VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 37

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Cậu ấy cười mắng: “Sao hôm nay anh cứ như dã thú vậy hả?”

Giữa ban ngày ban mặt mà “làm việc” đã là quá kích thích rồi, tôi đốp chát lại: “Chứ không phải chính cậu kém cỏi đi?”

“Muốn ăn đập hả?”

Tôi dựa vào cậu ấy, lấy vòi hoa sen xuống, xả nước ấm thẳng vào đầu cậu ấy. Cậu ấy cười đẩy tôi ra: “Tối nay anh cẩn thận cho tôi!”

“Cậu còn sức làm hả?” Tôi nhíu mày hỏi, “Sao hôm nay cậu tuyệt vậy?”

“Tôi có lúc nào không tuyệt hả?” Cậu ấy có chút hãnh diện.

“Ý tôi nói là phía sau cậu tuyệt ấy.” Tôi cố ý chọc chọc cột sống cậu ấy.

Cậu ấy từ trong nước đứng ào dậy: “Anh đừng đắc ý, lần sau là anh chịu đấy.”

“Theo cậu đến cùng!” Tôi cười đưa khăn mặt khô cho cậu ấy.

“Tôi phải quay về Trụ Phong một chuyến, chập tối tôi đã có hẹn gặp Phùng Bằng Phi, hàng đã ra khỏi kho, cần phải vận chuyển đi ngay lập tức, tuyệt đối không thể để xảy ra sơ suất nào.”

“Cậu thấy tên Phùng Bằng Phi đó thế nào?” Tôi đột nhiên hỏi.

“Cũng được, làm ăn nhanh chóng quyết đoán, tài giỏi hơn ông già nhà hắn.” Trịnh Diệu Dương đánh giá người dựa trên phương diện làm ăn tương đối công bằng, “Có điều đầu óc chắc chắn có vấn đề, con mẹ nó mấy cái tin kia thật… may mà đã cố gắng dẹp yên rồi, bằng không, còn không biết sẽ loạn ra cái gì nữa. Đối phó với loại người này, phương pháp tốt nhất là phân biệt rạch ròi, làm ăn ra làm ăn, sau đó ai đi đường nấy, ít dính dáng thì ít thị phi.”

“Sao những lời này nghe chói tai thế?” Tôi cười.

“Anh lăn lộn nhiều năm như vậy, nói mấy lời này đâu có ít hơn tôi?”

“Được rồi, cho cậu nói đấy.” Tôi đẩy cậu ta, “Cậu đi đi. Làm xong việc thì gọi điện cho tôi, lát nữa tôi đến Tầm Hương chờ cậu.”

“Ừm.” Cậu ấy đi ra ngoài, ra đến cửa rồi lại gọi một tiếng: “Nhớ tự gọi phục vụ phòng đấy, đừng để bị đói.”

Thật ra ngay sau đó tôi cũng trở về Trụ Phong làm việc luôn, xem ra sớm muộn gì tôi cũng phải từ chức thật rồi, lúc nào cũng chơi trò mất tích, tuy rằng đều là chuyện ngoài ý muốn, nhưng cũng khó mà đổ lỗi cho ai.

Joanna nhìn thấy tôi thì gấp gáp chạy ào tới: “Ôi, ngài quản lý, ngài muốn hại chết nhân viên hả? Em cứ tưởng ngài sẽ là một cấp trên biết quan tâm người khác cơ đấy.”

“Thành thật mà nói, tôi chưa từng có ý muốn hại các cô.” Tôi vừa xắn ống tay áo lên vừa cười nói.

 “Điện thoại, fax, bưu kiện, rồi tài liệu đủ đè chết người luôn, gọi đến nổ tung điện thoại mà chẳng ai nghe máy, mất liên lạc hoàn toàn với anh rồi.” Joanna chống tay lên hông, không thèm khách sáo nữa: “Em không làm nổi chức thư ký này nữa đâu.”

Tôi ngồi xuống: “Nguôi giận nguôi giận, lập tức sẽ có chuyên gia đến thu dọn hậu quả giúp em.”

“Ai? Ai lại có lòng tốt ra mặt thay chúng ta vậy chứ?”

“Trịnh Diệu Dương.”

“Ok, đại ca.” Con mắt của cô ấy tức khắc vẽ nên một đường cong đầy ý cười: “Em phục anh luôn.” Sau đó cô ấy yên tâm nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Điện thoại nội bộ vang lên: “Trần Thạc, anh về rồi?”

“Có vẻ không thể gạt được cậu chuyện gì hết.”

“Biết sao được, cái số tôi là số bao đồng mà.”

“Nói đi, có chuyện gì?”

“Chị Phương có lá thư muốn gửi cho anh.” Trương Ký Vân than thở, “Tháng sau chị ấy sẽ qua Luân Đôn học nửa năm.”

“Cô ấy không muốn gặp tôi à?”

“Tạm thời là thế.”

Trịnh Diệu Dương cho tôi biết, Tú Phương đã nhận lấy cổ phần bên Thành Nghiệp, hai tuần sau bọn họ “ly hôn”.

Tôi nghĩ ngợi một lúc: “Một giờ sau tôi sẽ ở Tầm Hương, cậu đến chỗ đó tìm tôi đi.”

“Được.” Trương Ký Vân gác máy.

Tôi trầm tư chốc lát, sau khi quyết định nhìn thẳng vào mối quan hệ giữa tôi và Trịnh Diệu Dương, thì tôi lại nhận ra đó sớm đã không còn là chuyện riêng của hai người chúng tôi nữa rồi, bên trong liên quan đến rất nhiều thứ, bọn họ trở thành ngoại lực rất lớn chắn ngang giữa chúng tôi, đan vào nhau tầng tầng lớp lớp, tạo thành một chiếc võng, vây lấy bốn phía, theo dõi từng cử động của tôi và Trịnh Diệu Dương, sau khi tôi cùng cậu ấy hợp sức phá tan bao trở ngại liên tiếp, quay đầu lại nhìn, cái giá phải trả cũng quá lớn, chúng tôi đã làm tổn thương một số người, đồng thời cũng làm bị thương chính mình, nhưng tôi chưa từng hối hận. Tôi và cậu ấy đều là những kẻ ngoan cố, có đôi khi thà rằng thương tích đầy mình cũng không chịu lui về phía sau nửa bước, huống hồ, đã sớm không thể quay đầu lại nữa rồi.

Tôi đến quán cà phê trước thời hạn, không ngờ Trương Ký Vân còn đến sớm hơn tôi.

Tôi ngồi xuống đối diện cậu ấy: “Chỉ cần tôi còn ở Hồng Kông, cậu mãi mãi là người có thể biết tung tích của tôi đầu tiên.”

“Nhưng tôi lại không có cách nào nắm được suy nghĩ thật sự trong đầu anh.” Cậu ta cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, “Trần Thạc, anh là một người đàn ông khiến người ta không thể nào đoán được.”

“Đó chỉ là ảo giác của mọi người mà thôi.”

“Hình như anh hơi gầy đi thì phải.”

Tôi bật cười: “Có thể do vài ngày không động vào đồ ăn mặn rồi.”

“Được rồi được rồi, làm bộ nghiêm túc vậy làm gì chứ. À, lá thư này gửi anh, anh tự xem đi.” Cậu ấy đưa qua cho tôi một phong thư dán chặt.

Tôi xé mép vỏ lấy thư ra xem, lá thư không nhiều chữ lắm, nhưng một lúc lâu tôi vẫn không động đậy, mãi cho đến khi nhét lại lá thư vào vỏ như cũ, tôi mới ngẩng lên nhìn Trương Ký Vân nói: “Cảm ơn.”

“Tiện tay mà thôi.” Cậu ấy cười, lại đột nhiên nói: “Không biết anh có nghe được tin tức mấy ngày gần đây của Phùng Bằng Phi hay không?”

“Chuyện gì vậy?” Đầu óc tôi lại căng lên, thằng cha này chưa bao giờ làm tôi bớt lo cả.

“Anh ta công khai mình có một bạn tình đồng tính yêu thương hết mực, đã chuẩn bị đưa ra đề nghị sống chung với nhau.”

“Shit!” Tôi chửi khẽ: “Có nói rõ tên họ hay không?”

“Còn chưa đến mức đó, nhưng dựa vào tin tức xôn xao khắp mấy tờ báo lá cải trước đây làm bằng chứng, còn cần lời giải thích dư thừa gì nữa? Anh gặp phiền phức to rồi, Trần Thạc.”

“Hồng Kông đâu chỉ có một mình Phùng Bằng Phi mà người ta cứ chằm chằm vào hắn như thế? Đều bị hắn mua đứt hết rồi chắc.”

“Hắn đâu phải dạng tầm thường? Phùng sinh phong lưu phóng khoáng người gặp người thích, hình tượng chói lọi trải từ giới giải trí xa hoa cho tới giới kinh doanh rực rỡ, mang hai dòng máu Trung – Nhật, bản thân lại thích đùa bỡn với đời, lỡ may ở đây có quậy đến mức không thu dọn nổi thì sang nước Anh hay về quê Nhật cũng xong, tôi thấy hắn sớm đã có ý định thoát ly ông già mình để làm ăn riêng rồi. Hiện tại hắn âm thầm nuốt gọn ba công ty giải trí, cũng lăng xê được không ít ngôi sao. Dính vào một kẻ không sợ chết như thế, chỉ có thể coi như anh quá xui xẻo mà thôi.”

Tôi nén giận nói: “Chuyện làm ăn giữa Trụ Phong và Ngân Thuẫn còn chưa xong, tôi không muốn xung đột trực diện với hắn.”

“Trần Thạc, nhìn không ra anh còn có tinh thần hi sinh lớn lao như thế.”

“Mẹ kiếp, giờ đến cậu cũng chọc ngoáy tôi hả?”

“Tôi cũng coi như hiểu rõ rồi, anh đó, trời sinh cái số dễ thu hút sự chú ý của người khác, nam nữ không tha, chuyên vướng nợ tình, ngay cả lão đại cũng không cầm lòng nổi, tôi còn có thể nói gì…”

Tôi cắt phựt lời cậu ấy, cười than: “Cậu nói chuyện cẩn thận chút đi, cái gì mà cầm lòng với không cầm lòng, cậu có bệnh hả.”

“Ý của tôi chính là vậy đó, tôi đã nghĩ rồi, dù sao thì đó cũng là chuyện riêng của các anh, người khác không có quyền can thiệp, nhưng dù thế nào các anh cũng chú ý một chút, đừng quá khác người, ở Hồng Kông dễ sinh chuyện lắm.” Trương Ký Vân đứng lên từ biệt trước: “Anh có hẹn với đại ca à?”

“Nếu như không muốn để cậu ta nghe thấy những lời vô ích này, thì cậu mau cút đi.”

“Được được, cà phê hôm nay anh mời nhé.” Cậu ta cười đùa như thường lệ, thong thả rời đi.

Diệu Dương có biết không? Cậu ấy biết, tôi nghĩ cậu ấy biết. Cậu ấy không đề cập với tôi về chuyện này, còn giữ được bộ dạng công tư phân minh như thế, đại loại cũng coi như tỏ ý tin tưởng tôi đi. Cậu ấy trước nay đều không thèm nghi thần ngờ quỷ người khác, thứ cậu ấy muốn là đáp án chính xác, nếu tôi đã cho cậu ấy đáp án, cậu ấy cũng sẽ không để ý đến chuyện thứ tôi cho người khác là cái gì, đây cũng là một trong những nguyên nhân chúng tôi rất hợp nhau.

Một mình tôi lẳng lặng ngồi đó, lại cầm lá thư của Tú Phương lên đọc:

“Trần Thạc, tôi đã nghĩ thông suốt rồi, giữa chúng ta không cần phải giải thích gì nữa, về mặt tình cảm, đã phân rõ thắng bại. Nếu như muốn tôi nói chuyện này từ đầu tới cuối khiến cho tôi đau lòng nhất ở đâu, thì đó chính là thái độ quá kiên quyết của Diệu Dương, nhưng cũng nhờ vậy mà tôi có thể nhanh chóng chặt đứt tình cảm, giải thoát chính mình.

Tôi cũng không muốn làm tiểu nhân đắm đuối vì tiền tài lợi lộc, anh biết đấy, đối với một người phụ nữ đây chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp. Nhưng là một người phụ nữ không còn trẻ cũng chẳng còn ngây thơ, chung quy cũng phải có chút gì đó có thể khiến bản thân thấy mình còn sống, đồng thời sống không đến mức thất bại. Tôi thừa nhận, muốn Diệu Dương kết hôn cùng với tôi, đó cũng không hoàn toàn nhắm vào số cổ phần kia, trong đó xác thực có chút ít trò đùa quái ác, cùng lắm là để hoàn thành giấc mộng bấy lâu, cho dù đó là cảnh tượng ngắn ngủi và giả tạo, tôi cũng sẽ không hối tiếc – khi tôi đã hao kiệt hết tuổi thanh xuân và lòng nhiệt huyết của mình. Tôi yêu anh ấy, đến tận bây giờ vẫn vậy, tôi vẫn còn yêu anh ấy, thật lòng mà nói, tôi cũng từng yêu anh, anh là một người đàn ông khiến người ta không thể không yêu, về điểm ấy, có lẽ chính anh cũng không biết. Người khác hận anh, đó là bởi vì đố kỵ với anh, đố kỵ anh sinh ra đã mang ánh hào quang sáng chói, cuối cùng, ngay cả Diệu Dương cũng khó tránh khỏi vòng vây này.

Trần Thạc, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, tôi nghĩ tôi không thể đối mặt lại với anh, cho dù cái tát đó đánh đến lòng ban tay tôi đau rát, trong con mắt anh vẫn là một mảnh trong vắt, tựa như người phạm sai lầm không phải là anh, mà là tôi. Cho nên sau đó tôi nghĩ, để tất cả trở thành quá khứ đi. Hãy giúp đỡ Diệu Dương, nếu như hai người thật sự quan tâm lẫn nhau, thì đừng để cho đối phương phải chịu tổn thương nặng nề nữa, tôi lo lắng hai người đều quá mạnh mẽ, tựa như hai ngọn lửa không chịu thỏa hiệp, càng đốt càng dữ dội, thứ các anh phải chống chọi không chỉ có chính mình, mà còn rất nhiều con người và sự việc khác, đó tuyệt đối không phải một quá trình đơn giản. Hi vọng vài năm sau, tôi có thể thoải mái xuất hiện trước mặt hai người, tuyên bố tôi sống rất tốt, vô cùng tốt.”

Tôi thẫn thờ để lá thư vào túi áo, đầu óc rối loạn. Đúng lúc này, Trịnh Diệu Dương gọi điện tới: “Anh vẫn đang ở Tầm Hương chứ?”

“Đúng vậy, cậu đã trễ giờ hẹn rồi đấy.”

“Đến quán rượu ở Bán Đảo một chuyến đi.”

Tôi đứng lên: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không có gì, anh cứ qua trước đi.”

“Làm gì chứ.”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp