VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 38

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Khi Trịnh Diệu Dương và Phùng Bằng Phi song song xuất hiện ngay tại đường nhìn của tôi, thì tôi thật sự giật mình, tôi nghĩ bọn họ bàn xong chuyện thì ai về đường nấy rồi, thật không ngờ, bọn họ lúc này lại đang chờ tôi.

 Tôi không nhanh không chậm ngồi xuống, cùng lắm chỉ là đổi từ quán cà phê này sang quán cà phê khác mà thôi: “Có chuyện gì mà lại tìm tôi?”

Ánh mắt của Trịnh Diệu Dương nhìn tôi đầy thâm sâu, khiến tôi không thể nào đoán ra, tôi nhìn qua phía Phùng Bằng Phi. Hắn ta là người đầu tiên mở miệng: “Mấy ngày nay không tìm được cậu, tôi rất lo lắng.”

Tôi hừ một tiếng đầy khó chịu, rời khỏi ánh mắt như muốn xuyên thấu qua cơ thể của Phùng Bằng Phi, hơi xấu hổ kéo cổ áo lên cao một chút, tôi không hi vọng hai bên đều có hiểu lầm gì.

“Vừa rồi tôi hỏi đến cậu, ông chủ của cậu lại nói chuyện của cậu không phiền tôi lo lắng.” Nói xong câu này, Phùng Bằng Phi quay trở lại nhìn Trịnh Diệu Dương, “Việc công đã xong, anh không ngại tôi nói chuyện riêng chứ? Câu nói vừa rồi của anh là có ý gì?”

“Ý gì ở ngay trên mặt chữ ấy.” Trịnh Diệu Dương lạnh lùng đáp, “Phùng Bằng Phi anh phong lưu bên ngoài tôi chẳng quan tâm, nhưng anh đừng có động tới người của Trụ Phong – nhất là Trần Thạc. Anh đang mượn đám người điên cuồng bên ngoài thổi tin đồn cho anh, anh cho là mình có thể chiếm được lợi thế gì? Tôi nói cho anh biết, tôi gọi anh ấy đến, cùng lắm là muốn để mọi người ba mặt một lời với nhau thôi, đừng có làm rối loạn thêm nữa.”

“Tôi thích Trần Thạc, tôi muốn cậu ta.”

Tôi nghĩ trong đầu Phùng Bằng Phi nhất định đứt mất dây thần kinh nào đó rồi, tôi thật sự sợ hắn.

“Được rồi!” Tôi cắt ngang lời hắn, nghiêm túc cảnh cáo: “Tôi chả có hứng thú gì với anh hết, đừng có nói nữa, tôi thấy anh tìm nhầm đối tượng rồi.”

“Lần trước trong quán bar cậu vì người đàn ông này mà chịu một cái tát của cô gái kia còn chưa đủ sao? Cậu còn định giao bản thân mình cho cậu ta thế nào chứ? Vì sao cậu không thể cho tôi cơ hội? Dù chỉ một lần!” Tôi tin chắc hắn ta rất ít khi hạ thấp bản thân mà cầu xin người khác như vậy.

“Tú Phương đánh anh?” Trịnh Diệu Dương nhìn tôi chòng chọc: “Anh chẳng nói gì hết.”

“Cậu căn bản chẳng hiểu gì về cậu ấy cả.” Phùng Bằng Phi ở bên cạnh nói: “Hơn nữa, cậu cũng chẳng có quyền gì trói buộc cậu ta.”

“Tôi không hiểu anh ấy? Tôi trói buộc anh ấy? Vậy anh rất hiểu anh ấy nhỉ, anh ấy kêu anh tới giải thoát anh ấy sao?” Trịnh Diệu Dương châm chọc phản đòn.

“Vừa rồi những gì cậu ta nói đều là sự thật à?” Phùng Bằng Phi nhìn tôi, tay chỉ vào Trịnh Diệu Dương không chút khách khí.

“Cậu ấy nói cái gì?” Tôi trầm giọng nghi vấn.

“Cậu ta vừa nói hai người là tình nhân.”

“Thì sao?” Lòng tôi bốc cháy dữ dội.

“Cậu từng lên giường với cậu ta?” Giọng nói của Phùng Bằng Phi ẩn chứa lửa giận.

Tôi cười nhẹ, nhìn chăm chú anh ta một lúc: “Đây là đáp án mà anh thật sự muốn hả?”

“Tôi tưởng cậu cự tuyệt tôi bởi vì cậu vốn không thích đàn ông.”

“Tôi không hề nói tôi thích đàn ông!” Tôi đứng bật dậy đá văng cái ghế, “Mẹ kiếp tôi không thích đàn ông, tôi thích ai cần anh quản sao?”

“Trịnh Diệu Dương thì tính là gì? Tính là trường hợp đặc biệt sao? Vì sao hết lần này đến lần khác cự tuyệt tôi?” Phùng Bằng Phi cũng trở nên kích động, gương mặt anh tuấn biến sắc vì giận dữ.

“Tôi lên giường với cậu ấy không phải vì cậu ấy là đàn ông, mà bởi vì cậu ấy là – Trịnh Diệu Dương! Đây là đáp án mà anh cần đúng không? Làm ầm ĩ đủ chưa, hả?” Tôi nói rồi, tôi vẫn cứ nói rồi.

Trịnh Diệu Dương đứng dậy nói: “Nếu như không muốn tôi gọi bảo vệ tới, thì các người lập tức im ngay cho tôi.”

Quá khó coi rồi, khi ý thức được đây là chốn đông người, tôi cảm thấy vô cùng khó xử, bèn cầm lấy tay Trịnh Diệu Dương kéo cậu ấy ra ngoài, bỏ lại Phùng Bằng Phi mặt mày tái mét.

Cho đến khi đứng ở bãi đỗ xe dưới lòng đất, cậu ấy mới đẩy tôi vào tường: “Anh cho rằng phải làm ầm ĩ như vậy mới có thể giải quyết vấn đề à? Anh quá nóng nảy rồi đấy.”

“Tôi nên cảm thấy may mắn vì vừa rồi không có nhà báo hả?” Tôi cười lạnh, “Cậu nói chuyện này với họ Phùng đó làm cái chết mẹ gì hả? Đó là chuyện của chúng ta, sao cậu phải nói với hắn?”

Trịnh Diệu Dương đột nhiên đầy nghiền ngẫm: “Anh nổi cáu vì chuyện gì chứ?”

“Không phải chuyện, mà chính cậu làm tôi nổi cáu.” Tôi nhào tới đẩy cậu ấy dựa vào cửa xe, liều mạng phủ kín môi cậu ấy.

Mãi đến khi hai người thở hồng hộc, cậu ấy mới ôm cổ tôi cười lẩm bẩm: “Nói thật, tôi thật cảm thấy bội phục Phùng Bằng Phi, về mặt tình cảm, hắn thật sự là một tín đồ sẵn sàng tử vì đạo.”

“Không phải cậu cũng rất cừ sao? Trước nay đều dám nghĩ dám làm mà?”

Tôi không hề sợ chuyện này bị công khai, tôi chỉ đơn thuần không muốn để người khác biết mối quan hệ gần gũi đặc biệt giữa tôi và Trịnh Diệu Dương mà thôi, tôi không muốn bất cứ ai can dự vào cuộc sống của chúng tôi. Giờ tôi mới biết ham muốn độc chiếm của mình lại lớn đến thế, điều này khiến cho tôi thấy sợ.

Tôi nhìn cậu ấy: “Cậu thật sự nói với hắn – chúng ta là tình nhân?”

Cậu ấy hơi suy nghĩ rồi cười: “Bởi vì tôi là Trịnh Diệu Dương nên anh mới lên giường với tôi?”

“Cậu cứ việc vênh váo đi.”

Cậu ấy kéo mạnh tôi vào ngực mình: “Trần Thạc, anh là người duy nhất tôi không thể khống chế, lại thường khiến tôi mất đi kiểm soát, bất cứ lúc nào và bất cứ đâu đều có đủ loại đàn ông lẫn phụ nữ không liên quan đến quấy rầy anh, anh luôn khiến tôi cảm thấy – rất khó nắm bắt. Tôi muốn anh đảm bảo với tôi, sau này sẽ không bỏ đi không một lời từ biệt nữa.”

“Cậu sợ tôi có một ngày sẽ bỏ đi? Lại chạy trốn như những lần trước hả?”

“Ồ.” Cậu ấy cười khẽ: “Cuối cùng thì anh cũng chịu thừa nhận bản thân mình những lần ấy là chạy trốn hả?”

“Trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi thấy không thừa nhận cũng khó.” Tôi ôm lấy vai cậu ấy, ghé vào tai cậu ấy nói: “Tôi luôn cho rằng lúc đối mặt với cậu, Trần Thạc tôi có thể thẳng thắn không nghĩ ngợi, không sợ hãi, thế nhưng sau đó tôi dần dần phát hiện, chuyện này rất khó. Có đôi khi tôi giống như kẻ điên, có đôi khi tôi còn nhu nhược hơn cả đàn bà, một Trần Thạc như vậy sao có thể nằm trong tầm kiểm soát của chính bản thân tôi.”

Cậu ấy đột nhiên hôn lên gáy tôi: “Anh nói những lời này khiến tôi bất an, bởi vì trước nay anh chưa từng nói những thứ như vậy.”

“Cảm giác của cậu vẫn chuẩn xác như vậy, chuyện gì cũng không gạt được cậu.” Tôi buông cậu ấy ra nhìn vào con mắt đen như mực của cậu ấy: “Tôi thật sự không hợp với Hồng Kông, không khí ở đây, con người ở đây… hỗn loạn ở đây. Nhưng lần này, tôi không phải vì trốn tránh, cậu biết đấy.”

Tôi sớm đã ngờ tới không ai giữ anh lại được, từ ngày đó anh đến tìm tôi, tôi đã hiểu rõ rồi, anh chung quy không thuộc về một chỗ hay một người – xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh cũng không thích hợp ở lại lâu.”

Tôi cắt ngang lời cậu ấy: “Cậu đừng hiểu lầm ý tôi là…”

Cậu ấy cũng cắt ngang lời tôi: “Tôi không hiểu lầm anh đâu, tôi cũng không muốn có bất cứ hiểu lầm gì với anh, giữa chúng ta hẳn đã không còn tồn tại bất cứ hiểu lầm nào nữa rồi, chỉ là lần này, anh sẽ không bỏ đi không lời từ biệt, kết quả như vậy đã khiến tôi thấy…”

“Diệu Dương, cậu cần lời hứa hẹn của tôi?” Tôi đè vai cậu ấy lại, bình tĩnh nhìn cậu ấy.

“Tôi không cần.” Giọng nói của cậu ấy không lớn, nhưng rất giống đè nén thứ gì.

Tôi cũng bắt đầu ngang bướng: “Cậu cần, tôi cũng cần!”

Cậu ấy trịnh trọng mà nghiêm túc nhìn tôi: “Tôi còn có thể cho anh cái gì? Anh còn muốn cái gì? Trần Thạc, tôi không muốn nhốt anh vào một cái lồng, anh phải đi, tôi sẽ không kiềm chế sự tự do của anh, nhưng tôi không muốn anh biến mất khỏi đường nhìn của tôi, anh hiểu không?”

“Tôi chỉ cùng lắm không muốn đợi ở Hồng Kông, chứ không hề nói muốn biến mất khỏi cuộc đời cậu.”

Cậu ấy bình tĩnh nói: “Nếu như đó là tự do anh cần, tôi cũng không ngăn cản được anh.”

Tôi hung dữ đẩy cậu ấy ra: “Cậu có ý mẹ gì hả! Không phải tôi đã nói rất rõ ràng rồi sao? Tôi phải rời khỏi Hồng Kông, chứ không phải rời khỏi cậu!”

“Tôi tin anh, Trần Thạc.” Cậu ấy đột nhiên nở nụ cười, lòng bàn tay vuốt ve ngực tôi một lát: “Tôi vẫn tin tưởng anh, anh tốt nhất cũng nhớ kỹ lấy lời anh nói.” Cậu ấy xoay người đến bên kia mở cửa xe: “Thật ra ở đây đúng là phiền phức chồng chất, bằng không tôi sao có thể để anh một mình rời đi được.”

Tôi mở cửa xe cậu ấy ra, cũng ngồi vào: “Đến Pháp làm tài xế riêng của tôi đi.”

“Vậy phải xem tâm tình tôi sao đã.”

“Muốn đến hay không thì tùy, không ép.” Tôi cười: “Tôi mua căn hộ ở phía Tây ngoại ô Paris rồi.”

“Tôi không có ý kiến, anh tiêu tiền, tôi lại càng có thêm chỗ để đi nghỉ.” Cậu ta bẻ tay lái hờ hững nói.

“Đi chết đi.” Tôi quay đầu nhìn cậu ấy: “Tuần sau tôi đi.”

“Ừm, một thời gian sau tôi sẽ đến tìm anh.” Cậu ấy đột nhiên giống như nói giỡn: “Có muốn tôi ẩn cư cùng với anh không?”

“Chúng ta mà ở cùng một chỗ thì ẩn thế nào cũng phí công!”

“Đám người kia lại gây sự rồi?” Cậu ấy cười lạnh.

“À, kẻ thù của tôi đâu có ít, chuyện này cậu biết mà.”

Cậu ấy phanh xe lại: “Không phải của anh, là của chúng ta, kẻ thù của anh ở đâu tới chứ?”

“Sau khi quen biết cậu, có đôi khi tôi đột nhiên không biết mình là ai.”

“Tình cảm vốn chẳng có gì phân biệt cả, yêu nhau thì phải cần thêm một chút dũng khí mà thôi. Anh không cần biết bản thân mình yêu đàn ông hay phụ nữ, hiện tại, anh là người yêu của Trịnh Diệu Dương tôi, những thứ khác chẳng có gì quan trọng cả.”

“Cái tên ngông cuồng như cậu, không tiễn vào bệnh viện chữa bệnh thì không xong mà.” Tôi vò loạn mớ tóc đen của cậu ấy.

“Được, anh tiễn tôi đi, tôi sẽ không phản kháng.”

Tôi nghĩ lúc này đây rời khỏi Trụ Phong khả năng sẽ không trở về nữa, lần sau tới Hồng Kông, cùng lắm cũng chỉ là một người khách mà thôi, chứ không phải một phần trong đám người xô bồ chém giết ấy.

Sau một tuần, khi tôi đang thu dọn giấy tờ trong phòng làm việc thì Joanna đi vào. Đi theo tôi một thời gian rồi, cô ấy cũng có thể nhận ra chút ít, cô ấy bình tĩnh nói: “Xem ra tôi lại phải đổi ông chủ khác rồi.”

“Tin tưởng tôi, cô có thể giải quyết ổn thỏa.”

“Mong là vậy.” Cô ấy cười khổ, “Vì sao anh lúc nào cũng vội đến vội đi như vậy?”

“Cô đang làm thơ hả? Nếu như tôi có thể giải thích rõ ràng chuyện này thì tôi đã chẳng phải bỏ đi.”

“Tất nhiên ai cũng có nỗi lòng khó nói.” Gương mặt của cô ấy hiện rõ sự buồn bã: “Ai nấy cũng yêu anh, nhưng không ai giữ được anh.”

“Cô cũng yêu tôi à? Không không, cô không yêu tôi, cứ coi như cô nói đùa thôi nhé.”

Cô ấy bật cười một tiếng: “Thì ra anh còn nhớ rõ, ha hả, tôi là không dám, chứ không phải không muốn.” Cô ấy nói xong đi ra ngoài, đột nhiên lại quay đầu lại nói: “Chủ tịch ly hôn rồi, ngày hôm qua.”

“Tin tức truyền đi nhanh như vậy à?”

“Không, chỉ là tôi tương đối nhanh nhạy mà thôi.” Cô ấy tiếc nuối lắc đầu: “Tình cảm đáng tin còn sót lại bao nhiêu, hiện thực vẫn thường khiến người ta thất vọng.”

“Tuổi tác của cô không thích hợp nói những lời này, ít nhất thêm hai ngươi năm nữa thì mới có tư cách đấy.”

Cô ấy gật đầu mỉm cười: “Cảm ơn lời khuyên.”

Tôi đã có một sự ăn ý với Trịnh Diệu Dương, giữa bề ngoài phức tạp và hoàn cảnh hỗn chiến trường kỳ này, chung quy sẽ có một ngày xảy ra sự nhiễu loạn lớn hơn nữa, tôi làm như vậy chủ yếu để cậu ấy không quá khó xử, cậu ấy đã nhượng bộ vì tôi quá nhiều rồi, tôi cũng mong muốn dùng phương pháp mới bắt đầu lại mối quan hệ giữa chúng tôi. Cậu ấy hiểu tôi, cho nên không hề phản đối, cho dù phía trước tràn đầy bất định, nhưng cuối cùng vẫn có thứ gắn kết chúng tôi, đủ để cho đôi bên nảy sinh sự tin tưởng vững vàng.

 Tối hôm đó tôi đi đến quán bar Phong Vận, một ly “Băng Phách” lót dạ khiến tôi vô cùng khoan khoái, Po Tei thấy tôi thì hơi kinh ngạc, sau đó lập tức đi lên tựa vào quầy bar bắt chuyện với tôi: “Nghe nói anh lại phải rời Trụ Phong rồi?”

“Tôi đi hay ở có nhiều người quan tâm đến thế sao?”

“Chắc chắn nhiều hơn những gì anh nghĩ tới.”

Lời nói này của anh ta tràn đầy ẩn ý, tôi cười: “Có lẽ vậy, đại khái cũng chẳng có bao nhiêu người muốn tôi ở lại Trụ Phong. Ngay từ đầu, tôi đã là một kẻ chuyên đi phá hoại rồi.”

“Trần Thạc, người khác nói anh cay nghiệt, tôi vẫn không hề cảm thấy thế, cho tới hôm nay thì đã biết, anh bẩm sinh có tính vậy rồi.”

“Cảm ơn lời khen. Nói tôi quá thẳng thắn cũng tốt, bảo tôi quá cuồng vọng cũng được, đều không quan trọng. Chỉ là hôm nay đã có một vài người cực kỳ căm hận tôi, khiến cho tôi không cách nào ở lại nơi này.”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp