VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 34

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Nhưng vừa mở cửa ra, nụ cười của tôi lập tức cứng lại. Ánh mắt quét qua một vòng, tôi phát hiện Tú Phương đang ngồi một mình dựa vào quầy bar mà uống từng ly từng ly “Băng Phách” đặc chế, mấy người Po Tei, Trương Ký Vân đứng một chỗ nhìn cô ấy, nhưng không hề đi lên ngăn cản. Lòng tôi đột nhiên chua xót, không kiềm lòng được mà đi đến bên cạnh cô ấy, nhẹ giọng an ủi: “Tú Phương, tôi biết tửu lượng của cô tốt, nhưng cô cũng không cần uống nhiều như vậy.”

Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt vẫn chưa mờ mịt, tửu lượng của cô ấy đúng là tốt thật, chỉ có giọng nói là yếu ớt đi nhiều: “Diệu Dương đâu?”

“Còn ở đằng sau.”

“Bây giờ tôi muốn đi nói chuyện với anh ấy.” Cô ấy vừa nói vừa bước khỏi ghế.

Tôi đi theo đỡ cô ấy, lại bị cô ấy cố tình đẩy ra: “Tôi không say!” Cô ấy đi về phía trước hai bước, đột nhiên quay đầu lại nói: “Cho dù có say thật, cũng vẫn tỉnh táo hơn anh với Diệu Dương.”

Không biết vì sao, tôi cũng không đứng nổi nữa, muốn bỏ đi. Tôi vừa đi tới cửa lại bị Po Tei ngăn lại, giọng điệu của anh ta đầy hoang mang cùng lo lắng: “Ba người các anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chị Phương và đại ca mất kiểm soát như vậy đều là vì anh?”

Tôi nhìn chằm chằm vào mặt đất thật lâu mới hỏi ngược lại: “Tóm lại anh muốn nói cái gì?”

“Trần Thạc, tôi biết hiện tại anh và tôi như nhau, đều không còn là người của tập đoàn Thành Nghiệp nữa, vậy thì anh không có lý do gì khiến cho mọi người bất an…”

Tôi trừng mắt nhìn qua đầy sắc bén, thẳng thừng cắt đứt lời anh ta: “Ý của anh là tôi cố ý phá rối? Chuyện bị Thành Nghiệp đuổi đi cũng chỉ là đóng kịch mà thôi? Tôi muốn lừa trên gạt dưới, toàn bộ hành động của tôi đều không đơn giản chút nào, hơn nữa con mẹ nó đều là hỏa mù hết lượt?”

“Tôi không hề nói vậy, tôi cũng không phải không cho anh cơ hội phản bác.”

Thì ra Po Tei cũng có tài đấu khẩu như vậy, tôi miễn cưỡng lắc đầu: “Tôi không thẹn với lương tâm, Po Tei à, các anh suy đoán tôi thế nào là tùy các anh, có một số việc cũng không thể do người khống chế, tôi không hề thần thông quảng đại như các anh nghĩ đâu. Anh có ý kiến gì có thể nói thẳng với tôi, đừng có quanh co lòng vòng, tôi không quen.”

Tôi xoay người đẩy cánh cửa gỗ của quán bar đi ra ngoài, một trận gió mát thổi thẳng qua đỉnh đầu, đầu óc bắt đầu rõ ràng. Đi được một đoạn, nghe được phía sau có người đi theo, tôi cũng không quay đầu lại. Sau đó, một bàn tay đặt lên vai tôi, một câu tiếng Anh cất lên: “Tôi đưa cậu về.”

“Không cần, tôi có xe.”

“Ý cậu là chiếc xe Aston Martin của Trịnh Diệu Dương? Tôi sớm đã nói rồi, chiếc xe đó không hợp với cậu.” Phùng Bằng Phi nhìn tôi bằng vẻ mặt thâm sâu, khóe miệng khẽ nhếch lên khiến tôi cảm thấy hơi chói mắt.

“Sao anh lại ở chỗ này?” Tôi rất không khách sáo.

“May mà ở chỗ này, bằng không còn không biết khả năng nhẫn nhịn của cậu lại cao đến vậy.”

“Tính đến bar Phong Vận thăm dò Trụ Phong?” Tôi cố ý nói như vậy, thật ra tôi đã đoán ra được nguyên nhân thật sự.

“Không, tôi đến để đợi cậu, bọn họ nói cậu thường hay qua lại chỗ đó.” Giọng nói của anh ta có chút bất lực: “Mấy ngày nay cậu không nhận điện thoại của tôi, tôi chỉ có thể đến nơi này ôm cây đợi thỏ.”

“Thật không ngờ anh còn biết dùng thành ngữ.” Tôi cười giỡn.

“Tôi cũng thật không ngờ thì ra cậu và Trịnh Diệu Dương là thật.” Anh ta tiến sát tới: “Trần Thạc, gần đây tôi phát hiện bản thân mình không ngờ… đã nghiêm túc với cậu rồi, cảm giác này rất kỳ lạ. Vốn là mấy bài báo kia khiến người ta bực bội, thế nhưng hiện tại, tôi lại rất mong tất cả đều là thật, tôi có thể cho cậu thứ mà Trịnh Diệu Dương không thể cho.”

“Anh xem Trần Thạc tôi thành cái gì chứ?” Tôi vô cùng khó chịu, nhưng lại lười tức giận với loại người này, “Giờ anh tránh xa tôi ra một chút đi, bằng không đừng trách tôi không làm nổi bạn bè.”

“Nhưng trước nay không phải cậu chưa từng đối xử với tôi như bạn bè hay sao?” Vẻ mặt của anh ta lại khôi phục lại vẻ nghiêm túc vốn có.

“Hôm nay tôi không muốn lôi thôi với anh.” Tôi chỉ ngón trỏ vào mặt anh ta nhẹ giọng cảnh cáo: “Hiểu không?”

“Tôi biết hiện tại tâm trạng cậu không tốt, tất nhiên tôi cũng sẽ biết lựa. Hôm khác tôi lại tới tìm cậu sau.” Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, chân lùi ra sau vào bước, sau đó xoay người rời đi.

Thấy anh ta không có dấu hiệu quay đầu lại, tôi tiếp tục đi đường của tôi. Nhưng vừa đi đến bãi đỗ xe, tôi đã bị một giọng nói xa lạ gọi giật lại: “Trần Thạc?”

  Một dự cảm không rõ bao phủ toàn thân, tôi cảnh giác nhìn về vài bóng người trong bóng tối.

Tên cầm đầu cười nham hiểm: “Đừng căng thẳng, chú Lai bảo chúng tôi đến mời Trần Thạc anh qua đó một chuyến, chắc anh không đến nỗi không nể mặt chú ấy chứ?”

Tôi bình tĩnh lại, quả nhiên ông ta vẫn còn nhớ đến tôi đây.

“Thì ra đám người theo dõi tôi mấy ngày hôm nay là do chú Lai cử tới, cũng đúng lúc thật, tôi khỏi phải đi điều tra.”

Mấy kẻ đó bước ra từ trong bóng tối: “Xem ra, chúng ta không cần nhiều lời nữa, anh đi theo chúng tôi, ừm?”

Giờ có tránh cũng không kịp nữa, tôi thầm nghĩ. Tôi không muốn phản kháng, bọn họ cũng không muốn lấy mạng tôi, cho nên tôi lựa chọn theo bọn họ lên xe, đi tới chỗ của bọn họ – nơi hoàn toàn xa lạ đối với tôi.

“Trần Thạc, đã lâu không gặp.” Lai Chính Mạt thoạt nhìn vẫn lão luyện cay nghiệt như ngày nào, trong giọng nói trộn lẫn sự hà khắc lạnh lùng.

“Cũng không tệ lắm, có chuyện gì cần vội vã tìm tôi nói thẳng mặt như vậy?” Tôi mỉa mai.

“Lần này cậu về Hồng Kông mà chẳng liên lạc gì với tôi, cũng đổi luôn cả nơi nương tựa. Thế nào? Thích chí lắm hả? Hiện tại quá ung dung thoải mái, cậu cũng mau quên mất vết sẹo cũ luôn rồi?”

Tôi lạnh lùng nói: “Trương Thủ Huy cuối cùng vẫn không chịu buông tha tôi.”

“Kẻ thông minh đúng là kẻ thông minh, nhưng kẻ thông minh không nên làm vài chuyện mất thể diện, cậu khiến cho ông chủ vô cùng thất vọng.” Ông ta cười hung ác, thong thả từ trong phòng bước ra: “Tuần sau ông chủ sẽ đích thân đến tham gia hôn lễ của cháu ngoại, bởi vậy ông ấy muốn tôi có thể mời cậu tạm thời ở lại đây làm khách vài bữa, sau khi hôn lễ kết thúc, ông ấy sẽ đích thân đến tìm cậu ôn chuyện. Vài ngày trước, ông ấy nghe được một vài tin tức không hay, cho nên muốn xác nhận xem, kết quả dở tệ này có phải vì Trần Thạc cậu mà ra hay không. Nếu như không phải là cậu, ông ấy sẽ không động tới một sợi lông của cậu, nhưng nếu thật sự là cậu, vậy chính là làm trái cam kết, đến lúc đó, ngay Lai Chính Mạt tôi cũng không có cách cứu cậu đâu.”

“Nói lại với ông ta, không cần phải phức tạp như thế, nếu như ông ta muốn đối phó tôi thì cứ trực tiếp làm đi, nhưng tốt nhất đừng để Trịnh Diệu Dương điều tra ra, bằng không, tình hình sẽ càng không đi theo ý muốn của ông ta đâu.” Tôi bước lên một bước nhìn thẳng vào mắt Lai Chính Mạt: “Tôi nói điều này không phải để đe dọa ông ta, mà đó là sự thật.”

“Nhưng tôi biết cậu đã cam kết với ông chủ rồi, quá kiêu ngạo không hay chút nào đâu.”

“Nếu như Trịnh Diệu Dương biết tôi mất tích, cậu ta sẽ không cử hành hôn lễ, câu này tốt nhất chú nên nói cho Trương Thủ Huy tin.” Tình hình đã loạn đến bế tắc rồi, bất cứ lý do nào cũng không thể che đậy được nữa.

“Lẽ nào lời đồn là thật?” Ông ta cười gượng, sắc mặt bắt đầu trở nên khó coi: “Cậu và Trịnh Diệu Dương…”

“Chú Lai, ngày hôm nay tôi vẫn còn gọi chú một tiếng “chú Lai”, cùng lắm là vì nhớ tới tình nghĩa cũ giữa chúng ta mà thôi, nếu như chú cũng cảm thấy Trần Thạc tôi tội ác chất chồng, thì có thể giải quyết tôi ngay tại chỗ bất cứ lúc nào, không cần do dự đâu.”

“Thì ra cậu còn nhớ rõ chúng ta đã từng cộng tác? Thằng nhãi cậu trước nay lúc nào cũng vậy, luôn làm ra những chuyện khiến người ta không sao ngờ nổi.” Ông ta lắc đầu, bộ dạng thương tiếc vô cùng, “Nhưng hiện tại cậu lại thành kẻ phản bội, lại còn chĩa ngược họng súng về phía chúng tôi, thật không ngờ. Trần Thạc cậu không phải là người như thế, tôi vẫn khá hiểu cậu, có phải cậu còn bí mật nào không thể nói ra đúng không? Hay là Trịnh Diệu Dương đã làm gì cậu? Có thể khiến cậu tự nguyện theo chân hắn, thực sự khiến tôi nghĩ không ra. Hắn vốn là đối thủ mà cậu vẫn luôn dùng trăm phương ngàn kế muốn đánh bại cơ mà?”

“Trước đây là trước đây, Trần Thạc của hiện tại chú không nhất thiết phải tin tưởng nữa.”

“Cái tính bướng bỉnh của cậu vẫn không hề thay đổi.” Vẻ mặt của ông ta dịu đi: “Nhưng giờ cậu muốn đi không kịp nữa rồi. Ông chủ cũng không có ý định giấu diếm Trịnh Diệu Dương tung tích của cậu, ông ấy chỉ vạch trần đủ thứ chuyện xấu xa và sự dối trá của cậu trước kia cho cậu ta biết thôi. Thế nhưng Trần Thạc ạ, cậu cũng đừng đánh giá mình quá cao, nếu như biết cậu bị nhốt, Trịnh Diệu Dương lựa chọn dùng việc kết hôn để cứu thoát cậu, đáp án này có khiến cậu hài lòng hay không?”

“Cậu ấy sẽ không làm vậy! Tôi hiểu tính cách cậu ấy, cậu ấy sẽ không làm vậy.” Trịnh Diệu Dương là kẻ càng bị ép thì càng đấu đến cùng, tuyệt đối không dễ dàng khuất phục thứ gì đâu.

“Đừng có khẳng định tuyệt đối như vậy, cậu cứ việc ở chỗ này đi, tôi sẽ không trói cậu, rất mong cậu hợp tác.” Lai Chính Mạt cảnh cáo tôi: “Tôi không muốn quá phũ phàng với cậu, nhưng tốt nhất là cậu tự biết điều chút, đừng mơ mộng hão huyền có thể thoát khỏi cánh cửa này, cũng đừng thử liên lạc với bên ngoài, bằng không đừng trách tôi trở mặt vô tình.”

“Kiểu giam lỏng này, tôi sớm đã quen rồi.” Tôi cười khẩy: “Có điều, vẫn cảm ơn vì đã nhắc nhở.”

“Đừng có khẳng định chắc chắn như vậy, cứ chờ xem rồi sẽ biết, từ giờ trở đi, hãy đánh cược cái mạng đi, liệu có xảy ra chuyện lớn gì hay không.”

“Thì đã có chuyện rồi đấy!”

Lai Chính Mạt quét mắt qua đầy sắc bén, không hề tiếp lời, do dự một lát rồi đi ra, để lại mấy tên vệ sĩ canh giữ ở ngoài cửa và dưới lầu.

Tôi biết sớm muộn gì cũng phải trải qua chuyện này, chẳng qua nó xảy ra sớm hơn so với trong tưởng tượng của tôi một chút mà thôi, nếu như vẫn tiếp tục trốn tránh, kết quả cũng chẳng tốt hơn hiện tại. Tôi nhất định phải chờ cơ hội giải quyết tận gốc vấn đề này.

Trịnh Diệu Dương sẽ làm như thế nào? Cậu ta sẽ làm như thế nào? Làm như thế nào? Cậu ấy sẽ tỏ thái độ ra sao? Trương Thủ Huy bôi nhọ tôi thế nào tôi cũng chẳng quan tâm, chỉ là tôi rất sợ Trịnh Diệu Dương sẽ làm căng với lão già đó, dù sao cậu ấy cũng đã trải qua thời kỳ chống chọi một thân một mình rồi, hiện tại thân gánh trọng trách, cậu ấy sẽ vì Trụ Phong mà thỏa hiệp, vì tôi mà thỏa hiệp, chuyện này tôi biết, nhưng tôi không biết cậu ấy sẽ áp dụng phương pháp thế nào, lần đầu tiên tôi cảm thấy bản thân thật sự mờ mịt.

Đương nhiên chuyện khiến tôi càng mờ mịt đã xảy ra rồi, đó là nửa đêm của một tuần rưỡi sau, Lai Chính Mạt đột nhiên đưa vào cho tôi một tờ báo, không ngờ ngay giữa trang giấy lại là ảnh chụp hôn lễ của Trịnh Diệu Dương và Từ Tú Phương, tôi giật mình đơ người.

Mãi một lúc lâu sau, tôi mới lại ngồi xuống, bàn tay run run che lấy mặt, im lặng cảm giác từng giờ từng phút thời gian cào nát chính mình, đây là sự trừng phạt nặng nề dành cho tôi. Trịnh Diệu Dương… cậu và tôi rốt cuộc cách nhau bao xa?


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp