VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 50

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Chỉ cần trên người đối phương, vui sướng đều có thể nhân lên gấp bội, khi đạt đến đỉnh cao trào, tôi và cậu ấy cùng say sưa thỏa thích, bỏ mặc tất cả. “A!” Toàn bộ năng lượng và sức lực của tôi bộc phát trong chớp mắt, cậu ấy cũng suồng sã tiết ra tinh dịch nóng hổi, mơ hồ đẹp đẽ… Ý nghĩ tôi nóng cháy, mâu thuẫn và nhớ nhung nhiều ngày có thể giảm đi quá nửa tại đây.

Trận này khiến cho Trịnh Diệu Dương tổn hao rất nhiều sức lực, cậu ấy nằm ở đó không nhúc nhích, chỉ nhẹ nhàng thở gấp. Lúc này, điện thoại di động vang lên, thấy người kia không thể cử động nổi cánh tay nữa, tôi thay cậu ấy cầm điện thoại đưa tới bên tai, giờ là thời kỳ vô cùng quan trọng, có thể xảy ra vài chuyện vướng tay vướng chân, không thể trì hoãn được.

Quả nhiên, Trịnh Diệu Dương biếng nhác mở miệng, chưa đến năm giây sau thì vẻ mặt đã trở nên nghiêm túc, chống người dậy.

“Ai để lộ tin tức ra ngoài?” Cậu ấy nhíu mày, trầm ngâm trong chốc lát mới nói, “Hai tiếng, hai tiếng sau tôi qua, các cậu canh chừng ở đó cho tôi, chuẩn bị cho tốt.” Cậu ấy dập điện thoại, thở dài, mệt mỏi vùi đầu vào gối, tôi đứng ở đuôi giường nhìn cậu ấy, cậu ấy cứ như vậy mà ngây người đóng làm con đà điểu vùi mình trong cát suốt một phút, rồi đột nhiên quay đầu nhìn về phía tôi.

“Nhìn cái gì?”

Mái tóc đen rối bời, hai con mắt đỏ au, toàn thân mệt mỏi rã rời, cơ thể săn chắc lộ ra sự tao nhã sau màn mê loạn, mang theo dã tính dịu dàng cùng sự ngạc nhiên chán nản, tôi biết, người đàn ông này gặp rắc rối to rồi.

Cậu ấy rất ít khi gặp rắc rối, cho nên lúc thất bại sẽ càng dễ nhận ra hơn so với khi chiến thắng, tôi đi qua chỗ cậu ấy, cậu ấy dự cảm được mà vội vàng đứng dậy muốn rời khỏi hiện trường, nhưng vẫn bị tôi chặn lại, thấy không thay đổi được tôi, cậu ấy bèn chủ động cho tôi một nụ hôn nồng nhiệt.

Tôi cúi đầu: “Sao vậy?” Đôi môi tôi xẹt qua tai cậu ấy: “Tôi cảnh cáo cậu Trịnh Diệu Dương, giờ tốt nhất là cậu nói toàn bộ sự thật cho tôi biết, đừng có sót lại bất cứ thứ gì.”

Cậu ấy trở mình ngồi xuống: “Có người mời bọn ICAC[1] và sở cảnh sát đến điều tra sổ sách Trụ Phong.”

“Có lỗ hổng để bọn chúng tóm được sao?”

“Tôi đã cố gắng đậy điệm hết mức rồi.”

“Lỗ hổng lớn lắm hả?”

Cậu ấy nhìn tôi không nói.

“Vụ này có thể liên quan đến Trương Ký Vân.” Tôi nói thay cậu ấy, “Lần này bọn chúng tới thật rồi, có bản lĩnh mời được bọn quan chức chính phủ chống lưng, tức là đã không sợ làm to chuyện, hậu thuẫn của cậu ta lớn hơn cậu đấy, có thể bọn chúng chỉ chăm chăm làm rối tung mọi chuyện, Trịnh Diệu Dương cậu làm sao một tay che trời, cũng không nhất định có thể chống lại sự quấy phá của bọn chúng.”

“Hừ, anh đã nói ra cả rồi, lai lịch của bọn chúng lớn hơn tôi.” Cậu ấy xuống giường đi vào phòng tắm, tôi theo sau.

“Không liên quan gì đến Trương Thủ Huy chứ? Rắp tâm chơi ác như vậy không phải là tác phong của ông ta.” Tâm lý đối nghịch của Trịnh Diệu Dương rất nghiêm trọng, càng thô bạo càng không thể khống chế được cậu ấy.

“Không quan hệ… đến Thành Nghiệp.” Cậu ấy vừa tắm vừa quay đầu lại nhìn tôi, “Là một công ty đa quốc gia ở Hồng Kông, anh từng nghe đến cái tên tập đoàn Huntoon chưa?”

“Nếu như là Huntoon, rắc rối của cậu không phải bình thường thôi đâu.” Tôi đi qua, “Sao lại kết thù với quả núi to vậy chứ?”

Cậu ấy cười khổ: “Tháng trước Trụ Phong chen chân vào thị trường bất động sản, lúc đấu thầu thì Trụ Phong đấu giá thấp hơn nên tranh được hai miếng đất ở Cửu Long, khiến cho bọn chúng rất khó chịu, sau đó thì dùng đủ chiêu cưỡng ép lợi dụng, bệnh chung của mấy ông anh lớn thôi, anh cũng biết tôi đâu chịu nhịn như thế, cho nên bọn chúng vội vã thả chó dữ ra cắn người.”

“Dùng số tiền lớn mua chuộc Trương Ký Vân.”

“Người chết vì tiền thôi, tôi cũng không có quyền lực khiến người trung thành mãi mãi, có thể, ngày thường tôi không quan tâm chu đáo tới cậu ta, cũng có lẽ trong lúc vô ý đã chọc giận cậu ấy.” Trịnh Diệu Dương thở mạnh một hơi.

“Giao đất cho bọn chúng đi.”

“Anh nói cái gì?”

Tôi đi qua phía sau Trịnh Diệu Dương, tay phải xoa cơ bụng cậu ấy, nhắc lại lần nữa: “Giao đất cho bọn chúng đi.”

“Giờ không phải tôi muốn đọ sức với bọn họ, mà là bọn chúng đã hạ quyết tâm liều mạng với tôi, chúng cũng bảo thủ như anh vậy đó, Trụ Phong ngày trước đã không thể cất đầu lên được rồi.” Thật bất ngờ, tính xấu của cậu ấy lại không hề phát tác, “Trận này, tôi không nắm chắc.”

“Cậu thắng đủ lâu rồi, Trịnh Diệu Dương, có lúc cần dè dặt một chút.” Tay của tôi đi tới trước ngực cậu ấy, “Tôi muốn chứng kiến thành công của cậu, lần này tốt nhất là thu tay lại.

“Anh cho rằng tôi hành động lỗ mãng à?”

“Không, hành động của cậu luôn luôn trải qua suy tính kỹ càng, nhưng phương pháp lại quá cứng rắn, khiến cho người ta cảm thấy cậu quá kiêu ngạo, bọn chúng không thể không đối phó cậu.”

“Tôi cần thương lượng với chuyên gia.”

“Tôi ra mặt được chứ?”

Cậu ấy xoay người nhìn chằm chằm vào tôi: “Tôi không muốn anh rơi vào vũng lầy này.”

Tôi không để ý đến cậu ấy: “Tôi với cậu cùng đến Trụ Phong, ngày mai tuyên bố việc tôi tham gia hội đồng quản trị, nếu như cậu còn nhiều lời vô ích nữa, tôi sẽ trở mặt với cậu đấy.”

“Anh đừng hối hận.” Cậu ấy mơ hồ cười, có chút kỳ dị.

“Cậu thể hiện đạo đức như thế tôi thật không quen, thấy có người đến dạy bảo cậu rồi, tôi mới có thể tiếp sức cho cậu, xem chừng cũng rất lý thú.” Tôi cũng đùa với cậu ấy.

“Được, có anh chịu rồi.” Cậu ấy xả nước vào người tôi, “Đừng có chạy nữa, Trần Thạc, hứa với tôi đi.”

“Còn phải xem cậu đãi ngộ thế nào để giữ tôi lại đã.”

“Đãi ngộ tôi dành cho anh còn chưa đủ sao? Biệt thự ở ngoại ô bên Pháp cũng có rồi, nói không chừng cũng phải tính trước lo sau, để lại vài đường lui cho mình nữa.” Cậu ấy đột nhiên cười nhìn tôi, “Được rồi, chìa khóa cung Lệ Nguyệt anh vẫn giữ đấy chứ?”

Tôi đẩy cậu ấy ra: “Ít nói lời không đâu đi, động tác nhanh lên chút.”

“Lại muốn nói sang chuyện khác rồi?”

“Khốn kiếp, bình thường đúng là tôi đã quá khách khí với cậu rồi.” Tôi vừa mắng vừa bước ra khỏi phòng tắm.

“Lái xe tôi.” Cậu ấy quăng chìa khóa qua cho tôi.

Tôi lại một lần nữa lái chiếc xe độc quyền của Trịnh Diệu Dương bay nhanh đến Trụ Phong, cả chặng đường cậu ấy đều nhìn ra ngoài cửa xe, không nói gì.

Đến lúc đi vào phòng làm việc, tôi nhìn quanh phòng một lượt, hỏi: “Joanna bị điều đi rồi?”

“Ồ, anh còn nhớ mãi không quên đó hả!” Cậu ấy vừa ấn điện thoại vừa quay đầu lại, “Ông bố quan to của cổ gọi cổ trở về, loại tiểu thư này không đi làm công được lâu đâu.” Tôi nghĩ đến căn biệt thự kia, nhẹ nhàng nhếch khóe môi.

Cậu ấy nói qua điện thoại: “Lúc nào bọn chúng tới? Ừm… Gọi toàn bộ thành viên hội đồng quản trị đến công ty, phải, ngay lập tức.”

Tôi nhìn cậu ấy buông ống nghe, nói: “Hay chờ ngày mai đi, bọn chúng đến rồi, cứ xem tình hình ra sao rồi tính tiếp.”

“Không cần chờ, ngày hôm nay trực tiếp đối đầu.”

“Cậu nóng nảy như vậy, sẽ có người cho rằng Trụ Phong sắp sụp đổ thôi.”

“Nếu không làm luôn, chỉ sợ sẽ sụp thật.”

“Lời này thật không giống xuất phát từ miệng Trịnh Diệu Dương, ha ha, nếu như ngày đó cậu ngã rồi, tôi cũng không ngại nuôi cậu đâu.”

Cậu ấy cười: “Vậy đến lúc đó còn phải cảm ơn anh cho tôi ăn nhỉ.”

“Không cần cảm ơn tôi sớm vậy.”

Giám đốc tài chính và nhóm bốn người chuyên trách mang theo những tài liệu cơ mật nhất đến thương nghị tình hình với Trịnh Diệu Dương, cậu ấy lập tức dẫn mọi người vào phòng họp cách âm, tôi e ngại muốn đi ra, ánh mắt Trịnh Diệu Dương nhìn về đống tài liệu, nhưng miệng lại cất giọng gọi tôi: “Trần Thạc, anh ở lại.”

Tôi chỉ có thể quay vào trong, giám đốc tài chính cũng từng chạm mặt tôi mấy lần tại cuộc họp cổ đông thường kỳ, còn những người khác tôi đều bắt tay chào hỏi: “Tôi là Trần Thạc.”

Cuộc họp bắt đầu.

“Nói hết những chỗ sơ hở ra, không ai được quanh co lòng vòng.” Trịnh Diệu Dương tuyên bố. Cho đến tận trưa cũng không nghỉ giải lao chút nào, sau khi tất cả các bộ phận đều phối hợp nhịp nhàng, thống nhất đưa toàn bộ hạng mục công việc lên mặt bàn, để cho hội đồng quản trị tiến hành tham khảo.

“Tôi có một đề nghị.” Một vị cổ đông cao cấp thấy Trịnh Diệu Dương gật đầu, tiếp tục nói, “Cho tới bây giờ Trụ Phong vẫn đang hợp tác với Ngân Thuẫn, ông chủ tiền nhiệm của họ có mối quan hệ rất tốt với chủ tịch khu vựa châu Á của tập đoàn Huntoon, hai người đó quen biết nhau tại Liên minh mỹ thuật Nhật Bản, nghe nói giao tình không vừa đâu, thật ra chúng ta có thể dựa vào Ngân Thuẫn để giải quyết khó khăn này, khiến bọn họ đồng ý gián tiếp đứng ra hòa giải, mối quan hệ giữa chúng ta và Huntoon đã đến mức mâu thuẫn thực sự, không phải là cạnh tranh đơn giản nữa rồi.” Ông ta nói rất hợp tình hợp lý.

Không biết vì sao, lòng tôi chợt run lên, ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Diệu Dương, cậu ấy cũng đang nhìn tôi chằm chằm.

“Tôi cho rằng có thể, chiều nay tôi sẽ thử liên lạc với Ngân Thuẫn.”

“Không cần thiết như vậy, để tôi nghĩ biện pháp khác.” Không ngờ Trịnh Diệu Dương phủ quyết ngay trước mặt như vậy, tôi hơi khó hiểu nhìn cậu ấy, “Tôi cho rằng vẫn còn cách khác.”

“Trước khi nghĩ ra được biện pháp thứ hai, tôi sẽ đi thực hiện biện pháp thứ nhất trước, việc này không thể chậm trễ, tôi đề nghị cấp tốc hành động.” Tôi nói vô cùng rõ ràng.

Chúng tôi nhìn nhau đầy thách thức một hồi lâu ngay trước mặt mọi người, cuối cùng, cậu ấy cũng chịu nhún nhường.

Buổi chiều, tôi không làm một “nhân viên trận tiền” đợi chỉ thị hành động, mà trực tiếp đi tìm Phùng Bằng Phi.

“Tiên sinh, ngài không hẹn trước, chủ tịch Phùng không có thời gian rảnh tiếp ngài.” Nữ thư ký trẻ tuổi chặn đường tôi.

“Cô gọi điện bảo với anh ta, Trần Thạc tới tìm anh ta, nếu anh ta nói không gặp thì tôi sẽ đi ngay.” Tôi chống tay lên mặt bàn trước mặt cô nàng, bình tĩnh nhìn vào mắt cô ta.

Đối phương do dự chốc lát, gật đầu: “Vậy… tôi thử coi, xin ngài chờ chút.”

 

Chú thích:

[1] Viết tắt của Independent Commission Against Corruption, tức Ủy ban độc lập chống tham nhũng của Hồng Kông.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp