VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 49

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

“Mấy lời này, cậu không cần nói với tôi.” Tôi đi qua bên cạnh cậu ấy, xách hành lý đi đến phòng khách, đột nhiên lại xoay người chỉ vào cậu ấy: “Cậu thích làm với ai là tự do của cậu, nhưng đừng làm ở những chỗ tôi có thể bắt gặp.”

Tôi vừa nói xong, cậu ấy liền xông vào, tôi lập tức trở tay đóng cửa lại, một cánh tay cậu ấy đã chặn ván cửa, tôi sợ làm cậu ta tàn phế, cho nên nhẹ tay lại, cậu ta nhân cơ hội lao vào: “Có cái gì thì anh cứ nói ra, đừng có làm cho mọi người đều khó chịu.”

Tôi vừa nghe đã phát cáu: “Cậu hung dữ gì trước mặt tôi hả! Tôi khó chịu? Sao phải khó chịu chứ?! Con mẹ nó cậu cố tình ở chỗ này ve vãn làm tình, còn không cho phép tôi bình tĩnh sao? Trịnh Diệu Dương, đừng có mà quá đáng! Tôi có tư cách gì bắt cậu giữ thân trong sạch? Tôi không có ngây thơ như vậy đâu!”

“Tôi thật không hiểu nổi anh, Trần Thạc.” Cậu ấy bị tôi khích cũng bốc hỏa rồi, “Lần này anh trở về, có thể được bao lâu? Anh nói xem! Một tuần, một tháng, một năm hay hai năm?! Chuyện nhà Feist còn chưa giải quyết xong, anh lại chạy qua đây, anh đã hiểu rõ chưa hả? Nếu như chưa rõ, thì đừng có hết lần này đến lần khác xuất hiện đúng lúc tôi tuyệt vọng nhất, sau đó lại phủi mông bỏ đi!”

“Tôi trở về không phải để chạy sau mông cậu sao? Cậu yên tâm, thích làm gì thì cứ làm, không phải sợ tôi cản trở cậu, giữa tôi và cậu chả có thỏa thuận gì hết.” Hai người đều giận điên lên, sao còn quan tâm những lời trái lòng mà mình nói ra có thể làm tổn thương đối phương đến mức nào cơ chứ.

“Không có thỏa thuận? Ha ha, chúng ta hẳn phải có thỏa thuận chứ!” Tay phải cậu ấy nắm chặt cánh tay tôi, nhìn chòng chọc vào tôi đầy khẩn thiết: “Trần Thạc, cô gái vừa rồi… con nhà quyền quý, xinh đẹp dịu dàng, gần như có thể khiến cho toàn bộ đàn ông trên đời phải khom lưng, thế nhưng tôi thì sao, lúc ở trên giường với cô ta đầu óc tôi con mẹ nó toàn là hình ảnh của anh! Anh thì có khác gì những người đàn ông đàn bà khác cơ chứ? Tôi tự hỏi chính mình, rất nhiều lần tự hỏi chính mình rồi!”

Tôi không thể nhịn được nữa, “Cậu đè người khác trên giường rồi lại bảo với tôi trong đầu cậu là tôi hả? Cậu cũng biết nói giỡn quá rồi đấy Trịnh Diệu Dương.”

“Phải, tôi không cao thượng, tôi không có phẩm hạnh, nhưng thà cứ ném tình cảm xuống cống rãnh, Trịnh Diệu Dương tôi cũng không phải lo được lo mất như lúc yêu anh.”

Đói khát, mệt nhọc cùng đủ loại bức bối khiến cho đầu óc tôi quay cuồng, tôi vùng khỏi tay cậu ta: “Hiện tại tôi không có sức tranh cãi với cậu, cậu cút ra ngoài cho tôi, để tôi yên tĩnh một lúc.”

Cậu ấy không để ý tới chống đối của tôi, ánh mắt vẫn sắc bén như cũ: “Anh nghe thấy cái gì mà tới đây hả?”

“Điều này hẳn cậu rất rõ ràng, còn muốn gạt tôi đến lúc nào cơ chứ? Tôi không xứng đáng để cậu chia sẻ thế sao?”

“Anh phiền quá, tôi không muốn kéo anh vào chịu tội, việc này để cho người Trụ Phong giải quyết, không quan hệ gì tới anh.”

“Phải, không quan hệ gì tới tôi – cái gì cũng không quan hệ tới tôi, tôi còn muốn nói cậu và tôi cũng chẳng có quan hệ mẹ gì đây này!” Tôi gắt gỏng đẩy cậu ta ra, hung hăng đóng sầm cửa lại. Có đôi khi, cậu ta thật sự rất khốn nạn.

Để dòng nước mát dội qua toàn thân mệt mỏi rã rời, tôi uể oải ngã xuống giường, còn tưởng rằng sẽ mất ngủ, ai ngờ thực tế tôi ngủ đến bất tỉnh nhân sự luôn.

Ngực tôi có cảm giác đè nén, tôi tỉnh lại giữa chừng, phát hiện có một cánh tay đang đè nặng qua mình, tôi thở dài, lấy tay che mắt, hít vào vài hơi thật sâu, sau đó quay đầu nhìn gương mặt người đàn ông đầy sức hút bên cạnh, đường nét hoàn mỹ khắc sâu như vậy, lông mi nhã nhặn, chiếc mũi cao thẳng, bờ môi vững vàng, có vẻ rất hiền lành, không có bất cứ sự công kích gì hết, nhưng ai biết được, khi cậu ấy mở mắt ra, sẽ có thể hung dữ làm loạn khiến người khác không yên, quậy cho người ta đến trời long đất lở, tôi thích chơi đùa với người như thế, không biết là cậu ấy quá mạnh mẽ hay tôi quá quyết liệt, mà chúng tôi cứ luôn tìm kiếm niềm vui trong những trận đôi co.

Tôi đẩy cánh tay cậu ấy ra, cậu ấy tỉnh lại, giương mắt nhìn tôi chăm chú, gần như muốn nuốt chửng tôi.

“Trần Thạc, lần này tôi còn có thể tin tưởng anh sao? Anh sẽ không đùa bỡn tôi nữa chứ?”

“Tôi có tồi tệ như thế không?”

Cậu ấy cười một tiếng thấp đến không thể nghe thấy: “Cái loại người như anh quá trơn, tôi vốn không thể nào bắt được.”

“Nhưng tôi lại đến Hồng Kông thật rồi, mẹ kiếp thật không có khí phách!”

Sau đó, chúng tôi đều im lặng.

Đến lúc tôi tưởng rằng cậu ấy đã ngủ rồi, thì cậu ấy đột nhiên nói một câu.

“Xin lỗi.”

Trịnh Diệu Dương có vẻ không quen nói từ này, giọng điệu rất gượng gạo, hơn nữa nói rất vội vàng, tôi quay đầu nhìn cậu ấy: “Tôi và cậu không phải không có quan hệ gì, mà là có quan hệ rất lớn, cậu nhớ cho kỹ đấy.”

Cậu ấy đứng dậy ôm đầu tôi đè qua…

Khi đầu lưỡi của cậu ấy thử lần qua môi tôi tiến thêm một bước đi vào, tôi đột nhiên cảm thấy có một mùi khó chịu dâng lên, tôi hung hăng nghiêng đầu cắn ngược lại cổ cậu ấy, cậu ấy bị đau, dùng tay chống đỡ thân thể lùi về phía sau, miệng khó chịu nói: “Anh phát điên cái mẹ gì đấy?”

Tôi nhìn dấu răng lưu lại rõ ràng trên cổ cậu ấy, khoảng chừng ngày mai sẽ tím rồi.

“Trịnh Diệu Dương, đây đã là khách khí rồi đấy.” Tôi xoay người đặt ngược cậu ấy lại dưới thân, cậu ấy không đề phòng, hơi giật mình trừng mắt nhìn tôi, tôi cắn răng nói: “Tôi cảnh cáo cậu, sau này không được tùy tiện động vào tôi, cậu có tinh lực như vậy, thì đi tìm đám tình nhân kia mà chơi mẹ nó đi!”

Cậu ấy không đáp, chỉ nhìn tôi đầy nóng cháy, sau đó mới nói: “Anh ghen à?”

Tôi buồn bực đặt khuỷu tay lên vai cậu ấy, ép tới cậu ấy phải nhíu mày: “Cậu tự cho là đúng ít thôi! Tôi chẳng lạ gì ba thứ mánh khóe này của cậu, đừng có biến tôi thành một trong những thứ tiêu khiển của cậu, một khi cậu làm tôi khó chịu, tôi sẽ làm bỏ đi như cũ.”

“Anh uy hiếp tôi?” Giọng nói của cậu ấy đột nhiên cao lên, “Anh dùng việc bỏ đi để uy hiếp tôi?”

“Thế nào? Làm đại ca quen rồi, không cho phép người ta nói nữa sao?” Thói ngang ngược của tôi lại phát tác, “Tôi còn phải nói cho cậu biết, cậu thích chơi thế nào thì chơi, nhưng đừng có mang cả người đầy mùi tanh tưởi lên giường tôi dương oai!”

“Bao lâu rồi anh không để tôi động vào, hả?” Cậu ta đẩy mạnh cánh tay tôi ra, đè lại gáy tôi, đột nhiên nói thật trầm thấp: “Bao lâu rồi? Anh từng tính thử chưa? Là anh lãnh đạm với tôi đấy.”

“Hôm nay cậu không có tư cách động vào tôi.” Tôi lạnh lùng nói.

Cậu ấy bỗng nhiên thở dốc, ánh mắt nhìn tôi cũng thay đổi, tôi vốn định tách người ra, lại đột nhiên cảm thấy phía dưới cậu ấy đã cứng rồi, tôi cũng đã có phản ứng.

Đã bao lâu? Ai biết. “Nhưng tôi có thể chạm vào cậu.” Tôi vung tay cởi áo Trịnh Diệu Dương, cậu ấy hơi sửng sốt, giọng nói run lên: “Anh muốn…”

“Tôi nói rồi, hôm nay cậu không có tư cách lên tiếng, đừng để tôi phải nhắc lại.” Tôi cười với cậu ta, nhưng cậu ấy không cười nổi, mặt mày nhăn nhó: “Ngày hôm nay cậu để tôi tùy ý chơi.”

“Đừng có đùa giỡn tôi nữa Trần Thạc.” Cậu ấy tính đẩy tôi ra, vẻ mặt hơi xấu hổ.

“Cậu cũng biết do dự hả? Cậu sợ cái gì Trịnh Diệu Dương, ừm?” Tôi cúi đầu liếm cắn ngực cậu ấy, cảm giác được tim cậu ấy đập rất nhanh, mạnh mẽ quả quyết, mang theo mùi vị xâm lược đặc biệt của đàn ông, những xúc cảm, những phóng đãng cùng kịch liệt đã từng trải qua, thời khắc này toàn bộ trút xuống dưới thân, tôi khó nhịn trườn lên người cậu ấy, hô hấp dồn dập, ý thức lại rất tỉnh táo, cậu ấy mà cố sức thì vẫn có thể đẩy tôi ra, nhưng chung quy vẫn cứ nhịn xuống, cả người run rẩy gắt gao nhìn tôi, sau đó đặt tay lên lưng tôi, tựa như muốn tôi nhẹ nhàng tiến vào thân thể cậu ấy.

Cậu ấy đang mê hoặc tôi. Tôi kích động luồn tay vào quần lót cậu ấy, chỗ ấy của Trịnh Diệu Dương đã cháy rực từ lâu, tình dục cuồn cuộn khó nhịn, dịch lỏng văng khắp nơi.

“Cậu thật có sức sống nhỉ.” Tay của tôi cho cậu ấy sự âu yếm dịu dàng nhất, cũng tàn nhẫn nhất, hơi thở cậu ấy bắt đầu rối loạn, ngực chậm rãi phập phồng, gợi cảm dị thường, lòng tôi rung động, hôn dọc theo cơ bụng hoàn mỹ của cậu ấy, dẫn nổ ngay tại chỗ mẫn cảm nhất. “A…” Cuối cùng, cậu ấy khổ sở rên la, rất khàn rất thấp, rướn nửa người dậy nhìn tôi phục vụ cậu ấy, khi cảm giác được đường nhìn nóng cháy của cậu ấy, tôi ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm đến con mắt mờ dục dục vọng của cậu ấy, điều này kích thích bản năng hành hạ sâu trong cơ thể tôi, tôi muốn nhìn thấy người đàn ông ngạo mạn trước mắt phải van cầu tha thứ, lâm vào đường cùng.

Tôi mở miệng, tiếp tục dùng đầu lưỡi dò xét trung tâm nóng bỏng của cậu ấy, việc này khiến cho cậu ấy phát ra một tiếng rên rỉ khẽ đến không thể nghe thấy, sau đó, cậu ấy nhắm mắt lại, ngửa đầu say sưa hưởng thụ. Tốc độ liếm láp của tôi rất chậm, chậm đến nỗi khiến cho Trịnh Diệu Dương nôn nóng, cậu ấy cong lưng muốn được kích thích mạnh hơn, tôi lại lùi ra xa. Chiến đấu hăng hái một hồi, cậu ấy nhịn không được lấy tay xoa tóc tôi, thúc giục: “Trần Thạc, anh… đừng có dày vò người ta…”

“Cậu không được hả?” Tôi chịu đựng sự trướng đau ở thân dưới mà kiên trì khiêu khích cậu ấy, từng chỗ nhỏ trên người cậu ấy đều được chăm sóc rồi, sắp bị tôi đùa đến phát điên, cậu ấy cố sức lôi tóc tôi, miệng làu bàu trách mắng: “Tôi thật muốn dạy dỗ anh… A!” Nhưng kết quả vẫn là tôi dạy dỗ cậu ấy. Tôi lau đi dấu vết bên khóe miệng, cười với cậu ấy đầy dụng ý: “Vừa rồi chưa làm xong đúng không?”

Phục hồi tinh thần trở lại khi còn chưa đến cao trào, cậu ấy mở đôi mắt mờ đục mà nói với tôi: “Vì sao lại nói chuyện này?”

“Trịnh Diệu Dương, cậu thật là ích kỷ, đã làm còn không cho người ta nhắc tới.” Động tác của tôi bắt đầu thô lỗ, muốn cậu ấy lật người, cậu ấy phản ứng, bướng bỉnh chống lại tôi, nhưng cuối cùng vẫn đành chấp thuận. Tôi lấy tay ấn lưng cậu ấy, đè người tới, cắn tai kích thích cậu ấy: “Hôm nay tôi sẽ kiệt sức cùng cậu…” Cho đến khi tôi và cậu ấy đều chỉ còn lại tiếng thở dốc gấp gáp, bên trong lại trở về sự giao hòa khô rát cùng ấm nóng, chúng tôi kịch liệt quấn lấy nhau, tiến hành từng đợt tấn công và tiếp nhận liên hoàn, đến sát rìa cuồng loạn, chúng tôi đều rơi vào trầm mê…

Thân thể cậu ấy hơi cứng nhắc, vừa tiếp nhận tôi lại vừa chống lại tôi, mỗi lần đến thời khắc mấu chốt thì cậu ấy đều khiến tôi phải lùi về phía sau. “Ê, cậu thả lỏng đi…” Tôi lại vỗ nhẹ mông cậu ấy lần nữa, cậu ấy quay đầu lại mệt mỏi tức giận: “Đừng dài dòng…” Thấy thời cơ đã đến, tôi cũng sắp nổ tung rồi, không đợi cho tiếng kinh hô của cậu ấy ra khỏi miệng, tôi đã tiến vào trọn vẹn, cậu ấy đau đến theo phản xạ định tách ra, nhưng tôi đã nhanh hơn một bước dùng thân thể chặn cậu ấy lại, chúng tôi cứ nằm như vậy thật lâu… cho đến khi tôi dần dần quất vào. “Trần Thạc… mẹ nó… a…” Cậu ấy như bị thiêu phỏng mà co rút lại, khiến cho thứ của tôi cũng bị hút vào trong, tôi đổi giọng, nghĩ ra một cách hay, lập tức nâng thắt lưng cậu ấy lên theo tư thế có thể kiểm soát đối phương chiều theo ý mình, ngực tôi dính sát vào lưng Trịnh Diệu Dương, miệng lẩm bẩm bên lỗ tai cậu ấy: “Diệu Dương, cậu thật không thành thật…”

Tiếng thở dốc của tôi và cậu ấy phát ra đứt đoạn, mồ hôi nóng làm ướt đẫm thân thể đói khát của đối phương, tinh dịch nóng như lửa, dần dần, tôi không thể nào kiềm chế nội tâm phát cuồng, hoàn toàn chìm sâu vào trong đó. Tôi bắt đầu động thân liên tục, mãnh liệt ra vào lối nhỏ của người dưới thân, cậu ấy trở tay ôm lấy cánh tay tôi, da thịt ma sát, xen lẫn đau đớn cùng vui thích, sung sướng đến gần như mất hồn cọ sạch lý trí của tôi đến không còn sót lại một tia nào nữa, trong đầu tôi chỉ còn một mục tiêu: Khiến cậu ấy trở thành tù binh của tôi, khiến cậu ấy thuộc về tôi, khiến cậu ấy tình nguyện để tôi xâm chiếm…


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp