VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 47

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Một lúc lâu sau, tôi mới nhớ ra, tôi bị trúng đạn. Nhưng vì sao lại sống lại? Trái tim tôi hẳn là thủng một lỗ rồi, máu không ngừng tuôn ra xối xả, nhưng sao tôi lại tỉnh lại được chứ? Không hợp lý chút nào.

Cạch, cánh cửa bị đẩy ra, một vị bác sĩ mặc đồ trắng đi vào, thấy tôi trợn mắt, ông ta mừng rỡ vô cùng mà đi tới bắt chuyện: “Cậu cảm thấy thế nào rồi? Cậu đã qua giai đoạn nguy hiểm từ lâu, nhưng lại vẫn hôn mê một mạch không tỉnh.”

 Tôi hơi gật đầu, cảm giác mệt mỏi rã rời lại kéo tới, tôi nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Tối hôm đó, không ngờ Landy Mo lại đến, tôi cũng có thể mở miệng nói hai câu: “Bọn chúng… bắt được rồi chứ?”

Anh ta biết tôi hỏi vấn đề gì: “Cảnh sát dùng toàn lực truy kích, bọn cướp một nửa chết một nửa bị bắt, một người không rõ tung tích.”

“Shit!”

“Tinh thần tốt nhỉ, vẫn còn sức chửi người cơ đấy.” Anh ta trêu chọc một câu, lại nói tiếp: “Là do bọn tín đồ liều chết ở Trung Đông gây ra, liên quan đến một tổ chức Mafia, quan trọng nhất là trong bữa tiệc hôm đó có nội gián, đã tính sẵn rồi, chui vào kẽ hở trong hệ thống bảo vệ, một đám nhân vật lớn của châu Âu như lũ khỉ chăng đầy trang sức để cho người ta đùa giỡn, có điều, tin tức đã được phong tỏa mọi mặt rồi, cũng lấy lại được ít nhiều mặt mũi. Damo cũng vậy, tưởng rằng bản thân cẩn thận, hừ, giờ được dạy cho một bài học nhớ đời, cũng may giữ lại được cái mạng. Còn cậu nữa, một khẩu súng không thể giải quyết cậu, thực sự làm cho tôi kính nể.” Tuy rằng giọng điệu của anh ta vô cùng độc địa, nhưng lần đầu tiên tôi cảm thấy anh ta không có ác ý.

Một lúc lâu sau tôi mới nói: “Là cậu ấy… bắn lệch?”

Landy Mo đi tới, đứng ở đầu giường nhìn tôi, hững hờ: “Cậu ta cho rằng đạn sẽ không bay ra, cậu ta quá tự tin rồi.”

“Tôi nằm đây… bao lâu rồi?”

“Tốt nhất cậu không nên biết, bằng không sẽ kích động đấy.” Anh ta cười kỳ quặc, “GT, thật không ngờ sáng nay tôi nhận được thư của luật sư GT, vừa nghe nói cậu tỉnh lại, cho nên đặc biệt đấy đên nhắc nhở cậu, phải đứng thẳng dậy đi ra khỏi chỗ này thì mới có cơ hội động đến tôi.” Anh ta dừng lại chốc lát rồi nói tiếp, “Tên họ Trịnh kia, đã đi rồi.”

Ngực tôi như bị quật một cái thật mạnh, tôi hít vào một hơi thật sâu: “Từ lúc nào?”

“Lúc biết được cậu đã qua khỏi thời kỳ nguy hiểm, cậu ta là một người thông minh, hai cậu đều muốn bảo vệ đối phương, kết quả lại đổi lấy thứ tồi tệ nhất.”

“Được rồi, anh đi ra ngoài, để tôi yên tĩnh một lát.”

“Trâu bò nổi xung rồi, hử?” Lần đầu tiên nụ cười giễu cợt của anh ta tỏa ra sự ấm áp, Landy Mo chậm rãi đi ra ngoài, trong nháy mắt bước khỏi cánh cửa, anh ta đột nhiên quay đầu lại nói một câu hờ hững: “Ngày đó, cậu ấy hôn cậu trước mặt mọi người, tôi mong rằng cậu có thể cho mọi người một lời giải thích hợp lý. Còn nữa, Lydia không biết chuyện cậu bị thương, tôi hi vọng sau này nó cũng không biết.”

Trịnh Diệu Dương cuối cùng cũng có thể cho mình một lý do thật hay, để kết thúc mối quan hệ chết người của chúng tôi, không cần biết tôi tự viện bao nhiêu lý do cho mình, cũng không thể thay đổi cục diện xấu hổ này, chúng tôi không được chúc phúc, đây là sự thật. Huống hồ cậu ấy là Trịnh Diệu Dương, có đế chế và cuộc sống của riêng mình, mà Trần Thạc tôi, cũng quen thói ngang ngược rồi, khả năng hai người đàn ông chúng tôi gắn bó suốt đời có bao nhiêu? Tôi không dám tính, chắc chắn cậu ấy cũng vậy.

Nếu như cậu ấy thật sự liều lĩnh đến cùng, trong nháy mắt cậu ấy giơ súng bắn trúng ngực tôi, cậu ấy phải chịu đựng nỗi đau xót đến thế nào cơ chứ? Tôi lại làm sao một lần nữa coi như không có chuyện gì mà đối mặt với cậu ấy? Tôi nhớ rõ, động tác cậu ấy giơ súng lên quyết liệt đến vậy, khoảnh khắc đó, tôi gần như có thể cảm giác được – sát khí của cậu ấy. Đây là bầu không khí chỉ có chúng tôi mới có thể nhận ra, cậu ấy vẫn muốn giết tôi, giống như tôi vẫn muốn hủy diệt cậu ấy, từ khi chúng tôi yêu nhau, không lúc nào chúng tôi không mâu thuẫn và khiếp sợ, mặc kệ chúng tôi đã cố gắng quên đi mọi chuyện cũng như lợi hại xung quanh, thì cũng không ai có thể mãi nhắm mắt làm ngơ được. Cho nên, trong tiềm thức của mỗi người đều vẫn muốn thoát khỏi đối phương, chỉ là không ai chịu đi bước đầu tiên, bởi vì rất khó, quả thực không cách nào kiềm chế được.

Giữa tôi và cậu ấy tựa hồ luôn bị sợi dây số phận điều khiển, cho tới giờ quanh người vẫn là nguy cơ trùng trùng, mà lúc này đây, lửa đã bén ra khắp người, hai bên đều cháy sạm, thương tích đầy mình.

Tôi bắt đầu áp dụng thái độ thờ ơ với mọi chuyện, trở lại tình trạng ngày trước, trở lại tình trạng lúc chưa quen biết với Trịnh Diệu Dương. Có thể coi như một sự hiểu ngầm, chúng tôi không quấy rối lẫn nhau tròn hai tháng, đây là chuyện trước nay chưa từng có, tôi cho rằng chúng tôi thật sự đã cắt đứt rồi, giống như chưa từng quen nhau vậy. Thực sự cứ kết thúc như vậy sao? Tôi vô số lần tự hỏi mình.

Đến khi tôi cho rằng không cần gặp lại cậu ấy nữa, thì cậu ấy lại đột ngột xuất hiện, hơn nữa là ngay trong phòng bệnh của tôi.

“Trần Thạc.”

Bốn mắt nhìn nhau, tim tôi lần đầu tiên chết lặng, thì ra nó vẫn chưa bình phục lại như cũ, vết thương trên trái tim kia, không thể nào khép lại dễ dàng.

“Trốn mất dạng rồi?” Tôi cười khẩy, từ trên giường đứng dậy đi tới sát khung cửa sổ, hít thở không khí trong lành, “Không cần đâu Trịnh Diệu Dương, hoàn toàn không cần trở lại an ủi tôi.”

Giọng nói của cậu ấy hơi khàn khàn, tinh thần lại không hề sa sút: “Trần Thạc, lần này tôi thừa nhận tôi thua rồi, cũng khiến anh thua rồi.”

“Đó chỉ là một trận đánh cược vô nghĩa. Nhưng vì sao cậu lại muốn chơi với thằng điên đó? Tôi bảo cậu cứu tôi à?” Tôi hờ hững nói.

“Nhưng tôi thiếu chút đã giết anh!” Cậu ấy gào khẽ: “Trần Thạc, khi tôi thấy viên đạn cắm vào ngực anh, tôi lập tức ý thức được, tất cả đều kết thúc rồi.”

Lúc nghe cậu ta nói câu này, tôi không hề biết, lúc đó Trịnh Diệu Dương đã rơi vào tình cảnh như thế nào, nếu như tôi biết, câu trả lời của tôi cũng sẽ không cương quyết như vậy.

“Đáp án của cậu rất đặc sắc.” Tôi quay lại nhìn cậu ta, “Tôi cũng mệt mỏi rồi, không thừa sức mà tiếp tục đối đáp mớ lý luận của cậu, xin cậu cũng nghĩ kỹ, một khi tôi đã đi thì sẽ không bao giờ quay đầu lại, điều này chắc hẳn cậu cũng rõ ràng. Còn cần tôi xác nhận lại một lần sao?” Tôi đi qua chỗ cậu ấy, cởi thẳng áo cậu ấy xuống, hung hãn hôn lên…

Nụ hôn dài đến nghẹt thở, môi lưỡi tôi quấn chặt lấy cậu ấy, sóng tình trào dâng mãnh liệt không dứt, trải qua chuỗi ngày này, trái tim thật khó khăn mới bình tĩnh trở lại giờ lại bị trêu chọc phát điên, chúng tôi khó nhịn chà xát lẫn nhau, thân thể dần dần xiêu vẹo đổ về phía chiếc giường đơn trắng muốt, khi tay cậu ấy mò xuống thắt lưng tôi giật bỏ quần áo… đột nhiên, cả người cậu ấy cứng đờ, tựa như ý thức được tình hình nơi này và mục đích tới đây, cho nên dừng lại.

Tôi trừng mắt thở gấp, nhìn chằm chằm vào cậu ấy bằng một ánh mắt gần như thô lỗ: “Sao lại dừng?” Tiếp theo còn dùng nắm tay siết chặt đẩy cậu ấy ra, cậu ấy ngồi thẳng lên chiếc tủ đầu giường.

“Chúng ta cần nói chuyện, Trần Thạc.”

“Vậy nói đi, tôi sẵn lòng.” Tôi nổi cáu, giọng điệu bực tức: “Cậu tìm tôi không phải muốn thân mật với tôi sao? Bằng không, cậu còn trở lại với tôi làm gì?! À phải, nói chuyện tình cảm sao? Tình cảm giữa tôi và cậu mong manh thế thôi à?” Tôi đập mạnh vào vạc giường, “Tôi phát hiện giữa hai chúng ta, căn bản chỉ là ràng buộc lẫn nhau. Đến cuối cùng, cậu bắn cho tôi một phát súng, cậu lại không muốn chịu trách nhiệm mẹ gì đúng không! Hai tháng liền không một tin tức, cậu cho Trần Thạc tôi là cái gì chứ?”

Cậu ta đứng bật dậy, giống như bị người ta giẫm phải đuôi mà gào lên với tôi: “Anh cho rằng tôi muốn bắn anh à? Anh nghĩ tôi ăn no rửng mỡ mà móc trái tim ra giao cho anh hả? Anh nghĩ với ai tôi cũng có thể nói chuyện tình cảm? Anh cũng quá xem thường Trịnh Diệu Dương tôi rồi. Tôi biết Trần Thạc anh là người thế nào, cho nên tôi vẫn luôn tự cảnh tỉnh bản thân phải cẩn thận với anh, đừng có đụng vào anh, nhưng kết quả vẫn cứ bung bét hết cả …”

Tôi đứng lên đối mắt với cậu ấy, hung dữ đẩy lại: “Ý của cậu là tôi cám dỗ cậu? Ý của cậu như thế chứ gì? Tôi nói cho cậu biết, cậu không muốn gặp lại tôi, có thể, vô cùng đơn giản! Chỉ cần cậu vẫy tay chào hỏi rồi nói tôi một câu: Trần Thạc, anh cút xéo cho tôi. Tôi lập tức đi ngay, đời này kiếp này tuyệt đối không đeo bám cậu, cậu yên tâm.”

Tôi không biết vì sao lại nói vậy, cũng không biết vì sao càng nói càng kích động, cuối cùng, thậm chí giọng nói cũng hơi nghẹn ngào. Tôi nghĩ lại, cho dù ngày đó bị đám côn đồ đầu đường xó chợ đánh cho mấy tuần liền không xuống đất được, tôi cũng chưa từng xúc động muốn khóc như vậy, tôi gần như đã quên hết sự ấm áp của thế gian, nhưng từ khi gặp gỡ Trịnh Diệu Dương, tất cả đều trở nên rối loạn.

“Trần Thạc, anh đừng nói tiếp mấy lời khốn nạn ấy nữa, viên đạn đó bắn vào ngực anh, tôi còn đau hơn anh!” Cậu ấy vỗ ngực mình, “Tôi không muốn để anh phải chịu thứ thương tích khủng khiếp này, tôi không muốn! Không muốn lại hại anh! Chúng ta không nên nhùng nhằng như vậy nữa, anh cùng tôi đều giống như tử huyệt của đối phương, chỉ cần người khác đánh nhẹ một đòn, nhược điểm sẽ phơi bày tường tận, thế nhưng thực tế, anh vẫn là anh, tôi vẫn là tôi, chúng ta đều không thể vì người kia mà làm trái với bản tính của mình, vì người kia mà hoàn toàn thỏa hiệp phó thác, bởi vì chúng ta đều là…”

“Đàn ông. Tôi biết, chuyện này không cần cậu nhắc nhở.” Tôi tiếp lời, “Có phải cậu đang hỏi chính mình, Trần Thạc tôi có thứ gì lại hấp dẫn cậu lâu như vậy hay không? Tôi cũng từng tự hỏi chính mình rồi, thậm chí cũng không biết vì sao lại dây dưa với cậu lâu như vậy, lần đầu tiên trong đời tôi giống như một thằng ngu bám gót cậu, tôi quả thực đã chán ghét bản thân như vậy rồi! Hôm nay cậu qua đây, chính là muốn lật bài với tôi phải không? Chính là vì muốn nói cho tôi biết, chúng ta kết thúc rồi?”

“Trần Thạc, theo tôi về Hồng Kông đi.” Cậu ta tự dưng nói một câu lạc đề.

Tôi giật mình ba giây mới có phản ứng, nắm mạnh cổ áo cậu ta: “Cậu tin tôi đập cho cậu một trận không?”

“Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, anh có quay về Hồng Kông với tôi không?”

“Cậu dựa vào cái gì mà yêu cầu tôi như thế?” Tôi nhíu mày nhìn thẳng vào cậu ta, phải biết rằng, cậu ấy trước giờ vẫn luôn tùy theo ý tôi chứ chưa từng thẳng thừng ra lệnh cho tôi như vậy, đó hoàn toàn không phải phong cách ứng xử của Trịnh Diệu Dương, đặc biệt là đối với tôi.

Cậu ấy chỉ tay vào tôi, giọng điệu trở nên kiên quyết: “Dựa vào anh là người mà Trịnh Diệu Dương tôi thích, dựa vào việc tôi không biết tốt xấu mà muốn giữ anh ở bên người, dựa vào những hứa hẹn trước đây của tôi, thế nhưng tôi không thể cứ chạy theo đuôi Trần Thạc anh mà xem tâm tình anh, lang thang khắp nơi với anh, tôi không phóng khoáng được như anh, tôi không có đức hạnh gọi là tới đuổi là đi, tôi cũng không thờ ơ với tình cảm như anh! Đáp án này anh đã thỏa mãn chưa? Thỏa mãn chưa, hả?”

Tôi đột nhiên nhụt chí, nắm tay cũng thả lỏng ra. Thì ra, thì ra tôi khiến cậu ấy cảm thấy khổ sở như vậy.

“Trịnh Diệu Dương, cậu có thể đi đường cậu, mặc kệ tôi là được, tôi không cản trở gì cậu hết…”

Cậu ấy hung tợn cắt đứt lời tôi: “Anh có tin tôi đập anh trước không?”

Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt điên cuồng kích động của cậu ấy: “Tôi không tin cậu lại ra tay với một người bệnh chưa bình phục đâu.”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp