VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 39

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Po Tei bật cười khó hiểu: “Đại ca sẽ liều mạng bảo vệ anh, anh còn sợ cái gì?”

“Có ý gì?” Tôi nhìn khuôn mặt nghiêng của hắn.

“Anh cho rằng tôi nhìn không ra sao?”

Tôi khẽ cau mày: “Nhìn ra thì thế nào? Anh thấy rằng tôi và Trịnh Diệu Dương tội ác không thể tha thứ hả?”

“Không không. Nhưng không thể phủ nhận, hai người các anh đều là những nhân vật vô cùng nguy hiểm.”

“À.” Tôi cười: “Vậy hôm nay an ninh của quán bar này khó mà giữ được rồi, tôi đã hẹn Trịnh Diệu Dương tới đây.”

“Chú em à, xin nương tay cho.” Anh ta cười kêu lên với A Minh: “Thêm ba ly nữa, tôi mời.”

“Tôi còn cần duy trì tỉnh táo.” Tôi cười trả lời Po Tei, lại giơ giơ tay về phía đối diện, cậu ta tới rồi.

Thần tình của Trịnh Diệu Dương trông hơi mệt mỏi, bộ dạng chán nản xem ra khá nghiêm trọng đây: “Rượu Whisky”.

 “Cậu làm sao vậy?” Tôi xoay người nhìn cậu ấy.

“Bị một đám Malaysia phá rối, lần bàn bạc trước chưa thống nhất được giá cả, chiến nhau bằng nước bọt suốt ba tiếng đồng hồ.”

“Không ngờ cậu cũng sẽ nói như vậy.” Tôi cười nhạt nâng ly đổ đến trước mặt cậu ấy: “Giải khát chút nào. Hàng của Ngân Thuẫn đã chuyển đi thuận lợi rồi chứ?”

Cậu ấy hơi gật đầu: “Trên đường đi không hề gặp trục trặc gì, khoảng chừng ngày mai có thể tới Việt Nam.” Phùng Bằng Phi cũng là một người công tư phân minh.

Po Tei sau quầy bar tự mình rót cho tôi một ly rượu: “Trần Thạc, đây là “Huyết Mã” đặc chế, anh nếm thử coi.”

“Đừng để anh ấy uống nhiều quá, lát nữa còn phải lái xe nữa.” Không ngờ lúc này Trịnh Diệu Dương lại đoạt lấy ly rượu đưa lên miệng uống thay tôi.

Tôi không khỏi bật cười: “Cậu làm cái khỉ gì đấy hả?”

Cậu ấy thừa cơ dựa sát vào tôi, ghé môi vào cạnh tai tôi: “Chiều mai phải đi rồi, đêm nay, muốn theo tôi thế nào đây?”

Tôi không biết Po Tei có nghe được lời cậu ta nói hay không, nhưng tôi thì nghe rành mạch không sót một chữ nào, vành tai không khỏi đỏ lên, cảm giác này lâu lắm rồi không trải qua, thật sự rất xấu hổ.

Thấy tôi tránh mặt đi giả bộ đứng đắn, cậu ấy nở nụ cười: “Tôi nói sai chỗ nào sao?”

Tôi ngẩng đầu nhìn Po Tei, cậu ta vẫn chạy đông chạy tây, làm bộ không thấy bên này, vì vậy tôi đáp lại một câu: “Lát nữa đến chỗ tôi.”

“Hở?”

“Cần phải nhắc lại một lần nữa hả?”

Cậu ấy bày ra vẻ mặt đầy nghiền ngẫm: “Mặt trời hôm nay mọc nhầm hướng rồi sao? Để tôi nghĩ xem, mấy ngày rồi mình chưa quay về cung Lệ Nguyệt nhỉ…”

Tôi đón lời: “Năm ngày.”

“Tháng sau, tôi sẽ đến Pháp một thời gian.”

“Anh em Trụ Phong không có ý kiến hả?”

“Bọn họ sợ nhất tôi giám sát họ chằm chằm, nói thật, mấy năm rồi tôi chưa có đi nghỉ.”

“Lần này là vì tôi hay là vì cậu?”

“Cả hai.” Cậu ấy đưa tay chạm tới đuôi tóc sau gáy tôi, bị tôi cười lấy tay ngăn lại.

“Đến Pháp, chúng ta lại đấu tiếp một trận.”

“Đấu cái gì?”

“Bơi.”

Cậu ấy chỉ vào tôi đầy chắc chắn, “Vậy anh thua chắc rồi.”

Tôi đi qua cầm tay cậu ấy: “Không, là cậu thua.”

Trịnh Diệu Dương sửng sốt, lập tức cười nhẹ nâng ly “Huyết Mã” lên.

Từng tế bào liều lĩnh tìm kiếm sự kích thích nóng cháy không thể nhìn thấy nhưng lại cảm nhận được rõ ràng, tiếng rên rỉ thâm trầm đầy kiềm nén, sự dò tìm gần như sâu tận cùng, sự ôn tồn ẩm ướt, sự quấn quýt điên cuồng, môi răng đầy đói khát… Không biết là cậu ấy mê hoặc tôi, hay tôi mê hoặc cậu ấy, mồ hôi đã đổ đầy hai thân thể cường tráng, khi cậu ấy xông thẳng tới, cảm giác đau đớn cùng khoái cảm đan vào nhau đầy kích thích, gần như lập tức nhấn chìm tôi xuống bể dục vọng – tóc cậu ấy, ngón tay của tôi, nụ hôn cậu ấy, ngực của tôi, sự âu yếm bên hông tôi, tiếng rên la bùng nổ…

Cảm xúc mãnh liệt một đêm trước còn sót lại trong cơ thể và ký ức của tôi. Nhưng giờ khắc này tôi đã lại bước trên lãnh thổ nước Pháp, không còn bị xua đuổi hay phiêu bạt nữa, toàn bộ bực bội trong lòng đều tiêu tan. Đã từng tự mình trải qua mấy chuyện đen đủi đến vậy, hôm nay lại có thể nhàn nhã tại mảnh đất này, cũng không hẳn không phải là chuyện tốt.

Nhưng một người thật sự muốn phiêu bạt cũng không dễ dàng như vậy, cho nên tôi lựa chọn việc an phận ở nơi không chen chúc ganh đua với đời này. Cũng có thể tính tình tôi vốn không thích hợp nán lại lâu dài ở chỗ nào, nhưng sau hàng loạt những chuyện đã xảy ra, có lẽ cũng nên làm như vậy. Cảm giác mới mẻ của tôi đối với hai chữ “tĩnh lặng” có lẽ sẽ duy trì được một năm, ba năm, ai biết chứ, tôi chỉ muốn làm những thứ mình thích, muốn để cho những người từng trở mặt với tôi tạm thời quên tôi đi, mà chính tôi cũng muốn tạm thời quên đi họ, hai bên cứ hằn học chống đối nhau như vậy, thật sự không còn cứu vãn nổi nữa rồi, khó tránh khỏi lòng cảm thấy chán ghét.

Tôi không biết Trịnh Diệu Dương phản ứng ra sao với lần “lánh đời” này của tôi, tôi nghĩ cậu ấy không can thiệp vào hành động của tôi lý do không ngoài sự ngầm thấu hiểu đặc biệt giữa tôi và cậu ấy. Chúng tôi không cần trói buộc đối phương, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, chỉ là có một số thứ đã thay đổi, khiến cho người ta cảm thấy lo lắng và áp lực, có lẽ đó là thay đổi tích cực, cũng có lẽ là thay đổi tiêu cực, nhưng sự hốt hoảng từ chính bản thân mình lại lớn hơn nhiều so với nỗi sợ về tương lai, nếu như lặp lại sự kích động và chèn ép lớn hơn, thì cách chúng tôi đối mặt với vấn đề liệu có giống hiện tại? Có một số việc một khi đã thay đổi thì rất khó trở về như cũ, cho nên ngay từ đầu chúng tôi đã duy trì thứ chừng mực tối thiểu, để rồi cuối cùng vẫn là thất bại mà thôi.

Sau khi nảy sinh dục vọng không nên có đối với Trịnh Diệu Dương, gần như mọi chuyện đều tuột khỏi tay tôi, ngay đến cậu ấy cũng mất cân bằng không thể kiểm soát. Khi đã đến mức quá nguy hiểm rồi, đổi lại thứ bình yên kiểu này cũng không hẳn là chuyện xấu, nhưng không ai có thể thật sự tuyên bố hiểu hết chính mình, thật ra sự tin tưởng không lý do giữa chúng tôi có thể phá hủy đối phương ngay tức khắc, nhưng chúng tôi vẫn cứ đi đến một bước quan trọng này.

Tôi đi tản bộ trong trấn nhỏ cả ngày chủ nhật, sau khi quay về biệt thự ngoại ô phía Tây, những người bản địa quen biết tôi đều đến thăm hỏi mục đích tôi trở lại chuyến này, tôi nhẹ nhàng từ chối việc trở lại trường học giáo hội để dạy học. Có điều tôi vẫn trở lại bể bơi, ngày hôm đó, tôi đang nhảy từ ván cầu vào trong bể thì bị một tiếng kêu đầy kích động kéo lên khỏi mặt nước: “Ben! Thầy đã về rồi! Em là Minh Siêu đây, em là Minh Siêu đây!”

Ha ha, là cậu bé Trang Minh Siêu kháu khỉnh lanh lợi.

Tôi bơi qua chỗ cậu bé, nó nhìn chằm chằm vào tôi đầy thích thú, tiếp tục gào lên: “Huấn luyện viên mới đối xử với bọn em tệ lắm, thầy trở lại lúc nào thế?” Thật ra huấn luyện viên kia ở cách đó không xa, cậu bé này thật ngốc quá mà.

Tôi trêu chọc nó: “Còn chưa biết bơi hả? Vậy thì quá kém rồi đó.”

“Em! Giờ ngoài nhảy cầu ra thì cái gì em cũng biết.”

Tôi xúi thằng nhóc: “Tốt lắm, giờ xuống nước đấu với thầy một hiệp coi.”

Nó lắc đầu quầy quậy: “Hôm nay thì không được đâu, mẹ sắp đến đón em rồi.” Chẹp, cậu nhóc này vẫn láu cá như vậy.

Hôm nay gặp lại Chương Tuệ, hoàn cảnh và cảm xúc đã hoàn toàn bất đồng. Tôi bò lên bờ, kéo mũ bơi ra, cười với chị ta, sau khi sững sờ một lát, chị ấy dành cho tôi một nụ cười xán lạn: “Đã lâu không gặp, cuối cùng cậu cũng trở lại rồi.”

 “Không lâu chút nào.” Tôi cười nhẹ đi qua, kẹp Minh Siêu dưới cánh tay phải, cậu bé cười đùa ầm ĩ.

“Tối nay tới nhà tôi đi.” Chị ấy vẫn thẳng thắn như vậy, “Em gái tôi ở lại đây học đại học rồi, nó cũng nhớ cậu lắm đấy.”

Tôi chỉ có thể đáp: “À, phải rồi, tôi còn nợ cô ấy một trận tennis.”

“Không chỉ nợ một trận tennis đúng không?” Chương Tuệ nháy mắt mấy cái với tôi.

Tôi cười dài: “Tôi và cô ấy không có gì hết.”

“Nếu đã thích thì nó sẽ tấn công, nếu không thích thì nó cũng không tự huyễn hoặc mình đâu.” Với tư cách chị gái, Chương Tuệ đã nói những lời như vậy, sự thẳng thắn của chị ta luôn khiến tôi phải giật mình, chị ấy vỗ nhẹ vai tôi, sau đó đi lên phía trước.

Buổi tối, tôi mang theo hoa quả và rượu vang đến nhà họ Trang, thành ra đây chính là gia đình đầu tiên mà tôi đi thăm hỏi sau khi về Pháp. Chương Giai chào đón tôi, biểu cảm có chút ngại ngùng, dùng tiếng Pháp hỏi thăm tôi: “Trần Thạc! Đã lâu không gặp, gần đây anh thế nào?”

Tôi dùng tiếng Anh trả lời cô ấy: “Khá tốt, cô thì sao? Định chơi rông đến bao giờ?”

Cô ấy đáp lại bằng tiếng Trung: “Cả ngày cứ như là chiến tranh vậy, việc học hành cũng chẳng đâu vào đâu.”

Tôi im lặng nhìn cô ấy, cô ấy cũng ngẩng đầu nhìn tôi chăm chú: “Anh xử lý xong việc bên đó rồi chứ?”

“Chỗ nào nhỉ? Xử lý cái gì?”

“Anh làm bộ với tôi sao? Trở về vội vàng như vậy, không phải vì chuyện tình cảm sao?” Mặt của cô ấy đỏ lên vì khẩn trương, những câu hỏi thăm cơ bản này không hề có chút ác ý nào hết.

Tôi nghĩ lại mấy câu nói vừa rồi của Chương Tuệ rồi đáp: “Đương nhiên là lại tốt rồi.”

Gương mặt cô ấy cứng đờ, dù sao cô ấy vẫn còn ít tuổi, chưa thể che giấu được tâm tình: “Vậy phải chúc mừng anh rồi. Cô ấy đẹp không?” Đây là câu hỏi muôn thuở của phụ nữ.

“Giai Giai! Sao vẫn còn ở đây tán dóc với Trần Thạc?” Chương Tuệ xuất hiện rất đúng lúc, kéo tôi vào phòng khách, “Em gái tôi gặp lại cậu xúc động quá đấy mà.”

“Ai bảo chứ?!” Chương Giai hơi luống cuống.

“Vẫn còn không thừa nhận, bỏ đi bỏ đi, ngồi xuống đây nào, Minh Siêu cứ như khỉ con ấy, chớp mắt đã làm đổ cả nồi súp củ cải đỏ đặc chế của tôi rồi.” Tôi nghĩ chị ấy đang cố ý chuyển hướng câu chuyện.

Vừa ngồi xuống, điện thoại của tôi lại vang lên, tôi xin lỗi mọi người rồi quay ra nghe điện thoại, đầu bên kia nói: “Tại sao tìm anh khó vậy nhỉ? Ngày kia tôi qua đó.”

“Nhanh vậy hả?”

“Nếu anh không muốn thấy mặt tôi thì cứ nói, tôi sẽ ở khách sạn.”

Tôi cười khẽ: “Mau lăn qua đây đi, tự chuẩn bị đồ ăn, tôi không nấu cho đâu.”

Tôi cười tắt điện thoại, vừa quay đầu lại mới phát hiện con mắt mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào tôi.

“Cậu sắp có bạn qua chơi à?” Người đầu tiên đặt câu hỏi chính là Chương Tuệ. Lúc này họ không dùng đến từ “bạn gái”, bởi vì tôi đã nói ba chữ “lăn qua đây”.

“Ừm, sáng ngày kia sẽ tới.”

“Anh ấy là cao thủ tennis sao?” Chương Giai cũng chêm vào.

Tôi nghiêm túc nhìn cô ấy: “Không nên nói là cao thủ tennis, mà phải là cao thủ thể thao.”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp