VƯƠNG TRIỀU KIM NGỌC (PHONG LỘNG)

Chương 35: Vương Triều Kim Ngọc (Quyển 3)

trước
tiếp

Trở lại phòng, Tuyên Hoài Phong ngồi thất thần bên chiếc đèn bàn một hồi lâu.

Bạch Tuyết Lam từ bi cho y nghỉ phép, ngày mai có thể đi gặp Kỳ Tuấn vốn là chuyện tốt.

Sự tình thoạt nhìn vô cùng viên mãn lại bị cảm giác quái dị trong lòng quấy phá.

Tuyên Hoài Phong có trăm ngàn tâm sự cũng không biết nên làm như thế nào.

Tình yêu mà y theo đuổi đương nhiên là Lâm Kỳ Tuấn, đó là do y cam tâm tình nguyện, chính mình lựa chọn. Mấy năm nay, hai người vẫn âm thầm yêu thương, trao chọn tình cảm chân thành cho đối phương.

Bạch Tuyết Lam không thể so sánh được.

Cho dù Bạch Tuyết Lam có chọn mình, có được mình thì cũng là do dùng thủ đoạn bỉ ổi như bọn trộm cướp.

Trên đời này, nếu có người yêu thích kẻ đã chiếm đoạt thân thể của mình thì người đó cũng bị người ta khinh thường.

Cho dù trong tiểu thuyết cũng viết lên những nhân vật như vậy, nhưng đó thường là những người phụ nữ yếu đuối, trong sạch bị đàn ông đoạt đi, không có lối thoát nên chỉ có thể chịu đựng vì lợi ích trước mắt.

Chẳng lẽ mình chính là loại người vô dụng như vậy?

Nếu không phải kẻ vô dụng, tại sao mình lại không thể kiên định, luôn luôn giữ vững tình cảm đối với Kỳ Tuấn?

Tại sao khi đứng dưới ô cửa sổ, nghe được giọng hát của Bạch Tuyết Lam lại cảm thấy khó chịu?

Chẳng lẽ tình yêu mà mình đã lựa chọn lại không thể qua nổi cuộc khảo nghiệm này?

Càng nghĩ, Tuyên Hoài Phong càng nhíu chặt đôi mày thanh tú.

Cho tới khi nhìn lên đồng hồ thì trời đã tối, nghĩ rằng ngày mai còn có cuộc hẹn, không thể đến muộn nên đành phải lên giường nằm.

Nhưng nằm cũng không thể ngủ, đầu dựa lên gối, cho dù đã cố gắng ép bản thân chìm vào giấc ngủ, lăn qua lộn lại một lúc lâu, cuối cùng vẫn tới nửa đêm mới có thể miễn cưỡng nhắm mắt.

Ngày hôm sau, tiếng đi lại, trò chuyện ầm ĩ của đám người hầu từ bên ngoài truyền tới tai, Tuyên Hoài Phong mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Vừa nhìn ra ngoài cửa sổ đã thấy mặt trời sáng lóa, không biết đã là giờ nào.

Tuyên Hoài Phong bỗng nhiên biến sắc, kêu lên một tiếng: “Nguy rồi.”

Nhanh chóng bật dậy khỏi giường, nhìn đồng hồ, lúc này đã chỉ gần mười một rưỡi.

Y hẹn Kỳ Tuấn cùng ăn cơm, ước chừng mười hai giờ sẽ gặp mặt, hiện tại chỉ còn nửa tiếng.

Tuyên Hoài Phong thầm mắng chính mình tối qua miên man suy nghĩ, hơn nữa không nên uống một tách trà đậm trước khi đi ngủ khiến cho mọi chuyện rối tung như hiện tại. Nhanh chóng mở cửa sai người mời lái xe chuẩn bị trước, sau đó vội vàng vào phòng thay một bộ áo dài màu lam.

Mở ngăn kéo, lấy ra một xấp tiền ngay ngắn hơn mười tờ, đó là số tiền Bạch Tuyết Lam dự phòng đưa cho Tuyên Hoài Phong để thưởng cho người khác.

Tuyên Hoài Phong đi gặp Lâm Kỳ Tuấn, vô cùng ngại dùng tới tiền của Bạch Tuyết Lam, lập tức lấy hai trăm đồng tiền lương của mình cất vào túi, nhanh chóng tới cổng chính của dinh thự.

Khi tới cổng lại vừa vặn bắt gặp một chiếc xe hơi từ bên ngoài tiến vào, đậu trước cổng dinh thự.

Cửa xe vừa mở ra, phó viện trưởng Từ cùng trợ lý của ông  bước xuống.

Tuyên Hoài Phong vừa nhìn thấy hai người bọn họ đã cảm thấy kỳ quái, không khỏi bước xuống bậc thang nghênh đón: “Không phải hôm qua mới kiểm tra định kỳ hay sao?  Sao hôm nay lại tới nữa?”

Phó viện trưởng Từ lộ vẻ mặt kinh ngạc nhìn y: “Tôi nhận được điện thoại của Tôn sĩ quan, hắn nói là từ buổi sáng hôm nay, tổng trưởng không ngừng sốt cao nên muốn tôi lập tức tới đây. Tuyên sĩ quan, chẳng lẽ ngài không biết chuyện này?”

Tuyên Hoài Phong ngạc nhiên.

Lúc này, Tôn sĩ quan đột nhiên xuất hiện ở cổng chính, vội vàng xuống dưới bậc thang, xoa tay nói: “Cuối cùng cũng đến rồi, nhanh vào bên trong đi, chúng tôi đang chờ ngài đây!”

Phó viện trưởng Từ nhanh chóng dẫn trợ lý chạy vào.

Tôn sĩ quan cũng muốn đi theo vào, Tuyên Hoài Phong vội vàng gọi hắn lại, tiến lên một bước, hỏi: “Tổng trưởng thật sự bị bệnh? Không phải tối hôm qua vẫn còn khỏe lắm hay sao?”

Tôn sĩ quan thở dài: “Tôi cũng thấy hôm qua tổng trưởng vẫn tốt mà, không biết tại sao sáng nay lại sốt cao tới vậy, chỉ sợ vết thương có vấn đề.”

Hắn thấy Tuyên Hoài Phong im lặng không nói, lập tức giải thích: “Quản gia nói với tôi rằng hôm nay tổng trưởng cho cậu nghỉ phép, còn căn dặn tất cả mọi chuyện đều theo ý của cậu, để cậu vui vẻ một ngày. Cho nên tôi không cho phép bọn họ vì việc này mà quấy rầy cậu.”

Tuyên Hoài Phong vạn phần không tin Bạch Tuyết Lam thực sự bị bệnh.

Mấy ngày nay ở cùng hắn, một chút dấu hiệu vết thương chuyển biến xấu cũng không có, tại sao vừa đồng ý cho mình nghỉ một ngày lại lặp tức có biến?

Nói đến cùng vẫn là Bạch Tuyết Lam làm bộ mà thôi.

Tuyên Hoài Phong nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng tức giận, cảm thấy Bạch Tuyết Lam chẳng hề tiến bộ, lúc nào cũng có kế sách tiểu nhân, trước mặt một đằng, sau lưng một nẻo, chẳng quang minh lỗi lạc chút nào.

Nếu đã như vậy thì y cứ không thèm hỏi han, đi thẳng tới khách sạn Hoa Hạ cho Bạch Tuyết Lam tự mình tức tối một phen xem sao.

Tôn sĩ quan vội vã muốn đi vào, nói xong mấy câu này liền đi luôn: “Tôi phải đi vào xem bác sĩ nói như thế nào, có tin chính xác còn báo cáo cho Bạch tổng lý. Cậu cũng không cần lo lắng, thân thể tổng trưởng luôn mạnh khỏe, nếu bác sĩ đã tới đây chắc không có gì trở ngại. Có việc riêng thì cứ đi trước. Đương nhiên, có thể về sớm thì nên về.”

Vỗ lên vai Tuyên Hoài Phong hai cái, xoay người vội vàng vào trong dinh thự.

Tuyên Hoài Phong vẫn đứng im tại chỗ, tài xế đi tới xin chỉ thị: “Tuyên sĩ quan, xe đã chuẩn bị xong rồi, ngài có muốn đi luôn không?”

Tuyên Hoài Phong cắn môi dưới, gật đầu.

Tài xế liền quay lại, lái xe tới cổng chính của dinh thự, xuống xe chạy tới phía sau, mở cửa xe chờ đợi.

Tuyên Hoài Phong trừng mắt nhìn chiếc xe, nửa ngày vẫn không nhúc nhích.

Tài xế chờ một lúc vẫn không hiểu nguyên do, đành phải tới mời một lần nữa: “Tuyên sĩ quan, chẳng lẽ ngài quên thứ gì sao?”

Tuyên Hoài Phong đáp: “Nga, đúng là đã quên một số thứ. Anh đợi ở đây một lát, tôi đi vào lấy xong sẽ ra ngay.”

Xoay người trở lại dinh thự, đi theo vách tường, rẽ bảy tám lần, đứng từ xa nhìn lại đã thấy trước phòng Bạch Tuyết Lam có năm sáu người hầu đang đứng chờ, không thấy bóng dáng của Tôn sĩ quan và Từ phó viện trưởng, đại khái đều ở trong phòng.

Mi tâm Tuyên Hoài Phong lộ ra rõ rệt, bản thân cũng hiểu được, chỉ cần mình vừa tới sẽ chẳng khác nào đạp trúng cái bẫy mà Bạch Tuyết Lam đã giăng sẵn, khiến cho hắn dễ dàng nắm gọn suy nghĩ của mình, giống như mình chính là con mồi trong lòng bàn tay của hắn. Y thực sự không cam lòng.

Nhưng quay đầu bước đi, chỉ sợ tâm trạng cả ngày hôm nay sẽ lơ lửng trên không trung, càng không thể thoải mái.

Do dự một hồi, cuối cùng vẫn ra vẻ bình tĩnh, thong thả bước vào.

Đám người hầu vẫn đứng bám lên bức tường hoặc đi qua đi lại, bỗng nhiên thấy vị đại hồng nhân* của tổng trưởng thình lình xuất hiện, tất cả bọn họ đều nhanh chóng đứng thẳng, sau đó hơi cúi người chào hỏi.

(Hồng nhân: tâm phúc, người được coi trọng, ….)

“Tuyên sĩ quan, ngài đã tới?”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Tổng trưởng ra sao rồi?”

Người hầu đáp: “Nghe nói sốt không nhẹ, bác sĩ vừa mới tiến vào thôi, Tôn sĩ quan cũng ở bên trong. Ngài mau vào xem đi.”

Tuyên Hoài Phong gật đầu, nhẹ nhàng đẩy cảnh cửa lớn đang khép chặt, lặng lẽ bước vào.

Bởi vì có bệnh nhân nên không khí trong phòng vô cùng im lặng, trên chiếc bàn tròn là hộp thuốc kiểu dáng châu Âu do bác sĩ mang tới, nắp hộp mở ra, bên trong là những lọ thuốc và băng gạc được sắp xếp ngay ngắn. Phó viện trưởng Từ và trợ lý đều đứng bên cạnh giường, thân thể của hai người che khuất hơn phân nửa hình ảnh của người đang nằm trên giường.

Tôn sĩ quan khoanh tay, vẻ mặt nghiêm túc đứng chờ ở một bên.

Tuyên Hoài Phong đi tới mà không phát ra một chút tiếng động nào, Tôn sĩ quan lộ vẻ mặt không thể ngờ được, thực điềm nhiên đi tới vài bước nghênh đón Tuyên Hoài Phong, nhỏ giọng nói: “Cậu đã đến rồi? Tới đó xem một chút đi.”

Tuyên Hoài Phong vốn muốn vào tìm hiểu một chút chứ không muốn ở lâu.

Đừng nói y nghĩ xấu cho người khác, chẳng qua Bạch Tuyết Lam rất khác người.

Cho dù khi đối mặt với Bạch Tuyết Lam, hắn lại đột nhiên lộ ra bộ dạng tinh thần sáng láng ngồi dậy, ngông nghênh chế nhạo y một trận…y cũng cảm thấy chẳng có gì lạ cả.

Từ lúc học chung cho tới nay, trong đầu người này luôn có một đống ý tưởng trêu ghẹo người khác, chẳng khi nào dùng hết.

Nhưng không khí trong phòng im lặng như vậy, Tôn sĩ quan cũng đã mở miệng, nếu không tới nhìn một chút có vẻ quá vô tình. Tuyên Hoài Phong suy nghĩ một lượt, chậm rãi bước đến trước giường.

Tuyên Hoài Phong đi tới mà không phát ra một chút tiếng động nào, Tôn sĩ quan lộ vẻ mặt không thể ngờ được, thực điềm nhiên đi tới vài bước nghênh đón Tuyên Hoài Phong, nhỏ giọng nói: “Cậu đã đến rồi? Tới đó xem một chút đi.”

Tuyên Hoài Phong vốn muốn vào tìm hiểu một chút chứ không muốn ở lâu.

Đừng nói y nghĩ xấu cho người khác, chẳng qua Bạch Tuyết Lam rất khác người.

Cho dù khi đối mặt với Bạch Tuyết Lam, hắn lại đột nhiên lộ ra bộ dạng tinh thần sáng láng ngồi dậy, ngông nghênh chế nhạo y một trận…y cũng cảm thấy chẳng có gì lạ cả.

Từ lúc học chung cho tới nay, trong đầu người này luôn có một đống ý tưởng trêu ghẹo người khác, chẳng khi nào dùng hết.

Nhưng không khí trong phòng im lặng như vậy, Tôn sĩ quan cũng đã mở miệng, nếu không tới nhìn một chút có vẻ quá vô tình. Tuyên Hoài Phong suy nghĩ một lượt, chậm rãi bước đến trước giường.

Vừa cúi đầu đã thấy Bạch Tuyết Lam nằm ngửa trên giường, trên trán dán một miếng băng hạ sốt mà Tây y thường sử dụng, từ vai trở xuống đắp một tấm chăn mỏng bằng gấm.

Tuyên Hoài Phong thấy hai gò má của hắn đỏ bừng, âm thầm lắp bắp kinh hãi.

Nghĩ: “Sẽ không phải bệnh thật đó chứ? Có muốn gạt người cũng không tới mức này.”

Cuối cùng vẫn cố gắng xác định lại, vươn tay đặt lên gương mặt của Bạch Tuyết Lam để thử nhiệt, ngón tay rụt mạnh lại, đúng là nóng đến kinh người.

Tuyên Hoài Phong vừa sợ vừa cảm thấy nghi ngờ, nhanh chóng đưa đầu ngón tay thăm dò gáy của hắn, còn có làn da dưới chiếc cổ áo rộng thùng thình, tất cả đều rất nóng.

Việc này cho dù có muốn đóng kịch thế nào cũng không thể thực hiện được.

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Sao lại sốt cao tới mức này?”

Phó viện trưởng Từ nhìn sắc mặt khó chịu của y, an ủi: “Tuyên sĩ quan an tâm, thân thể tổng trưởng rất mạnh khỏe, xương cốt rắn chắc. Tôi mới tiêm cho ngài ấy một mũi thuốc hạ sốt, chờ một tiếng nữa phỏng chừng sẽ khiến nhiệt độ cơ thể giảm xuống một chút.”

Nói xong, ông kêu trợ lý của mình dọn dẹp hòm thuốc.

Tôn sĩ quan nói: “Vẫn như lần trước, phó viện trưởng Từ, xin mời ngài ở trong sương phòng cách vách một chút, chờ tới khi tình trạng của tổng trưởng ổn định rồi đi cũng không muộn.”

Phó viện trưởng Từ nói: “Đó là việc đương nhiên. Chúng tôi ở lại cũng tiện hỗ trợ.”

Tôn sĩ quan chờ trợ lý của ông thu dọn xong xuôi liền mời bọn họ tới sương phòng.

Tuyên Hoài Phong nhìn tất cả mọi người đều rời khỏi phòng, chính mình lại ngồi xuống cạnh giường.

Tuy mấy ngày nay y vẫn chăm sóc vết thương cho Bạch Tuyết Lam, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy hắn nhắm mắt mơ mơ màng màng ngủ say như vậy. Bình thường hắn đều sinh long hoạt hổ, là một người tràn đầy sinh lực, một khi đã trở nên im lặng lại khiến người ta vô cùng hoảng sợ, giống như chiếc mạng nhện treo giữa không chung bị gió thổi qua, bất kể lúc nào cũng có thể bị xé tan thành từng mảnh nhỏ.

Sau khi Tôn sĩ quan sắp xếp nơi ở cho bác sĩ,cũng không biết hắn gặp chuyện gì mà tới lúc này vẫn chưa trở về.

Trog phòng chỉ còn lại một Bạch Tuyết Lam yếu ớt đang khép chặt mi mắt, đáng thương hơn ngày thương rất nhiều. Và một Tuyên Hoài Phong đang lẳng lặng ngồi bên giường.

Không khí yên tĩnh trong phòng lúc này biến thành một loại khổ hình, tra tấn người khác.

Nhớ tới chuyện mình vừa lấy lòng tiểu nhân suy đoán tư tưởng của Bạch Tuyết Lam, quả là đáng khinh vô cùng.

Lại nhớ tiếp, càng hận bản thân tối qua đứng ngoài cửa sổ, nghe được hắn ca “Tây Thi”, đáng lẽ không nên cố chấp, mặc kệ, không thèm hỏi han tới hắn.

Biết rõ ban đêm nhiều sương, một người đang mang trên người vết thương chưa hoàn toàn khôi phục, tại sao mình có thể nhẫn tâm nhìn hắn xướng lên một khúc ca buồn bã? Chỉ sợ không khí lạnh đêm qua đã khiến hắn sốt cao tới mức này.

Cho dù là người xa lạ cũng có thể tốt bụng khuyên bảo vài câu, nói hắn đi ngủ sớm.

Bản thân mình đối xử với Bạch Tuyết Lam cũng thật sự nhẫn tâm.

Tuyên Hoài Phong lo lắng ngồi một lúc, thân thể như đang ngâm trong nước nóng, nghĩ rằng thời gian đã qua hơn nửa tiếng, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn đồng hồ, y kinh ngạc phát hiện còn chưa tới mười phút.

Y đã hiểu được một chút đạo lý, thì ra sống một ngày tựa như một năm chính là hình dung quang cảnh trước mắt.

Ngồi yên, tâm tư càng thêm hỗn loạn, thời gian trôi qua càng chậm, Tuyên Hoài Phong thực sự hận không thể tìm được việc gì để làm. Nhớ tới việc bác sĩ nói sau khi tiêm thuốc hạ sốt một thời gian thì nhiệt độ sẽ giảm xuống, vì vậy, thỉnh thoảng y lại đưa tay chạm lên hai bên má của Bạch Tuyết Lam, xem nơi này, chạm nơi kia.

Nhưng tại sao vẫn chưa thấy dấu hiệu hạ sốt?

Mỗi lần bàn tay Tuyên Hoài Phong chạm vào Bạch Tuyết Lam đều cảm thấy da thịt nơi đó sắp bị thiêu cháy.

Y cân nhắc xem có nên mời bác sĩ tới đây hay không, cầu hắn tìm biện pháp. Vừa ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thế mới biết một khoảng thời gian dài như vậy trôi qua lại chưa tới mười phút. Bác sĩ nói phải qua một tiếng, hiện tại, chưa qua một tiếng đã đi tìm người ta tới đây thì có vẻ không đúng cho lắm.

Y lại tiếp tục đắm chìm trong cảm giác chờ đợi khổ sở.

Đợi thêm một lát, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, sau đó đẩy ra.

Cửa phòng nhẹ nhàng phát thanh âm ‘chi nha’, mở ra.

Tuyên Hoài Phong tưởng Tôn sĩ quan đã trở lại, nhanh chóng đứng lên, nhìn lại, thì ra không phải hắn.

“Tuyên sĩ quan.” Một người mặc đồng phục của tài xế, tay vẫn đeo găng lái xe đang đứng trước cửa thăm dò, thấy Tuyên Hoài Phong đi tới, lui đầu lại cười cười: “Tôi chờ một lúc lâu nên muốn tới hỏi ngài một chút, hôm nay ngài có muốn ra ngoài nữa không? Nếu hiện tại chưa đi thì tôi cất xe đi trước.”

Lúc này, kim đồng hồ đã chỉ mười hai giờ. Tuyên Hoài Phong nhớ tới việc Lâm Kỳ Tuấn đang chờ mình ở nhà hàng, trong lòng rối như tơ vò, nhíu mày nói: “Ở đây…tôi còn phải ở đây xem tình huống như thế nào, xem ra không thể đi. Hôm nay anh còn bận chuyện gì khác không?”

Tài xế đáp: “Không có chuyện khác, quản gia đã căn dặn từ trước, hôm nay tôi lái xe theo chỉ định của ngài. Như vậy đi, tôi cũng không đi nơi khác mà ở trong phòng nhỏ của người hầu, nếu ngài muốn ra ngoài thì kêu tôi lại đây. Như vậy có được không?”

“Được, cứ như vậy đi.”

Tuyên Hoài Phong nói chuyện với tài xế xong, lại gọi người hầu tới:  “Làm phiền anh giúp tôi gọi một cuộc điện thoại tới khách sạn Hoa Hạ, mời Lâm Kỳ Tuấn tiên sinh tới tiếp, nói với hắn là hôm nay tôi có chút việc gấp, chỉ sợ không tới được. Hôm nào đó sẽ tới xin lỗi hắn sau.”

Người hầu trả lời một tiếng liền ra ngoài.

Tuyên Hoài Phong quay trở lại bên giường.

Vừa ngồi xuống liền nhìn thấy đôi mày kiếm của Bạch Tuyết Lam khẽ nhíu lại, y đứng lên, cúi đầu tới gần xem xét, quan tâm hỏi han: “Anh tỉnh sao?”

Bạch Tuyết Lam gật đầu ‘uhm’ một tiếng, hơi cử động cổ, sau đó chậm rãi mở mắt.

Tầm mắt lờ mờ một lát mới nhìn thẳng về phía Tuyên Hoài Phong, tựa hồ phải mất một lúc sau mới nhận ra y, nói: “Sao cậu lại ở đây? Không phải hôm nay muốn ra ngoài hay sao?”

Giọng nói có chút khàn khàn.

Tuyên Hoài Phong không trả lời, chỉ ‘a’ một tiếng, hỏi hắn: “Anh cảm thấy thế nào?”

Bạch Tuyết Lam tỉnh táo một chút mới trả lời: “So với buổi sáng thì tốt hơn nhiều, đầu cũng không đau như lúc trước.”

“Bác sĩ mới tiêm cho anh một mũi hạ sốt.”

Tuyên Hoài Phong kiểm tra thân nhiệt của hắn, hình như tốt hơn so với vừa nãy một chút, nhìn kỹ đôi mắt của Bạch Tuyết Lam, ít nhất thì đầu óc cũng tỉnh táo, lúc này tâm trạng căng thẳng mới vơi đi một nửa, lại hỏi: “Khát nước không? Có muốn uống gì hay không?”

“Xem ra hôm nay tôi được hưởng phúc.” Gương mặt của Bạch Tuyết Lam vẽ lên một nụ cười vui vẻ, thấp giọng nói: “Được rồi, làm phiền cậu lấy giúp tôi một ly nước đun sôi để nguội tới đây.”

“Hiện tại không được phép uống nước lạnh.”

Tuyên Hoài Phong vừa nói vừa đi tới chiếc bàn gỗ bên cạnh, rót một nửa cốc nước lạnh, sau đó đổ thêm nước nóng, hợp thành một cốc nước ấm, đem cốc thủy tinh đó trở về.

Bạch Tuyết Lam ngước mắt nhìn y: “Cậu đỡ tôi ngồi dậy uống đi.”

Tuyên Hoài Phong đỡ hắn ngồi dậy, lo lắng thân thể hắn không có sức lực nên ngồi xuống giường, để nửa người của hắn tựa lên người mình, nâng mặt hắn, giúp hắn uống nước.

Bạch Tuyết Lam quả nhiên rất khát, cúi đầu, “ừng ực” một ngụm đã uống hết cốc nước.

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Muốn uống thêm không?”

Bạch Tuyết Lam lắc đầu: “Cảm ơn, tôi không tham lam lắm, như vậy là đủ rồi.”

Tuyên Hoài Phong nghe hắn thuận miệng thốt lên một câu hai ý nghĩa, biết hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, ngược lại, y bắt đầu trở nên lúng ta lúng túng, lo lắng Bạch Tuyết Lam mượn cớ chế giễu mình.

Quả nhiên, cất cốc thủy tinh xong, khi ngồi trở lại giường, Bạch Tuyết Lam tiếp tục hỏi: “Không phải cậu có hẹn với Kỳ Tuấn sao? Tại sao lại không đi?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Vẫn đi, nhưng anh ấy có việc nên rời lại một chút. Tối nay tôi sẽ tới đó.”

Bạch Tuyết Lam nhìn y, bỗng nhiên tươi cười sáng lạn.

Tuyên Hoài Phong vốn thấy hắn sốt cao nên cảm thấy áy náy, nhưng hiện tại vừa nhìn thấy hắn vui vẻ như vậy, cảm giác trúng kế người khác bắt đầu quay trở lại.

“Thật sự là như vậy sao?”

“Nếu không phải như vậy, chẳng lẽ tôi phải bịa chuyện lừa anh?”

Bạch Tuyết Lam thở dài tiếc nuối: “Tôi còn tưởng là cậu không yên tâm nên mới rời cuộc hẹn với hắn lại.”

Tuyên Hoài Phong nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Tôi không yên lòng chuyện gì? Anh có hai sĩ quan phụ tá, một người xin nghỉ thì vẫn còn một người khác chăm sóc anh. Hơn nữa, có bác sĩ nào được dinh thự Bạch gia mời mà dám không đến?”

Đang nói, tiếng gõ cửa vang lên.

Gã người hầu vừa rồi bước vào phòng, cung kính khom người với Bạch Tuyết Lam trước, sau đó mới quay sang trả lời Tuyên Hoài Phong: “Tuyên sĩ quan, tôi mới gọi tới khách sạn Hoa Hạ, Lâm tiên sinh nói hắn ra ngoài như vậy cũng không dễ dàng, mặc kệ ngài bận tới mức nào cũng không thể bận hết một ngày. Hắn nói chờ ngài làm việc xong, tốt xấu gì cũng tới đó gặp mặt một chút. Hắn sẽ không rời khỏi đó, chờ ngài tới mới thôi.”

Tuyên Hoài Phong bị gã người hầu kia vạch trần, cả gương mặt đều nóng như lửa, đỏ bừng.

Liếc mắt nhìn Bạch Tuyết Lam, tuy rằng trên mặt ra vẻ thản nhiên, nhưng ánh mắt lại biểu hiện sự đắc ý.

Thật sự không thể ở đây thêm một giây nào nữa!

Bỗng nhiên đứng lên, nói với gã người hầu kia: “Chẳng lẽ có việc gấp? Anh tới căn phòng nhỏ của người hầu gọi tài xế tới, bảo với hắn là tôi muốn ra ngoài.”

Gã người hầu lập tức rời đi.

Tuyên Hoài Phong cũng cất bước đi về phía cửa phòng, đi tới trước cửa, cư nhiên vẫn không nghe được tiếng Bạch Tuyết Lam cản trở, nhất thời cảm thấy kỳ lạ, nhịn không được liền dừng lại, quay đầu hỏi: “Tôi muốn ra ngoài, anh còn việc gì dặn dò hay không? Hay là để tôi gọi Tôn sĩ quan tới đây giúp anh.”

Bạch Tuyết Lam dựa nửa người lên đầu giường, lười biếng nói: “Tôi đã đồng ý cho cậu nghỉ phép, chẳng lẽ giữa đường lại đổi ý sao? Nếu nói cậu ở lại giúp tôi, cậu chắc chắn sẽ nghĩ tôi dùng thủ đoạn quấy phá quan hệ giữa cậu với Kỳ Tuấn. Thôi đi, cuối cùng thì tôi cũng không đảm đương được loại nhân vật phản diện này đâu, đơn giản chiều theo ý cậu, có lẽ cậu còn cảm ơn tôi một chút.”

Mấy câu nói đó không nặng không nhẹ, không nóng không lạnh, khiến Tuyên Hoài Phong cảm giác bản thân đang bị Bạch Tuyết nắm gọn trong tay.

Tuyên Hoài Phong nói: “Anh dùng kế lạt mềm buộc chặt này vì muốn tôi ở lại hay sao?”

Bạch Tuyết Lam bật cười, nói: “Cho cậu đi mà cậu còn nói tôi lạt mềm buộc chặt, cậu không muốn cho tôi sống nữa hay sao?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Lần này tôi tuyệt đối không mắc bẫy của anh.”

Thật sự quay người, không chút do dự liền bỏ đi.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp