái lấy một viên đạn, nhét vào băng đạn.

Tạp, tạp.

Nhét băng đạn vào súng, lên đạn, hành động vô cùng thuần thục.

Tuy Tuyên Hoài Phong vẫn thường xuyên thấy cha mình mang súng bên người, nhưng cha y vẫn không muốn con mình tiếp xúc với chuyện quân sự quá nhiều nên cũng không cho y sử dụng súng. Bạch Tuyết Lam khoa chân múa tay một hồi đã khiến y hoa mắt, chỉ nghe thấy tiếng các bộ phận của súng “răng rắc” vài tiếng thì Bạch Tuyết Lam đã chuẩn bị xong hết mọi thứ, lập tức đứng lên, ngắm về phía bia đạn phía xa, cướp cò súng.

Đoàng!

Âm thanh cực lớn nổ lên bên tai.

Tuyên Hoài Phong chưa kịp chuẩn bị nên rất bất ngờ, bị dọa đến độ cả người phát run, vừa quay đầu đã nhìn thấy bia ngắm được đặt rất xa, tuy nhiên, y không thể thấy được viên đạn kia có trúng mục tiêu hay không.

Vệ binh nhìn thấy hiệu lệnh của Bạch Tuyết Lam, chạy tới đó xem xét rồi lại nhanh chóng trở về báo cáo: “Kỹ thuật của tổng trưởng quá cao siêu! Bách phát bách trúng, ngay giữa hồng tâm.”

Bạch Tuyết Lam mỉm cười, quay đầu hỏi Tuyên Hoài Phong: “Kỹ thuật bắn súng của tôi là học được từ một tay thiện xạ, thủ hạ của bá bá (bác trai). Sao nào, đủ tư cách làm sư phụ của cậu rồi nhỉ?”

Tuyên Hoài Phong âm thầm kinh ngạc, dường như mặt nào của Bạch Tuyết Lam cũng mạnh hơn so với những người bình thường một chút, nhưng ngoài mặt, y vẫn không muốn cho bạch Tuyết Lam tiếp tục uy phong đắc ý, cố tình thờ ơ nói: “Tôi cũng đâu phải binh sĩ trong quân đội, vì sao phải học bắn súng?”

“Cậu không muốn học sao?”

“Tôi không thích mấy thứ đánh đánh giết giết như thế.”

“Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, chẳng lẽ tôi là loại người thích đánh giết như vậy hay sao? Lần này bọn chúng dám tìm tới tôi, khó nói sau này bọn chúng sẽ không đụng tới cậu. Nếu cậu không học, khi xảy ra chuyện thì chính cậu mới là người chịu thiệt.” Bạch Tuyết Lam đến gần một bước, bả vai hai người cơ hồ chạm vào nhau, ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn y, bỗng nhiên hạ giọng: “Xem như là vì tôi đi, có được không?”

Tuyên Hoài Phong bị hắn nhìn như vậy, không hiểu sao trên mặt bỗng cảm thấy nóng vô cùng.

Tối qua đã tan rã trong không khí buồn bực, hôm nay, y không muốn phá vỡ không khí hòa bình khó khăn lắm mới có được, đem tầm mắt chuyển rời về phía chiếc bia ngắm bắn tròn tròn: “Anh có ý tốt, nếu tôi từ chối thì cũng bất lịch sự. Đã như vậy, tôi bái anh làm sư phụ là được.”

“Tốt!”

“Có điều.” Tuyên Hoài Phong ngắt lời Bạch Tuyết Lam, chậm rãi nói: “Học bắn súng không phải là chuyện nhất thời. Cánh tay của anh còn đang băng bó, không tiện cho việc dạy tôi. Như vậy đi, chờ vết thương của anh hồi phục, có thể tháo băng vải, lúc đó tôi mới tới chỗ anh học.”

Bạch Tuyết Lam cũng không cưỡng ép, cười nói: “Được, quyết định như thế.”

Sai hộ binh cất súng và đạn trở lại thư phòng, bản thân thì đưa Tuyên Hoài Phong tới phòng của mình, mỉm cười hỏi: “Biểu hiện của tôi hôm nay như thế nào? Nếu tốt thì phải thưởng cho tôi một chút mới đúng.”

Tuyên Hoài Phong không biết hắn nói biểu hiện là chỉ cái gì.

Là nói hắn rất phong độ, không so đo việc tối qua?

Hay là chuyện hắn chủ động dạy mình học cách sử dụng súng?

Hay ý của Bạch Tuyết Lam là việc sau khi nghe Tuyên Hoài Phong nói xong, hắn đồng ý tạm thời gác việc học súng, cố gắng dưỡng thương?

Tuy Tuyên Hoài Phong không rõ, nhưng cũng không nói cái gì, ít nhất y cũng không tìm được lỗi nào của Bạch Tuyết Lam trong ba sự kiện trên, nói tóm lại, cũng nên cho hắn thêm chút điểm.

Tuyên Hoài Phong nói: “Anh có thiếu thứ gì đâu, vậy tôi biết thưởng cho anh như thế nào? Đọc sách cho anh nghe một lúc đi.” Định đi lấy sách.

Bạch Tuyết Lam ngăn lại: “Gấp cái gì? Tôi nhìn cậu như thế này, chắc là từ lúc ngủ dậy tới giờ vẫn chưa ăn gì, đúng không? Cậu tưởng mình thành tiên rồi chắc. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, không thể không ăn cơm được.”

Tuyên Hoài Phong đột nhiên nhớ tới đoạn đối thoại cùng Bạch Tuyết Lam hồi tối qua, hắn lấy cơm ăn áo mặc so sánh với chuyện tình ái, trên mặt tự nhiên nóng lên.

Sợ ánh mát còn sắc bén hơn diều hâu của Bạch Tuyết Lam nhận ra chuyện gì, Tuyên Hoài Phong cố gắng che dấu: “Nếu nói như vậy, để tôi gọi người hầu dọn đồ ăn tới đây đi.”

Thong thả ra khỏi phòng, tìm người hầu, căn dặn vài câu.

Đứng trên hành lang, đợi đến khi trên mặt không còn nóng như trước mới trở về phòng.

Một lát sau, phòng bếp đưa đồ ăn sáng đến, Bạch Tuyết Lam đã sớm nếm qua một chút nhưng vẫn ngồi xuống ăn cùng Tuyên Hoài Phong.

Ăn no, lúc này Tuyên Hoài Phong mới thực hiện lời hứa khi nãy, lấy một quyển sách tiếng Anh, ngồi trên ghế, bắt đầu cẩn thận đọc một đoạn dài cho Bạch Tuyết Lam nghe.

Bạch Tuyết Lam tựa lưng lên đầu giường, ánh mắt dán trên người Tuyên Hoài Phong.

Mỗi lần liếc mắt lại nhớ tới hành vi tiểu nhân tối qua vẫn chưa bị vạch trần.

Có lẽ do mặt trời bên ngoài chiếu những tia sáng tươi đẹp xuống đây nên trong lòng người ta cũng phi thường thoải mái, nhớ tới chuyện tối qua, không biết tư vị uất ức khó chịu kia đã biến thành cảm giác ngọt ngào từ lúc nào.

Nhìn đôi môi của Tuyên Hoài Phong, đôi môi của hắn cũng trở nên nóng bỏng, tràn ngập dư âm ngọt ngào mềm mại.

Nhìn cánh tay, cần cổ trắng nõn cùng xương quai xanh hơi lộ ra dưới lớp cổ áo, trong lòng lập tức tràn đầy cảm giác kiêu ngạo, tối qua,chất dịch trắng đục đại biểu cho đàn ông của mình đã phủ kín lên những nơi đó.

Nhớ lại từng chút, khóe môi cũng không tự chủ khẽ nhếch lên.

Tuyên Hoài Phong hoàn toàn không phát hiện chuyện xấu xa đã phát sinh trên người mình, chỉ cảm thấy tâm tình của Bạch Tuyết Lam hôm nay rất tốt, khí thế của kẻ này mạnh đến kỳ lạ, giống như cả không khí cũng dễ dàng bị hắn thao túng trong lòng bàn tay, chỉ cần hắn cao hứng thì những người bên cạnh cũng sung sướng đến độ muốn bay múa, mọi sự vật liên quan cũng trở nên ôn hòa, thậm chí người bị hắn yên lặng nhìn chăm chú cũng cảm thấy ấm áp hơn hẳn.

Cảm giác ấm áp này thực sự rất kỳ quái, vừa lo lắng lại vừa an tâm, hai cảm giác đối lập cùng nhau xuất hiện.

Nói an tâm, nhưng trái tim lại lo lắng đập loạn, cái cảm giác kỳ lạ này rốt cuộc là do đâu?

Tuyên Hoài Phong vừa suy nghĩ vẩn vơ vừa đọc xong một chương.

Đóng sách lại, đứng lên nói: “Một số văn kiện trong cục cần phải viết trích dẫn, tôi làm xong sẽ trở lại đây.”

Giống như chạy trốn.

Từ hành động dâm loạn đêm đó, dục vọng tích tụ của Bạch Tuyết Lam đã miễn cưỡng vơi đi một nửa, tựa như chiếc đập lớn khẽ mở ra để dòng chảy của cơn đại hồng thủy thông suốt, không có cảnh tràn đê vỡ đập, trên mặt khôi phục vẻ bĩnh tĩnh thong dong.

Vài ngày tiếp theo cũng không tìm Tuyên Hoài Phong kiếm chuyện, ngoan ngoãn làm một ông thủ trưởng, một anh chàng bệnh nhân ngoan ngoãn.

Khi phó viện trưởng Từ lại tới kiếm tra lần nữa, Bạch Tuyết Lam lập tức đưa ra yêu cầu hủy lớp băng treo lên cổ mình đi, chỉ cần để lại vài vòng băng quanh cánh tay phải là được.

Phủ một chiếc áo khoác mỏng lên vai che khuất lớp băng vải, cánh tay hắn liền giống như không còn vấn đề nào cả.

Trở ngại vừa được gạt sang một bên, hắn lập tức bàn đến chuyện dạy cách sử dụng súng.

Bởi vì trước đó đã đồng ý nên khi vết thương của Bạch Tuyết Lam đã bình phục hơn phân nửa, Tuyên Hoài Phong và hắn bắt đầu luyện tập.

Ngày kế, thay đổi thường phục, hai người cùng nhau tới hoa viên luyện súng.

Vẫn dùng hai khẩu Brown mới tinh kia.

Nhận được mệnh lệnh của Bạch Tuyết Lam, vệ binh đặt một chiếc bàn cùng hai chiếc ghế bành dưới tàng cây đại thụ ấm áp, coi như sắp xếp một chỗ nghỉ ngơi.

Bạch Tuyết Lam cùng Tuyên Hoài Phong mỗi người ngồi trên một chiếc ghế bành, chiếc hộp đầy đạn đặt trên bàn, chung quanh là sáu bảy băng đạn. Ánh sáng theo những khe hở trên tàng cây chiếu xuống phản xạ lại sắc bạc trên tay cầm của hai khẩu Brown, giống như một bữa tiệc ánh sáng của những khẩu súng lục.

Bạch Tuyết Lam nói: “Đầu tiên, tôi dạy cậu cách nạp đạn.”

Nhấc nhẹ tay, thả đạn lên mặt bàn, không ít viên lăn xuống mặt đất. Bạch Tuyết Lam cũng không để ý, hai tay cầm lấy một băng đạn, ngón tay linh hoạt nhặt lấy những viên đại rải rác trên mặt bàn, nhanh nhẹn lắp vào băng đạn tựa như biểu diễn một màn ảo thuật đẹp mắt. Một lúc sau, hắn tươi cười, đưa băng đạn tới trước mặt Tuyên Hoài Phong.

Tuyên Hoài Phong nhận lấy, nặng trịch, cư nhiên cả hai băng đạn đều đã được nạp đầy, trong lòng âm thầm sợ hãi.

Nhưng y thật sự không muốn nói một câu khen ngợi nào với Bạch Tuyết Lam, ánh mắt mang vài phần tiếu ý liếc hắn một cái, trả hai băng đạn lại cho hắn, nói: “Anh hạ mã uy với tôi có đúng không. Trước kia, lúc xem cha tôi dùng súng cũng không thấy giống ảo thuật như lúc này, lần nào ông ấy cũng nhét vào từng viên từng viên một.”

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Chẳng lẽ tôi không nhét từng viên hay sao?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Mỗi lần ông ấy chỉ nạp một băng đạn, anh một lần nạp tới hai cái, sao giống nhau được?”

Bạch Tuyết Lam cười nói: “Tôi hiểu, cậu đang khen tôi gián tiếp đây mà, nói tôi lợi hại hơn cả cha cậu, đúng không? Cảm ơn nha, chỉ cần nghe những lời khen ngợi này, tôi càng muốn tận tâm tận sức làm tròn trách nhiệm thầy dạy súng cho cậu. Đến đây, tôi dạy qua một lượt đã. Đầu tiên, nạp một băng trước, cậu cầm đạn đặt ở đây, không cần dùng nhiều lực, nhẹ nhàng hướng lên trên, nhét vào một chút.”

Tuyên Hoài Phong thử học theo động tác của hắn, làm cách nào cũng không nhét vào nổi, nhíu mày nói: “Kỳ quái, chẳng lẽ bên trong bị kẹt cái gì sao?”

Đưa băng đạn tới trước mắt, sau đó cẩn thận nhìn vào bên trong.

Bạch Tuyết Lam thích nhất bộ dạng đáng yêu này của y, nhịn không được liền đứng lên đi đến bên cạnh y, cúi người, cầm lấy tay y: “Lúc vừa bắt đầu sẽ khó tìm thấy vị trí, đến khi thuần thục rồi thì mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản. Cậu thử cảm nhận lại vị trí xem, sau đó tiếp tục làm.”

Bàn tay đặt lên bàn tay của Tuyên Hoài Phong, cầm một viên đạn, dạy y cách sờ kim chúc bên ngoài băng đạn.

“Ngón trỏ vuốt ở đây, cầm chắc, ngón cái dùng lực một chút.” Vừa nói vừa dùng đàu ngón tay khẽ vuốt lên ngón cái của Tuyên Hoài Phong, hơi dùng lực.

Chỉ nghe một tiếng ‘cạch’ rất nhẹ.

“Xem đi, vào rồi này.” Bạch Tuyết Lam cười khẽ.

Tuyên Hoài Phong bị hắn nắm tay một lúc, bàn tay bỗng nóng lên, cổ tay bị Bạch Tuyết Lam đụng vào cũng cảm thấy nong nóng, nói chung, toàn thân không chỗ nào không cảm thấy nóng.

Ngày tháng năm, mặt trời lại rực rỡ như thời gian tháng bảy tháng tám, cho dù không phơi nắng cũng khiến cho người ta đỏ mặt tim đập nhanh một trận.

Tuyên Hoài Phong nhẹ nhàng rút tay khỏi cái nắm tay của Bạch Tuyết Lam, ngượng ngùng: “Hiểu rồi, tôi tự mình thử xem.”

Cúi đầu, tiến hành các bước rất bài bản.

Mỗi khi làm việc gì, y luôn lộ vẻ chăm chú khiến người ta vô cùng yêu thích. Lần đầu tiên đụng tới súng, vốn định sao cũng được, nhưng vừa thử lắp thành công một viên nên hiện tại y đã bắt đầu hứng thú.

Học theo thao tác của Bạch Tuyết Lam, đầu ngón tay cẩn thận vuốt chốt bên ngoài của băng đạn, cẩn thận cảm nhận hình dáng của băng đạn, cầm một viên đạn, hai ngón tay nhẹ nhàng cọ sát.

Không tồi lắm, thử đẩy đầu ngón tay đã thấy viên đạn đi vào.

Bạch Tuyết Lam không khỏi hô lên một tiếng “tốt”.

Tuyên Hoài Phong ngẩng đầu mỉm cười với hắn.

Trong giây lát, ánh mắt của y tựa như viên dạ minh châu lóe sáng trong bóng đêm, khiến Bạch Tuyết Lam bỗng nhiên choáng váng, mê mẩn.

Hắn nhất thời bất động, chỉ ngây ngốc thưởng thức.

Tuyên Hoài Phong cúi đầu, tiếp tục đùa nghịch thú vui mình vừa học được, hứng thú nổi lên, y tiếp tục cầm từng viên từng viên đạn lên. Hoa viên yên tĩnh, âm thanh nhỏ nhẹ hòa quyện vào làn gió, tiếng chốt đạn lạch cạch liên tục vang lên.

Lắp xong một băng đạn, Tuyên Hoài Phong đưa cho Bạch Tuyết Lam xem: “Như vậy được chưa?”

Bạch Tuyết Lam cầm lấy, xem xét một hồi, cảm thán: “ Cậu thật sự rất có tài năng.”

Không ngờ Tuyên Hoài Phong lại nói: “Anh khen vô căn cứ như vậy, tôi không chịu nổi đâu. Mặc dù tôi không quen dùng súng, nhưng ít nhất tôi cũng biết nạp đạn là việc cơ bản mà người dùng súng phải biết, huống chi thao tác của tôi vụng về như vậy, làm sao có thể nói là tài năng được? Chắc anh nhận phải một tên đồ đệ ngốc nghếch rồi.”

Bạch Tuyết Lam cười khổ: “Mắng cậu không được mà khen cậu cũng không được hay sao?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Mắng hay khen cũng được, nhưng phải dựa trên thực tế mà nói, không cần nói những lời bậy bạ, vô duyên vô cớ như vậy.”

Bạch Tuyết Lam nhìn vẻ mặt nghiêm túc của y, vừa yêu lại vừa ghét, làm bộ khoa trương, giơ tay đầu hàng: “Quên đi, quên đi, tôi không dám thảo luận vấn đề này với cậu. Nhiệm vụ hôm nay là học cách dùng súng, đừng quên việc chính chứ.”

Yêu cầu Tuyên Hoài Phong lại nạp đầy một băng đạn, cầm khẩu Brown 1960, hướng dẫn Tuyên Hoài Phong đứng đối diện với bia ngắm.

Bởi vì hôm nay là buổi học đầu tiên, sợ đặt bia ngắm quá xa sẽ khó khăn, hắn kêu vệ binh lùi khoảng cách chỉ còn một nửa.

“Nhìn động tác của tôi đây, cần phải tra băng đạn vào súng như thế này, cái này gọi là tra băng đạn. Tiếp theo là kéo chốt, bước này cần phải dùng sức một chút, gọi là lên đạn. Tôi làm thử một lần cho cậu xem.”

Mỗi lần Bạch Tuyết Lam làm một thao tác, âm thanh chuyển động của các bộ phận trong khẩu súng lại vang lên.

Lạch cạch, lạch cạch.

Hắn làm xong, sau đó tháo băng đạn ra, đem cả súng lẫn băng đạn đưa cho Tuyên Hoài Phong.

Tuyên Hoài Phong đứng đối diện với hắn, cầm khẩu Brown, ‘tạp’ một tiếng, chỉ làm một lần duy nhất lại có thể dễ dàng tra băng đạn thành công. Tuyên Hoài Phong vô cùng hứng khởi, cúi đầu kéo chốt an toàn.

Vừa nghe thấy “đoàng” một tiếng vang lên, một trần gió xẹt qua tai, Bạch Tuyết Lam lập tức ôm lấy y, vừa tức vừa than thở: “Tổ tông của tôi ơi, có ai liều mạng như cậu không hả?”

Vừa nói vừa nhanh chóng đoạt lại khẩu súng trong tay y.

Tuyên Hoài Phong ngạc nhiên: “Làm sao vậy?”

Bạch Tuyết Lam dở khóc dở cười hỏi lại: “Cậu còn dám hỏi tại sao? Đúng là chưa cầm súng bao giờ mà.” lập tức học theo động tác vừa nãy của Tuyên Hoài Phong, làm lại một lần cho y xem.

Tuyên Hoài Phong nhìn thấy như vậy mới biết vừa nãy mình cầm ngược, đem khẩu súng tự nhắm về phía mình, bật cười nói: “Quả nhiên, tôi nghe nói thường xuyên có người dùng súng tự khiến mình bị thương, đang thắc mắc tại sao lại có thể tự làm mình bị thương được, thì ra thật sự có chuyện này. Lần này tôi sẽ chú ý, anh cho tôi thử lại một lần nha.”

Bạch Tuyết Lam lắc đầu: “Không được, như vậy rất nguy hiểm. Tôi cần phải dùng phương pháp an toàn hơn để dạy cậu.”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Phương pháp an toàn như thế nào?”

Bạch Tuyết Lam mỉm cười: “Như vậy có được không?”

Đi tới phía sau Tuyên Hoài Phong, hai tay kéo y tới phía trước, sau đó nắm lấy đôi tay của y: “Nắm tay như thế này để dạy cậu, tôi sẽ yên tâm một chút. Ít nhất cũng không khiến cậu tự bắn mình bị thương, biến thành oan hồn.”

Tuyên Hoài Phong bị hắn ôm từ phía sau, lưng dán lên lồng ngực cường tráng, bỗng nhiên cảm thấy nóng như bị bỏng. Mỗi một câu Bạch Tuyết Lam thốt ra, mỗi khi hắn cười, lồng ngực kia lại khẽ rung động khiến toàn cơ thể Tuyên Hoài Phong cũng chấn động theo.

Loại chấn động này tựa như chuồn chuồn đậu trên đầu ngọn cỏ, nhẹ nhàng mà đa tình.

Tuyên Hoài Phong kiềm không nổi cảm giác rung động trong lòng, lý trí muốn thoát khỏi vòng tay của Bạch Tuyết Lam, nhưng cảm giác ngượng ngùng vô cớ bỗng nhiên tràn lên từ đáy lòng, làn sương mù dày đặc kia bao phủ toàn bộ những tia lý trí còn sót lại.

Y nhận thấy ánh mắt của mọi người đang chăm chú nhìn lại đây, nếu đột nhiên dãy dụa, vậy chẳng phải sẽ để lộ sơ hở hay sao? Càng chứng thực giữa mình và Bạch Tuyết Lam có quan hệ mờ ám gì đó?

Lại nghĩ tiếp, cây ngay không sợ chết đứng, cứ quang minh chính đại học dùng súng là được, cần gì phải nhăn nhó khiến người ta nghĩ bậy nghĩ bạ.

Tự lấy lại tinh thần, đứng thẳng người, mặc cho Bạch Tuyết Lam dán chặt phía sau mình, dùng ngữ điệu đứng đắn nói: “Được rồi, anh dạy cẩn thận một chút.”

Bạch Tuyết Lam thấy y ngoan ngoãn nghe lời như vậy lại cảm thấy vượt xa dự kiến, nhìn cần cổ duyên dáng như thiên nga, chỉ tiếc không thể cắn mạnh lên đó một ngụm, cố gắng chịu đựng, nói: “Đương nhiên rồi.”

Ánh mắt lướt qua vai trái của Tuyên Hoài Phong, đặt tay mình lên đôi tay Tuyên Hoài Phong, thuần thục dạy y nên tra băng đạn, lên đạn như thế nào.

Trong lòng, trong mắt hắn chỉ còn hơi thở nam tính của Tuyên Hoài Phong, cần cổ đáng yêu gần ngay bên miệng, còn có mười ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc kia nữa.

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười khẽ của Tuyên Hoài Phong: “Cuối cùng cũng hiểu, anh buông tay ra để tôi làm thử xem.”

Bạch Tuyết Lam ngàn vạn lần không muốn buông tay, nhưng hắn hiểu được, nếu quá cứng rắn sẽ dẫn đến thất bại, đành phải âm thầm thở dài một hơi, dặn dò: “Cẩn thận một chút, bị đạn bắn trúng không phải là trò đùa đâu.”

Buông eo Tuyên Hoài Phong ra, miễn cưỡng lui về phía sau một bước, đứng ở bên phải Tuyên Hoài Phong, hai tay khoanh trước ngực, nghiêm túc quan sát.

Tuyên Hoài Phong thực sự rất thông minh, “lạch cạch” hai tiếng đã có thể tra băng đạn, lên đạn.

Làm được hai việc này đối với người mới học mà nói đã là vô cùng xuất sắc, Bạch Tuyết Lam đang muốn trầm trồ khen ngợi, Tuyên Hoài Phong lại cảm giác động tác vừa rồi không được lưu loát, tháo băng đạn, lập đi lập lại việc tra băng đạn và nạp đạn tới hai ba lần.

Động tác của y so với lúc trước lưu loát vô cùng, bộ dạng như đã sử dụng súng rất nhiều lần, điều này khiến Bạch Tuyết Lam vô cùng sửng sốt.

Tuyên Hoài Phong tiếp thu kinh nghiệm khá nhanh, không dám hướng nòng súng về phía người khác, cũng không dám hướng về phía mình, y cố gắng hướng nòng súng xuống đất, quay đầu lại hỏi: “Như vậy đã được chưa?”

Bạch Tuyết Lam cười nói: “Đâu chỉ dừng lại ở chữ được?  Tôi là thầy giỏi, đương nhiên học trò của tôi cũng xuất sắc. Bây giờ, để xem cậu bắn súng chính xác tới mức nào.”

Kêu Tuyên Hoài Phong đưa khẩu súng cho mình, vừa nói vừa hành động: “Bả vai nâng lên ngang bằng, bắn súng không chỉ dùng tới mắt, quan trọng nhất là cảm giác, ngắm chuẩn thì lập tức cướp cò.”

Từ cuối cùng ra khỏi miệng, ngón tay kéo lại.

“Phanh” một tiếng, đạn bắn ra khỏi nòng súng.

Bia ngắm không đặt xa như lần trước, không cần vệ binh phải vất vả chạy tới xem, hai người đều nhìn thấy trên tấm bia có một lỗ nhỏ.

Bạch Tuyết Lam cười tự nhiên, nghiêng mặt nhìn về phía này: “Nhớ kỹ, khi bắn súng sẽ có lực phản lại. Có điều, khẩu Brown này nhỏ, coi như phù hợp, cậu cẩn thận một chút.”

Nói xong liền đi tới phía sau Tuyên Hoài Phong, lại dùng tư thế vừa nãy ôm Hoài Phong từ phía sau, nói: “Cậu vừa mới bắt đầu, không cần học tôi cầm súng bằng một tay, hai tay nắm chặt súng mới được cướp cò.”

Để Tuyên Hoài Phong cầm súng, dùng đôi tay của mình bọc lấy hai bàn tay mềm mại trắng nõn, bả vai hơi nâng lên, nòng súng chỉ vào hồng tâm, hỏi: “Ngắm chuẩn chưa?”

Vành tai của Tuyên Hoài Phong bị hơi thở nóng bỏng phả lên nên có chút run rẩy, trái tim hoảng hốt, sợ bị Bạch Tuyết Lam nghe thấy tim mình đập loạn nhịp, y lúng túng gật đầu.

Bạch Tuyết Lam cũng sớm mê mẩn, chỉ là đang cố gắng giữ chặt chiếc mặt nạ, ‘ừ’ một tiếng, đưa ngón tay của Tuyên Hoài Phong bóp chặt cò súng.

“Đoàng!”

Một viên đạn bắn ra, lực phản hồi khiến cơ thể Tuyên Hoài Phong lui về phía sau, giống như y cố ý ngả người vào trong lòng Bạch Tuyết Lam vậy.

Da thịt cách lớp quần áo mạnh mẽ va chạm, cả hai người đều tuôn một thân mồ hôi.

Không khỏi yên lặng.

Tên vệ binh gác hành lang bên kia thực sự không thông minh chút nào, thấy hai vị cấp trên bắn một phát đạn nhưng không nói lời nào, nghĩ rằng bọn họ không thấy đạn trúng vào vòng điểm nào trên tấm bia nên chủ động xum xoe làm tên sai vặt, vất vả chạy tới nhìn, sau đó chạy trở về, vẻ mặt hoang mang nói với Bạch Tuyết Lam: “Báo cáo tổng trưởng, trên bia không có dấu vết mới.”

Dĩ nhiên là bắn trượt bia rồi.

Tuyên Hoài Phong vốn không biết làm sao, lúc này lại càng không thể nặn ra một nụ cười, quay đầu nói với Bạch Tuyết Lam: “Làm phiền, anh để tôi tự mình bắn một phát đi, nói không chừng còn có thể bắn trúng mục tiêu.”

Bạch Tuyết Lam cảm thấy vô cùng mất mặt, cũng thấy buồn cười, đành phải buông Tuyên Hoài Phong ra: “Đừng trách tôi, đây cũng là lần đầu tiên tôi dạy người ta mà, kiểu gì chẳng mắc phải một chút sai lầm.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Cũng đúng.”

Nói xong, lập tức lấy lại bình tĩnh, hai tay nắm súng, nâng vai, chậm rãi chuyển nòng súng, hơi dừng lại một chút, sau đó lập tức bóp cò súng.

Bạch Tuyết Lam chờ tiếng súng chấm dứt mới đi tới nhìn dấu vết mới trên tấm bia, khi nhìn rõ ràng, hắn hoàn toàn ngẩn người.

Tuyên Hoài Phong cũng thấy rõ ràng, chỉ là không dám tin tưởng, tự mình đi tới cạnh bia ngắm, sờ sờ lỗ hổng mình vừa bắn lên đó, quay lại hỏi Bạch Tuyết Lam: “Tôi không hiểu ngôn ngữ chuyên môn cho lắm, nhưng cái này người ta gọi là vòng chín điểm đúng không?”

Bạch Tuyết Lam gật đầu, kiềm không được liền hỏi: “Vừa rồi cậu bắn như thế nào?”

Trong giọng nói có pha chút khó tin.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp