VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 40

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Cô bé khá hào hứng: “Tuyệt vời, em đã biết bạn của anh chắc chắn không giống người thường rồi mà.”

“Em kết luận quá vội vàng rồi đấy.” Tôi trêu ghẹo cô ấy.

Chương Tuệ cũng cười nói: “Giai Giai là đứa trẻ đi đâu cũng không quên thể thao.”

“Ngày kia chúng ta gặp tại sân cầu được không?” Trông cô ấy đã rất nóng ruột rồi.

Chương Tuệ cười nói: “Giai Giai, em muốn thi đấu với một người lặn lội đường xa, cả người mệt mỏi rã rời, không thấy quá thiếu công bằng hả?”

“Chị! Chị bêu xấu em quá đấy!”

Minh Siêu chỗ hiểu chỗ không bật cười ha ha, bầu không khí thoải mái vô cùng, khắp phòng chỉ còn tiếng cười đùa vui vẻ.

Giữa khung cảnh đó tôi lại hơi im lặng, chỉ nghĩ về chuyện tôi và Trịnh Diệu Dương ở với nhau, cuộc sống gia đình sẽ như thế nào, thật lòng mà nói, tôi chưa từng nghĩ qua. Ngay từ đầu chúng tôi đã luôn đấu đá lẫn nhau, sau đó cũng chẳng chơi trò biến thù thành bạn, càng chẳng hẹn thề sống chết, chúng tôi chỉ là… chỉ là cùng nhau bước tới, có chỗ mâu thuẫn, có chỗ kỳ quặc, lại cảm thấy như vậy rất tự nhiên, dù cho có một số việc đã sai, hay là vốn dĩ không nên thành ra như vậy.

Ngày kia? Ngày kia. Cậu ấy thật sự vứt bỏ tất cả mà đến đây rồi, chuyện này có nghĩa gì? Cho thấy quan hệ của chúng tôi từ giờ trở đi sẽ tiến thêm một bước không gì phá nổi, bởi vì đã quá quen được nhìn thấy, được cảm nhận lẫn nhau rồi? Có lẽ tôi sớm nên thừa nhận, từ nay về sau, Trịnh Diệu Dương đã có ý nghĩa khác trong cuộc đời của tôi, không thể nói ai hi sinh vì ai nhiều hơn, mà chúng tôi đều tự nguyện diễn một vai phụ trong cuộc đời đối phương, lúc ban đầu là vì tôi đã quá rõ ràng mình là một người không ổn định, còn hiện tại là bởi vì quá rõ ràng sợ đối phương đột nhiên rút lui hoặc biến mất, thứ cảm giác nồng đậm trộn lẫn bất an này khiến cho thần kinh chúng tôi không khỏi căng lên.

Vốn dĩ, hai người chúng tôi đều không phải loại người có thể dành sự quan tâm đặc biệt cho người khác, mà nói đúng hơn có lẽ là, chúng tôi đều không phải loại người quan tâm đến chính mình, mà ngày hôm nay, cả hai đều thay đổi ở nhiều thứ, có thể nói là ngày càng trở nên cứng cỏi, mà cũng có thể là yếu hèn hơn bất cứ lúc nào. Nhưng không ai trong chúng tôi muốn tiếp tục theo đuổi đến cùng vấn đề này, chỉ muốn tiếp tục bước tới, đây chính là đạo lý sống chung giữa chúng tôi.

Sáng hôm đó, tôi đang chuẩn bị đến sân bay đón Trịnh Diệu Dương thì nghe thấy tiếng còi ô tô inh ỏi bên ngoài, lúc đầu không để ý, rốt cuộc tiếng chuông cửa vang lên. Tôi đi ra ngoài xem, không ngờ lại là chị em họ Chương, cô chị lái chiếc xe Jeep lớn của chồng, trời vừa sáng hai chị em đã kéo nhau qua đây quấy rầy rồi.

Chương Giai cười nói: “Sao trông anh chẳng ngạc nhiên gì hết nhỉ?”

“Tôi có nhiều kinh nghiệm tiếp khách không mời mà đến lắm, miễn nhiễm lâu rồi.”

“Chết thật.” Cô ấy vỗ gáy, không giả tạo chút nào: “Nào nào nào, chúng tôi đưa anh đi đón bạn. Tôi không đợi nổi đến lúc gặp cao thủ thể thao kia nữa.”

“Tôi nói quá lên mà cô cũng tin à?”

“Nói nhảm ít thôi, anh lên xe đi!” Cô ấy kéo tôi ra khỏi nhà.

Chương Tuệ xuống xe mở cửa cho tôi, Chương Giai cười to: “Ngay cả anh rể của em cũng không được đãi ngộ thế này đâu đấy.”

“Anh rể của em mà đẹp trai được bằng một nửa Trần Thạc, thì đừng nói là mở cửa xe, dù có bảo chị rửa chân cho ảnh cũng không thành vấn đề gì hết.”

Trên đường đi hai người họ đều muốn hỏi thăm qua về “người bạn” đột nhiên tới chơi đó của tôi, đại khái là không tưởng tượng nổi người kỳ quặc quái gở như tôi lại có bạn.

Chúng tôi đợi Trịnh Diệu Dương ở cửa ra sân bay đã hẹn trước, chúng tôi tới sớm, chờ cả nửa tiếng đồng hồ vẫn không thấy người đâu, mãi cho đến khi Chương Tuệ ho nhẹ một tiếng: “Ôi ôi, mau nhìn xem, anh chàng đẹp trai phương Đông! Ôi trời ơi, quả thực là tình nhân trong mộng cái thuở đại học của con đây mà.”

 Tôi nheo mắt nhìn qua, chính là Trịnh Diệu Dương, thân hình cao ráo, phong thái nhã nhặn, khí chất sắc sảo, vô cùng nổi bật giữa đám đông. Cậu ấy cười một cách bí ẩn mà thong thả đi về phía chúng tôi, Chương Tuệ nhịn không được kích động giơ tay vẫy cậu ấy, cậu ấy cười mở cửa xe, một tay cho chiếc va ly Prada màu đen vào cốp xe.

“Đây là người bạn mà cậu đợi đúng không?” Hai cô gái có vẻ không tin.

“Tôi là Trịnh Diệu Dương.” Cậu ấy tự giới thiệu. Chương Tuệ tự động xuống xe chuyển qua ghế sau, tôi lên ngồi ghế lái, cậu ấy ngồi ghế phụ.

“Vừa nhìn đã biết cậu là kiện tướng thể thao, bạn bè của Trần Thạc quả nhiên xuất sắc.” Chương Tuệ vui vẻ vô cùng: “Giai Giai! Sao không nói gì hết thế? Hiếm khi nhìn thấy người đàn ông đẹp trai cỡ này nên ngơ ngẩn rồi phải không?”

“Chị! Chị mà còn nói xấu em câu nữa, em sẽ cho chị…” Cô nhóc bức xúc.

“Tìm đâu ra đôi hề này thế?” Trịnh Diệu Dương nhìn tôi hỏi nhỏ, đương nhiên chỉ có mình tôi nghe thấy.

Tôi lập tức quay sang đáp: “Có thứ còn đau đầu hơn, đến rồi cậu sẽ biết.”

“Ha ha, tôi là Chương Giai!” Cô nhóc nhịn không được bổ nhào tới: “Ngày mai rảnh không? Chúng ta đi chơi bóng!”

Tôi cười với cậu ấy: “Thấy chưa, đến rồi.”

Anh bạn tâm tình rất tốt: “Được, ngày mai.”

“Thật thẳng thắn, tôi thích đấy!” Cô bé trêu chọc Trịnh Diệu Dương thành công.

“Ồ, quả là phụ nữ thời đại!” Cậu ấy đau đầu cười khổ, đại khái không ngờ tới tôi lại ở cùng với mấy người ồn ào như vậy, lại còn cùng nhau đến sân bay đón cậu ấy nữa chứ.

“Ngồi máy bay đến toàn thân tê dại rồi.”

“Định ở đây bao lâu?”

“Ba tuần. Tôi đã thu xếp hội đồng quản trị ổn thỏa rồi, chỗ Trương Ký Vân cũng đã dặn dò xong, có chuyện gì sẽ liên lạc qua điện thoại.” Cậu ấy thật sự đã gác toàn bộ công việc lại mà thảnh thơi đi nghỉ rồi.

Bọn họ cười nói rôm rả cả quãng đường, vô cùng sôi nổi, mãi cho đến khi về đến nhà tôi, tôi trả xe lại cho họ, hai người vẫn dùng dằng chưa muốn đi.

Chương Tuệ tung đòn sát thủ vừa mềm mỏng vừa sắc sảo: “Để chúng tôi vào nhà uống chén nước đi, Trần Thạc à Trần Thạc, anh đừng có lúc nào cũng xa cách như thế.”

Tôi nghiêng mình chắn trước cửa: “Bạn của tôi cần nghỉ ngơi, hôm khác lại nói tiếp, được chứ?”

  “Không.” Chương Tuệ mỉm cười lắc đầu: “Không, Trần Thạc à.”

Tôi tránh ra nhường đường, Trịnh Diệu Dương nhìn hai chị em một cái, sau đó xoay người tự cởi áo khoác rồi đi lên lầu.

“Phòng thứ hai bên phải.” Tôi nói với lên, cậu ấy gật gật đầu.

Tôi đi mở tủ lạnh lấy đồ uống mời hai chị em.

“Anh ấy được lắm.” Chương Giai ngồi xuống bên cạnh tôi, dần trở nên thân quen rồi, cô ấy cũng bỏ đi bộ dạng thục nữ mà trở về bản chất nhí nhảnh vốn có: “Chị em em đâu có quấy rầy anh hẹn hò với bạn gái, làm gì mà nhỏ mọn vậy chứ? Anh ấy… là bạn bè thế nào với anh? Các anh quen nhau bao lâu rồi? Sao trước đây chưa từng nghe anh nhắc đến?”

“Câu hỏi của em hơi nhiều rồi đấy.”

“OK, em im đây.” Cô ấy quay đầu nhìn ra chỗ khác: “Chị à, chị hỏi lại giúp em một câu đi.”

“Cậu ấy là cái gì của cậu…” Bản lĩnh chơi xỏ của Chương Tuệ không ngờ cũng cao như vậy.

Tôi phục chị em nhà này rồi, vội vàng xua tay ngăn lại: “Cậu ấy là một người bạn rất đặc biệt của tôi, chỉ có vậy thôi. Các cô uống đủ chưa? Nếu thiếu thì có thể lấy thêm mấy lon nữa.”

“Vì sao cậu chưa bao giờ mời người khác đến nhà cậu? Lẽ nào nhất định phải đạt tới mức độ như anh chàng đẹp trai vừa rồi mới có thể đến đây được? Mức độ sao nhỉ? À phải, mức độ đặc biệt… có thể lấy được giấy thông hành ra vào nhà cậu?” Chương Tuệ cười có chút dụng ý.

“Chị à, em nghi ngờ Trần Thạc là gián điệp lắm.”

“Em xem phim Hollywood nhiều quá rồi đấy, Giai Giai ạ.”

Tôi không chịu nổi nữa, bèn lên tiếng: “Tôi lên đó một chút, hai người cứ tự nhiên.” Tôi bỏ hai chị em lại đó mà đi lên lầu tìm Trịnh Diệu Dương, thật ra tôi muốn đi nhắc nhở cậu ấy, vừa rồi tôi nói sai đấy, cố ý qua mặt hai cô nàng kia thôi, phòng của cậu ấy phải là phòng thứ ba bên tay phải mới đúng.

Tôi đẩy cửa phòng ra, có tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, tôi tính trêu chọc cậu ấy nên giật mạnh cánh cửa.

“Phải gõ cửa chứ.” Cậu ấy liếc mắt nhìn tôi, lắc lắc mái tóc ướt, thân thể trần trụi đi về phía tôi, sau đó cậu ấy vươn cánh tay ra nắm mạnh cằm tôi: “Thời gian này, mỗi ngày anh nhớ qua tôi được mấy lần?”

Tôi thách thức: “Chữ “qua” trong “bỏ qua” ấy hả?”

Cậu ấy cắn nhẹ vào vành tai tôi: “Anh cẩn thận cho tôi!”

Tôi cười nhẹ đẩy cậu ấy ra: “Cậu làm ướt hết quần áo tôi rồi!”

“Vậy cởi luôn ra đi.”

“Mấy cô kia còn ở bên dưới đấy.”

“Ai cơ?” Động tác của cậu ấy bị kìm hãm, ngẩng lên nhìn tôi ba giây, “Mấy mợ đó rốt cuộc là thế nào?”

“Các cô ấy cũng cũng vừa mới hỏi giữa tôi và cậu rốt cuộc là thế nào.”

“Hở? Thế anh bảo sao?”

“Tôi nói cậu là một người bạn rất đặc biệt của tôi.” Tôi vừa nói vừa vòng tay ôm lấy thắt lưng Trịnh Diệu Dương, một tay nâng đầu cậu ấy, bắt đầu nụ hôn gắt gao mãnh liệt, đầu liếm mút đầy thành thục, lửa nóng thổi bùng lên trong cơ thể tôi, tôi kéo cậu ấy ra khỏi phòng tắm, đẩy cậu ấy áp vào tường rồi lại tiếp tục mút vào thật sâu, đầu lưỡi mềm dẻo lưu luyến tại từng tấc da thịt, ngón tay miết theo từng thớ thịt săn chắc sau lưng cậu ấy.

Cạch! Nghe thấy tiếng lon nước rơi xuống sàn nhà, tôi và Trịnh Diệu Dương đều giật mình.

“Xin… lỗi, xin lỗi.” Chương Tuệ chỉ thiếu nước cúi người chín mươi độ để xin lỗi mà thôi, cô gái trẻ sau lưng chị ta đã ngã vào sô pha khiếp sợ nhìn chằm chằm chúng tôi không nhúc nhích, con mắt mở lớn ngỡ ngàng.

Trịnh Diệu Dương vỗ nhẹ mặt tôi, xoay người đi vào phòng tắm mặc quần áo. Tôi chầm chậm bước qua hai người phụ nữ này, cúi đầu nhìn mặt thảm đã loang đầy đồ uống.

“Chị làm bẩn tấm thảm dệt tay nhập khẩu Ấn Độ của tôi rồi đấy.” Tôi cười nhẹ, giọng nói chứa đựng sự trấn an.

“A…” Chương Tuệ khẽ thốt lên, “Là lỗi của tôi, thật ngại quá, tôi không biết… Chà, tôi không biết nên nói thế nào.” Chị ta không muốn hai bên quá xấu hổ, cho nên giả vờ thoải mái.

Tôi nhẹ nhàng nói: “Hai chị em vẫn có thói quen tùy tiện xông vào nhà, vào phòng người khác à? Như vậy… không ổn đâu.”

Tôi cũng không phải chưa từng bị bắt gặp thân mật cùng với Trịnh Diệu Dương, nhưng trước mặt chị em họ Chương thì lại không giống vậy.

Chương Giai lúc này đã phục hồi tinh thần trở lại, chậm chạp đi tới phía sau chị mình, cất giọng nhỏ nhẹ: “Chị, chúng ta về đi.” Cô ấy còn trẻ chưa rành sự đời, không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy, lại còn xảy ra với người ngay bên cạnh mình, cho nên tất cả nỗ lực bình tĩnh đều không dễ dàng chút nào.

“Giai Giai, không phải em có điều gì đó muốn nói với Trần Thạc sao?” Chương Tuệ đột nhiên hỏi.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp