VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 35

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Tôi bị đả kích bất ngờ khiến cho mơ hồ, đợi đến khi tự mình tỉnh táo lại, tôi bắt đầu đi qua đi lại trong phòng.

Không đúng, khẳng định không đúng! Cậu ấy sẽ không tự ý quyết định không cho tôi một lời giải thích, biết rõ làm như vậy tôi cũng không hề cảm kích. Trịnh Diệu Dương, cậu lại định chơi trò chết mẹ gì đây?

Tôi đột nhiên quay ra cửa quát lớn: “Cho tao gặp Trương Thủ Huy!”, lại đá mạnh vào cánh cửa, “Lai Chính Mạt ra đây, ra đây cho tôi!”, tôi dùng thêm khuỷu tay tiếp tục huých cửa ầm ầm.

Lai Chính Mạt xuất hiện, bình tĩnh nói: “ Trần Thạc, cậu tỉnh táo chút đi, tôi đây là niệm tình nghĩa cũ giữa chúng ta mới khuyên cậu bình tĩnh lại.”

“Giam cầm tôi như súc vật, các người đắc ý rồi hả? Tôi nói cho ông biết, tôi sẽ không bỏ qua tất cả dễ dàng như vậy đâu! Con mẹ nó, các người coi mọi chuyện đơn giản quá rồi đấy!” Tôi đột nhiên không khống chế nổi tâm tình, cho dù biết nổi điên thế này có vẻ không phải là bản tính của tôi, nhưng lần này tôi không dừng lại được: “Các người uy hiếp gì Trịnh Diệu Dương đúng không? Có đúng hay không?”

“Cậu quá tin tưởng Trịnh Diệu Dương rồi!” Ông ta nói đầy ẩn ý: “Tôi còn nhớ rõ trước đây cậu không tin bất cứ ai. Còn nữa, tôi cũng có thể nói cho cậu biết, hôn lễ tiến hành hoàn toàn bình thường, chúng tôi hoàn toàn không nhúng tay vào việc này.”

Nghe ông ta nói lời này, lòng tôi càng rối loạn, bởi vì tôi biết khả năng là thật.

“Vậy các ngươi giam cầm tôi ở chỗ này làm cái gì?” Tôi giận đến đỏ mắt: “Trần Thạc có thứ gì có thể uy hiếp nhân vật có bản lĩnh một tay che trời như Trương Thủ Huy? Các người cũng thấy đấy, tôi không hề có giá trị! Hiểu không? Ông nói không sai, đúng là tôi đã đánh giá mình quá cao rồi!”

Ông ta nhìn chòng chọc vào tôi một hồi lâu, cuối cùng nói một câu: “Ngày mai ông chủ sẽ tới”, sau đó nghênh ngang bỏ đi.

Tôi uể oải ngã xuống sô pha, tự cảm thấy từ ngày đầu tiên gặp phải Trịnh Diệu Dương trở đi, bánh răng số phận đã lăn sang một quỹ đạo khác thường, tư tưởng, thân thể, thậm chí cả bản chất, đều có những biến đổi không thể kiểm soát, tựa như nghiền nát đối phương, tựa như dằn vặt đối phương, cho dù không tình nguyện, nhưng vẫn cứ liên tục bị cuốn vào. Đến cuối cùng, không chỉ không hề hiểu đối phương một cách thật sự, mà chỉnh bản thân mình cũng lạc mất phương hướng …

Ngày hôm sau, tôi gặp được Trương Thủ Huy đúng như mong muốn. Không có gì thay đổi, chỉ có lập trường, hoàn cảnh, thân phận không giống như xưa, diễn trò với lão giả này, chỉ cần hơi non nớt một chút là sẽ chịu khổ ngay.

“Xem ra khiến một con sói mất đi tự do chính là một loại sỉ nhục, cậu nhìn chính mình mà xem, không biết đã thành ra bộ dạng gì nữa?” Lời ông ta đầy ý châm chọc.

Tôi cúi đầu nhìn lại bản thân một chút, chiếc áo sơ mi gần như bị phanh toàn bộ, tay áo quấn lên cồm cộm, quần nhăn như dưa muối, hai chân gác lên bàn trà, tóc tai bù xù không ra hình thù gì hết, cằm lỉa chỉa cả mảng râu, ất ơ chán chường không chịu nổi, quả thực có thể lập tức lết đến đầu đường Paris diễn xiếc luôn rồi.

“Chủ tịch Trương đón tiếp tôi long trọng như vậy, áo mũ chỉnh tề nghênh đón chẳng phải là giả tạo quá sao?” Một khi đã diễn thì phải diễn cho trọn tiết mục, tôi nhếch khóe môi vẽ nên một đường cong chuẩn mực giống như cười, tôi đã khơi dậy thành công lửa giận của ông ta. Nhưng dựa vào vẻ mặt ông ta lúc bước vào cửa, tôi đã đoán được tình hình xấu đi rồi.

“Thủ đoạn thông thường không qua được mắt cậu. Tôi thiếu chút đã quên cậu không phải ai khác, mà chính là Trần Thạc, từng là trợ thủ đắc lực nhất của tôi. Nhưng một kẻ tài giỏi như thế, một gián điệp thương mại như thế, sao có thể vì một thằng đàn ông khác mà suy bại đến nước này?” Ông ta đi tới cách tôi có nửa mét, khinh khỉnh nhìn xuống: “Tôi hoài nghi, hơn nữa vẫn luôn hoài nghi, có phải cậu có ý đồ khác với Trịnh Diệu Dương, hay đúng hơn là Trụ Phong không?”

“Ông thật sự có lý do tin vậy.”

“Nếu như bây giờ tôi giết chết cậu, Diệu Dương nổi cơn điên tôi cũng không đỡ nổi. Nhưng nếu như tôi tha cho cậu, thì cậu sẽ trở thành nhược điểm đáng sợ nhất đời này của nó, ngẫm cho kỹ, có bao nhiêu người vì chuyện giữa hai cậu mà có ý đồ trở lại với Trụ Phong và Thành Nghiệp? Tôi không hi vọng người thừa kế do đích thân Trương Thủ Huy tôi chọn ra có bất cứ nhược điểm nào, huống hồ thứ nhược điểm nguy hiểm mà trí mạng như cậu, tôi tuyệt đối không cho phép.”

Ông ta đã hạ quyết tâm xử lý tôi rồi, với thứ tai họa ngầm như tôi, ông ta không chỉ muốn trừ bỏ nhanh chóng, đồng thời vẫn phải ngần ngại phản ứng của Trịnh Diệu Dương, ông ta không hề muốn mất trắng toàn bộ.

 “Ông định giải quyết tôi thế nào?” Tôi dùng biểu cảm lạnh lùng để che đậy nội tâm bất an.

“Cậu phải sống, bởi vì tôi không muốn mạo hiểm, nhưng tôi muốn cậu sống không bằng chết, muốn đục khoét sạch sẽ toàn bộ khí phách, cao ngạo, tư thái của cậu, chỉ có một Trần Thạc sa ngã biến chất mới khiến cho Trịnh Diệu Dương xem thường vứt bỏ.” Ánh mắt Trương Thủ Huy lúc này hiện ra sự điên cuồng bệnh hoạn, nhưng bên khóe môi vẫn là nụ cười khẩy quen thuộc.

Tôi bỏ hai chân trên bàn trà xuống, dựng thẳng người vỗ bàn đứng dậy, chỉ vào mũi Trương Thủ Huy mà mắng: “Ông xem chúng tôi là cái gì? Ông phải nắm quyền sinh sát trong tay thì mới cảm thấy thích thú hả? Tôi nói thẳng với ông một câu ngay tại đây: Ông không có quyền xía vào chuyện của tôi và Trịnh Diệu Dương, chuyện của chúng tôi, ông căn bản không hiểu, cũng không ai có thể hiểu! Mẹ kiếp chúng tôi cũng chẳng phải quân cờ của ông! Muốn giết thì ông cứ giết là được, không cần bày lắm trò như vậy, tôi thấy phát ngấy lên được.” Đây là lần tôi xấc xược nhất trong những lần “xấc xược” với ông ta, tôi bất chấp tất cả rồi, chỉ có làm vậy mới khiến tôi cảm thấy mình còn sống.

“Trần Thạc! Mày dám làm càn ngay trước mặt tao? Mày thật sự chán sống rồi đấy hả?’ Ông ta hung dữ nói, ngay lập tức móc ra một khẩu súng lục nòng nhỏ chĩa thẳng vào đầu tôi.

Rầm – ngay lúc này, cánh cửa bị đá văng ra, sàn nhà cũng gần như chấn động, người đó xông thẳng vào trong, sau đó, một đôi ngươi đen láy hoảng sợ nhìn thẳng vào tôi, máu tươi trong người tôi bởi vậy mà sục sôi không cách nào khống chế, tôi hít sâu một cái, khí thế anh dũng hi sinh vừa rồi giảm đi quá nửa, tôi đột nhiên phát hiện giữa thế giới đen tối này không ngờ vẫn còn một người cho tôi lưu luyến.

Lúc này, ánh mắt Trịnh Diệu Dương lại nhìn thẳng vào Trương Thủ Huy với động tác nguy hiểm của lão.

Sau đó Lai Chính Mạt chạy ào tới, trán nhễ nhại mồ hôi mà giải thích: “Cậu ta theo dõi ngài tới đây, chúng tôi không thể nào ngăn cản nổi.”

Cậu ta chẳng thèm để ý đến ông ta, chỉ gắt gao nhìn thẳng vào Trương Thủ Huy, tiếp theo quát lên một tiếng: “Bỏ súng xuống! Ông – buông tha anh ấy cho tôi!”

Hơn chục tên thuộc hạ của ông ta chạy ào vào, Lai Chính Mạt đón ánh mắt của Trương Thủ Huy, vội vã quát lên: “Chúng mày cút ra ngoài!”

Trong phòng lúc này chỉ còn bốn người đang giương cung bạt kiếm.

Trương Thủ Huy hiển nhiên đã bị chọc giận, khẩu súng trong tay lại chĩa tới lần nữa: “Nếu mày không muốn nó chết, thì lui ra sau cho tao! Tao thấy mày càng ngày càng không biết trời cao đất rộng gì nữa rồi!”

Trịnh Diệu Dương cắn răng gắng sức kiềm chế: “Nếu ông dám động vào anh ấy trước mặt tôi, tôi đảm bảo – ông nhất định sẽ hối hận!”

“Ai là người hối hận vẫn còn chưa nói trước được!” Ánh mắt u ám của Trương Thủ Huy khóa chặt lấy tôi: “Trần Thạc, mày thật có bản lĩnh, có thể khiến cho ông cháu chúng tao trở mặt với nhau! Ngày hôm nay tao thật muốn trông xem, mày có cái gì khiến cho Diệu Dương coi trọng!”

Tôi không đáp một lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Trịnh Diệu Dương, ánh mắt của chúng tôi giao nhau gắt gao giữa không chung, không cách nào dùng ngôn ngữ mà biểu đạt rung động trong lòng.

Bỗng nhiên Trịnh Diệu Dương lại mở miệng, giọng nói trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều: “Tôi quay về Mỹ cùng ông.” Con mắt cậu ấy nhìn tôi, nhưng lời lại nói với Trương Thủ Huy: “Nhưng ông phải đồng ý từ nay về sau buông tha Trần Thạc.”

“Hừ, mày bị điên thật rồi.” Trương Thủ Huy không hề vui vẻ như dự liệu, ngược lại, không khí quanh thân càng trở nên lạnh lẽo, nhưng ông ta cũng từ từ hạ khẩu súng trong tay xuống: “Thật lòng mà nói, nghe mày nói như vậy, tao càng muốn diệt trừ nó, nó chính là quả bom hẹn giờ ngay bên cạnh mày, tao sớm đã nói rồi đấy.”

Tôi bỗng nhiên quát lớn với Trịnh Diệu Dương: “Cậu điên à! Sao có thể đáp ứng điều kiện này chứ? Trịnh Diệu Dương, tôi chả thích thú gì với kiểu hi sinh này của cậu! Rút lại đi, tôi muốn cậu rút lời nói đó lại!”

Trương Thủ Huy hung hăng chặn họng tôi: “Mày câm miệng ngay cho tao Trần Thạc, chỗ này chưa đến lượt mày lên tiếng đâu!”

Hoàn toàn chính xác, lần này Trịnh Diệu Dương không hề đáp ứng, cậu ta nhẹ nhàng tránh né ánh mắt tôi, sau đó tiếp tục nói với lão già đó: “Ông quen xếp đặt người khác rồi, mẹ tôi, các chú các bác tôi, ông có bao giờ để họ được tự do? Tất cả những gì Trịnh Diệu Dương tôi có được ngày hôm nay, đều không có đóng góp gì của Trương Thủ Huy ông cả, lại càng không phải do nhờ cậy ông mà có được, tôi chẳng qua xem ông là bậc bề trên nên mới nhẫn nhịn ông hết lần này đến lần khác, nhưng nếu ông còn ép tôi nữa, tôi sẽ cứng với ông đến cùng!” Cậu ấy càng ngày càng tiến gần tới, cho đến khi đã hoàn toàn ở trước mặt chúng tôi, ngón tay nắm chặt tay tôi: “Người đàn ông này! Tôi có thể nói rõ ràng cho ông biết, anh ấy nhất định phải lành lặn đứng bên cạnh tôi không chút sơ sẩy gì, bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu, ông cũng không được phép động vào anh ấy – không ai được phép động vào anh ấy!”

Sắc mặt Trương Thủ Huy trở nên xanh đét: “Mày luôn luôn ngạo mạn ngỗ ngược, không ngờ lại có lúc mất đi lý trí như thế! Mày phải biết rằng nó sẽ hủy hoại mày! Tốt nhất mày hãy tin lời tao nói!”

Cậu ấy đáp vô cùng rõ ràng: “Nhưng tôi, cam tâm tình nguyện.”

Nghe xong những lời này, lòng tôi run lên rất mạnh, chẳng biết vì sao, tôi nặng nề từ từ nhắm mắt lại.

“Rốt cuộc nó cho mày cái gì mà khiến mày điên cuồng đến thế?!” Trương Thủ Huy giận dữ phất tay để Lai Chính Mạt gọi vệ sĩ đi vào: “Được, Diệu Dương, tao không động vào một cọng tóc của nó! Nhưng mày phải hứa với tao không bao giờ gặp lại thằng ranh thối tha này nữa! Tao không muốn giữ lại mối họa ngầm làm bại hoại danh dự Thành Nghiệp, tao cũng không muốn cháu ngoại của mình có ngày trở thành trò cười cho thiên hạ.”

Một đám người ào vào, hỗ trợ diễn một màn “hào môn thảm án.” Trương Thủ Huy ra lệnh: “Đem Trần Thạc ra ngoài, đừng để tao phải gặp lại nó nữa!”

Có hai người đàn ông tiến đến muốn khống chế tôi, tôi dùng cánh tay chặn lại: “Mẹ kiếp, đừng chạm vào tao!”

“Dừng tay!” Trịnh Diệu Dương tiến lên hai bước chặn đám người xung quanh lại, quay về phía Trương Thủ Huy lớn tiếng tuyên bố: “Nếu như ông thật sự làm vậy, tôi sẽ chọn việc công khai chuyện này! Tôi sẽ nói cho toàn bộ thế giới biết rằng: Tôi yêu anh ấy!” Cậu ấy ôm lấy gáy tôi hôn lên đó, tim tôi đập loạn lên, đầu lưỡi mềm dẻo ấm áp khẽ tiến vào trong khoang miệng tôi, Trương Thủ Huy, Lai Chính Mạt và đám vệ sĩ đối diện ngẩn người chết lặng, cuối cùng chúng tôi cũng kết thúc nụ hôn đằng đẵng này, “Giờ thì ông hiểu rõ rồi chứ? Tôi yêu Trần Thạc, tôi yêu anh ấy! Các người đừng hòng động vào một sợi tóc của anh ấy, anh ấy là của tôi!”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp