VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 55

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Trương Thủ Huy bị chọc giận, xông thẳng về phía Trịnh Diệu Dương: “Giỏi, giỏi lắm! Dám phun ra mấy lời nhục nhã này, tao thà cho mày ăn phát đạn, còn hơn chấp nhận thứ tai tiếng thế này!”

Trong nháy mắt, tôi gần như cảm nhận được… tín hiệu nguy hiểm.

“Đừng!” Tôi vội vã quát lên, theo bản năng lao vọt về phía bọn họ, giữa đường cẳng chân bị đụng vào sô pha, khuỷu tay tôi chống xuống bàn trà để khỏi ngã xuống, cổ họng run rẩy hiếm thấy: “Ông không được động vào cậu ấy! Có gì cứ nhằm thẳng vào tôi đây này, không được đụng vào cậu ấy…”

“Chỗ này không đến lượt mày ra lệnh cho tao!” Trương Thủ Huy gào lên, “Tao không muốn sau này cháu tao thành trò cười cho thiên hạ, hối hận cả đời! Thằng nhãi thối tha như mày vẫn luôn tự do bay nhảy, muốn thoải mái ra sao cũng được, lại còn có thứ đàn bà ngu ngốc đẻ con cho mày, mày vẫn cứ thây kệ bỏ đi, để lại một mớ rối tung cho người ta dọn dẹp, tao không thể không thừa nhận mày giỏi thật! Trần Thạc, tao chứng kiến mày bước từng bước rời khỏi Thành Nghiệp, mày còn tưởng tao nhìn không ra mấy ngón mánh khóe vặt vãnh của mày sao? Tao biết rõ lắm! Mày tới giờ vẫn là một thằng cay nghiệt ương bướng, hôm nay nếu không phải đã mù cả hai mắt, liệu mày có chịu ở lỳ bên cạnh Diệu Dương hay không hả?!”

“Đủ rồi! Ông không có tư cách sỉ nhục Trần Thạc, muốn nổ súng thì cứ việc!”

“Trịnh Diệu Dương, cậu ra vẻ anh hùng cái gì hả!” Tôi nổi cáu đến giọng nói cũng lạc đi, Trương Thủ Huy đã không còn bình tĩnh được nữa, tín hiệu này quá nguy hiểm, tôi không nhìn rõ, không thể khống chế tình hình, chỉ có từng câu từng chữ ông ta nói đều găm sâu vào lòng tôi mà thôi.

Trương Thủ Huy cười nhạt: “Biết nhận lỗi biết xin tha rồi hả Trần Thạc, càng leo cao càng trơn nhẵn đấy! Nhưng mày vẫn phải biết sức mình đến đâu chứ?!”

Ông ta không chịu mềm mỏng, tôi chỉ có thể đối mặt với cơn điên của ông ta mà thôi: “Ông không vừa mắt tôi và Trịnh Diệu Dương ở bên nhau, ông cũng chưa từng tin tưởng bất cứ ai, bất cứ thứ tình cảm nào, kẻ nào ngáng chân ông, ông sẽ lập tức ra tay diệt trừ. Giết một hay hai người đối với ông chẳng có gì khác biệt, ngay cả thân thích hay thuộc hạ đều chỉ muốn tránh xa ông, điều đó làm ông thấy đắc thắng lắm hả? Tôi không thể hiểu nổi, cũng như ông không thể hiểu nổi chúng tôi. Có những chuyện ông không thể ngăn cản, sao cứ khăng khăng làm gì? Tôi bán mạng cho ông ngần ấy năm, ngoài sự lạnh lùng cay nghiệt, tôi còn nhận được cái gì? Ngày hôm nay Trần Thạc này còn sống ở đây, đều không phải nhờ ơn Trương Thủ Huy ông ban cho, tôi chết không chỉ một lần, nhưng bất luận tình thế trở thành thế nào, họng súng của ông vẫn mãi nhằm vào tôi không chịu buông tha, ông có giỏi thì một phát súng giải quyết tôi luôn đi! Nhưng nếu ông không thể, thì đừng có nhúng tay vào chuyện của tôi và Diệu Dương nữa, bởi vì ông vốn không thể nào cản nổi!” Tôi dựa vào cảm giác mà lần theo bàn trà tiến về phía Trương Thủ Huy, “Ông có thể cho rằng mình đã chi phối được cả thế giới này, nhưng ông mãi mãi không thể nào chi phối tôi và Trịnh Diệu Dương.”

Đây có thể là lần nói dài hơi nhất trong cuộc đời tôi, có điều chắc người nghe cũng chẳng buồn cảm kích.

“Thảo nào Diệu Dương bị mày làm cho mụ mị đầu óc, thì ra Trần Thạc ngày hôm nay từ cõi chết trở về đã thay da đổi thịt rồi!” Giọng Trương Thủ Huy đầy châm chọc, “Cả mánh khóe bịp người lẫn miệng lưỡi đều luyện đến mức siêu phàm, thật là xưa nay chưa từng thấy, Trần Thạc ạ!”

“Đừng phí sức nữa…” Đến lúc này Trịnh Diệu Dương mới lạnh lùng mở miệng, tôi còn tưởng cậu ấy nói với tôi, kết quả là với Trương Thủ Huy, “Đừng phí sức nữa ông ngoại. Ngày hôm nay tôi thừa nhận ông là bề trên của tôi, là vì muốn từ giờ về sau ông đừng bao giờ can thiệp vào chuyện giữa tôi và Trần Thạc nữa, cứ coi như bọn tôi là lũ nhóc vắt mũi chưa sạch, cũng không cần người khác ra tay chỉ điểm sắp đặt chuyện riêng tư. Một khi tôi đã xác định chuyện gì, xác định với ai thì sẽ không dễ dàng thay đổi, nói thật tôi cũng không biết mình và Trần Thạc có thể ở bên nhau bao lâu, đây là vấn đề duy nhất trong cuộc đời này mà tôi không thể nắm chắc. Nhưng tôi khẳng định, tình cảm này đối với tôi không thể có lần thứ hai. Tôi không xin ông công nhận, vì vốn dĩ không cần, tôi cùng lắm chỉ chỉ hy vọng có được một lời hứa của ông, mong ông đừng cố phá hoại thứ tôi đã rất gian nan mới có thể đạt được. Nếu ông phá hoại, chỉ có thể đổi lấy kết cục là đôi bên cùng thất bại, tôi thực sự không muốn đấu với ông.”

“Hừ, mày còn dám ăn nói như vậy! Nếu giờ đứng trước mặt tao dù chỉ là một con đàn bà hạng bét xã hội, tao cũng có thể tôn trọng suy nghĩ của mày, nhưng thằng này… mày luôn miệng đòi tao hứa hẹn không ngăn cản chúng mày, mà mày có đủ lý do hay sao? Mày nghĩ chỉ cần cam tâm tình nguyện là xong hả? Tao không ngờ mày ngây thơ đến thế Diệu Dương ạ! Với chuyện này, mày thật không khác gì một thằng ranh non nớt, mày vốn chẳng hiểu mình đang lựa chọn cái chuyện hoang đường đến thế nào!”

“Nếu đã vậy, tôi sẽ lấy việc kết hôn để giải thích rõ mối quan hệ này… mối quan hệ luôn khiến ông khinh bỉ, khiến ông nổi khùng, có điều ông lo hão rồi, tôi sẵn sàng cho ông thấy đây tuyệt đối không phải một trò hoang đường viển vông, mà tôi vô cùng nghiêm túc thận trọng.”

Trịnh Diệu Dương vừa nói xong, không chỉ Trương Thủ Huy, cả tôi cũng ngây người, tôi thật sự bị kích động quá lớn rồi, hoàn toàn không thể phản ứng gì, khí thế vừa xong thoáng cái đã bay sạch, chỉ còn lại hai chữ “khiếp sợ”. Trời đất ơi, tôi vừa nghe thấy gì vậy?! Nếu không phải tôi nghe nhầm, thì vừa rồi chính miệng Trịnh Diệu Dương đã nói ra từ “kết hôn”, cậu ấy đang làm cái trò gì thế!?

“Ha ha…” Trương Thủ Huy cười phá lên, tiếng cười pha cả cay độc lẫn chán nản, “Thẳng cháu giỏi, giỏi lắm, còn dám vẽ ra một trò cười thế kỷ để sỉ nhục lão già này!”

“Không phải trò cười, tôi nghiêm túc đấy, lần nghiêm túc nhất cuộc đời tôi!” Tiếp theo, cậu ấy nói với tôi, “Trần Thạc, anh nói coi?”

“Hả?” Tôi mơ hồ, “Gì cơ…?”

“Kết hôn?”

“Đủ rồi!” Trương Thủ Huy đấm mạnh xuống thành sô pha, những tiếng bình bịch nặng nề dội vào tai tôi, “Chúng mày cứ điên rồ đi, tao không quản, từ giờ trở đi tao không quản nữa!! Chúng mày đã muốn sa ngã, chấp nhận bị thiên hạ sỉ vả, tao cũng mặc kệ, tự đi mà lo lấy thân đi!” Tiếng bước chân nặng nề của ông ta xa dần, như thể đã thất vọng đến cực hạn.

Trịnh Diệu Dương ngồi xuống sô pha, tiện tay kéo tôi xuống theo, tôi ngồi bên cạnh cậu ấy, im lặng hít một hơi thật sâu. Một lúc lâu sau, Trịnh Diệu Dương mới khẽ hỏi: “Trần Thạc, anh nghĩ tương lai chúng ta sẽ thế nào?”

“Tương lai?”

“Quan hệ của chúng ta liệu có thể tiến thêm một bước, ví dụ như… kết hôn.”

Tôi đứng bật dậy: “Tôi chưa hề nghĩ tới.”

“Anh sợ sao?”

“Chuyện đó có ý nghĩa gì đâu?”

“Anh cho rằng không có nghĩa gì à?”

“Tôi chỉ nghĩ không cần phải như vậy.” Tôi lại ngồi xuống, vùi đầu vào lòng bàn tay, “Tôi vốn chẳng quan tâm người khác nhìn chúng ta ra sao, nói đúng hơn là trước đây cũng có quan tâm, còn đến giờ thì hoàn toàn mặc kệ rồi. Cho dù kết hôn, cũng không có ai thừa nhận cả, chỉ chuốc thêm phiền phức cho cậu mà thôi, tôi và cậu gắn bó với nhau vốn không hề dựa vào một tờ giấy, mà dù rời khỏi Hồng Kông, chúng ta cũng không thể được đồng tình hay tôn trọng thực sự, cho nên không cần phải làm những việc thừa thãi.”

“Cả thế giới phản đối thì đã sao? Không ai hiểu được thì đã sao? Đúng, chẳng có gì cần thiết cả, chỉ là tôi…” Cậu ấy đột nhiên nắm lấy tay tôi, “Có lẽ chính tôi đang do dự, không thể biết rõ trong tay mình rốt cuộc nắm được thứ gì, nó không phải thực thể, thật sự rất khó khống chế, anh biết không? Tôi sợ bắt không được.”

“Bắt không được tôi sao?” Tôi cúi đầu mỉm cười, “Trịnh Diệu Dương, gần đây cậu thật càng lúc càng thú vị rồi.”

“Hừ!” Cậu ấy hơi bực bội vỗ vào nệm ghế, vẻ mặt miễn cưỡng: “Tôi nói nghiêm túc với anh, anh lại còn giỡn tôi.”

“Thế sao?” Tôi vẫn cứ cười.

Tôi day day thái dương: “Chuyện tôi và cậu… thật cứ như gây tội với cả thế giới không bằng.”

“Ồ, nản rồi hả? Hay là muốn đầu hàng?” Cậu ấy nhỏ giọng trêu tức tôi.

“Lúc nào cũng phải liều mạng với người khác, khắp nơi đều là bẫy rập, ai cũng muốn chen chân vào chuyện của chúng ta, không muốn lao lực cũng khó.”

“Tôi khiến anh thấy lao lực hả? Sao trước nay không thấy nhỉ?”

Thằng cha này! Tôi thúc cùi chỏ vào cậu ta, cậu ta né ngay lập tức, tôi còn chưa chạm được tới vạt áo cậu ấy: “Đừng trách tôi bắt nạt người bệnh tật. Đói rồi, phải đi ăn cái đã.” Cậu ta nói đi là đi, quăng tôi sang một bên luôn.

Thật ra gần đây việc điều trị thuốc men khá thuận lợi, các bác sĩ và y tá cao cấp nhất hội chẩn cho tôi kỹ càng, trước mắt tôi không còn chỉ là một màu đen nữa, thay vào đó đã có chút ánh sáng mờ mờ.

Để giúp tôi làm việc dễ dàng dù không tiện đi lại, Trịnh Diệu Dương đã cử luật sư Tôn đại diện của mình đi cùng tôi, trước khi lên đường còn bàn bạc kỹ lưỡng với tôi nữa.

“Đừng nóng quá, tuy bên đó đã chấp nhận hợp tác, nhưng không có nghĩa là bọn họ không định làm khó anh nữa.” Trịnh Diệu Dương đích thân lái xe đưa chúng tôi ra sân bay, trên đường còn tiếp tục nhắc nhở.

“Không cần lo lắng, tôi biết phải làm sao.”

Đến khi vào phòng chờ, Trịnh Diệu Dương đột nhiên kéo tay trái tôi lại, tôi kinh ngạc, cái tên này lại định làm gì giữa chỗ đông người như vậy chứ? Lực tay cậu ấy rất mạnh, không để tôi giật lại, đúng lúc đó tôi cảm giác lòng bàn tay chạm vào một vật kim loại lành lạnh.

“Làm gì hả?” Tôi hỏi nhỏ.

Vật tròn nhỏ trong tay Trịnh Diệu Dương đã luồn qua ngón áp út của tôi, trong nháy mắt, tôi đã hiểu ra.

Cậu ấy ghé vào tai tôi, nói: “Trần Thạc, đời này tôi và anh đã cột chặt với nhau rồi.”

“Ai nói tôi muốn cột với cậu chứ?”

“Không với tôi cũng được, nhưng không được đi tìm người khác.”

“Chịu cậu luôn.” Tôi thờ ơ đứng dậy, “Phải vào làm thủ tục rồi.”

“Luật sư Tôn, Trần Thạc nhờ anh.”

“Ngài cứ yên tâm, Trịnh tiên sinh.”

Tôi vỗ vỗ vai Trịnh Diệu Dương: “Thôi đừng dài dòng nữa, đi thôi.”

“Cấm tháo nhẫn ra đấy.”

“Thế thì thiệt cho tôi lắm, tổn hại sức hấp dẫn ghê.”

Cậu ấy bật cười thành tiếng, ôm lấy tôi: “Giờ anh không phải độc thân nữa rồi, nhớ đấy.”

“Thật chẳng quen gì cả.” Tôi đẩy cậu ấy ra, cười tỉnh bơ, “Ai đó nhớ nhắc nhở mình là được rồi.”

Ngồi máy bay vẫn cứ mệt mỏi như mọi lần, người của GT không những đến đón đúng giờ, làm việc cũng khá năng suất, việc gì cũng lên phương án kế hoạch đầy đủ cả, cũng phải, nhà Fest khó nhằn như thế, đâu phải ai cũng động được vào.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp