VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 48

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

“Có người bệnh nào lại hung hăng như anh chứ? Trên người anh chỗ nào mà không bị người ta đập qua, tôi thấy anh căn bản là chưa khỏi nổi mà!” Giọng điệu của cậu ấy rất nghiêm túc, nhưng vẻ mặt thì đã thả lỏng khá nhiều.

Chúng tôi nhìn nhau như kẻ thù, nhưng đâu đó trong đáy mắt lại không tìm được chút căm giận nào, cuối cùng tôi nói: “Lúc nào muốn đến Hồng Kông tự nhiên tôi sẽ đi.”

Đúng lúc này, Trịnh Diệu Dương tiến lên nửa bước, ôm lấy cổ tôi, cánh tay mạnh mẽ nhưng động tác lại nhẹ nhàng, tôi hơi ngạc nhiên, chưa kịp thích ứng với cái ôm dịu dàng đầy bất ngờ này, hình như không giống Trịnh Diệu Dương… Trong nháy mắt, lòng tôi bị thứ gì đó tưới ướt, căng phình lên, thật ra cảm giác đó cũng không dễ chịu cho lắm.

Cậu ấy buông tôi ra, khẽ nhếch khóe miệng, rất nhẹ rất nhạt, có lẽ đó vốn không được tính là cười, nhưng động tác sau đó của cậu ấy khiến tôi bất ngờ, cậu ấy đưa tay kéo áo tôi, lộ ra ngực trần, phía dưới băng gạc là vết thương.

“Sao vẫn phải băng thế?” Cậu ấy tựa như thuận miệng hỏi.

“Tháng trước vết thương nhiễm trùng.”

“Cái gì?” Ánh mắt cậu ấy hơi trầm xuống, “Giờ sao rồi?”

“Không có việc gì.”

“Lúc nào xuất viện được?”

“Hai tuần nữa.”

“Người của GT đã nói chuyện với anh rồi đúng không, trao đổi thế nào?”

“Đã đạt được thỏa thuận sơ bộ với nhà Feist rồi.”

Cậu ấy gật đầu, nhìn tôi thật sâu rồi quay người đi ra ngoài, tôi hô lên không cao không thấp: “Này.”

Không ngờ cậu ấy chẳng để ý tới, vừa đóng cửa vừa nói: “Anh đừng quên những gì chính miệng anh nói.”

Cửa đã khép lại, cũng chặn lại cự ly giữa chúng tôi.

Mãi cho đến sáng sớm ba tuần sau, tôi mới được bệnh viện phê chuẩn “mãn hạn tù thả tự do”. Bao nhiêu ngày không được thả lỏng gân cốt rồi, người tôi gần như mọc ròi luôn, ngứa ngáy khắp người, tôi chỉ muốn mau chóng rời khỏi đó. Nhưng tôi vừa bước chân ra khỏi cửa phòng thì đã bị hai vệ sĩ mà Landy Mo phái tới giám sát ngăn lại.

“Trần tiên sinh, để chúng tôi đưa ngài về biệt thự nghỉ ngơi.”

Không có chỗ để kháng cự, tâm trạng tôi vẫn tương đối sa sút từ sau khi Trịnh Diệu Dương đi khỏi, chẳng hơi đâu đi so đo với bọn họ, cho nên chỉ gật đầu lên xe.

Sau khi trải qua một trận sống chết, thái độ của Landy Mo đối với tôi hình như thay đổi khá nhiều, trong lời nói có thêm một chút khôi hài, bớt đi một chút ác ý, cũng không ngứa mắt nhau như ngày xưa, đương nhiên, muốn thật sự thân thiết với anh ta thì hoàn toàn không thể, bởi vì lập trường và thân phận của hai bên không cho phép sản sinh bất cứ mối đồng cảm nào được. Tôi muốn nói chuyện thật kỹ với Lydia, nhưng thời cơ vẫn chưa chín muồi.

“Rõ ràng cậu còn nằm ở viện mà vẫn có thể quậy cho nhà họ Feist không yên, tôi phải bội phục cậu rồi, Ben ạ.”

Tôi biết gần đây nhà Feist bị “đội quân giáp sắt” GT bám dính, khiến cho Landy Mo gần như bốc hỏa rồi.

Thấy tôi cười nhẹ, lần đầu tiên không đối nghịch với mình, Landy Mo lại cảm thấy nhàm chán: “Nhà họ Feist đúng là xứng cho cậu dùng đến GT, có điều đừng đùa ra lửa, tôi cảnh cáo cậu đấy.”

“Tháng trước Damo đã xuất viện rồi, hắn ta thiếu nợ tình nghĩa với tôi, sẽ không gây rắc rối cho tôi đâu. Hiện tại, người không chịu bỏ qua cho tôi, chính là anh đấy, Landy Mo.” Tôi chậm rãi nói ra sự thật.

Anh ta nhìn tôi lắc đầu: “Hành động của cậu thường khiến tôi giật mình, còn có tên họ Trịnh kia nữa, là thứ gì khiến cậu ta tình nguyện bỏ số tiền lớn như vậy mướn GT ra mặt cho cậu chứ? Lại là thứ gì khiến cho cậu tình nguyện nhận một viên đạn của cậu ta? Tuy rằng đã lâu rồi không thấy mặt, nhưng cậu ta vẫn đang trả cho GT khoản chi phí kếch xù, chuyện nào cũng khiến người ta khó hiểu. Chậc, không phải công ty cậu ta ở Hồng Kông đang lục đục sao? Sao cậu không quan tâm chút nào nhỉ?”

“Lục đục?” Tôi bắt đầu bất an, lại nghĩ tới cái gì liền nói: “Anh phái người điều tra cậu ấy?”

“Không điều tra được sao? Tôi vẫn nghĩ cậu và bạn cậu không gì không biết, giờ tôi tìm hiểu tin tức này giúp cậu, cậu hẳn nên cảm ơn tôi mới đúng. Tập đoàn Thành Nghiệp đã nhúng tay vào rồi, nếu công ty của cậu bạn họ Trịnh kia mà không xử lý ổn thỏa, khả năng khó mà giữ được.” Anh ta hờ hững nói.

Lòng tôi rối bời, nhưng miệng chỉ nói: “Cậu ấy không dễ dàng sụp đổ như vậy đâu!”

Cậu ấy không nói gì hết, không tiết lộ gì, tính làm cái gì hả?! Sự giấu diếm thiện ý sao? Chó má, Trịnh Diệu Dương vẫn chưa từng tính cho tôi tiến vào cuộc đời cậu ấy, không cần biết thân thể gần nhau đến mức nào, suy nghĩ vẫn không thể dung hòa tuyệt đối được. Lẽ nào chúng tôi thật sự là hai kẻ mãi mãi không thể hòa hợp, đường đời mãi mãi song song hay sao?”

Không biết Landy Mo vô tình hay cố ý mà nói ra câu này: “Đây là lần đầu tiên, tôi nghe cậu dùng giọng điệu này thể hiện sự tin tưởng một người.”

“Tôi cũng có thể tin tưởng anh, chỉ tiếc, chúng ta ngay từ đầu đã không đứng chung một con đường, anh là quý tộc, tôi là dân đen.”

“Câu nói đùa này của cậu chẳng buồn cười chút nào hết.”

“Thời buổi này có mấy câu nói đùa buồn cười đâu?” Tôi đi lên phía trước đối diện anh ta, “Landy Mo, ngày mai tôi sẽ lên đường đi Hồng Kông, anh đừng sai người cản tôi, tôi không phải phạm nhân của anh, cũng không phải thân thích gì của anh hết.”

“Là ảo giác của tôi sao? Cậu đối với cái tên họ Trịnh đó, có là nên nói các cậu đối với nhau… Cậu hiểu rõ ý của tôi đấy, nếu tiếp tục như vậy… rất nguy hiểm.” Vẻ mặt của anh ta rất bình thản, nhưng ngôn ngữ lại sắc bén vô cùng, “Nếu như giữa các cậu thật sự là quan hệ này, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể tìm được lý do chính đáng tống lũ GT về ổ, cậu không thắng được quyền giám hộ đâu.”

“Tôi là loại người nào, không cần anh bận tâm. Tôi có thể nói rõ ràng cho anh biết, cậu ấy rất đặc biệt với tôi, anh muốn quấy tung chuyện gì lên cũng được, tôi tiếp anh, có vấn đề gì cứ nói thẳng vào mặt tôi, không cần phải lòng vòng.” Tôi nói rất kiên quyết, cũng không thừa thãi lời nào.

Landy Mo nhìn tôi hồi lâu bằng con mắt thủy tinh màu ngọc bích, sau đó, xoay người bỏ đi.

Chiều hôm sau, tôi mang theo một va ly hành lý lên máy bay, không ngờ rằng dù bản năng có muốn chống cự thành phố này đến thế nào, hai chân vẫn đặt chân lên hết lần này đến lần khác. Vừa xuống sân bay, tôi không để ý mệt nhọc, đi thẳng tới quán bar Phong Vận.

Quán bar mới sáng sớm mà đã rất náo nhiệt, người pha chế rượu tên A Minh không có ở quầy bar, cũng không rõ họ còn phục vụ “Băng Phách” nữa hay không. Tôi quẳng hành lý vào một góc, đi thẳng vào tìm Po Tei.

Po Tei có ở đây, vừa nhìn thấy tôi đã liếng thoắng: “Ê! Trời ạ, Trần Thạc, không ngờ là Trần Thạc. Sao anh lại trở về rồi? Chẳng báo gì với mọi người hết, anh tệ thật đó, đã liên lạc với anh Trịnh chưa?”

Tôi chỉ quan tâm câu hỏi của chính mình: “Po Tei, tôi hỏi anh chuyện này, Trụ Phong ra sao rồi?”

Vẻ mặt anh ta nháy mắt trở nên cứng đờ: “Anh nghe nói rồi sao?” Xem ra chuyện đó là thật, anh ta thấy tôi gật đầu liền nói tiếp, “Có sơ hở tài chính, bị người ta cuỗm mất một số tiền lớn, hội đồng quản trị chắc chắn có gián điệp, có người bị thu mua hết cổ phiếu, nội bộ công ty nhất thời phân thành nhiều phe phái, anh Trịnh nổi điên muốn quét sạch lũ bẩn thỉu này.”

Tôi truy hỏi: “Đã điều tra ra kẻ nào phá rối chưa? Tung ra chiêu như vậy, độc thật!”

Po Tei cúi đầu trầm lặng một chút, sau đó nhả ra ba chữ: “Trương Ký Vân”.

Tim tôi run lên, chửi nhỏ: “Mẹ kiếp”, sau đó xoay người đi ra bên ngoài, Po Tei cũng không thể gọi tôi lại được.

Tôi đứng ở hành lang tầng 10 cung Lệ Nguyệt quen thuộc, móc ra chìa khóa phòng 305 vẫn để trong người, hít một hơi thật sâu, mở cửa đi vào phòng. Tôi không muốn ở khách sạn, vì vậy nghĩ ngay đến nơi này.

Tôi bật đèn phòng khách, tiện tay quăng hành lý xuống đất, ngồi lên sô pha rồi ngây người một lúc lâu, cảm giác đầu đau như búa bổ, mi mắt trĩu nặng, cho nên lại đứng dậy xách đồ vào phòng ngủ, nhưng cửa phòng ngủ vừa mở ra, tôi lập tức ngây ngẩn cả người – dưới ngọn đèn mờ nhạt, một nam một nữ nằm trên giường, trần truồng, thân thể hoản mỹ phía trên bực mình cáu kỉnh quay đầu lại, đầy vẻ uy hiếp, bốn mắt chạm nhau, cậu ta và tôi đều giật mình…

“Trần Thạc?!”

Chân tôi như bị đóng chặt xuống đất không thể động đậy, thân thể quấn quýt trước mắt, tình sắc chưa hoàn toàn tan biến trong không khí, tất cả khiến tôi khó chịu đến không thở nổi. Thế nhưng rất nhanh, thật sự rất nhanh, khi thấy người phụ nữ kia hoảng hốt dùng chăn mỏng che người, tôi đã bình tĩnh lại, đồng thời xoay người rời khỏi, bỏ lại ánh mắt vô cùng lo lắng ủ dột của Trịnh Diệu Dương đằng sau cánh cửa. Lần này, tôi không đi, bởi vì tôi đã tới, cũng biết vì sao mà tới.

Chỉ nửa phút sau, cậu ấy đã khoác áo từ phòng ngủ đi ra, cậu ấy không giải thích, tôi cũng không cần cậu ấy giải thích, tôi và cậu ấy hình như chưa từng giải thích với ai cái gì, là bởi vì bướng bỉnh hấp dẫn nhau, mới có thể không ngừng gây trở ngại cho đối phương, khiến đối phương bối rối.

“Vì sao đến mà không nói với tôi một tiếng?” Giọng nói của cậu ấy hơi khàn đặc, lộ ra mùi vị trấn an đầy khiêu gợi.

Tôi cười khẩy: “Nếu nói trước cho cậu, cậu sẽ đối cách khác để đón tiếp tôi sao?”

“Đêm nay tôi uống quá chén…” Vẻ mặt cậu ấy không thật tự nhiên, tôi quay người lại, người phụ nữ kia đã đi ra rồi. Thật lòng mà nói, lần này là người ngoài như tôi khiến cô ấy xấu hổ. Người phụ nữ này chưa son phấn đã hiện rõ vẻ xinh đẹp như vậy, còn rất trẻ, rất sạch sẽ, vẻ mặt một nửa là giận hờn, một nửa là xấu hổ, lúc cô ấy rời đi đã quay ra liếc mắt nhìn Trịnh Diệu Dương như hỏi ý, tôi cố gắng quên đi ánh mắt thâm tình kia, làm bộ không quan tâm chút nào hết, không muốn tình huống lại càng khó coi.

“Tài xế ở dưới lầu, anh ta sẽ đưa em về.” Cậu ấy nói với cô gái.

Trịnh Diệu Dương luôn rất dễ dàng có được phụ nữ, nhưng cho đến bây giờ đều không chơi gái, người phụ nữ này, nghe giọng điệu tôn trọng của cậu ta, có vẻ đây cũng là con gái nhà có tiếng tăm, người đàn ông như cậu ấy, có phụ nữ riêng cũng không đáng ngạc nhiên, nhưng lại bắt gặp cậu ta làm tình với người khác, lòng tôi không tự giác được mà co quắp lại, tôi không thể nói rõ cảm giác này là thế nào.

Lúc gần đi, cô gái đó liếc nhìn tôi, có cảm giác nhục nhã, tôi nhìn theo bóng dáng cô ấy đi khỏi, xoay người đi lấy một lon bia lạnh, mở ra, uống một ngụm hết luôn nửa lon.

Cậu ấy đi đến chỗ tôi, tựa như dò xét biểu cảm của tôi, chậm rãi nói: “Không phải anh không uống bia sao?”

Tôi đáp lạc đề: “Tôi còn có thể tới chỗ này chứ?”

“Trần Thạc, sau này tôi sẽ không đưa người khác đến đây nữa, không một ai.” Cậu ấy nhìn tôi, biểu cảm trong ánh mắt rất phức tạp.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp