VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 53

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Cậu ấy đi rồi, tôi giơ tay sờ lớp băng quấn trên mặt, hỏng mặt rồi à? Thế thì phải làm sao? Trịnh Diệu Dương sẽ thế nào? Tôi thật sự ngỡ ngàng, tuy nói rằng đàn ông có thêm vài vết sẹo trên mặt cũng chẳng sao, nhưng không phải ai cũng có thể thoải mái chấp nhận những chuyện thế này.

Ngày tháng chờ đợi thật khó chịu, dài lê thê mà đầy đau khổ, nhưng tôi vẫn cố nhịn. Ngày nào Trịnh Diệu Dương cũng tới, nói cho tôi biết về tình hình công ty, việc hòa giải đã đạt được bước tiến quan trọng, song phương đều nhún một bước, phát hiện nhu cầu thật sự của đối phương, cuối cùng thì Trụ Phong cũng tạm thời vượt qua giai đoạn khó khăn, người của ICAC và cục cảnh sát dần rút về hết, chỉ có một ít tài sản bị phong tỏa chờ điều tra, chuyện này cũng không tính là quá xấu.

Tôi cười khổ: “Đúng lúc mấu chốt tôi lại thành ra thế này, tôi thấy đúng là tôi với cậu xung nhau quá thể.”

“Ngậm miệng lại cho tôi, Trần Thạc, cậu nuốt hết lại mấy lời nói kiểu này cho tôi, xem ra, cái đầu này đúng là bị đập hỏng rồi.”

Tôi cười lạnh.

Cậu ấy đột nhiên nói: “Ngày mai tháo băng.”

“Ừm.” Tôi cũng không hỏi cậu ấy xem bác sĩ có nói gì đến chuyện hỏng mặt hay không.

Hôm sau, rôi ngồi trên giường vô cùng bình tĩnh, đến khi băng vải được gỡ ra từng vòng từng vòng, hô hấp của tôi đã dần trở nên nặng nề, dự cảm bất an càng lúc càng mãnh liệt, đến khi lớp vải trắng được tháo xuống hết, làn da tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, trái tim bất ngờ nổ tung…

“Cậu cảm thấy thế nào?” Bác sĩ từ từ dẫn dắt, “Trần tiên sinh, xin nói cho tôi biết cảm giác hiện giờ của anh ra sao?”

Tôi ngẩng lên, im lặng một lát mới đáp: “Không có cảm giác gì hết, tôi… không nhìn thấy gì.”

“Một tia sáng cũng không thấy?”

“Không thấy.”

“Ông có thể giải thích rõ ràng ngay được không?” Trịnh Diệu Dương bình tĩnh hỏi vị bác sĩ.

“Theo kết quả chụp X quang hôm trước, có thể kết luận sơ bộ là sau khi đại não bị chấn động, dây thần kinh bộ phận đã đè lên võng mạc, dẫn tới mù tạm thời.” Lúc bác sĩ nói rõ bệnh trạng, giọng nói nhẹ nhàng vô cùng, nhưng lọt vào lỗ tai tôi không khác gì sấm động.

Trịnh Diệu Dương đột nhiên cao giọng: “Lúc đó các ông đã nói với tôi có đến sáu mươi phần trăm cơ hội không xảy ra chuyện này, vì sao cuối cùng vẫn…”

“Chúng tôi từng nói có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến mù tạm thời, muốn phục hồi nhanh chóng thì cần qua hàng loạt liệu pháp điều trị, tình hình hiện giờ mặc dù không thật lạc quan…”

Tôi thực sự chịu không nổi cảm giác như bị phán tù chung thân thế này, lập tức tiếp lời: “Liệu có khả năng tôi không bao giờ nhìn được nữa không? Tôi nghĩ tôi có quyền được biết.”

Vị bác sĩ có lẽ thấy tôi bình tĩnh vậy, cho nên không giấu giếm: “Chúng tôi cần phải chẩn đoán thêm bước nữa mới có thể xác định chính xác bệnh của anh. Nhưng bất kể giai đoạn tiếp theo thế nào, anh đều phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, tinh thần thoải mái sẽ giúp bệnh tình chuyển biến khả quan hơn nhiều.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn.” Thành thật mà nói, nếu tay cũng làm được dễ dàng như lòng nghĩ, thì mấy chuyện trắc trở đã chẳng là gì, nhưng chung quy tôi vẫn là một người bình thường, một chữ “mù” có thể khiến cả thể xác lẫn tinh thần bị sốc nghiêm trọng, nó không giống cảm giác bị một viên đạn xuyên qua ngực, hay bị thanh sắt nặng chịch giáng xuống đầu. Đối diện với nỗi lo vô hình này thực sự rất tàn nhẫn, thì ra tôi vẫn luôn để tâm, thậm chí có đôi khi còn cảm thấy mình đang phải trả giá cho tình cảm ngang trái ấy, nhưng tôi không hề hối hận, bởi vì một khi Trần Thạc tôi đã trả giá, thì sẽ rất khó thu về.

Khả năng việc tôi có thể làm lúc này chỉ là nghiêm túc tuân theo lời dặn của bác sĩ: “giữ tinh thần thoải mái” mà thôi. Nhưng tôi vốn không phải một người lạc quan, từ khi sinh ra, tôi đã trải qua không ít những điều chán nản, giờ đến bước này cũng không phải ngẫu nhiên, mà một nửa là số phận. Từ lúc nào tôi đã thành người lải nhải số má rồi nhỉ, không phải tôi chẳng quan tâm thứ gì nữa sao? Dù cho mất đi hai mắt, mất đi một trái tim?

Nửa bên mặt của tôi không việc gì, sưng một tuần thì khỏi. Chỉ không ngờ mặt không sao nhưng trong đầu lại xảy ra vấn đề lớn. Hai tuần sau, tôi xuất viện suông sẻ, bước vào thời kỳ theo dõi, lúc nào cũng có vài nhân viên hộ lý chuyên nghiệp ở bên cạnh tôi. Trịnh Diệu Dương để tôi ở biệt thự Hải Cảnh, tôi cũng không từ chối. Trước kia tôi cố kiêng kỵ người khác, nhưng giờ tôi cũng mặc kệ người ta nghĩ rồi, chỉ có điều tôi quyết không ngồi xe lăn để người ta đẩy đi, điều đó khiến tôi thấy hậm hực nóng nảy.

Sau đó, tôi thành ra yêu vận động, suốt ngày nhốt mình trong phòng tập của biệt thự, liều mạng tập các bài tập nặng cho tay chân, thực sự không muốn có ngày thành tàn phế. Tôi trở nên trầm lặng hơn, khi một người phải đối mặt với khoảng thời gian đen tối thế này, chỉ có trầm lặng mới có thể giúp người ta bình tâm lại. Qua hai ngày “tập luyện”, tôi đã có thể tự mình đi toilet, có điều cuộc sống kiểu này khiến tôi xấu hổ vô cùng.

Nhưng tôi vẫn giữ bình tĩnh, ngoài bình tĩnh, tôi không biết phải dùng cách nào khác để đáp trả sự nhẫn nại và cố gắng của Trịnh Diệu Dương. Tôi không muốn làm loạn thêm nữa, không muốn giống thằng ngốc đi đứng cũng không xong. Tôi không bao giờ muốn trở thành gánh nặng của Trịnh Diệu Dương, mối quan hệ giữa chúng tôi vốn nên bình đẳng.

Đôi bàn tay ấm áp kia chạm vào mặt tôi, giọng nói khiến tôi cảm thấy yên lòng: “Trần Thạc, đừng có ở mãi trong phòng như thế, xuống bơi với tôi đi.” Điểm đặc biệt của Trịnh Diệu Dương chính là cậu ấy chưa bao giờ “thương hại” tôi, càng không nói mấy lời vô ích kiểu “Phải có lòng tin, đừng có tuyệt vọng, anh nhất định sẽ khỏi”, cậu ấy hoàn toàn coi tôi như Trần Thạc trước kia, còn thảo luận về công việc của Trụ Phong với tôi mỗi ngày. Nhìn bề ngoài mà nói, tôi cũng chẳng thay đổi gì hết, nhưng tình thế thực đã khác hẳn rồi, không biết những ngày tháng thế này còn kéo dài bao lâu.

Ta đứng dựa bên khung cửa sổ: “Bơi hả? Sao bỗng dưng nổi hứng vậy?”

“Nếu anh không đi…” Cậu ấy vừa nói vừa quàng tay ôm cổ tôi, “Chắc chắn hối hận.”

“Tôi đâu nói không đi.”

“Vậy được!” Họ Trịnh đó không thèm nói đến câu thứ hai, lập tức kéo tay tôi đi ra khỏi phòng: “Theo tôi.”

Tôi muốn giật tay lại, nhưng Trịnh Diệu Dương không chịu thả, lại còn nắm chặt hơn. Chúng tôi gặp quản gia ở hành lang, ông ta lên hỏi Trịnh Diệu Dương muốn dùng bữa trưa ở đâu, cậu ấy đáp: “Lát nữa đưa lên phòng Trần Thạc đi.” Tôi chịu thua luôn.

Cậu ấy kéo thẳng tôi tới phòng thay đồ, cất giọng đen tối: “Cần tôi giúp anh thay đồ không?” Miệng cậu ấy vừa nói, tay đã cởi từng nút áo tôi ra.

Tôi dựa vào tường cười lạnh: “Giờ tôi đã thế này rồi, không phụ thuộc vào người khác chẳng lẽ tự chăm sóc được bản thân sao?”

“Ý gì chứ, hả?” Cậu ấy cởi áo tôi ra, tay phải xoa tấm lưng trần trụi của tôi, đột nhiên dịu dàng vùi đầu vào cổ tôi, “Anh không dễ bị đánh bại vậy đâu, Trần Thạc.”

Tôi nhẹ nhàng đẩy cậu ta ra, ném áo vào mặt cậu ấy, thay cái quần bơi cậu ấy đưa cho, cuối cùng mới nói: “Được rồi, tôi hiểu rõ.”

Cậu ấy đẩy tôi ra ngoài: “Bao lâu rồi anh không xuống nước nhỉ?”

“Yên tâm, thể lực của tôi còn tốt hơn trước đây.”

Giọng cậu ấy rõ ràng có chút trêu chọc: “Ồ, tôi nhìn ra được.”

Trước khi xuống bể, tôi nói với cậu ấy: “Giờ tôi chỉ có thể dựa vào cảm giác mà bơi thôi, hi vọng không bơi trật đường sang tuốt bờ bên kia.”

“Anh thì không có vấn đề gì đâu.”

Tôi nhảy xuống bể, nước lạnh ùa vào da thịt tôi, khiến tôi lạnh toát cả người, thật đã quá. Tôi giống như một con cá không có thị lực, chỉ dựa vào cảm giác mà bơi về phía trước, mãi cho đến khi hai tay chạm được vào bờ bên kia, tôi mới cảm thấy hứng khởi, xoay người bơi lộn lại một vòng, giữa chừng, tôi bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó rẽ nước, trong chớp mắt tôi bị chặn lại, cậu ấy kéo tôi xuống. Hai bên giằng co nhau dưới nước một lúc lâu, cuối cùng không nín thở nổi nữa mới giãy dụa trồi lên mặt nước để hít thở không khí trong lành.

“Anh ác thật a!” Cậu ấy cười nói.

“Cậu cũng vậy.”

Trịnh Diệu Dương nhìn tôi bơi theo cậu ấy tới cạnh bể, nói: “Trần Thạc, tôi có chuyện này nhất định phải nói với anh”. Giọng điệu cậu ấy trịnh trọng khác thường khiến tôi hơi căng thẳng, nói thật, còn căng thẳng hơn khi tháo băng.

“Chuyện gì?”

Trịnh Diệu Dương đẩy tôi tới góc phía nam của bể bơi, hai tay chống vào hai mép bờ cạnh người tôi, nửa người dán sát qua: “Trần Thạc… hôm qua đứa bé ra đời rồi.”

“Gì cơ?!” Hốt hoảng chốc lát, tôi mới hiểu rõ câu vừa nghe nghĩa là gì, “Cậu nói lại lần nữa xem nào? Ôi, trời ơi!”

“Tôi biết anh đang lo lắng chuyện gì, luật sư GT gửi thư sang, Lydia không muốn đứa bé dính dáng tới chuyện tranh chấp trong gia tộc, cho nên đồng ý cho anh nửa quyền giám hộ đứa trẻ trước khi nó thành niên.”

“Giờ tôi thành ra thế này rồi, nhà Fest cũng đồng ý điều kiện như vậy sao?” Tôi quả thật không thể tin nổi.

“Landy Mo, Damo đều ký tên thừa nhận quyền giám hộ của anh rồi, chắc anh hiểu vì sao chứ. Đương nhiên, giờ tôi cũng phải khâm phục một người phụ nữ như Lydia, cô ta biết phải cho đứa bé được an toàn chứ không phải hư danh.” Cơ thể cậu ấy càng lúc càng ép sát tôi, “Trần Thạc, giờ anh thấy thế nào?”

“Tôi vẫn chưa nhìn được.”

“Anh sẽ sớm nhìn được thôi, tôi chưa bao giờ nghi ngờ điều đó, tình hình đang chuyển biến rất rốt, bác sĩ đã nói với tôi rồi.”

“Thật lòng mà nói, tôi rất sợ cứ mù luôn như vậy…” Tôi đột nhiên chìm đắm trong cảm giác sợ hãi vừa rồi, giọng nói khó tránh khỏi có chút uể oải.

“Anh sợ sao? Đừng quên, anh là Trần Thạc.” Cậu ấy cười thật khẽ, “Sao có thể dễ dàng bị đánh bại. Anh có biết không, gần đây mỗi lần tôi nói chuyện với anh, anh luôn nghiêng tai để nghe, bộ dạng đó thật cuốn hút…”

Tôi không ngờ giữa không khí thế này cậu ta vẫn còn nói được mấy câu như thế, miễn cưỡng cười mắng: “Mẹ nó cậu bị đứt dây thần kinh nào à, ưm…” Tôi chưa kịp định thần, cậu ấy đã nhanh chóng đoạt lấy môi tôi, liên tục mút vào kích thích cảm xúc bùng cháy.

Khi thân thể tôi bị một vòng tay siết chặt, lưng cọ xát vào thành bể bơi, tôi cảm giác được có chút đau rát. Tôi chỉ có thể cẩn thận công thủ, chủ động vươn cánh tay ôm ghì Trịnh Diệu Dương, liếm láp khoang miệng ấm nóng của cậu ấy, cậu ấy thì cắn lấy cái lưỡi đang không ngừng trốn chạy của tôi. Tôi cũng thình lình ý thức được… chỗ này là bể bơi, ngay ngoài trời.

Tôi lùi lại: “Ở đây hả? Cậu chắc chứ?”

“Đây là lãnh địa của chúng ta, anh sợ cái gì?” Trịnh Diệu Dương lại áp tới lần nữa, cắn mút môi tôi, vòng tay rắn chắc quấn siết tôi thật chặt, “Chúng ta cùng ăn mừng, ăn mừng anh lần đầu làm cha.” Có thể đầu óc tôi đã mụ mị rồi, có thể tôi bị cậu ấy mê hoặc, hay có thể tình cảm cần được khơi dòng, tôi cũng rối loạn rồi, hưng phấn đến mức toàn thân nóng rực, nước lạnh quanh người cũng không thể khiến tôi tỉnh táo nữa, cảm giác khẩn trương lạ lẫm đột nhiên giăng kín người tôi.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp