VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 36

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

 “Được, con cháu của Trương Thủ Huy tao thật là rác rưởi! Mày dám nói mấy lời khốn nạn tồi tệ này, làm cái chuyện tởm lợm này ngay trước mặt tao, coi như tao phục rồi!” Ngực Trương Thủ Huy phập phồng dữ dội: “Được, từ nay về sau, tao cho mày được như ý nguyện! Mày cũng chẳng cần phải tới Mỹ làm gì nữa, Trịnh Diệu Dương mà tao muốn đã chết rồi!”

Lời còn chưa dứt, Trương Thủ Huy đã nhấc chân dẫn theo đám thuộc hạ ra ngoài.

Lai Chính Mạt mặt mày xám xịt chỉ vào chúng tôi: “Các người lần này thật… thật quá đáng lắm rồi.” Nói xong, ông ta cũng giận dữ bỏ đi.

Ngón tay Trịnh Diệu Dương dịu dàng hiếm thấy, khẽ vuốt cằm tôi: “Mấy ngày nay bọn họ không đối xử tệ với anh chứ?”

Tôi nắm lại tay cậu ấy, tinh thần bình tĩnh lại một chút, mệt đến không nói nên lời: “Bọn họ không đối xử tệ với tôi, nhưng ngược lại cậu xằng bậy quá rồi!”

“Anh nghĩ đây là xằng bậy hả?”

“Không, không hoàn toàn.” Tôi ôm cậu ấy: “Chỉ là, thực sự đã khích lệ tôi, lần sau thì đừng hòng.”

“Lần sau?” Cậu ấy lại vẽ lên nụ cười quen thuộc nơi khóe miệng, “Lần sau tôi phải khiến cho bọn họ xem hết trò vui mới được đi.”

Tôi huých khuỷu tay vào ngực cậu ta: “Vậy nhớ đừng có kéo tôi vào đấy.”

Cậu ấy rướn về phía trước, đặt cả người tôi xuống sô pha, ánh mắt cậu ấy mông lung bất định, khiến tôi không dám nhìn thẳng: “Trần Thạc, tôi moi cả tim ra cho anh xem rồi đấy.”

Tôi tiếp lời: “Vậy vì sao còn quyết định kết hôn?”

“Đó chỉ là thỏa thuận mà thôi.”

“Có ý gì?”

“Thỏa thuận giữa tôi và Tú Phương.” Cuối cùng cậu ấy cũng đưa ra được lời giải thích hợp lý cho chuyện này: “Tôi đem 15% cổ phần công ty cho Tú Phương, anh biết đấy, muốn có được thứ này thì phải dựa vào một tờ giấy đăng ký kết hôn mới được.”

Tôi gật nhẹ đầu, trăn trở nhiều ngày tiêu tan đi không ít: “Kế hoạch này là do cậu đề xuất đúng không?”

“Không.”

Tôi bật cười. Cô nàng Tú Phương này thực sự không thể coi thường, cô ấy vừa có thể nhìn thấu bản chất giữa biểu hiện ôn hòa bề ngoài, vừa có thể bình tĩnh tìm kiếm lối thoát cho mình giữa hiện thực tàn khốc, một người phụ nữ đích thực.

Tú Phương có thể đưa ra quyết định bất ngờ sau đả kích lớn đến vậy, thực sự khiến cho cánh đàn ông cũng tự thấy không bằng. Thì ra cô ấy không cần bất cứ ai an ủi, đồng thời tôi cũng yên tâm thật sự, cô ấy không cần sự công bằng mà đàn ông các ngươi ban cho, tự cô ấy sẽ đi tìm công bằng cho chính mình.

“Bây giờ cùng tôi trở lại, không được sự cho phép của tôi không được phép ra khỏi tầm mắt tôi.” Câu nói này của Trịnh Diệu Dương tuy là nói giỡn, nhưng giọng điệu lại nghiêm túc vô cùng. Cậu ấy nhoài người vuốt ve hai bên cơ thể tôi, lại đè nửa người trên lên đùi tôi, một tay tóm chặt gáy tôi. Tôi cảm thấy hơi kinh ngạc trước hành động thân mật có vẻ trẻ con này của cậu ấy, trước nay cậu ấy luôn luôn chững chạc giỏi kiềm chế mà.

“Được.” Tôi dùng một tay nhẹ nhàng nắm cổ cậu ấy, có đôi khi tôi cho rằng mình sẽ giết cậu ấy, nhưng thực tế tôi vốn không làm được như vậy, “Sắp tới tôi từ chức quản lý, làm vệ sĩ của cậu là được, cả hai mươi tư tiếng đồng hồ luôn. Vậy đã hài lòng chưa?”

“Câu này là anh tự nói trước đấy nhé, đến lúc đó đừng trách công việc nặng nhọc, mới làm ba ngày đã không chịu làm nữa rồi.”

“Với cậu thì cần làm gì “nặng nhọc” nhỉ?”

“Anh dám nói anh không biết hả? Đêm nay có muốn thử hay không, để tôi quan sát biểu hiện của anh xem có gánh nổi công việc này hay không đã?” Cậu ta cười quỷ quái kéo đầu tôi lại.

Tôi hôn cậu ấy một cái thật nhẹ, sau đó đẩy cậu ấy đứng lên: “Tôi không muốn nán lại đây chút nào nữa, chỗ này khiến tôi khó chịu vô cùng, còn nữa, cậu đi xem xem cửa có khóa hay không? Nếu như bọn họ khóa cửa vào rồi, chúng ta chỉ còn nước nhảy cửa sổ thôi, chỗ này là tầng tư, cơ hội sống sót chỉ có 50/50 thôi đấy.”

“Không ra được cũng chẳng sao.” Cậu ấy đứng dậy đi vào buồng trong: “Trong tủ lạnh có đồ gì ăn không?”

“Đủ cho cậu sống hai ngày rưỡi.”

“Vậy đủ rồi.” Cậu ấy đi vào lấy hai lon đồ uống, tiện tay ném một lon qua cho tôi, đột nhiên nhớ tới cái gì lại cười cười nhìn tôi chăm chú: “Ê, mới có mấy ngày thôi, sao lại biến thành nhếch nhác như vậy? Vì tôi đó hả?”

Đúng là phải chịu dằn vặt không ít ngày mới thành ra như vậy, tôi khẽ nhíu mày: “Đừng đùa. Là cậu không rành thị hiếu mà thôi, tạo hình giờ của tôi dễ được các thiện nam tín nữ sùng bái nhất cái thời đại này đấy.”

“Sao tôi lại không thấy nhỉ?” Cậu ta đưa một tay ra kéo tôi từ sa lông dậy: “Có điều cũng được, rất khêu gợi.”

“Lại nói luyên thuyên gì đấy, mau trở về thôi, chấy rận sắp bò lổm ngổm khắp người rồi, ngâm một ngày một đêm cũng chưa chắc cọ sạch đâu.”

“Anh đừng cường điệu quá thế, mỗi lần anh vào phòng tắm tôi đều tưởng anh chết đuối luôn rồi.” Cậu ấy trên chọc tôi, mở cửa thuận lợi đi xuống dưới lầu.

Không hề có ai xuất hiện ngăn cản bước chân của tôi và Trịnh Diệu Dương, chúng tôi bất giác rảo bước nhanh hơn.

“Trương Thủ Huy thật sự bỏ qua như thế?” Tôi khẽ nói.

“Ông ta còn có thể làm gì? Nếu không, ông ta cứ dứt khoát cho tôi một dao là giải quyết xong tất cả.”

“Xem ra tôi phải tự bảo vệ mình cho thật tốt, bằng không lại có người lòng như lửa đốt muốn vì tôi mà anh dũng hi sinh, chẳng đáng tí nào.”

“Anh lại ngứa ngáy đấy hả?”

Chúng tôi cứ như vậy nửa nói giỡn nửa nghiêm túc đi ra khỏi cửa ngôi nhà quỷ ám kia.

Quan hệ của hai người phảng phất đã gần đến không phân biệt rõ máu thịt xương da nữa rồi, có thứ gì đó đã trói chặt tôi và Trịnh Diệu Dương với nhau.

Tôi vẫn khăng khăng quay về căn phòng ở cung Lệ Nguyệt, thế là cậu ta đi theo, lại còn tuyên bố không thèm quay về biệt thự Hải Cảnh nữa, nếu như tôi tình nguyện trở lại đó cùng cậu ấy, cậu ấy mới tính đến chuyện trở lại.

“Cậu nói cái gì hả?” Tôi cởi áo, chuẩn bị tắm: “Biệt thự nhiều người như vậy, Tú Phương vừa đi ra, tôi đã lại dọn vào thì còn ra thể thống gì? Tôi hỏi cậu, ra thể thống gì?”

Không chờ cậu ấy mở miệng, tôi đã bước vào bồn tắm lớn. Thân thể vừa chìm vào nước nóng, con mắt đã nhắm lại đầy hưởng thụ, đến khi tôi mở ra, Trịnh Diệu Dương đã đứng tựa cửa phòng tắm, lặng lẳng quan sát tôi, chúng tôi cứ chăm chú nhìn nhau cách một màn khói hơi mịt mù như vậy.

“Làm gì?” Cuối cùng tôi lên tiếng phá vỡ bầu không khí đó.

“Không có gì, chỉ nhìn anh thôi.” Giọng nói của cậu ấy không có bất cứ gượng gạo nào.

“Nhìn ra cái gì rồi?”

“Nhìn ra anh là một kẻ ích kỷ lạnh lùng.”

“Giờ mới nhìn ra hả? Muộn rồi!”

“Tôi có làm anh thay đổi hay không?” Tôi cười: “Vấn đề này phải là tôi hỏi cậu mới đúng.”

“Tôi trả lời: Có, vậy còn anh? Anh trả lời tôi thế nào?”

“Tôi không định phủ nhận chuyện này. Khả năng hầu hết thời gian tôi đều có vẻ thiếu kiên quyết, nhưng đó chỉ về những chuyện liên quan đến cậu mà thôi, chứ tôi không cho rằng tôi là một kẻ ý chí bạc nhược.” Tôi đứng dậy xả nước, sau đó dùng chiếc khăn tắm lớn quấn quanh người.

“Không ai dám xem thường hay phủ định năng lực của anh.” Cậu ấy đi tới từng bước một, khi tôi còn chưa kịp phản ứng gì, cậu ta đã đột ngột đè tôi áp vào bức tường ốp gạch trắng lạnh lẽo.

Tôi không để ý tới ánh mắt như muốn nuốt chửng người khác của cậu ấy, thoáng trầm ngâm: “Nếu như ngày đó chúng ta biết đường buông tay thì sẽ không đến mức bị cuốn sâu đến thế này.”

“Anh đang trách tôi, hay là tự trách mình?” Lúc cậu ấy nói câu này, con mắt thoáng hiện vẻ u buồn.

“Tôi không hề hối hận, chỉ là đột nhiên nghĩ tới chuyện này…” Mặt của tôi gần như dán chặt vào cậu ấy, “Cậu thì sao Diệu Dương? Có từng hối hận hay không?”

“Hối hận. Gặp phải tên đàn ông phiền phức như anh, anh cho tôi là thánh nhân ấy mà không hối hận.” Cậu ấy nửa đùa nửa thật dựa đầu bên vai tôi cười nhẹ, tôi có thể cảm giác được một chuỗi rung động tê dại rất nhỏ chạy khắp người: “Anh vừa gọi tên của tôi.”

“Cái gì?” Giọng nói khàn khàn của tôi có chút mơ hồ khó hiểu.

“Lần đầu tiên anh gọi tên tôi, hình như anh chưa từng gọi tên tôi mà không kèm cả họ, nhưng vừa rồi, anh gọi tôi là Diệu Dương.”

Tôi cũng không nhận ra sự biến đổi này: “Chuyện này cũng đáng nói hay sao?”

“Vậy anh nói coi, có chuyện gì là đáng nói hả?”

“Không có.” Tôi vừa nói vừa kéo cậu ấy qua hôn nhau kịch liệt, khi tôi đang liếm cắn cổ cậu ấy, một dòng run rẩy không biết từ đâu chạy khắp người tôi, tôi ý thức được mình dần dần trầm luân, còn mơ hồ cảm thấy Trịnh Diệu Dương không có ý phản kháng mà mặc ý tôi muốn làm gì thì làm.

Tiếng rên rỉ gián đoạn tựa hồ là của cậu ấy, lại tựa hồ là của chính tôi, bên cạnh bồn tắm đầy hơi nước, tôi mơ hồ lần tìm điểm mẫn cảm của cậu ấy trong trí nhớ của mình.

Tôi đè cậu ấy xuống nền gạch, xé áo cậu ấy ra, cơ thể mạnh mẽ, bắp thịt rắn chắc bày ra từng đường nét hoàn mỹ ngay trước mắt tôi, sức nóng và năng lượng bùng nổ, làn da nâu hiện rõ những dấu tích rõ rệt đầy khêu gợi, tất cả đều do tôi để lại, cho dù biết được ý đồ của tôi rồi, cậu ấy cũng không hề chống cự, điều này khiến cho tôi càng xúc động so với bình thường.

Tôi gầm gừ thở dốc, mạnh mẽ tiến thẳng vào thân thể cậu ấy, thân thể sít chặt bị tôi không ngừng công kích dữ dội. Cậu ấy thở dốc đầy kiềm chế, khí thế sắc bén lúc này đã chuyển hóa thành biểu hiện dâm đãng không gì sánh được, tôi thoáng nhìn chính mình cũng trầm mê như thế trong con ngươi sáng rõ như thủy tinh kia, xác thịt hòa vào nhau, quấn quýt cùng đòi hỏi điên cuồng, mồ hôi tuôn ra như mưa.

“A!” Cậu ấy la lên.

Xỏ xuyên qua nơi chặt chẽ nóng bỏng của cậu ấy, tôi gần như đã trải qua một lần khảo nghiệm hỗn loạn, sự hưởng thụ cực điểm, các giác quan tê dại, rút ra rồi lại đâm vào, liên tục không ngừng nghỉ mong dành cho cậu ấy kích thích mãnh liệt nhất, hai tay chống xuống nền gạch trơn nhẵn lại đột nhiên đưa lên ôm lấy vai tôi, giống như không chịu nổi sự chiếm đoạt ngang ngược của tôi, cậu ấy rốt cuộc thở hổn hển thốt lên: “A, anh điên cuồng quá đấy, tôi nói anh điên… Này!”

Toàn bộ khoái cảm của tôi tập trung xuống nửa thân dưới, ngón tay tôi ác ý trêu chọc bộ vị đang cố chịu đựng của cậu ấy, thể nghiệm rõ ràng khoái cảm như sóng triều, hoàn toàn hồn bay phách lạc, cái gì lý trí luân thường, cái gì nguyên tắc chuẩn mực, mặc kệ hết đi!

 Toàn bộ ý thức đã cháy rụi giữa tình dục điên cuồng nước chảy bèo trôi, tôi cuối cùng cũng hiểu rõ cậu ấy đã thu hút tôi vượt cả ra ngoài những gì tôi tưởng tượng. Sau vài lần vui thích, chúng tôi rốt cuộc cũng cùng nhau thả người vào bồn tắm, tôi và cậu ấy từ lâu đều đã kiệt sức rồi.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp