VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 41

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

“Không có.” Cô ấy lắc đầu đi ra ngoài, “Chị, em chờ chị bên ngoài.”

Chương Tuệ nhìn cô ấy đi ra ngoài, vẻ mặt khó xử không biết phải làm sao, cô ấy cười với tôi: “Đây không phải lần đầu tiên nó thất tình, đừng để ý phản ứng của nó.” Tôi khẽ nhếch khóe miệng, biểu thị không có gì để nói.

“Ờ…” Cô ấy tiến lên trước một bước, cười ngã vào lòng ôm lấy tôi, “Trần Thạc, cậu thật sự khiến người ta cảm thấy… không kịp trở tay.” Cô ấy buông tôi ra, xoay người đi nốt ra ngoài, đến sát cửa đột nhiên quay đầu lại thêm vào một câu: “Cậu ta rất xuất sắc, dáng người không chê vào đâu được, rất lâu rồi tôi không thấy cảnh tượng đàn ông ở trần đẹp như vậy. Phải rồi, tôi nhất định đền cậu tấm thảm thủ công khác.

Tôi trả lời chị ta bằng ánh mắt và nụ cười hòa nhã: “Không cần đền đâu, bởi vì tìm cả thế giới cũng không tìm ra được chiếc thảm nào giống vậy.”

“Cả thế giới cũng chỉ có một mình Trần Thạc là bạn của tôi, thần tượng của Minh Siêu.”

Đúng lúc này thì Trịnh Diệu Dương thư thái từ bên trong đi ra, ngang qua người tôi, theo thói quen đưa tay lên vò nhẹ tóc tôi, một người chững chạc trưởng thành như cậu ấy cũng có đôi khi lơ đãng làm ra một vài động tác trẻ con đến vậy. Cậu ấy gật đầu một cái với Chương Tuệ, lại xách hành lý vào phòng ngủ, chắc cũng chỉ có mình cậu ấy là có khả năng điềm nhiên như không cỡ này. Trước mặt người không có khả năng uy hiếp đến mình, thần kinh cậu ấy thường vô cùng thả lỏng, có điều cũng may mà cậu ấy phóng khoáng như vậy, nếu không tình cảnh có thể loạn hết cả lên rồi.

Tiễn hai chị em về rồi, tôi trở lại phòng lần nữa, Trịnh Diệu Dương đang ngồi trên sô pha uống rượu vang của tôi.

“Cậu cũng biết thưởng thức ghê nhỉ.” Tôi ngồi xuống bên cạnh cậu ấy.

“Không biết hưởng thụ bằng anh.” Cậu ấy cười ha ha: “Tự dưng có bao nhiêu người nhảy vào phá đám, tôi phải nhấp ngụm rượu trấn an tinh thần mới được.”

“Cậu mà cũng cần trấn an tinh thần ấy hả?” Tôi nhíu mày, làm bộ không ngờ tới.

Nhưng cậu ấy chỉ cười không đáp, lại vươn tay ra sờ mặt tôi.

“Muốn làm gì?” Tôi nghiêng đầu ra phía sau né tránh, “Tôi nói, cậu còn sức làm không?”

“Vốn dĩ không có, nhưng thấy anh lại có rồi.” Cậu ấy cười gian xảo: “Thế nào, mấy ngày nay anh không nhớ tôi chút nào sao?’

“Nhớ cái gì ở cậu? Thân thể sao?”

Giọng nói của cậu ấy thổi qua màng tai tôi: “Trần Thạc, anh chẳng thành thật tí nào.”

Nói xong, cậu ấy bắt đầu dùng miệng kiên trì kích thích, thân thể trở nên nóng gấp không thể chờ đợi nổi, hai tay gấp gáp luồn vào trong áo tôi, lòng bàn tay quanh quẩn trước ngực và bụng tôi, môi lưỡi đi dọc từ gáy, vai xuống dưới, đột nhiên cậu ấy xoay người tôi áp xuống phía dưới, dùng sức lột bỏ quần áo của tôi, động tác thậm chí có chút thô bạo.

Khi cậu ấy đưa tay cởi quần áo của chính mình, tôi thở dốc cười nói: “Vừa mặc vào đã cởi ra luôn hả?”

“Cho nên đừng mặc cho xong.” Cậu ấy nửa quỳ tại sô pha, từ trên cao nhìn xuống tôi, ham muốn trong cơ thể tôi đã bị cậu ấy kích thích thành công, khi cậu ấy cùng tôi hôn nhau thêm một trận đầy mãnh liệt nữa, hô hấp của chúng tôi đều trở nên khàn đục hòa thành một thể, đòi hỏi không giới hạn lại tiếp tục cháy lên như bao lần khác, kích thích khát vọng của của cả hai bên. Tôi cởi thắt lưng cậu ấy ra, cậu ấy lập tức đưa tay phải vào trong quần lót của tôi, sự âu yếm vừa phải của cậu ấy khiến tôi sung sướng vô cùng. “Ưm…” Tôi không nhịn nổi mà rướn lên liếm mút ngực cậu ấy, ý thức dần trở nên mơ hồ, bên dưới đau đớn cùng khoan khoái khiến cho khả năng kiềm chế của tôi tan sạch. Miệng cố gắng liếm mút, khiến cho cậu ấy phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, cậu ấy kích động giật khóa quần tôi, đè cả cơ thể lên người tôi, cho tôi biết rằng cậu ấy muốn nhiều hơn nữa.

Tôi liếm mút dọc theo từng thớ thịt của cậu ấy, cho đến khi tới nơi yếu ớt nhất kia, khi ngón tay tiếp xúc với bộ phận dẻo dai của cậu ấy, cậu nhỏ nóng cháy như lửa chỉ đợi vỗ về phơi ra rõ ràng ngay trước mặt tôi không sót một góc nào, chỉ cần tôi buông thả chính mình, cậu ấy cũng sẽ lập tức sa vào trong đó, cho nên kiểu qua lại này luôn mang lại cho cậu ấy niềm vui sướng cực hạn, tôi biết phải làm thế nào để khiến cậu ấy vui sướng. Tôi ra sức khiêu khích cậu ấy, bờ môi ngay tức khắc hóa thành vũ khí sắc bén, chiếm lấy từng thớ da thịt, Trịnh Diệu Dương lúc này trần trụi như vậy, gợi cảm như vậy, trong phòng chỉ còn tiếng hô hấp hỗn loạn rời rạc, cùng với tiếng tim đập khẩn trương dữ dội.

“Ôi… Anh thật sự là càng ngày càng giỏi đó…” Cậu ấy sung sướng rên lên. Đột nhiên, cậu ấy kéo tôi lại, tiến lên dán chặt vào người tôi, hơi thở ấm nóng ướt át phả ra từ đôi môi mềm dẻo đang dò xét nơi mẫn cảm nhất dưới vành tai tôi, giày vò cho sóng tình trong tôi dâng lên dữ dội, thân thể chưa được thỏa mãn của cậu ấy không ngừng ma sát với tôi, cơ thể nóng cháy hòa trộn với dương khí của người kia, tôi tự tay thỏa mãn cậu ấy, cậu ấy cố nén bùng nổ dục vọng ngay tại đó, đứng bật dậy muốn kéo tôi vào phòng, nhưng tôi và cậu ấy khỏe ngang nhau, cậu ấy lại không chút phòng bị, nên đã bị tôi trở tay lật ngược xuống thảm, lần này là tôi đè cậu ấy.

Cậu ấy hơi sững sờ, nhưng đói khát sâu trong đáy mắt vẫn không hề tan đi, chúng tôi nhìn nhau vài giây, sau đó lại điên cuồng mà ôm nhau ở đó, bắt đầu những đợt đâm rút vô tận, chúng tôi giống như bị nước biển gột sạch, tế bào toàn thân đều bị đốt cháy bùng. Mở màn ác liệt, khoái cảm cuộn sạch toàn thân, giác quan kích thích cùng quấn quýt như thú hoang khiến chúng tôi chẳng còn e ngại bất cứ thứ gì nữa.

Hiện tại, chúng tôi đã bắt đầu một màn quấn quýt không thể kết thúc cũng không biết thời gian, chỉ có thỏa thích hưởng thụ tất cả những gì đang có trước mắt, mất mát và mê muội đều sẽ được tha thứ. Tôi trượt xuống tiếp tục hôn điểm nhỏ trước ngực cậu ấy, toàn thân cậu ấy run lên, đưa ngón tay luồn vào mớ tóc đen của tôi, tay của tôi cũng lần mò từng chỗ một trên người cậu ấy. Cho đến lần tiếp theo môi răng gắn bó, cậu ấy mới lật người, nhưng cũng bởi vậy mà không cẩn thận đụng tay vào góc bàn trà. “A!” Cậu ấy hô nhẹ một tiếng, nhưng lại trút giận sang tôi bằng cách cắn vào tay tôi cùng vị trí đó, tôi đau đến nỗi theo phản xạ lùi người về phía sau, chúng tôi nhìn thấy trong mắt nhau khát khao và mong mỏi cháy rực, đột nhiên, cậu ấy vùi đầu xuống nhiệt tình thỏa mãn tôi. “A… Ưm…” Thật sự quá sung sướng, tôi cố rướn thân dưới lên, để cho chính mình thâm nhập càng sâu trong khoang miệng cậu ấy, sau đó chậm rãi chống nửa thân trên dậy nhìn động tác dâm đãng của cậu ấy, Trịnh Diệu Dương trước mắt vì tình dục mà điên cuồng là của tôi, thuộc về một mình tôi, sự trầm ổn của cậu ấy, sự mãnh mẽ oai phong của cậu ấy, thủ đoạn sắc bén như dao, khí thế chỉ huy táo bạo, tất cả đều không thể thay thế thân thể tỏa ra sự mê hoặc nguyên sơ nhất, nguy hiểm nhất. Tôi run rẩy luồn ngón tay vào tóc cậu ấy, tấn công bằng kỹ xảo linh hoạt nhất, tôi dần dần cảm giác được cao trào sắp tới gần, chấn động hồn phách…

“Aaa!” Tôi gầm nhẹ, cậu ấy lại bỗng nhiên cười tà buông tôi ra, thân dưới cứng khỏe kích thích từng đợt ngay trên bụng tôi: “Anh thả lỏng chút, chúng ta cùng nhau…” Cậu ấy cúi đầu xuống, lại thêm một đợt hôn môi điên cuồng, khi một ngón tay thấm ướt nhẹ nhàng đi vào trong cơ thể tôi, cảm giác đau đớn và khoái cảm dữ dội trong nháy mắt xâm chiếm toàn bộ giác quan của tôi, tôi hơi nhíu mày, chờ đợi thân thể thích ứng. Trịnh Diệu Dương có vẻ đã nhận ra, liền vỗ nhẹ hai bên thắt lưng của tôi, cậu ấy thích dùng cách này để cổ vũ tôi. Tiếp theo, cậu ấy mãnh mẽ xông tới. “A!”, động tác gấp gáp mang theo sự điên cuồng hoang dại, nhịp tim và hô hấp của cậu ấy hoàn toàn rối loạn, chúng tôi càng thở dốc càng rối loạn, sau một hồi lâu chống chọi, tôi cùng kêu lên thành tiếng, đau đớn đến tê dại, khoái cẩm vọt lên cao, cậu ấy khom người cắn yết hầu tôi, không ngừng gọi tên tôi: “Trần Thạc, Trần Thạc… nào, a…” Tôi buông thả chính mình, hùa theo lời gọi của cậu ấy, truy cầu hoan ái, cả hai người đã hoàn toàn mất đi lý trí.

“Hà! Anh thật tuyệt, a…”

“Làm lại!”

Chúng tôi dùng đủ loại phương pháp khiến cho đối phương cảm thấy sung sướng tràn trề: “Trần Thạc, hãy nói anh yêu tôi đi, nói đi…” Dịch nóng bắn ra bốn phía, cháy bỏng không lùi, dòng điện chạy dọc toàn thân, tôi dần đến đỉnh cao trào, miệng gấp gáp nói “tôi yêu cậu, tôi yêu cậu! A…” cũng không cách nào ngăn được dịch nóng bắn ra, chúng tôi gào thét khàn đặc, trở thành tù binh trong linh hồn đối phương… Ngừng lại trong chốc lát, lại tiếp tục đợt tiến công tiếp theo, chúng tôi tựa hồ muốn biến đối phương thành chính mình, đương nhiên điều này hoàn toàn không thể, nhưng tôi và cậu ấy đều là những kẻ cuồng vọng, thường cho rằng mình có thể thay đổi một vài chuyện không thể xảy ra.

Những thứ nghi hoặc này không thể ảnh hưởng đến chúng tôi, mà thứ tôi cùng với cậu ấy thật sự muốn vượt qua cùng lắm chỉ là chính bản thân mình mà thôi. Phía trước vẫn là sóng to gió lớn, chỉ cần còn có lựa chọn thứ hai, chúng tôi sẽ không bao giờ lựa chọn khuất phục, đây có lẽ là điểm khác biệt giữa chúng tôi với mọi người.

Giữa ban ngày ban mặt mà quần nhau đến nghiêng ngả đất trời, kết quả là chúng tôi lại trở về giường lần nữa nằm cả nửa ngày trời, Trịnh Diệu Dương chưa quen múi giờ, lại còn chiến đấu một trận kịch liệt, cho nên thể lực không chống đỡ nổi, ngủ một mạch đến tận chiều muộn mới tỉnh dậy. Đến khi tôi đi vào phòng, mang theo món sandwich trứng chiên mà mình tự nấu đưa đến trước mặt Trịnh Diệu Dương, thì cậu ấy mới mở to đôi mắt mông lung, vẻ mặt ngạc nhiên vô cùng.

“Anh biết phục vụ người khác từ bao giờ vậy?”

“Cậu không cần hả?” Tôi rụt tay về, trực tiếp đưa vào trong miệng cắn một miếng, vừa nhai ngấu nghiến vừa khoa trương, “Không tồi, tôi chỉ làm món này là ngon thôi.”

Cậu ấy cười: “Anh không cảm thấy cướp miếng ăn từ miệng người đói khát thế này là quá vô nhân đạo à?”

Tôi ngồi xuống bên cạnh Trịnh Diệu Dương, khoác tay ôm cổ cậu ấy, đem miếng sandwich đã bị gặm một góc đến trước miệng cậu ấy: “Trả lại nhân đạo cho cậu này.”

Ánh mắt cậu ấy đã lấy lại được vẻ tinh anh như trước, trơ trụi mà nhắm thẳng vào tôi: “Lẽ nào không có thứ khác có thể bồi thường sao?”

“Không có.” Tôi rướn người qua, mút thật sâu đôi môi cậu ấy, sau đó lập tức tách ra, vừa đi vừa xoay người tuyên bố: “Ăn nó đi, sau đó cùng tôi đi hóng gió, giờ tôi đến ga-ra, ăn xong cậu xuống luôn nhé.”

 “Chỗ này không đủ cho tôi ăn đâu.” Ông bạn này vẫn còn ý kiến.

“Giờ cậu đang ở Pháp, không chết đói được đâu.” Tôi cười đi ra ngoài.

Nếu như ngày đó tôi chịu cho Trịnh Diệu Dương hai miếng sandwich nữa, nói không chừng chúng tôi sẽ không đến nhà hàng nổi tiếng ở trung tâm thành phố Paris ăn một bữa cơm phiền toái, mà chuyện trên đời thì vẫn thường trùng hợp như thế, chúng tôi chẳng may gặp phải một người quen cũ vô cùng phiền phức.

Anh ta thoải mái đi tới chỗ chúng tôi: “Xem ra tôi cần phải rút lại lời nói lúc trước rồi, tôi từng nói chúng ta không có duyên phận trở thành người nhà, nói cậu không xứng bước vào gia tộc Feist, tôi nghĩ nên rút lại tất cả. Haizz, không ngờ tại Paris tôi vẫn có thể gặp lại cậu – cùng người bạn của cậu, cậu bây giờ có vẻ an nhàn quá nhỉ.” Sự cay nghiệt của Landy Mo vẫn không có dấu hiệu bớt đi, có điều con ngươi như thủy tinh xanh biếc hình như có chút ưu tư, chỉ có điều những ưu tư này đều hướng thẳng về phía tôi: rượu sâm banh tốt nhất đấy, tôi mời!”

“Không cần, ở đây không phải New York, nếu bắt anh thể hiện vai trò chủ nhà mà tiếp đãi thì quá kỳ quặc rồi.” Trịnh Diệu Dương bình tĩnh tránh ra, không khách khí cũng không thất lễ.

Landy Mo chưa thay đổi sắc mặt, ánh mắt hơi nấn ná nhìn tôi và Trịnh Diệu Dương, cuối cùng nói với tôi: “Tôi quên chúc mừng cậu, cậu sắp được làm cha rồi, nhưng tôi nghĩ, cậu có lẽ cũng không vui lắm đâu.”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp