VƯƠNG TRIỀU KIM NGỌC (PHONG LỘNG)

Chương 17: Vương Triều Kim Ngọc (Quyển 2)

trước
tiếp

Bạch Tuyết Lam cười cười.

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Anh cười cái gì?”

Bạch Tuyết Lam cười nói: “Tôi cười… luẩn quẩn bao nhiêu năm nay, cuối cùng hôm nay cũng đến lượt cậu đoán trong lòng tôi đang suy nghĩ điều gì.”

Hắn trả lời một câu như vậy, Tuyên Hoài Phong hoàn toàn trầm mặc.

Ánh mắt động lòng người chậm rãi rủ xuống, thân thể vẫn cứng ngắc, không nhúc nhích. Nếu không phải khuôn ngực y vẫn phập phồng hơi thở, quả thực có thể khiến người ta tưởng nhầm người trước mặt là một pho tượng được điêu khắc vô cùng tinh tế.

Bạch Tuyết Lam vất vả lắm mới khiến Tuyên Hoài Phong có thể thẳng thắn đối đáp với mình, hiện tại hắn có chút hối hận vì đã tự mình đem đá ngăn đường. Hắn đang cố suy nghĩ biện pháp để trở về đề tài ban đầu.

Vừa muốn mở miệng, tiếng gõ cửa lại đột ngột vang lên.

Bạch Tuyết Lam đành phải tạm thời bỏ cuộc, từ trên người Tuyên Hoài Phong mà đứng lên, cất tiếng: “Chuyện gì?”

Gã người hầu ở bên ngoài trả lời: “Tổng trưởng, có một vị khách vừa tới đây nói là muốn gặp ngài.”

Theo như thường lệ, người hầu sẽ báo tên khách tới, Bạch Tuyết Lam nghe người ngoài cửa nói như vậy liền nhận ra người tới không phải khách bình thường, đi ra mở cửa, đi vài bước về phía hành lang bên kia, lúc này mới hỏi: “Là vị khách nào?”

Gã người hầu khẽ nghiêng về trước, nhỏ giọng nói: “Là Niên trưởng phòng. Hôm nay hắn đã gọi nhiều cuộc điện thoại tới đây, theo như ngài dặn dò, chúng tôi đều trả lời là ngài đi vắng, cũng không biết ngài đi đâu. Hình như hắn có việc gấp muốn xin chỉ thị của ngài, hiện tại đã gấp tới độ đến thẳng dinh thự, luôn miệng đòi gặp ngài. Tôi nghĩ vẫn phải báo cho ngài một tiếng.”

Bạch Tuyết Lam suy nghĩ một lúc, cười nói: “Tôi đoán hắn cũng nên tới đây. Tốt lắm, mời hắn tới thư phòng, nói tôi sẽ tới gặp.”

Kêu gã người hầu đi báo lại, nhưng hắn cũng không vội tới thư phòng gặp Niên Lượng Phú, đi tới cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn bên trong phòng.

Tuyên Hoài Phong không còn nằm nữa, y dựa lên thành giường, hai tay ôm đầu gối.

Bạch Tuyết Lam nhìn một hồi mà Tuyên Hoài Phong vẫn chưa đổi tư thế khác, mắt mở lớn, dường như đang nghĩ điều gì đó đến mức xuất thần. Bạch Tuyết Lam biết y đang cố gắng nghĩ cách trốn khỏi ma chưởng của mình, hắn không khỏi buồn cười.

Tránh sau cửa sổ, nhìn y ước chừng mười mấy phút đồng hồ, chính hắn cũng không hiểu tại sao mình lại có thể nhẫn nại tốt đến vậy, cũng không bao giờ cảm thấy chán mấy thủ đoạn lừa bịp người khác này.

Chợt nhớ tới Niên Lượng Phú, để hắn ở trong thư phòng lâu như vậy cũng đủ rồi.

Lúc này Bạch Tuyết Lam mới bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt từ trên người Tuyên Hoài Phong, thong thả bước về phía phòng khách.

Niên Lượng Phú ở phòng khách chờ cả nửa ngày, vất vả lắm mới được Bạch Tuyết Lam đồng ý gặp mặt.

Vừa thấy Bạch Tuyết Lam bước vào cửa, hắn nhanh chóng đứng lên, cung kính kêu một tiếng: “Tổng trưởng.”

Bạch Tuyết Lam nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, sau đó thoải mái ngồi xuống ghế sô pha, quan sát Niên Lượng Phú: “Niên trưởng phòng tới đây có việc gì?”

“Tổng trưởng.” Bạch Tuyết Lam không mời Niên Lượng Phú ngồi xuống, tất nhiên Niên Lượng Phú cũng chỉ có thể đứng đó. Hắn cũng là nhân viên công vụ có thâm niên, biết thủ trưởng muốn thái độ của nhân viên đối với mình ra sao, cẩn thận mang theo một chút kinh sợ nói: “Có một chuyện vô cùng quan trọng, mong tổng trưởng ra chỉ thị.”

Bạch Tuyết Lam ngửa đầu lên lưng sô pha, vừa nhắm mắt dưỡng thần vừa nói: “Uhm, nói nghe một chút.”

“Nhiệm vụ khẩn cấp tổng trưởng giao cho Lượng Phú ngày hôm qua, phải giam giữ hai chiếc xe buôn lậu từ Quảng Đông tới, Lượng Phú tuyệt đối không dám lơ là, tự mình dẫn một đội binh lính mai phục ở ngoại thành, cả người lẫn xe đều bị bắt. Tổng trưởng đã dặn qua với Lượng Phú là hai chiếc xe này có thể liên quan tới việc buôn lậu thuốc giảm đau và morphine*, không thể để lộ tin tức. Theo lời căn dặn của tổng trưởng, các phạm nhân đều bị giam trong nhà tù bí mật, không được gặp bất luận kẻ nào, cũng không cho người ngoài gọi điện tới.”

(Thuốc giảm đau loại morphin có chung một đặc tính là gây nghiện, vì vậy đều thuộc “bảng A, gây nghiện”)

Niên Lượng Phú nói tới đây liền ngừng lại, xem xét nét mặt của Bạch Tuyết Lam.

Thấy Bạch Tuyết Lam vẫn tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, không hề có ý hỏi han, hắn chỉ có thể tiếp tục độc thoại: “Việc này đều được thực hiện theo lời của tổng trưởng, mỗi người chúng tôi đều rất cẩn trọng, đang tính toán chờ khi tra hỏi rõ ràng mới truy bắt kẻ đứng sau mọi chuyện, nhưng mà….không nghĩ tới…có một phạm nhân lại khai rằng hắn là ông chủ hiệu buôn Đại Hưng, Lâm Kỳ Tuấn…..”

“Cái gì?” Bạch Tuyết Lam trợn mắt, ngồi thẳng người: “Anh bắt giam Kỳ Tuấn?”

Niên Lượng Phú vốn có chút không yên, hiện tại lại càng hoảng, ngập ngừng nói: “Hắn còn nói…hắn là bạn học của tổng trưởng….”

“Đương nhiên là bạn học của tôi.” Bạch Tuyết Lam nhanh chóng chặn đứng lời của hắn, khẩu khí có chút nôn nóng: “Em vợ của anh, Hoài Phong cũng là người quen của hắn, chẳng lẽ anh không biết hắn hay sao?”

Vẻ mặt Niên Lượng Phú tràn ngập thất bại, vừa run rẩy vừa cẩn thận nói: “Quả thật có chút quen mặt, nhưng tổng trưởng đã ra lệnh lần này là nhiệm vụ cao cấp, tình huống buôn lậu vô cùng phức tạp, bất kể gặp tình huống gì cũng phải tuyệt đối giữ bí mật, cho nên…cho nên…”

“Cho nên anh bắt giam cả Kỳ Tuấn?”

“Đúng vậy.” Niên Lượng Phú chột dạ, cúi đầu.

“Quá hồ đồ!” Bạch Tuyết Lam vỗ mạnh lên tay vịn sô pha, đứng dậy.

Từ khi gặp Bạch Tuyết Lam, đây là lần đầu tiên thấy hắn tức giận với mình, Niên Lượng Phú sợ tới phát run, tim muốn ngừng đập, chỉ dám ngây ngốc đứng một chỗ.

“Cái chức trưởng phòng này anh làm như thế nào hả? Bảo anh đi bắt vài tên buôn lậu, vậy là anh bắt giam luôn cả bạn học của tôi. Anh làm ăn cái kiểu gì đây?”

Niên Lượng Phú ứa mồ hôi lạnh: “Thuộc chức (thuộc hạ, cấp dưới) căn cứ biển số xe mà tổng trưởng cung cấp….”

(có mùi….có mùi….=]])

“Nói như vậy thì việc này là lỗi của tôi?”

“Không không! Chuyện này là lỗi của thuộc chức….”

“Việc tra xét ở cục hải quan, đôi khi tình báo có chút sai lầm là điều không thể tránh được. Nếu lúc nào tin tình báo cũng chính xác thì tôi cần anh làm việc ở bộ phận điều tra làm cái gì? Thân là trưởng phòng, ngay cả một chút năng lực kiểm chứng lại tin tức cũng không có, gặp người nào cũng bắt, trắng đen không biết phân biệt!”

Bạch Tuyết Lam đi đi lại lại trong thư phòng, nghiêm khắc răn dạy và quở mắng Niên Lượng Phú.

“Phụ công tôi đề bạt anh lên. Hiệu buôn tây Đại Hưng của người ta trước nay đều làm ăn đứng đắn, vô duyên vô cớ lại bị anh giam vào ngục, nháo ra chuyện lớn như vậy, ngay cả tôi cũng mất mặt! Người đâu? Đã thả ra chưa? Anh tới tận của nhà người ta trịnh trọng xin lỗi cho tôi!”

“Vâng, vâng, thuộc cấp lập tức thả người.”

“Cái gì? Đến bây giờ vẫn còn giam giữ?” Bạch Tuyết Lam chợt dừng chân, xoay người đối diện với Niên Lượng Phú, nói một chặp gần như rít gào: “Niên Lượng Phú, đầu óc anh có vấn đề đúng không? Nếu thân phận người ta trong sạch, vì sao không lập tức thả người?”

Niên Lượng Phú trưng vẻ mặt cầu xin, nơm nớp lo sợ nói: “Thuộc chức đáng chết, xử lí công vụ không đủ quyết đoán, quá mức cẩn thận. Tổng trưởng nói qua là bất kể tình huống nào cũng phải giữ bí mật để tránh đánh rắn động cỏ, cho nên thuộc chức muốn xin chỉ thị của tổng trưởng trước. Thuộc chức đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại tới đây, nhưng người hầu trong dinh thự đều nói…….”

“Xin chỉ thị cái rắm! Bây giờ trách nhiệm lại thuộc về người hầu trong dinh thự của tôi?” Bạch Tuyết Lam không chút khách khí mà rống lên với hắn: “Anh mà là trưởng phòng cái quái gì? Ngay cả một nhân viên bình thường cũng không bằng! Thật sự là mắt tôi bị mù rồi, ngàn chọn vạn tuyển lại coi anh như bảo bối, nhìn thì có vẻ giống nam tử hán đại trượng phu lắm, nhưng khi làm việc lại chẳng khác gì đàn bà! Tình huống đã rõ ràng như vậy, thế mà anh cũng không có bản lĩnh quyết đoán, không biết thả trước nói sau hay sao?”

Niên Lượng Phú sợ tới mức run rẩy, một câu cũng không dám nói, chỉ biết cúi đầu nhận sai: “Đúng vậy…Là…là…thuộc chức…thuộc chức ngu dốt, thuộc chức xử lí không chu toàn.”

Bạch Tuyết Lam hung hăng phát tác một trận, cảm thấy phát hỏa cũng đủ rồi, sắc mặt hơi dịu đi, bước tới sô pha, lại ngồi xuống một lần nữa, quan sát Niên Lượng Phú một phen, thở dài: “Lượng Phú, đừng trách tôi mắng chửi. Thực sự lần này anh làm ăn rất ẩu.”

Gương mặt Niên Lượng Phú trắng bệch như người chết, đầu gật liên tục như gà mổ thóc: “Lượng Phú sai rồi, Lượng Phú phụ công bồi dưỡng của tổng trưởng, mong tổng trưởng tha thứ.”

Bạch Tuyết Lam cười lãnh đạm: “Nói đến cùng, chúng ta đều là người của cục hải quan, tôi tha thứ hay không tha thứ cho anh thì cũng vậy thôi, thực ra sự tình cũng không lớn, nhưng là,” Hắn tăng thêm một chút ngữ khí: “Chuyện này ảnh hưởng không tốt đến danh dự của cục hải quan chúng ta. Kỳ Tuấn người ta có đồng ý tha thứ cho anh hay không mới là vấn đề lớn.”

“Đúng vậy, tổng trưởng giáo huấn rất đúng. Thuộc chức….” Niên Lượng Phú nói: “Thuộc chức lập tức thả người, thành khẩn xin lỗi.”

Bạch Tuyết Lam: “Anh cũng quá ngây thơ rồi. Chủ hiệu buôn tây Đại Hưng, người ta cũng không phải thương nhân bình thường, người ta là đại phú thương đấy. Lấy tính tình đại thiếu gia của Kỳ Tuấn mà nói, bị giam trong ngục một đêm như vậy, dùng danh dự trưởng phòng của anh mà giải thích, e là không thấm vào đâu.”

Niên Lượng Phú do dự hỏi: “Vậy ý của tổng trưởng là….”

Bạch Tuyết Lam giống như không biết làm thế nào, hít sâu một hơi, lắc đầu: “Rắc rối lần này anh gây ra không nhỏ, không còn cách nào khác, tôi đành phải thay anh giải quyết vậy. Như vậy đi, anh lập tức thả Lâm thiếu gia ra, sau đó đưa tới chỗ tôi, tôi thay anh nói vài lời. Hy vọng cậu ấy có thể nể mặt tôi, không làm lớn mọi chuyện. Nếu để thủ tướng biết việc này, đến tôi cũng không bảo vệ được anh đâu.”

Niên Lượng Phú cảm kích vô cùng, chóp mũi cay cay, gập người chín mươi độ hướng về Bạch Tuyết Lam: “Tổng trưởng, ngài đối xử với Lượng Phú, thật sự là…thật sự giống như công ơn sinh ra Lượng Phú một lần nữa.”

Bạch Tuyết Lam phất tay: “Đừng chỉ nói những lời dư thừa, nhanh đi làm việc đi.”

Niên Lượng Phú giống như bị hổ dữ đuổi theo phía sau, lập tức chạy tới ngục giam của cục hải quan thả người. Bạch Tuyết Lam ngồi trong thư phòng, sai người mang cà phê tới, từ từ nhấm nháp nhiệt độ nóng ấm.

Không tới một giờ sau, Niên Lượng Phú đã mời Lâm Kỳ Tuấn tới.

Lâm Kỳ Tuấn ở trong ngục một đêm, cổ áo và tay áo sơ mi trắng đều có chút bẩn, vừa bị dọa một phen, cả người đều tiều tụy, ánh mắt còn vương tơ máu.

Hắn vừa vào cửa, Bạch Tuyết Lam liền đứng lên, bước nhanh tới cánh cửa, gọi một tiếng “Kỳ Tuấn”, cầm hai tay của hắn, quan sát một lượt từ trên xuống dưới: “Cậu hù chết tôi mất, có chịu thiệt thòi gì hay không? Chuyện này khiến cậu bực mình rồi, sao tra buôn lậu mà lại tra đến cậu cơ chứ? Vì sao cậu cũng ở trên xe vận tải đó?”

Lâm Kỳ Tuấn vẫn chưa hoàn hồn, bị Bạch Tuyết Lam dẫn tới ghế sa lông ngồi xuống, người hầu mang trà nóng tới, hắn cầm trên tay uống ngay hai ngụm nhỏ, lúc này mới dần trấn định: “Cậu hỏi tôi như vậy khiến tôi cũng thấy rất hồ đồ. Hai chiếc xe vận tải kia là của hiệu buôn tây chúng tôi, tất cả đều là hàng hóa được vận chuyển từ Pháp về đây, là chủ quầy ở Quảng Đông đưa tới. Bởi vì mấy thứ này tương đối quý giá nên tôi cố ý tới ngoại thành đón về. Không biết tại sao lại bị cục hải quan của cậu bắt giữ.”

Bạch Tuyết Lam ảo não xua tay: “Hiểu lầm, hiểu lầm, tôi thật sự bị đám thuộc cấp này khiến cho giảm thọ mất, chuyện trong chính phủ rất bí mật, không tiện nói với người ngoài. Tôi cũng hết cách.” Lại nghiêm mặt nói: “Chẳng qua, tôi tuyệt đối không tha cho người khiến cậu phải chịu tủi nhục như vậy. Người chịu trách nhiệm trong vụ này thuộc bộ điều tra, tôi đã nghiêm khắc dạy dỗ trưởng phòng bên đó. Thực là không biết cách làm việc, hiểu thân phận của cậu rồi mà không biết lập tức thả người, còn dây dưa đi dây dưa lại. Nếu không phải tôi nhận được tin tức, chỉ sợ hắn còn giam cậu thêm mấy ngày nữa.”

Nói xong, trừng mắt nhìn Niên Lượng Phú đang đứng ở cửa phòng.

Khi ngồi trên ô tô tới đây, Niên Lượng Phú cũng đã luôn miệng giải thích không biết bao nhiêu lần cùng Lâm Kỳ Tuấn, vào thư phòng cũng không dám ngồi xuống, chỉ dám đứng gần cửa chịu tội, cẩn thận nghe bọn hắn nói chuyện.

Vừa thấy Bạch Tuyết Lam chuyển đề tài lên người mình, Niên Lượng Phú lập tức chạy lại, cúi người trước Lâm Kỳ Tuấn một lần nữa, khiêm tốn nói: “Lâm tiên sinh, lần này khiến ngài phải chịu thiệt thòi rồi, thật sự đều do tôi quá lỗ mãng, đáng chết, đáng chết.”

Mặc dù Lâm Kỳ Tuấn là người có tiền, nhưng hắn cũng hiểu rất rõ là không thể đắc tội quan gia, thấy trưởng phòng điều tra liên tục giải thích như vậy, trong lòng liền cực lực cảnh giác, nhanh chóng đứng dậy, hai tay bám lên vai Niên Lượng Phú, nói nghiêm túc: “Niên trưởng phòng ngàn vạn lần không nên như thế, ngài trung tâm vì quốc gia, bắt giữ buôn lậu, đó là hành vi mẫu mực. Quốc gia thật sự rất cần những trụ cột như ngài, tôi chịu một chút thiệt thòi thì có đáng gì đâu. Mong ngài đừng nên tiếp tục xin lỗi, tôi thấy vô cùng khó xử.”

Nói xong lại quay đầu nhìn Bạch Tuyết Lam, cảm tạ: “Lần này phiền cậu nhiều, tôi biết mình nợ cậu một chuyện.”

Bạch Tuyết Lam lắc đầu cười: “Tôi và cậu là bạn bè nhiều năm nay, cần gì phải nói mấy lời khách sáo như vậy, còn làm tôi cảm thấy tội lỗi thêm nha.”

Hắn ra dấu cho Niên Lượng Phú rời đi trước, lại mời Lâm Kỳ Tuấn ngồi xuống, bày ra bộ dạng muốn trò chuyện, hỏi Lâm Kỳ Tuấn: “Muốn gọi điện thoại về nhà trước hay không? Một đêm chưa trở về nhà rồi, tin tức cũng không có, chỉ sợ lệnh đường (mẹ cậu) sẽ lo lắng.”

Lâm Kỳ Tuấn nghĩ một lúc, lắc đầu nói: “Nếu để mẹ tôi biết, chỉ sợ sẽ khiến bà hoảng sợ, tôi chỉ cần đổi một bộ quần áo rồi về thôi, coi như nghỉ một đêm ở khách sạn. Tôi sẽ dặn lái xe nói là chỉ ra ngoài, chuyện này cũng cần cậu giúp tôi giữ kín một chút.”

Bạch Tuyết Lam vỗ tay khen: “Cậu quả là đứa con hiếu thảo. Như vậy cũng tốt, cho qua chuyện này, bên hải quan cũng không mất thể diện. Tôi cần phải cảm ơn cậu mới đúng. Chỗ tôi cũng có vài bộ quần áo, cậu cứ tắm rửa rồi thay một bộ, tôi phái ô tô đưa cậu trở về. Đúng rồi, không bằng tôi gọi một cuộc điện thoại cho lệnh đường, nói là tối qua cậu ở lại chỗ tôi, nghỉ ngơi một đêm, miễn cho lệnh đường lại nghĩ cậu ở bên ngoài gặp loại người gì không tốt.”

(Phi Vũ: à há, Tuyết Lam, ngươi cũng quá gian xảo đi, chửi gà mắng chó nha.

Tuyết Lam: *trừng mắt* ngươi còn chưa biết hết ta đâu.)

Lâm Kỳ Tuấn chỉ nói một câu: “Vậy thì cảm ơn cậu.”

Nghe xong câu cuối cùng của Bạch Tuyết Lam, hắn không khỏi bật cười: “Cậu nha, nói chuyện lại cứ dẫn dắt người ta nghĩ tới chuyện linh tinh. Tôi ở bên ngoài có một đêm thôi, làm thế nào mà gặp được hạng người không ra gì?”

Bạch Tuyết Lam gợi lên khóe môi, cười thần bí: “Tôi nghe nói lệnh đường quản lí chuyện bạn bè của cậu rất nghiêm khắc.”

Lâm Kỳ Tuấn mỉm cười, không nói gì.

Thư phòng chìm trong không khí trầm lặng.

Sau đó, Lâm Kỳ Tuấn giống như nhớ tới cái gì, nói: “Đúng rôi, không phải hôm qua cậu hẹn Hoài Phong tới dinh thự nói chuyện sao? Tôi vốn muốn tới đây xem có thể giúp được gì không, vậy mà không may gặp phải chuyện này. Cậu ấy có tới không? Rốt cuộc như thế nào rồi?”

Bạch Tuyết Lam thản nhiên nói: “Còn có thể như thế nào? Aizzz, gần đây Hoài Phong luôn gặp chuyện rắc rối.”

Lâm Kỳ Tuấn cũng thở dài một hơi: “Tôi nghĩ một năm nay cậu ấy suy sụp không ít. Chúng ta là bạn bè, cũng nên cố gắng hỗ trợ cậu ấy.”

Bạch Tuyết Lam gật đầu: “Cũng khó trách tại sao cậu ấy thường xuyên đau ốm, không lâu sau lại bị trường học sa thải.”

Lâm Kỳ Tuấn nói: “Nói đến chuyện công việc, tôi nhất định sẽ giúp cậu ấy kiếm một cái ghế tốt.”

Đút tay vào túi áo, lấy ra một tờ giấy nhỏ, mở ra, để Bạch Tuyết Lam nhìn hàng chữ trên đó, giọng điệu pha chút chờ mong: “Tuy không phải quản lí của hiệu buôn tây, nhưng Hoài Phong cũng chẳng phải người thích bắt bẻ, không chừng cậu ấy sẽ đồng ý chức phó quản lí này. Qua hai ba tháng, sau khi cậu ấy có chút kinh nghiệm, tôi sẽ thăng chức cho cậu ấy làm quản lí.”

“Hai ba tháng sau, mẹ cũng trở về Quảng Đông rồi.”

Bạch Tuyết Lam quay sang, tỏ ra vô cùng hứng thú, xem xong, cười cười, vỗ vai Lâm Kỳ Tuấn: “Kỳ Tuấn, quả thực chúng ta có chung suy nghĩ. Hừ, cậu có chức vị tốt như vậy sao không sớm lấy ra?Tôi đã nói với Hoài Phong là bên cạnh mình còn khuyết một chỗ, tối hôm qua liền nói chuyện với cậu ấy, bảo cậu ấy chịu thiệt thòi một chút, làm sĩ quan phụ tá của tôi, cậu ấy cũng đã đồng ý rồi. Cũng không thể nào để cậu ấy nhậm chức hôm qua, hôm nay lại chạy tới chỗ tôi từ chức chứ?”

Lâm Kỳ Tuấn giống như bị người ta tát cho một cái, hơn nửa ngày mới cố gắng nặn ra được một nụ cười: “Quả nhiên là có cùng suy nghĩ.”

Cười khổ, đem bản hợp đồng khó khăn lắm mới có được thu vào tay, nắm chặt như đám giấy vụn, cất lại vào túi.

Buồn bã ngồi một lúc, Lâm Kỳ Tuấn đứng lên nói: “Tôi còn muốn về nhà gặp mẹ nữa, không tiện ngồi lâu.”

Bạch Tuyết Lam cũng đứng lên: “Tôi kêu người hầu tìm bộ quần áo thích hợp cho cậu. Uhm, cậu có muốn gặp Hoài Phong một chút không? Hiện tại cậu ấy đang ở trong dinh thự.”

“Ở trong dinh thự này?” Lâm Kỳ Tuấn vừa xoay người, nghe thấy vậy liền dừng bước, kinh ngạc quay đầu lại, quét mắt nhìn Bạch Tuyết Lam một cái, sau đó giống như hiểu ra chuyện gì, nói: “Uhm, cậu ấy là sĩ quan phụ tá của cậu, đương nhiên phải ở trong dinh thự rồi.”

“Không muốn gặp sao?”

Sắc mặt Lâm Kỳ Tuấn ảm đạm, suy nghĩ một lúc lâu liền lắc đầu: “Ngày mai đi. Tôi phải xử lý việc bên này trước, nếu cậu ấy luôn ở đây, vậy thì luôn luôn có cơ hội gặp mặt.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Vậy tùy cậu.”

Lắc chuông gọi người hầu tới, kêu hắn đưa Lâm Kỳ Tuấn tới bên trong chọn một bộ đồ thích hợp để thay.

Chờ Lâm Kỳ Tuấn đi rồi, Bạch Tuyết Lam lại lắc lắc chuông kêu quản gia tới, giống như vừa hoàn thành một công trình lợi hại nào đó, hai tay vỗ trên không trung thực vui vẻ, ngửa đầu suy nghĩ một chút, dặn dò: “Ông lấy một chai rượu vang đỏ, hai cái ly thủy tinh rồi đưa tới phòng của tôi.”

Quản gia vâng một tiếng, xoay người đi chuẩn bị.

Bạch Tuyết Lam bỗng nhiên gọi hắn lại, nghĩ nghĩ, sửa lại lời dặn dò: “Không cần rượu vang, lấy Vodka đi, uống như vậy mới thoải mái.”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp