VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 56

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Cuối cùng thì tôi và Lydia cũng gặp được nhau, cô ấy để tôi vuốt ve má mình.

“Em béo lên nhiều rồi.” Lydia cười dịu dàng.

“Em vẫn rất đẹp, tin anh đi.”

Cô ấy ngả vào lòng tôi: “Nghe nói mắt anh đang trong gian đoạn bình phục.”

“Phải.”

“Con đang ở phòng sơ sinh, anh chưa thấy nó phải không?”

“Tất nhiên anh muốn gặp con. Nhưng anh gặp con rồi, em thực sự đồng ý để anh đưa nó đi sao?” Tôi vuốt ve mái tóc mềm mại của cô ấy, “Em cho phép thật chứ? Anh chỉ không muốn để em khổ sở thêm nữa, anh chẳng làm gì được cho em.”

“Không có lựa chọn, em vốn không có lựa chọn nào khác.” Giọng nói của cô ấy ngập tràn thương tâm cùng sắc bén, “Con ở cùng anh chắc chắn sống rất tốt, còn ở trong gia tộc này, nó chỉ là một đứa con riêng mà thôi, ở bên anh, nó sẽ được coi như minh châu ngọc quý. Hơn nữa, cô gái tên Lydia Fest kia còn phải gánh trách nhiệm và nghĩa vụ đáng buồn của một thành viên trong gia tộc, dù đứa bé là máu thịt, là linh hồn của cô ta, cô ta vẫn không thể giữ nó cạnh mình.” Cô ấy ngẩng lên hôn vào mặt tôi, “Em yêu đứa trẻ, em rất yêu nó, em cũng yêu anh, em đã nói sinh mệnh sinh ra không bởi tình yêu thì hoàn toàn vô nghĩa, lần này, em cũng không hề trái lời, em sinh đứa trẻ này là bởi tình yêu…”

Tôi không khỏi xúc động: “Lydia, em có tình yêu của anh, mãi mãi, em làm được rồi.”

Một Lydia vẫn luôn kiên cường chèo chống, đến giây phút này, ngã vào lòng tôi òa khóc như một đứa trẻ.

Coi như đã đạt được thỏa thuận, hai bên tìm được tiếng nói chung, không cần tuyên bố, một thời gian ngắn sau tôi nhận được quyền nuôi nấng và giám hộ đứa bé. Suốt thời gian này Randy Mo và Damo đều không lộ mặt, không rõ là do không muốn dính dáng hay cố ý thả cho tôi, chỉ có thể nói, đứa trẻ đã thắng, nó thắng tất cả chúng tôi.

Lễ Giáng Sinh, tuyết rơi rất dày, cả một mùa tôi vẫn đợi ở Manhattan, đứa nhỏ sinh non nên vẫn cần chăm sóc đặc biệt, tròn một tuổi mới có thể đưa về Hồng Kông, tôi tạm thời cũng ở lại đây tiếp nhận chế độ trị liệu hiện đại nhất.

Ba tháng sau…

Một buổi trưa, tôi lần sờ chiếc nhẫn trắng bạc trên ngón tay, nhìn bông tuyết lất phất ngoài cửa sổ, thảnh thơi nằm trên sô-pha thưởng thức một tách cà phê nóng. Thị lực phục hồi nhanh hơn mong đợi, dù không thể tốt như trước, những cũng có thể nhìn rõ mọi thứ rồi.

Rất kỳ lạ, tôi và Trịnh Diệu Dương không thường xuyên liên lạc, nhiều khi cả tuần chỉ gọi điện một lần, Trụ Phong đã vượt qua giai đoạn khó khăn, việc kinh doanh cũng dần dần trở lại quỹ đạo.

Nhìn mặt trong chiếc nhẫn khắc hai cái tên, tôi không khỏi ngây ngẩn hồi lâu, cho dù mối quan hệ giữa tôi và Trịnh Diệu Dương không được chúc phúc, nhưng dường như có bàn tay số phận luôn thôi thúc chúng tôi, khiến cho chúng tôi đâm sầm vào nhau, cho dù trên đường bị xây xát đến mình đầy thương tích, cho dù mỗi chúng tôi vẫn không ngừng giăng quanh mình những tấm lưới tự vệ dày đặc, những mắt lưới vô hình không thể xuyên thủng mà từng sợi lại quấn chặt vào nhau, mang theo nỗi đau và niềm thích thú vô tận, như thể… làm tình, chúng tôi vẫn đứng chung một chỗ, chưa hề bị bất cứ thứ gì chia tách.

Rốt cuộc cũng kể như thắng lợi sao? Tôi không biết. Lòng tôi vẫn rất mông lung, nhưng lại không hề mờ mịt vô bờ như trước, giống như tôi đã có một điểm tựa. Trịnh Diệu Dương cũng vậy, cậu ấy không quen dừng lại vì bất cứ ai, nhưng hiện giờ, ít nhất cậu ấy cũng biết nói mình không còn độc thân, đây cũng coi như tiến bộ vượt bậc đi.

Trải qua tất cả, nếu như được chọn lựa lại một lần nữa, tôi vẫn chọn cậu ấy, bởi vì cuộc đời này tôi chắc chắn không thể gặp được một đối thủ tuyệt vời hơn Trịnh Diệu Dương.

Chuông cửa đột nhiên vang lên, tôi mặc kệ, người bên ngoài vẫn kiên nhẫn ấn chuông, cuối cùng tôi đành phải lê chân ra. Cửa vừa mở, người kia đã quăng hành lý vào trong, đưa tay ôm tôi vào lòng, sức mạnh này, hơi thở này, ánh mắt này, cả môi lưỡi ngang ngược mà mềm dẻo này… khiến trong chốc lát tôi không kịp trở tay.

Thật khó khăn kết thúc nụ hôn sâu đến ngạt thở, cậu ấy vừa thở hổn hển vừa cười: “Gần đây anh đã lười như sâu rồi, mãi mới lết ra mở cửa!”

“Biết là cậu, tôi mới không mở đấy.” Tôi đẩy cậu ấy dựa vào cánh cửa gỗ, cười nham hiểm, “Tôi lười lúc nào chứ? Tôi còn dư sức thu tiền boa đây!”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp