VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 54

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

“Cảm giác làm trong nước, còn tuyệt vời hơn tưởng tượng đấy…” Cậu ấy bắt đầu thở hổn hển, ngây ngất nắm lấy tay tôi kéo xuống thân dưới cậu ấy, chỗ đó trong nháy mắt đã căng cứng, tôi cũng giật mình chấn động, cậu ấy tụt quần bơi của tôi xuống, tay kia xoa xoa ngọn núi lửa của tôi. “A…” Tôi bật lên tiếng rên rỉ đầy khoái cảm.

Kích thích quá mãnh liệt khiến tôi không thể kiềm chế nổi nữa, cậu ấy không tiếp tục cắn mút môi tôi mà vùi đầu cướp đoạt cổ tôi một cách cuồng nhiệt, tiếp đến là xương quai xanh, bờ ngực, đòi hỏi không có giới hạn như muốn hòa tan tôi vào thân thể cậu ấy, tôi chỉ có thể nhận biết bằng cảm giác, điểm mẫn cảm bên tai phủ đầy hơi thở hỗn loạn gấp gáp của cậu ấy, nóng cháy ẩm ướt giữa những xao động vội vàng, khát khao cùng tình dục nhanh chóng theo đó phủ khắp người tôi. Da thịt chúng tôi chà xát vào nhau, không thể tách rời, thật khó tưởng tượng giữa bể bơi trong suốt phản chiếu hai cơ thể cường tráng quấn riết lấy nhau sẽ thành cảnh tượng thế nào. Mỗi lần chúng tôi đối mặt với sự khiêu khích thành thục của đối phương thì đều không thể kiềm chế kích động, thân thể đã không còn sức miễn dịch cơ bản với những thèm muốn khát khao rồi.

Tôi biết, cho tới giờ Trịnh Diệu Dương cũng chưa từng có ý định che giấu ánh mắt thèm khát của mình, chúng tôi thường biểu hiện sự mê hoặc “xuất thần” trong lúc làm tình, cám dỗ đối phương không cách nào kiềm chế chính mình. Lúc này đây, dù tôi không thể nhìn thấy gương mặt cậu ấy, nhưng độ nhạy cảm của cơ thể thì vẫn rất đặc biệt, tôi có thể cảm nhận rõ sự thăm dò và kích thích gấp gáp của cậu ấy.

“Đừng ở đây, này…” Tôi muốn kêu cậu ấy ngừng lại, nhưng cậu ấy đã như ngựa hoang thoát cương, hoàn toàn không còn để ý đến bất cứ thứ gì xung quanh nữa.

“Trần Thạc, tôi muốn anh, lần này… không được phép nói không!” Mặt nước dập dềnh, kéo theo ngàn tầng sóng dữ, cậu ấy áp chặt thứ nóng cháy của cậu ấy vào tôi, tiếng nói khàn khàn mờ mịt không ngừng vang lên: “Tôi muốn anh, ngay bây giờ!” Hơi thở của cậu ấy phả vào lỗ tai tôi, tôi khẽ run lên, cảm giác không thể khống chế nổi.

Bàn tay cậu ấy nhịp nhàng dùng sức, sức lực trong tôi như bị nước bể tẩy mòn, nhất thời đầu óc mơ màng chìm trong tình dục, tôi ôm chặt cậu ấy, áp sát ngực vào nhau, hơi thở khàn khàn dần trở thành hỗn loạn, ngón tay cậu ấy tiến vào thăm dò cơ thể tôi, toàn thân tôi cứng ngắc, ra sức điều hòa nhịp thở.

Thứ đã sớm căng tràn hưng phấn nương theo dòng nước đâm vào cơ thể tôi. “A…” Ngay trong khoảnh khắc Trịnh Diệu Dương tiến vào, tôi phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ thỏa mãn cực độ.

Cậu ấy điên cuồng thúc mạnh trong cơ thể tôi, xóa tan đi chút lý trí còn rơi rớt lại, đau đớn đã chẳng là gì nữa, đôi bên chỉ còn chăm chú hưởng thụ tình ái tận cùng đến gần như mê đắm, thứ kia không ngừng ra vào kịch liệt khiến mọi giác quan của tôi trở nên mơ hồ. Chúng tôi quấn riết tay chân, ra sức thỏa mãn nhau, tay phải tôi quàng trên cổ cậu ấy, mỗi một cử động thúc tiến của cậu ấy đều đưa theo những tiếng rên gào mạnh mẽ, hoàn toàn chìm đắm trong cơn cuồng hoan dữ dội.

“Trần Thạc… cho tôi toàn bộ của anh, a…”

“Diệu Dương…”

Lắc lư rên rỉ đầy phóng đãng, trước sau cùng bị công kích, khoái cảm quá mãnh liệt khiến chúng tôi run rẩy toàn thân, hô hấp càng lúc càng dồn dập. Tôi gần như có thể nhìn thấy cặp mắt cháy rực điên cuồng kia giờ phút này vì dục tình mà mất hồn mất vía. Nếu cậu ấy muốn xé rách tôi, nhân lúc này, tôi sẽ giúp sức, từng cú đâm thúc thô bạo mà đầy kỹ xảo, sự tiến công mạnh mẽ ẩn chứa tất cả tình cảm của cậu ấy. Tại thời khắc này, tôi thừa nhận, chỉ có Trịnh Diệu Dương mới có thể làm được tới mức này, nhanh chóng đạt đỉnh tình ái, cổ họng rên hừ hừ ngập tràn khoái cảm, dịch nóng đầy kích thích nứt toát phun trào tứ phía.

Sau khoảnh khắc lên đỉnh Trịnh Diệu Dương mới tỉnh táo một chút, cậu ấy đưa tay xoa cằm tôi, một lần nữa đè ép tôi, xốc cả người tôi lên khỏi mặt nước, đẩy ngã xuống thành bể, thân thể lại đè lên người tôi, mạnh mẽ cướp lấy hơi thở của tôi. Chúng tôi gần như cắn nuốt lẫn nhau, tứ chi trần chuồng quấn riết, một lần nữa gấp gáp hòa thành một thể. Dịch nóng vương vãi, tham lam thiêu cháy chúng tôi không chừa một kẽ hở nào.

Cuối cùng hai người kiệt sức đưa nhau vào phòng thay đồ tắm rửa, cũng chẳng buồn lau người, cứ vậy đi ra nằm trên ghế hồ bơi dài, Trịnh Diệu Dương vuốt ve cơ thể ướt sũng của tôi, chúng tôi mất một lúc lâu mới điều hòa được nhịp thở, cậu ấy nghiêng người thì thào vào tai tôi: “Trần Thạc, là, của, tôi.”

“Cậu vẫn vênh váo như vậy.”

“Thế hả?” Cậu ấy cắn vai tôi.

“A!” Tôi kêu lên một tiếng như xả giận.

“Làm gì chứ? Đau đến thế cơ à?” Cậu ấy hơi giễu cợt hỏi tôi.

“Tôi sắp điên rồi.” Tôi lấy tay che mặt một lúc lâu, “Là con trai hay con gái?”

“Con gái.” Ngón tay cậu ấy kéo một vệt dài trên bụng tôi, giọng điệu có chút đắc ý, “Tôi đã đặt cho nó một cái tên rất hay rồi.”

“Tên? Tên gì?” Tôi thờ ơ hỏi, buồn bực đã tan đi không ít.

“Trần Dương.”

Tôi không khỏi bật cười, lập tức phủ định: “Hừ, vừa khó nghe vừa không sáng tạo, cậu cũng thật lắm trò! Ai cho cậu quyền đặt tên chứ? Thật đúng là chuyện gì cũng thích chen chân vào.”

“Tôi cảnh cáo anh đấy Trần Thạc, riêng chuyện này anh không được giành với tôi.”

“Không chịu được thì đừng có chịu.” Tôi lắc đầu cười khẽ, một lát sau, tôi mới nói: “Tôi muốn đích thân đi Mỹ một chuyến.”

“Đã để luật sư đại diện toàn quyền sắp xếp rồi, không cần anh phải bận tâm.”

“Tôi nhất định phải đi.”

“Anh đi thế nào? Anh nói cho tôi biết anh muốn đi thế nào?!” Cậu ấy đã bắt đầu lớn giọng.

“Con mẹ nó cậu thật khinh tôi như đồ bỏ đi!” Ta ngồi dậy buồn bực, “Tôi không đi không được.”

“Được, anh đi đi, Trần Thạc anh đã quyết thì ai ngăn cản được!” Cậu ấy nửa thỏa hiệp nửa uy hiếp, “Nhưng lần này tôi không thể đi cùng anh, giờ tôi không sao giãy khỏi chỗ này được.”

“Tôi cũng không định yêu cầu như thế.”

“OK, anh lúc nào cũng có ý của anh, tôi không quản được, lát nữa tôi hẹn luật sư tới, hai người bàn bạc, ông ta sẽ nói chi tiết với anh. Ngày mai đặt vé máy bay, ngày kia khởi hành, tôi biết anh đã muốn làm thì nửa phút cũng không nán lại được, anh đến New York, GT sẽ cho người đón các anh.” Bắt đầu làm việc, cậu ta lại lập tức phát huy tác phong sấm vang sóng dậy. Cậu ấy đứng dậy kéo tay tôi, như thể chỉ muốn chấm dứt ngay cái việc này, nhanh chóng chuyển chủ đề, “Chiều đi bệnh viện kiểm tra lại, đừng có quên đấy. Giờ đi với tôi ăn trưa, anh đói bụng rồi phải không?”

Tôi nghe cậu ấy một mình quyết đoán như vậy, trong lòng tự nhiên cũng dễ chịu hơn: “Tôi nhận ra giờ tôi chẳng khác nào chó mèo con bị người ta dắt đi.”

“Anh thấy tôi dắt chó mèo lúc nào hả? Anh biết đấy, ngoài anh ra sinh vật gì tôi cũng dị ứng hết.”

“Đi chết đi.”

Lần này cậu ta chỉ cười nhạt đưa cho tôi một cái áo lót thể thao: “Tôi không định để đám người trong nhà nhìn chằm chằm anh mãi thế đâu.”

“Bọn họ còn vô vị hơn cậu nữa hả? Cấu tạo thân thể tôi hẳn là vẫn rất bình thường đi?” Tôi vừa nói vừa mặc bộ đồ rộng thùng thình vào.

Trịnh Diệu Dương nghe xong cười rộ lên, rất ít khi nghe thấy cậu ấy cười sảng khoái không khiên cưỡng như vậy.

Chúng tôi vừa vào phòng khách, quản gia đã tiến tới gần: “Thưa ngài, ban nãy…” Tâm trạng Trịnh Diệu Dương rõ ràng đang rất tốt, cho nên ngắt lời ông ta luôn: “À được rồi, bữa trưa không cần đưa lên phòng, dọn ngay trong phòng ăn đi.” Sau đó, cậu ấy quay lại hỏi tôi một tiếng, “Trần Thạc?”

“Ừ.”

“Không phải, thưa ngài, là…” Quản gia còn muốn nói tiếp.

Đúng lúc ấy, bàn tay đang nắm tay tôi đột nhiên siết lại, vô thức bấu chặt vào lòng bàn tay tôi, không khí thoáng chốc như ngưng đọng, tôi lập tức ý thức được phòng khách đang có vị khách không mời.

Trịnh Diệu Dương lên tiếng trước phá vỡ tình thế bế tắc: “Tôi nghĩ tôi đã biết rồi, ông ra ngoài đi đã, à phải, thêm một chỗ trong phòng ăn, có khách quý tới.”

Quản gia lui ra rồi, người kia mới châm chọc: “Nắm chân nắm tay một thằng đàn ông đi khắp nơi, muốn công khai cho cả thế giới hả? Hay còn sợ người ta không biết? Thật đúng là không hiểu trời cao đất dày là gì mà.” Một giọng nói lạnh lẽo mà quen thuộc lọt vào tai tôi, lòng tôi giật thột một cái, kinh hãi tột độ, người này rõ ràng là, rõ ràng là… Trương Thủ Huy. Ông ta sao lại ở đây?! Vừa rồi! Vừa rồi nếu ông ta ra bể bơi tìm Trịnh Diệu Dương, giờ chắc không dồn tôi vào chỗ chết không được.

Quả nhiên, ông ta nghiêm chỉnh cảnh cáo: “Mày với nó đúng là… đúng là khiến tao không thể tin nổi! Chúng mày… có đầu óc không hả?! Có biết nghĩ tới hậu quả không hả?! Những lời xì xào kia mà lọt ra thương trường, tình thế của mày sẽ khốn đốn tới mức nào! Mày còn có tự trọng hay không?! Mày đần độn rồi hả Diệu Dương?! Cố gắng đi tới ngày hôm nay, giờ vì một thằng đàn ông mà tan tành tất cả có đáng không hả?”

Trịnh Diệu Dương mỉa mai đáp: “Nếu ông hỏi có đáng hay không, tôi có thể nói rõ cho ông hay, ngày hôm nay, cho dù có muốn Trịnh Diệu Dương tôi dâng cả Trụ Phong cho Trần Thạc, tôi cũng không hối hận! Tôi giải thích như vậy ông đã thỏa mãn chưa?”

Tôi có thể tưởng tượng được sắc mặt Trương Thủ Huy lúc ấy, nhất định xanh lét rồi, tôi cũng không ngờ Trịnh Diệu Dương lại trả lời ông ta như vậy, ông ta im lặng trong chốc lát, cho đến khi mở miệng lần nữa, giọng nói đã trở nên lạnh lẽo đến thấu xương: “Giờ nó cùng lắm chỉ là một thằng mù trắng tay.”

Trịnh Diệu Dương nghe vậy lại không có vẻ gì là kích động, chỉ có giọng nói là chấn động lòng tôi: “Dù anh ấy thành đồ bỏ đi, tôi cũng muốn anh ấy! Không ai có thể thay thế Trần Thạc, chưa từng có một ai.” Cậu ấy thả tay tôi ra, tiến về phía trước, “Tôi có thể dễ dàng tha thứ và nhún nhường ông hết lần này đến lần khác, không phải vì ông là bề trên của tôi, mà bởi vì, là ông, đưa Trần Thạc tới trước mặt tôi, để tôi gặp được anh ấy. Đương nhiên, nói chuyện tình nghĩa với loại người như ông thật quá xa xỉ, chuyện giữa tôi và Trần Thạc vốn là việc riêng của hai chúng tôi, không liên quan đến ai hết. Mấy điều kiện ông và tôi đã từng bàn, từ sau phát đạn kia, tôi đã bỏ hết rồi, tôi không sợ ông gây khó dễ cho anh ấy, bởi vì hễ ông động đến anh ấy, tôi sẽ đối phó lại ông, rất sòng phẳng.”

Trương Thủ Huy cho rằng mình đương nhiên có thể dạy dỗ thằng cháu tồi tệ, tưởng mình có đủ tư cách lên mặt đạo đức cùng lẽ phải mà khuyên răn tội nhân biết sai sửa sai, nhưng kết quả lại thành bị người ta mắng nhiếc bật lại, chắc hẳn bực dọc lắm đây.

“Trần Thạc! Mày cũng làm bố rồi, sau này mày muốn đối mặt với con mày thế nào hả? Thứ quan hệ của chúng mày vốn không thể phơi bày ra ánh sáng!” Trương Thủ Huy đột nhiên chĩa mũi dùi sang tôi, tin tức của ông ta quả nhiên nhanh nhạy, chính tôi cũng chỉ mới biết được có một tiếng đồng hồ trước mà thôi.

Trải qua tất cả rồi, tôi có thể hết sức bình tĩnh mà đối mặt với những chuyện thế này, giữa ranh giới sống chết, sáng tối, tôi còn chưa buông tay, Trịnh Diệu Dương cũng chưa buông tay, điều này mới là quan trọng, tôi chỉ cười nhạt đáp: “Ra ánh sáng? À, tôi vốn cũng có thấy gì đâu, thứ tôi thiếu chính là ánh sáng mà.”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp