VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Phiên ngoại: Lần đầu gặp gỡ

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Có một lô phụ tùng ô tô nhập khẩu từ Trung Đông cần sang tay, tôi vừa đàm phán với chính phủ Việt Nam xong thì nhận được điện thoại của Trương Ký Vân từ Hồng Kông gọi tới, vốn đang bực mình sẵn, lại thêm tin cậu ta báo, mặt mày tôi khó coi thấy rõ.

Thì ra ông già lại giở trò cũ, sai thêm một đám ranh đến phá rối, ông ta đúng là muốn lôi kéo tôi đến cùng đây.

Trương Ký Vân cười cười giúp tôi hạ hỏa: “Nghe nói vai chính lần này ra trò lắm, giờ còn đang ở Nhật dọn dẹp chiến trường của tụi đàn em, ba hôm nữa là đến Hồng Kông, xem chừng không phải lính tạp đâu.”

“Ồ, thú vị đấy, không biết ông già ra tuyệt chiêu gì đây?”

“Anh Trịnh à, anh cũng đâu phải không biết, chủ tịch Trương là kiểu người ngoan cố, ông ấy tung ai ra, anh thu phục kẻ ấy, anh cứ chơi tay đôi với ổng như vậy nên ổng mới giận anh phát điên.”

“Coi bộ không ngoan ngoãn nghe lời ổng thì ổng quyết không dừng tay nhỉ!”

“Anh muốn điều tra lai lịch bọn mới đến không?”

Tôi cười khẩy: “Kệ cha chúng nó đi, chỉ cần ông già còn sức thì tôi sẵn sàng chơi với ổng. Còn nữa, tôi sẽ về sớm hai ngày, lúc đó tính chuyện đánh giá đối thủ sau. Khỏi cần gửi thông tin, giờ tôi không có hứng.”

“OK, chờ đại ca về chủ trì đại cục đó.”

Tôi ngẫm nghĩ một lát, “Hễ bọn chúng đặt chân đến Hồng Kông, cậu phải giám sát thật chặt cho tôi, trước khi biết rõ mục đích bọn chúng tới đây, thì phải hạn chế tối đa phạm vi hoạt động của chúng, đừng để chúng có cơ hội bới móc sau lưng Trụ Phong.”

“Anh Trịnh cứ yên tâm.”

Cuối cùng tôi còn thêm một câu: “Còn nữa, giữ kín lịch trình của tôi.”

“Đại ca lại định đánh úp người ta đó hả?”

Tôi cười nhạt cúp máy, thằng quỷ Trương Ký Vân này cũng là kẻ không chịu yên chút nào, dù làm việc rất cẩn thận nhưng tính cách lại khó lường, nhều khi thật không dám tin tưởng cậu ta, có điều đã dùng người không nên nghi ngờ, mà cũng chẳng có mấy kẻ đủ sức giở trò trước mắt Trịnh Diệu Dương tôi đâu.

Tôi lại trở vào phòng họp, đối đầu với mấy lão người Việt tham lam mà ranh mãnh, bắt đầu thêm một trận khẩu chiến bã bọt mép nữa. Cuối cùng, tôi chấp nhận hạ bốn sáu thành ba bảy, bọn họ đồng ý cho tôi xuất thêm một nhóm hàng, đôi bên cùng lùi một bước, đàm phán thành công sơ bộ.

Một tuần sau tôi mới về đến Hồng Kông, máy bay hạ cánh lúc chiều tối, tôi không về biệt thự Hải Cảnh đột kích ngay mấy vị “khách trọ mới”, mà suy tính làm sao dùng một biện pháp hay ho hơn để vạch trần ý đồ thực sự của chúng. Tôi nghỉ lại căn phòng sang trọng ở cung Lệ Nguyệt nửa ngày, sáng hôm sau Trương Ký Vân đến báo cáo tình hình với tôi.

“Đại ca, có chuyện này tôi phải trình bày ngọn ngành với anh.” Tuy thái độ của Trương Ký Vân khá thoải mái, nhưng tôi đã nghe ra thâm ý trong lời cậu ta.

“Có rắc rối ở đâu hả?”

“Cũng không đến mức ấy, có điều mấy gã này không hiền đâu.”

“Ồ?” Tôi nhướn mày, rốt cuộc cũng có chút hứng thú, “Đánh giá này cũng đâu tính là xấu.”

Cậu ta đặt tập tài liệu trên tay xuống bàn trà trước mặt tôi: “Gã đó là Trần Thạc, nhân tài đắc lực của chủ tịch Trương mấy năm gần đây, giải quyết trơn tru vô số vụ nguy hiểm khó nhằn của Thành Nghiệp, quan hệ rất rộng, nhưng tính tình lại lạnh lùng khó tiếp cận.”

“Thú dữ máu lạnh sổ lồng rồi?”

“Mỗi người mỗi ý!” Trương Ký Vân cười hì hì, “Cũng vì đối thủ là anh Trịnh đây, nên gã cũng đang nỗ lực để xoay sở đấy.”

 Tôi tiện tay mở tập tài liệu ra, tuy không mấy để ý đến mấy nội dung nửa thật nửa giả ghi trên mấy tờ giấy, nhưng hai tấm hình chụp ngẫu hứng lại thu hút tôi ngay tức khắc, tôi nhịn không nổi nhếch mép cười nhạt: “Chà, cậu chắc gã này không phải loại kiếm cơm nhờ cái mặt đấy chứ?”

“Đẹp trai há, những thứ khác thì em không biết, chứ làm ăn thì chắc phải tiện hơn ít nhiều.” Trương Ký Vân cũng đồng cảm với tôi.

Hình chụp trên khung nền xanh lam, người nọ mặc một bộ đồ màu sáng, dáng dấp cao thẳng ung dung, biểu cảm nhẹ nhàng tôn lên ánh mắt u uẩn thâm sâu, nhưng thật ra luôn ẩn hiện tia sắc bén, bất cứ kẻ trải đời nào cũng không thể xem nhẹ nét lạnh lùng ảm đạm giữa hai đầu lông mày kẻ đó, ngũ quan đẹp hoàn hảo quý phái khiến người ta cảm thấy một thứ áp bức vô hình, toàn thân toát ra tín hiệu cảnh báo “cấm lại gần”, nhưng lại khiến kẻ khác không khỏi tò mò mà muốn sát lại. Đây là một kẻ thú vị, một tên đàn ông mang hơi thở lạnh đến thấu xương.

Tôi gập mạnh tập tài liệu lại, đứng dậy.

“Ngày mai thu xếp cho tôi, mở màn thế nào cho độc đáo chút, tôi chỉ hy vọng hắn đừng có vừa bắt đầu đã manh động, vậy mới có thú cho cả đôi bên.”

Trương Ký Vân bật cười: “Đại ca, xin nghe lệnh anh hết.”

Thực tình trước nay tôi chưa từng xử ác với ông già, thường thường luôn tìm cách đổi thù thành bạn, biến nguy thành an, đây gọi là sách lược. Cả Po Tei lẫn Tú Phương đều từng là người Thành Nghiệp, nhưng cuối cùng vẫn trở thành thân tín của tôi, rất nhiều thứ có thể thay đổi nhờ ý chí, quan trọng nhất là làm sao khiến đối thủ thay đổi quan điểm cố hữu của họ về “lòng trung thành”, tiếp đó ra quyết định một cách sáng suốt.

Tôi chỉ muốn thăm dò những chiêu bài và mánh khóe của đối phương trong thời gian ngắn nhất. Mà muốn đánh giá tác phong làm việc của một người, cách hiệu quả nhất chính là nhằm lúc hắn không đề phòng, bày ra tình huống bất thường, buộc hắn phải phản ứng theo cách bản năng nhất.

Lợi dụng vũ hội mặt nạ ở cung Lệ Nguyệt, khéo léo tiếp cận đối thủ bảnh bao khó dò mà thoạt nhìn có vẻ không vừa này, tôi vốn không dễ dàng coi nhẹ, cũng không tùy tiện tâng bốc bất cứ ai. Tôi chỉ hy vọng hắn ta đừng khiến tôi quá thất vọng, dù sao, kẻ tôi phải đối phó và thu phục nhất định phải là một nhân tài thực sự, đủ cả năng lực lẫn khôn ngoan.

Cố ý thay một bộ âu phục đen tuyền đường hoàng, đeo chiếc mặt nạ có thể tạm thời che giấu bộ mặt thật, tôi ung dung bước vào hội trường, chờ thời cơ săn mồi. Thật ra trước đây, tôi chưa bao giờ tin mình sẽ tình nguyện lên sân khấu biểu diễn thứ trò chơi rẻ tiền mua vui cho thiên hạ này, thế mà hôm nay lại làm vậy vì món lợi trước mắt.

Hai mươi phút sau, Trương Ký Vân xuất hiện, có cả người kia.

Tôi không thể thấy được biểu cảm trên gương mặt hắn, nhưng bất kể thứ đạo cụ giả trang nào cũng không che giấu được khí chất kiêu ngạo bẩm sinh, vóc dáng cao lớn đĩnh đạc nổi bật giữa đám đông, thật kỳ lạ, cả người hắn không hề toát ra chút mùi con buôn nào, động tác xoay người, nâng tay, khiêu vũ đều rất lịch lãm đẹp mắt, thậm chí còn có chút hững hờ, người đàn ông như vậy thực sự không giống một trợ thủ lăn lộn sa trường dưới trướng Thành Nghiệp. Tôi từng gặp qua không ít người của ông già, nhưng chưa từng phát hiện nhân vật đáng giá thế này, xem ra đúng là hàng thượng phẩm Thành Nghiệp cất giấu lâu nay.

Nhưng tôi không muốn để hình thức bên ngoài chiếm điểm ấn tượng ban đầu, tôi phải tiếp xúc trực diện với người này, tìm hiểu thấu đáo mới có thể kết luận.

Trương Ký Vân đã nhìn thấy tôi giữa đám người, tôi thản nhiên tiến lên bước qua cậu ta, quẳng lại một ánh mắt ám hiệu, cậu ta lập tức nhìn kĩ con số trên mặt nạ của tôi: 19, kể từ đây, trò chơi đặc biệt chính thức mở màn.

Nói thật, chuyện xảy ra sau đó, tôi cũng khá bất ngờ.

Khi tiếng trống cùng ánh đèn chói mắt xoay tròn xung quanh, tôi bước lên sân khấu, nhận đủ ánh mắt soi mói từ đầu tới chân của mọi người, hình tượng tôi lúc này đảm bảo không chê vào đâu được.

Một thoáng ngạc nhiên xẹt qua trong mắt kẻ mang tên Trần Thạc kia, hắn lẳng lặng bước lên bục đứng sóng vai với tôi, điều duy nhất tôi có thể phỏng đoán được là sự mất tự nhiên trong nội tâm hắn lúc này, từ sự do dự toát ra trong ánh mắt đến khóe miệng mím chặt căng thẳng, tôi có thể đánh giá phần nào khả năng nhẫn nhịn của hắn, hắn đã dùng hành động chứng tỏ sự bình tĩnh tuyệt vời của mình.

Tôi nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt khá suồng sã, hắn cũng nhận ra, nhìn lại tôi, tôi bật cười, công kích trắng trợn, đủ khiến hắn phải rủa thầm tôi trong bụng, sự sửng sốt xa lạ từ đáy mắt sâu thẳm ấy đã khơi dậy khoái cảm khó hiểu trong tôi, đột nhiên cả tôi cũng không sao giải thích được tâm trạng háo hức tùy tiện của mình.

Nữ MC đã ra sức phối hợp diễn xuất, tuyên bố nụ hôn mười lăm giây lần này kéo dài vô thời hạn.

Ngoảnh lại đã thấy hắn ta tạm thời trút bỏ bất an, khôi phục thái độ bình thường chủ động bước về phía tôi, xem ra tên này khó chơi hơn tôi tưởng nhiều, mới không quá hai giây, hắn đã có vẻ không thèm né tránh vấn đề nữa, ồ, thật thú vị, một kẻ tuyệt đối không ngồi chờ chết đương nhiên sẽ là đối thủ xứng tầm, hắn thích khiêu chiến, thích đột phá khó khăn bủa vây, một kẻ ngoan cố cứng đầu đây.

Tiếng hò reo nổi lên tứ phía, đến khi cự li giữa chúng tôi chỉ còn nửa sải tay, tôi bước lên một bước chộp lấy cánh tay hắn kéo qua, một tay ghìm sau cổ hắn, nhanh như chớp áp môi xuống phá tan sự phòng vệ của hắn, xộc thẳng qua giới tuyến cảnh giác quanh hắn, một nụ hôn mãnh liệt đến ngộp thở như vậy, chẳng cần giải thích gì thêm, hắn đã rối loạn rồi.

Vốn chỉ định chơi đùa đối thủ một chút, nhưng một luồng sức lực mạnh bạo thình lình giáng trúng cánh tay tôi, hại tôi suýt nữa đau đớn buông tay… hắn muốn đẩy tôi ra. Coi bộ, tôi không chỉ khiến hắn khó chịu bình thường thôi đâu.

Một tay tôi ghim chặt sau ót hắn, tay kia ôm quanh thắt lưng, tư thế gần gũi sít sao như tình nhân tha hồ chứng tỏ sức mạnh vượt trội của tôi, đột nhiên, khoảnh khắc thân thể đụng chạm, cảm giác kích thích kỳ dị như bứt tung dây thần kinh nào đó trong tôi, giữa lúc ganh đua thắng bại, hương vị nồng đậm tan chảy trong miệng tôi, sau khi bắt đầu không lâu đã khiến tôi say mê không rõ… Môi hắn nóng rực, hoàn toàn trái ngược với vẻ bề ngoài, như thể bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng thiêu đốt kẻ xâm lược, là một loại đối lập đến gần như ngang ngược.

Đột nhiên, cánh tay hắn mạnh mẽ quấn lấy cổ tôi, môi cũng mở ra để đầu lưỡi tôi vô ý trượt vào, nụ hôn bắt đầu biến vị, dần dần không thể kiểm soát. Tôi chưa bao giờ biết nụ hôn của một gã đàn ông lại có thể… thuần thục, mềm dẻo, nóng bỏng, điên cuồng đến như vậy, khi hắn ta cố ý muốn dùng răng cắn tôi, tôi khôn khéo tránh thoát rồi nhân lúc hắn thất thần ra sức mút lấy đầu lưỡi đang làm loạn của hắn, cánh tay tôi càng lúc càng siết chặt, chúng tôi trông như thể ôm hôn đến quên trời đất, trút lên nhau thứ dữ dội có thể coi là giận dữ, cho dù vốn dĩ, nụ hôn giữa hai gã đàn ông đã khá trúc trắc khó chịu, nhưng chúng tôi đều là hạng lọc lõi về mặt này. Chỉ là buộc phải thừa nhận, một trò khiêu khích vặt vãnh đã khiến tôi lần đầu nếm trải thứ cảm giác không sao kiểm soát nổi, cho đến khi có thứ gì tràn qua khóe môi, cùng lúc tiếng trống đột ngột vang lên, tôi mới có thể gồng mình xô hắn ra, tìm lại sự tỉnh táo trong đầu óc.

Hắn đứng tại chỗ cúi đầu thở hổn hển, trong thoáng chốc tôi cũng chỉ có thể chờ đợi nhịp thở của mình ổn định lại, đây tuyệt đối không chỉ là một nụ hôn, mà là một cuộc so tài xưa nay chưa từng có.

Tôi quay đầu lại nhìn hắn ta chằm chằm, như thể quan sát một tác phẩm nghệ thuật hiếm hoi, từ trong ra ngoài, từ vỏ bọc đến bản chất, tôi đều muốn nhìn cho thấu, muốn gạt phăng mặt nạ của đối phương, nhìn xem thứ bí mật ẩn giấu đằng sau đôi mắt sáng rực sắc bén kia, muốn cho hắn biết ý chí cháy rực thiêu đốt trong tôi, tôi quyết định chinh phục người này.

Ngẩng đầu nhìn thiết bị tính thời gian, 50 giây, ồ, thật xứng đáng là kỷ niệm ban đầu.

Nhìn hắn tức tối hậm hực bỏ ra khỏi hội trường, trong lòng tôi dâng lên chút cảm giác mâu thuẫn quái lạ, bắt đầu không dám chắc kế hoạch của mình từ đầu liệu có phải hơi cảm tính hay không, biết đâu không chọn cách đụng độ trước đám đông sẽ tự nhiên hơn nhiều, thực ra tôi vốn không định hôn hít gì với hắn, cũng chẳng có thứ sở thích ấy, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt hắn – điểm sắc sảo duy nhất mà hắn để lộ ra ngoài, từ đó tôi đọc được một chút manh mối, một sự cự tuyệt không thể đánh bại, điều    ấy đã khơi dậy khao khát khám phá che giấu rất sâu trong con người tôi.

Đến tận lúc trở về căn phòng ở cung Lệ Nguyệt, đầu óc tôi vẫn tràn ngập màn diễn hoang đường lớn mật vừa rồi, nhiệt độ ấm áp mơ hồ vương lại giữa những kẽ răng vẫn đủ khiến tôi chấn động. Tôi không ngừng tưởng tượng lại không khí sôi sục nhiệt huyết toát ra quanh người đàn ông ấy, ánh mắt trầm tĩnh thâm sâu của hắn, đôi môi thỉnh thoảng nhếch lên một đường cong mê hoặc, những khớp ngón tay kẹp thuốc, kết hợp với thái độ bình thản, biểu hiện lơ đãng, hắn hẳn là rất có lợi thế trong giao tiếp, nhưng mất đi lớp mặt nạ giả dối kia, chúng tôi vẫn cứ vô tình đụng độ nhau rất nhiều lần nữa.

 Sau lưng chúng tôi vốn ẩn chứa cả một khoảng mây mù, không phải muốn hòa hợp là hòa hợp được, tôi hoàn toàn không nắm chắc chút gì về người đàn ông này, trước tiên phải thăm dò mức độ trung thành của hắn với ông già, nếu như tôi có thể tìm được kẽ hở, có lẽ sẽ xoay chuyển được thế cờ.

Khi hắn ngang nhiên đứng giữa văn phòng tôi, cương quyết tuyên bố “để tôi gia nhập hội đồng quản trị”, tôi chỉ mỉm cười, không phải nhạo báng, mà là cười tán thưởng, bởi vì kẻ có thể thẳng thừng lên tiếng yêu cầu ngay trước mặt tôi chẳng có bao nhiêu.

Nhưng tôi đã ra đòn trước, dùng lời lẽ nhục mạ công kích hắn, giống như ngày hôm qua tôi nhịn không được dùng cả hành động, thậm chí nụ hôn nóng nảy tấn công hắn, tôi nôn nóng quan sát hắn, xen vào đó là đủ ngón đòn ngang ngược, áp chế hắn bằng cả lời nói lẫn hành động.

Quả nhiên hắn nổi giận: “Anh muốn thế nào?”

Thứ tôi muốn là một cuộc giao dịch, không phải là cái mạng hắn, tôi cần lời bảo đảm chắc chắn nhất của hắn. Tôi rướn người tới, phả luồng hơi nóng rực vào tai hắn: “Ngủ với tôi một đêm, đổi lại anh được tham gia hội đồng quản trị Trụ Phong một tháng.”

Sỉ nhục kẻ khác thì chẳng cần lắm lý do, nhưng bất kể bị sỉ nhục nặng nề đến mức nào, hắn vẫn cứ bình tĩnh nhìn thấu tôi, hắn biết tôi sẽ không thực sự yêu cầu hắn làm vậy, mà đồng thời, lời lẽ thẳng thừng của hắn cũng châm ngòi lửa trong tôi – vừa hay, tôi vốn là kẻ không ngại đổi mới, cả cảng Victoria sau lưng cũng không thể khiến tôi chùn bước đâu.

Tôi chậm rãi mở miệng: “Nếu anh đã quyết định, 11 giờ đêm nay đến phòng 305, tầng 10 cung Lệ Nguyệt. Tôi nghĩ, giờ không cần sai người dẫn đường cho anh đâu nhỉ.”

Một người đàn ông chỉ mới đụng độ vài lần, một bên là kẻ địch luôn sẵn sàng xâm lấn, một bên là đối thủ kiêng dè thận trọng, nếu tương lai kế hoạch can thiệp vào Trụ Phong đổ bể, hắn sẽ không thể trở về ăn nói với ông già, nếu như tôi đã chiếm thế thượng phong, hắn vẫn là nhân vật nguy hiểm không thể giữ lại, bởi tôi nhìn ra được sự cô độc xa cách trong mắt hắn, nỗi hiu quạnh đến lạnh người, chỉ có một nét dịu dàng yếu đuối ẩn giấu sâu thẳm khiến tôi rung động, tôi muốn thay đổi thế bị động của tôi, thậm chí cả sự bị động của chính hắn, tôi muốn tạo cơ hội cho hắn tiếp cận tôi, tôi biết điều này rất nguy hiểm, nhưng bản thân tôi cũng cần bước tới gần hơn nữa để thấy rõ hắn.

Tôi chờ đợi biểu hiện của hắn, đợi lúc hắn gỡ mặt nạ xuống, buông bỏ mọi phòng bị, thậm chí, chờ đợi những điều chính tôi cũng không thể đoán trước…


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp