VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 45

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Cậu ấy trầm ngâm, khi tôi tưởng rằng cậu ấy không còn gì để nói nữa, thì cậu ấy lại đột nhiên mở miệng: “Không phải trước đây anh từng nói muốn đến Ý sao? Chúng ta cùng đi.”

“Đi du lịch? Đi nghỉ phép? Hay là… định cư?”

Cậu ấy không nói thêm gì nữa, tôi cũng không nói gì, hứa hẹn chính là hứa hẹn, nói ra thì phải thực hiện, nếu như không thể làm được, chúng tôi đều muốn cân nhắc cho kỹ.

Chúng tôi ôm hôn bên cửa sổ một lúc lâu, mãi cho đến khi bị một tiếng đập cửa cắt đứt.

Sự ham muốn của tôi và Trịnh Diệu Dương có lẽ đã vượt quá tưởng tượng của chính chúng tôi, chúng tôi quá gần nhau, cũng quá khác nhau, hòa hợp với nhau giữa một mớ những mâu thuẫn dữ dội, chúng tôi không ngừng bước chân vào tầng tầng lớp lớp ma trận, cho đến khi đạt được sự cân bằng chỉ có tôi và cậu ấy mới có thể cảm nhận được. Cậu ấy cười khổ: “Xem ra mấy kẻ rảnh rỗi ở chỗ này cũng không ít nhỉ.”

Tôi vừa cài lại mấy chiếc khuy áo mới bị Trịnh Diệu Dương cởi ra vừa đi ra mở cửa.

Tình hình ngoài cửa khiến tôi không khỏi bất ngờ, gương mặt quân bài tú-lơ-khơ của vị quản gia xuất hiện lần nữa, ông ta hơi cúi thấp người, lần này không phải với tôi, mà là với người đàn ông trung niên đứng giữa đám vệ sĩ ở phía sau ông ấy. Xem ra đội quân đầu tiên đã tới, nghênh đón tướng quân lên sàn.

“Feist tiên sinh, như ngài thấy, chủ nhân nhà tôi gần đây không ở phòng này.”

Vị “chủ nhân” mà ông ta nhắc đến chắn hẳn là Landy Mo. Người đàn ông kia mỉm cười, đi ra khỏi đoàn người, lạnh lùng cao ngạo nhìn về phía tôi: “Landy Mo đối xử với em rể cũng thật chu đáo, thực không ngờ đó.” Hắn ta miễn cưỡng đưa cánh tay ra, “Tôi là Damo Feist, cậu của Landy Mo, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau nhỉ.”

Rất tiếc, sự “chu đáo” trong miệng Trịnh Diệu Dương và người đàn ông kia đều là nghĩa xấu. Xem ra tin tức mà Damo nắm được không hề ít hơn chúng tôi. Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao Landy Mo lại xem Damo là kình địch, bởi vì tuổi tác hai người gần tương đương, nhưng bối phận lại dành hết ưu thế về phía Damo, nếu không đề phòng một chút thì cục diện nghiêng lệch này sẽ ngày càng nghiêm trọng, đến lúc đó hậu quả vô cùng.

“Rất vinh hạnh, tôi là Ben.” Tôi đưa tay ra bắt tay hắn.

Đột nhiên, ánh mắt của hắn biến đổi, nhìn về phía người đứng sau tôi: “Vị này chính là…”

Hắn đã thể hiện ý muốn tôi giới thiệu, tôi cũng không thể làm gì khác hơn là tiếp lời: “Cậu ấy là Trịnh Diệu Dương, bạn của tôi.”

“Cậu ấy cũng ở phòng này sao?” Vẻ mặt của hắn ta hơi phức tạp, là một sắc thái rất khó nhìn thấy trên gương mặt “người thành đạt” như hắn ta.

Trịnh Diệu Dương thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía mình, cho nên cũng đi lên nói: “Tôi vừa tới hôm nay, hân hạnh, Feist tiên sinh.”

Damo có một đôi mắt xanh lục lạnh lùng giống hệt Landy Mo, nhưng ánh mắt của hắn lại càng thâm sâu hơn, còn pha lẫn chút sắc sảo nhạy bén, xem ra hắn ta không tầm thường chút nào.

“Vậy tôi hi vọng cậu cũng có thể có mặt ở bữa tiệc đêm nay.”

 “Rất vinh hạnh, tôi nhất định sẽ tới.” Trịnh Diệu Dương thản nhiên đáp.

Cậu ta không đi mới lạ, đây là trường hợp then chốt, có thể thấy rõ tình hình, đưa ra phán đoán chính xác nhất. Vốn dĩ tính lén trà trộn vào trong, nhưng không ngờ giờ lại có được lời mời từ chính miệng Damo Feist.

Đoàn người oai phong rời khỏi, nhưng tôi vẫn nhớ rõ ánh mắt của Damo lúc gần đi, nói thật, tôi… rất bất ngờ.

“Kỳ quái sao?” Trịnh Diệu Dương quay đầu lại hỏi tôi, tôi biết vấn đề cậu ấy hỏi là gì.

“Cậu thấy thế nào?”

“Chỉ có thể chờ xem.” Cậu ấy lắc đầu.

“Còn có đáp án chuẩn xác hơn không?”

“Không thể nghi ngờ, đây chính là cơ hội đi lối tắt tốt nhất.” Cậu ấy nói đùa.

“Cậu lượn đi.” Tôi nhấc chân làm bộ đá cậu ấy một cái, đến khi yên tĩnh lại, tôi nói: “Tôi dự cảm sẽ có phiền phức xảy ra?”

“Tối nay nói sau, tôi bảo này, anh đừng có nghĩ nhiều quá, tôi tự có chừng mực.”

“Tôi không mong cậu vì chuyện của tôi mà rước lấy rắc rối.”

“Sao vậy? Anh còn biết áy náy hả?” Thấy tôi không hưởng ứng, cậu ấy vừa ngồi xuống vừa nói: “Anh lại bắt đầu hiểu rõ chính mình rồi, có điều anh cứ điên cuồng một chút đi, tôi vẫn quen thế hơn.”

“Đây chính là tật xấu của cậu.”

 Cậu ấy cười ha ha, tôi cùng cậu ấy phần lớn thời gian đều rất tự tin, nhiều khi tự tin đến ngông cuồng. Nhưng sự đời khó đoán, nếu như biết trước ở bữa tiệc sinh nhật của Damo sẽ xảy ra chuyện mạo hiểm tính mạng như vậy, chúng tôi ít nhất cũng có thể sáng suốt giữ mình, tuyệt đối không để bản thân hãm sâu vào trong đó. Thực ra có một số việc không thể đổi tại số mệnh, ai mà không có lúc gặp xui xẻo, chẳng qua có biết vượt qua kịp thời hay không mà thôi, chỉ là lần này đây, thứ tôi vượt qua lại là loại tồi tệ nhất.

Tối hôm đó, vốn là một bữa tiệc ăn uống múa hát linh đình, giữa một đám người đầy rẫy tham vọng và mưu mô, không ngờ lại liên tục xảy ra sự cố. Khi tôi bước vào trung tâm bữa tiệc rượu xa hoa, nhìn quanh một vòng không thấy Trịnh Diệu Dương, lòng tôi bắt đầu bất an, chúng tôi đã hẹn nhau đúng chín giờ gặp ở chỗ này.

“Ê, có thể uống một ly với tôi không?” Một cô nàng người Tây khẩu âm đặc chất Pháp đi đến gần tôi.

“Xin lỗi, tôi đang chờ bạn nhảy.” Tôi thuận miệng viện một lý do.

Cô gái đó có lẽ rất ít khi bị người ta từ chối, cho nên có vẻ bối rối, lúc sắp đi qua còn cố tình làm rượu bị sánh, đổ bẩn hết cả quần áo của tôi. Tôi không có lòng so đo với cô tiểu thư nhà giàu quen được cưng chiều này, chỉ lạnh lùng bỏ đi, cô nàng càng tức giận, kéo tôi lại nhiệt tình nói: “Tôi làm bẩn quần áo của anh rồi.”

“Không sao.”

“Nhưng tôi nên có trách nhiệm.”

“Tôi nói không sao, cũng không muốn cô phải chịu trách nhiệm.”

Đang lúc chúng tôi giằng co, Landy Mo cầm chén rượu đi qua đám người, anh ta cười như có như không đi đến trước mặt chúng tôi: “Xem ra tôi tình cờ thấy được một màn hiểu lầm đẹp đẽ rồi, màn đêm mê người này chẳng phải luôn dẫn lối cho sự lãng mạn hay sao. Rất hân hạnh, tiểu thư Stone.”

Cô gái kia thấy Landy Mo làm như người quen cũ, hơi ngại một chút, lập tức buông cánh tay đang lôi kéo tôi ra, gật đầu bỏ đi.

“Cậu chẳng bao giờ hết duyên với phụ nữ nhỉ, cô ấy chính là cô con gái độc nhất của một nhà tư bản lớn đấy.”

“Đừng phí lời.” Tôi không chút khách khí, từ sau khi đấm cho anh ta một cú, tôi càng không khách khí với anh ta nữa rồi, “Thế nào, muốn giới thiệu tôi với mấy người máu mặt, mở mang tiếng tăm cho tôi à?”

“Đây là trình tự cần thiết.” Anh ta cười nhạt, “Được rồi, sao không đi gặp ông chủ lớn của cậu đi?”

Ánh mắt của tôi hơi trầm xuống: “Ông chủ?”

“Chủ tịch tập đoàn Thành Nghiệp chính là khách quý đấy, lần trước cậu còn nhờ ông ta đối phó với tôi, sao đã quên tình cũ nhanh như vậy nhỉ?”

“Trương Thủ Huy.” Trương Thủ Huy! Ông ta cũng đến nơi này, lẽ nào ông ta còn chưa bỏ qua?! Tôi không để ý đến Landy Mo, lập tức xoay người lao qua hội trường ngoài trời tìm người.

“Trần Thạc!”

Tìm kiếm một lúc lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng của Trịnh Diệu Dương, tôi quay đầu lại.

Tôi nhìn thấy Trịnh Diệu Dương đứng ở bên cạnh Trương Thủ Huy và hai người đàn ông lạ mặt, ánh mắt khẩn trương phức tạp, lúc này cậu ấy đang quay lại nhìn tôi chằm chằm, nhìn tôi bước từng bước đến gần bọn họ.

Cho đến khi chỉ còn cách mọi người có ba bước chân, tôi bỗng dưng nghe thấy Trịnh Diệu Dương quay ra nói với người bên cạnh: “Tôi sẽ suy nghĩ đề nghị của ông.”

Trương Thủ Huy cười lạnh, thản nhiên không thèm che giấu: “Mày đúng là phát điên rồi! Ở trước mặt thằng ranh đó mới chịu nhượng bộ, thật không sao tưởng tượng nổi!”

“Cậu đồng ý với ông ta cái gì vậy?” Tôi nghiêm túc nhìn về phía Trịnh Diệu Dương.

“Trần Thạc!” Trương Thủ Huy tức giận ngắt lời tôi: “Chỗ này không đến phiên mày hỏi đến chuyện của ông cháu chúng tao, đừng có giở trò, sức mày đến đâu tao biết rõ!”

“Từ đây phóng tầm mắt ra xa, đúng là Trần Thạc tôi chả bằng ai cả, nhưng dù tôi có thiếu nợ bất cứ ai, cũng không thiếu gì Trương Thủ Huy ông cả! Xin ông nhớ kỹ cho!” Tôi chỉa chỉa vào ngực trái.

 Tôi không nhìn Trịnh Diệu Dương, quay người đi luôn, cảm thấy nói nhiều cũng vô ích, cũng chẳng có hứng thú giải thích gì với đám “chủ nợ” lộn xộn kia. Nhưng cánh tay tôi đột nhiên lại bị người đuổi theo kéo lại.

“Trụ Phong sẽ nhận vốn của Thành Nghiệp.” Cậu ấy bình tĩnh nhìn tôi, sau đó dừng lại một lát mới nói tiếp, “Chắc anh cũng rõ ràng Trương Thủ Huy ra tay với Trụ Phong thông qua Thành Nghiệp thì sẽ có kết quả gì, ông già sẽ không nương tay nhiều lần đâu, tôi chỉ không muốn để tình hình ngày càng xấu đi.”

“Cậu sáng suốt, cậu đương nhiên có thể quyết định, về chuyện này, tôi không có quyền lên tiếng.” Tôi gắng kiềm chế tâm trạng: “Nhưng đừng có nói là vì tôi nữa, tôi chưa từng yêu cầu cậu làm vậy, trước, nay, đều, không.”

Một khi Trương Thủ Huy đã không vừa mắt ai thì có vùng vẫy cũng là phí công, tôi chưa từng hi vọng ông ta sẽ bỏ qua cho tôi, nhưng cũng không định ngồi chờ chết, chỉ cần một ngày ông ta còn sống, tôi và Trịnh Diệu Dương sẽ không được yên lành. Hiện tại, rõ ràng ông ta thấy không động được vào tôi thì chuyển qua động vào Trụ Phong rồi, mà Trịnh Diệu Dương thì phải có trách nhiệm với Trụ Phong.

Lần này, cậu ta có vẻ khá cáu kỉnh, chỉ đáp một câu hững hờ: “Người của GT đã được mời đến rồi.”

“Lát nữa tôi sẽ gặp.”

Tôi bỏ đi, nhanh chóng hòa vào đám người, tôi cần phải bình tĩnh một chút, từ đầu tới cuối, tôi và Trịnh Diệu Dương liều lĩnh như vậy, coi thường sóng gió phía trước như vậy, cho rằng chỉ cần kiên trì thì sẽ khắc phục được mọi trở ngại. Tôi chưa từng cho phép bản thân nghĩ sâu hơn nữa, tôi thừa nhận, chúng tôi đã hi sinh rất nhiều thứ chỉ để đổi lấy một khoảng thời gian vui vẻ ích kỷ của bản thân, mà cũng… đủ rồi, con người không thể quá tham lam.

Buổi tiệc đêm đó tiến tới phần cao trào, toàn bộ nam nữ bên ngoài từ từ di chuyển đến phòng khách lầu hai, Damo Feist sắc mặt hồng hào bước trên thảm đỏ đi tới, cầm trong tay ly sâm-panh đặc biệt hướng ra xung quanh cảm ơn tất cả mọi người.

Sau phần khách sáo hư vinh, mọi người tản ra lấy đồ ăn, tôi tìm đến một góc uống rượu một mình, nghĩ đủ thứ chuyện ban nãy.

“Mong rằng bầu không khí này        không khiến cậu buồn chán?” Không ngờ ông anh Damo diễn viên chính của ngày hôm nay lại đi đến bên cạnh hỏi thăm một nhân vật nho nhỏ như tôi, điều này khiến cho đám người xung quanh xôn xao một lúc, mọi người đều hiếu kỳ nhìn về phía tôi.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp