VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 46

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Tôi ra vẻ kinh ngạc không dám nhận, ngày hôm nay vẫn phải nể mặt hắn ta, tôi đáp rất khoa trương: “Sao tôi có thể cảm thấy buồn chán được chứ? Phải là vô cùng vinh hạnh mới đúng.”

Damo nhìn ra xung quanh, thuận miệng nói: “Người bạn kia của cậu đâu rồi nhỉ?”

“Chắc cậu ấy ở xung quanh đây thôi, chúng tôi đánh lẻ rồi.”

“Ha ha, cậu cũng biết nói đùa cơ đấy.”

Damo lắc đầu, bộ dạng có vẻ tiếc nuối, sau đó, chuyện không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra…

Bùm! Một viên đạn như chớp giật xỏ xuyên qua cơ thể Damo, khiến cho lồng ngực của hắn lập tức tuôn ra chất lỏng đỏ ngầu, bên cạnh có tiếng phụ nữ la hoảng lên, tiếp theo là tiếng bước chân chạy tán loạn và cảnh xô đẩy kinh hoàng, toàn bộ hội trường đều loạn hết cả lên, tràn ngập nỗi sợ hãi.

Tôi theo bản năng đỡ lấy thân thể đang đổ xuống của Damo, nửa quỳ trên mặt đất, máu của hắn nhiễm ướt cả phần thân trước lễ phục của tôi, hắn ta rên rỉ đầy đau đớn, một tay nắm chặt lấy cánh tay tôi, tôi cau mày gào nhẹ: “Anh có thể chịu đựng được, đừng hôn mê.” Vết thương kia còn chưa trúng chỗ yếu hại.

“Giơ tay lên!” Một thứ đồ kim loại lạnh lẽo đặt lên ót tôi, tôi giật mình, đặt Damo xuống mặt đất, từ từ giơ hai tay lên.

Các cửa ra vào đại sảnh đều bị đám liều chết đó phong tỏa, nhóm này có khoảng hơn mười người, rất có tổ chức, trèo xuống từ trên nóc nhà, hành động vô cùng chuyên nghiệp, kế hoạch sắp xếp kỹ lưỡng, có mấy kẻ trà trộn vào ngay từ đầu, tôi bị đám khủng bố này dồn vào góc chết, con mẹ nó thật xui xẻo. Bảo vệ bên trong không có vũ khí, chủ nhân lại bị khống chế, cho nên người bên ngoài không dám tùy tiện chạy vào, hai bên giằng co, nhóm bảo vệ yếu thế, mà đám người kia lại có máy bay trực thăng. Có trách thì chỉ trách Damo quá tự tin, hắn cho rằng không ai dám gây chuyện ngay trước mắt hắn.

Mọi người đều bị ép ngồi xổm tại chỗ, lúc này, kẻ bịt mặt cầm đầu mở miệng: “Tiệc sinh nhật à? Nếu như chúng mày có đứa nào không thành thật, thì ngày hôm nay cũng là ngày giỗ của chúng mày luôn! Bây giờ, chúng mày tháo hết trang sức trên người xuống, đừng có để sót, cấm được giở trò. Mau bắt đầu đi, anh em tao muốn đánh nhanh thắng gọn!”

Cả đám nhà giàu lúc này trông thật sầu thảm đáng thương, cảnh tượng ấy khiến tôi nhớ tới một bộ phim điện ảnh của Hồng Kông, có điều đây là hiện tại, không buồn cười chút nào. Ánh mắt của tôi vội vàng sục sạo trong đám người, tôi mong có thể xác định được vị trí của Trịnh Diệu Dương, cũng mong cậu ấy đã bị đám người Trương Thủ Huy dẫn đi rồi, vốn không có đi vào đại sảnh.

Người trên đất lục tục bỏ hết tư trang vào bao tải của kẻ bắt cóc, tên cầm đầu khát máu kia lại bắt đầu lên cơn điên: “Giờ chúng ta chơi một trò chơi, xoa dịu bầu không khí căng thẳng này chút nhỉ.” Gã đi đến trước mặt tôi, cười dữ tợn: “Ôn con, mày không biết tao ghê tởm bọn phương Đông thế nào đâu. Súng của tao còn lại hai viên đạn, tất cả nhờ vào vận may của mày, mày có thể đồng ý cũng có thể từ chối, thượng đế sẽ bảo mày nên làm thế nào. Nếu không để nơi này đổ nhiều máu một chút, sau này tao nhất định sẽ hối hận cho mà coi.”

Súng của gã đặt ngang cổ tôi, khóe mắt tôi quét qua Landy Mo, anh ta hơi nhoài người lên, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn lại, có điều ánh mắt anh ta lúc này nghiêm túc và sâu thẳm vô cùng, tôi chưa từng nhìn thấy con mắt của Landy Mo lại có thể nóng rực như vậy, quả thực có thể thiêu rụi người khác.

Tôi nhắm mắt lại, đầu óc trỗng rỗng, chỉ có một cái tay luẩn quẩn, luẩn quẩn. Trịnh Diệu Dương, Trịnh Diệu Dương, Trịnh Diệu Dương…

“Đừng có động vào anh ấy, để tao đến chơi với chúng mày!”

Âm thanh này không thể cứu vớt tôi, trái lại khiến cho máu trong cơ thể tôi tức tốc đóng băng, cả con tim chìm vào bóng tối vô tận. Tôi theo phản xạ mà giận dữ gào lên, không khác gì dã thú bị thương: “Không! Con mẹ nói cậu mau tránh ra! Con mẹ nó cậu…”

“Trần Thạc anh câm miệng ngay!” Trịnh Diệu Dương cắt đứt lời tôi, nhìn thẳng vào người đàn ông che mặt, “Ở chỗ này mày chơi với ai chẳng thế, mày muốn chơi thỏa thích, tao có thể chiều ý mày, nhưng đừng có ra tay với những người khác. Mục đích của mày là cướp tiền, không đáng phải gây thù oán với đám máu mặt ở đây đâu.” Cậu ta nói vô cùng hợp lý, chỉ là sai thời cơ rồi, gã kia đại khái cũng đã bị chọc cho bất chấp tất cả, đây là tình huống mà tôi sợ nhất.”

“Đừng động vào người khác hay đừng động vào thằng ranh này? Tao đã cẩn thận sắp xếp để tóm gọn bọn vô dụng này, còn sợ gây thù kết oán nữa sao?” Gã đàn ông điên cuồng cười đầy dữ tợn, lớn tiếng nói: “Có điều mày thật gan góc, cũng… thật thú vị, đã lâu rồi ông đây không được hứng thú như thế, mày đã muốn chơi trò liều mạng với tao, dù thế nào tao cũng phải cho mày như ý nguyện mới được. Mày không có vũ khí đúng không? Không sao hết, tao cho mày một cái.”

Vừa nói, tên cướp đó vừa ném khẩu súng đang chĩa thẳng vào đầu tôi qua cho Trịnh Diệu Dương, trước đó, gã đã lấy ra một viên đạn từ trong khẩu súng, mọi người có mặt ở hiện trường đều nín thở, nhưng không một ai dám dừng động tác, ra sức gỡ các loại châu báu trang sức trên người mình xuống ném ra giữa sân, ngay chỗ mấy chiếc bao tải lớn đang được đám áo đen phình rộng, còn mấy tên cướp đang đứng canh chừng thì đồng loạt điều chỉnh họng súng chĩa thẳng vào Trịnh Diệu Dương, đề phòng cậu ấy phản kích.

Tên cầm đầu bắt đầu tuyên bố quy tắc trò chơi: “Bên trong chỉ có một viên đạn, sẽ do mày bắn, sau ba phát mà nó không chết thì coi như chúng mày thắng. Lần lượt bắn vào đầu, tim, bụng, không cho phép bắn chệch! Nếu như tao phát hiện mày làm gì mờ ám, các anh em của tao sẽ bắn chết mày luôn, đương nhiên, nếu như mày muốn bỏ cuộc, người bạn của mày sẽ không sống nổi, suy nghĩ kỹ chưa?”

Xem ra đó là một kẻ cực kỳ điên cuồng, hiện trường hoàn toàn rối loạn. Lần này, tôi và Trịnh Diệu Dương định sẵn không thoát khỏi kiếp nạn rồi.

“Không, Trịnh!” Không ngờ người đầu tiên hô lên lại là Landy Mo, “Đừng mạo hiểm!”

“Lại có một anh hùng lên sân khấu, chúng mày đều chán sống rồi à?” Nghe thủ lĩnh nói như vậy, một tên áo đen đứng cách Landy Mo không xa lập tức đi qua phía anh ta, dùng báng súng nện cho anh ta một cái thật mạnh, Landy Mo kêu lên ngã xuống đất, máu tươi chảy đầy khóe miệng.

Tôi rất bất ngờ, Landy Mo đột nhiên nhảy ra, tôi cho rằng anh ta sẽ chẳng quan tâm gì đến an nguy của tôi mới đúng, có lẽ anh ta lo lắng không biết ăn nói sao với Lydia.

Tôi cười khổ nói: “Vận may của tôi luôn không tệ, nhớ kỹ, tôi và cậu đều không thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy.” Không biết vì sao, tôi dần dần bình tĩnh lại, đột nhiên không để ý đến sống chết nữa, tất nhiên nếu có thể chết trong tay Trịnh Diệu Dương, cuộc đời này cũng coi như không có gì phải hối tiếc rồi.

“Anh nghĩ như vậy thật à?” Ánh mắt cậu ấy có thể đốt cháy mọi thứ, lúc này lại tha thiết nhìn tôi.

Tôi chưa bao giờ công khai cùng cậu ấy ngay trước công chúng, nhưng dưới tình huống nguy cấp như vậy, chúng tôi lại nhìn nhau ăn ý, trắng trợn, phóng túng, tràn đầy sự sống.

“Tôi sẽ không bao giờ để anh chết đâu, Trần Thạc.” Đây giống như một lời hứa hẹn.

“Tôi biết.”

Đúng lúc này, đầu tôi đột nhiên bị một đòn đau điếng từ phía sau, trước mắt tối sầm lại, máu từ từ chảy từ trán xuống, tôi nhịn đau từ trên mặt đất chậm chạp đứng lên, trong lúc mơ màng, tôi thấy Trịnh Diệu Dương nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt sâu thẳm.

Tên cầm đầu tiếp tục lên tiếng: “Khỏi phải ôn chuyện nữa, tao chỉ cho chúng mày một phút thôi đấy.”

Tôi nhìn cậu ấy, thậm chí không hề nhắm mắt lại, tôi muốn nhìn cậu ấy như vậy, nhìn cậu ấy bóp cò súng kết thúc tất cả, tôi chấp nhận hết, mặc cho trong lòng không cam lòng đến cỡ nào, tiếc nuối đến cỡ nào.

“Tôi thật không ngờ lại có một ngày chĩa súng vào đầu anh.” Cậu ấy nói với tôi một câu thật nhỏ, sau đó, cậu ấy kiên quyết giơ súng lên.

Tôi không biết lúc ấy trong lòng Trịnh Diệu Dương là tâm trạng gì, nhưng tôi rõ ràng, nếu như đổi lại vị trí, tôi cũng sẽ giơ súng lên chĩa vào cậu ấy, không phải là cầu sinh tạm bợ, mà là vì sinh cơ, chúng tôi đều là những người lớn lên giữa gươm đao máu chảy, biết rõ chỉ có thể “đối mặt” với nguy hiểm mà đi tiếp, không còn lựa chọn nào khác.

Tôi đoán hàng trăm cảnh sát đã trên đường tới rồi, bọn cướp cũng không có ý định nán lại lâu, chúng tôi lại không thể không hợp tác mà diễn cho xong trò chơi này, hiện tại tôi và Trịnh Diệu Dương vốn dĩ không có cơ hội làm anh hùng, nếu như chỉ có hai người chúng tôi, tất cả đều không thành vấn đề, thà rằng máu nhuộm khắp nơi cũng sẽ không để cho chính mình chịu nhục, nhưng hoàn cảnh này lại khác, nhiều người như vậy ngồi chồm hổm trên mặt đất, chúng tôi không thể làm bộ không biết được.

“Làm đi.” Tôi nói.

Cậu ấy do dự nửa giây, rồi bóp cò, cả hiện trường kinh hãi, nhưng lại không có đạn bay ra. Tôi thấy Trịnh Diệu Dương thở nhẹ một hơi, mồ hôi đổ ra đầy trán, mà lòng tôi thì vẫn kinh hoàng.

“Đen như cứt chó!” Tên thủ lĩnh không vui chửi ầm lên, “Tiếp tục, đừng có nhớ nhầm vị trí, lần này là tim.”

Trịnh Diệu Dương lại giơ tay lên lần nữa, bóp cò súng, một tiếng nổ! Khi tôi ý thức được mình đánh cuộc còn chưa thắng thì người đã dần dần mềm nhũn, quỳ trên mặt đất chứ không chịu đổ xuống, tay phải nhẹ nhàng che ngực. Thật kỳ lạ, thần trí của tôi vô cùng tỉnh táo, nhưng nỗi đau trên ngực lại khiến tôi co quắp từng hồi, ý thức tôi mau chóng tan rã, cuối cùng, mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ, mọi thứ xung quanh đều dần rời xa, lần đầu tiên tôi biết được, thì ra bản thân mình còn có thể bình tĩnh chết đi như vậy, tôi ngẩng đầu nhìn vào con mắt của Trịnh Diệu Dương, trong lúc này đã hoàn toàn trở nên cuồng loạn.

“Thằng nhãi!” Gã cầm đầu cười lạnh một tiếng, nhân tiện lệnh cho đàn em lôi mấy vị khách quan trọng ra làm con tin, rồi mau lẹ rút lui, đúng kiểu được huấn luyện bài bản, “Có trách thì trách thằng bạn mày hôm nay số má quá đen thôi.”

Tôi cũng gượng không nổi nữa, đổ xuống mặt đất lạnh lẽo giống như Damo vậy, lúc này đây, Trịnh Diệu Dương không hề la lên, chỉ lặng im nhìn tôi ngã xuống, tôi không muốn chết, bởi vì điều này đổi với cậu ấy mà nói, thật sự quá tàn nhẫn.

Trịnh Diệu Dương, tuy rằng tôi chưa từng hứa hẹn gì với cậu, nhưng cậu biết – tôi yêu cậu, trước nay vẫn vậy.

Cho đến khi nửa thân trên của tôi trong nháy mắt bị người nâng dậy ôm vào lòng, ngực bị xé ra đau đến tê tâm liệt phế, ý thức của tôi mới quay lại lần nữa, tôi không còn sức mở miệng, thậm chí không thể trợn mắt, nhưng tôi biết tôi vẫn còn hô hấp.

“Trần Thạc, Trần Thạc…” Hơi thở ấm áp bao lấy bờ môi tôi, tôi càng thêm đau đớn, không phải ở ngực, mà là ở trái tim trong ngực kia, “Anh đừng như vậy, anh không được bỏ tôi, không được…”

Tôi biết tôi biết tôi biết, thế nhưng trò chơi này chơi đến quá tệ rồi, ngay cả ông trời cũng bỏ mặc chúng tôi, liệu còn có ngày sau nữa không? Còn có không?! Tôi rất đau, Trịnh Diệu Dương, đừng có ôm tôi chặt như vậy, tôi sợ không gắng gượng được nữa rồi…

Lúc tôi tỉnh lại thì đã là một buổi chiều, ngày hôm đó, ánh mặt trời len qua cửa sổ ào lên giường tôi. Mí mắt của tôi rất nặng, đầu đau như muốn nứt ra, trong thoáng chốc không nhớ nổi đã xảy ra chuyện gì. Tôi hơi cử động ngón tay, muốn lên tiếng, nhưng không phát ra được bất cứ âm thanh nào, chỉ có thể ngơ ngác nhìn trần nhà trắng toát.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp