VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 33

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Chuyện nên tới cũng phải tới, có một số việc chung quy cũng phải nói rõ trước mặt. Tú Phương bây giờ ngay cả nói chuyện cũng chỉ qua điện thoại, tôi cũng biết tình hình nghiêm trọng rồi, bởi vì đây hoàn toàn không phải là tác phong làm việc của cô ấy trước nay.

Tôi không chắc cô ấy biết được bao nhiêu, Trương Ký Vân đã tiết lộ bao nhiêu, nhưng có vài thứ vẫn khẳng định được, chính là cô ấy không còn xem tôi như bạn bè nữa. Cho dù trước mắt chúng tôi vẫn chưa có bất cứ cơ hội chạm mặt chính diện nào để nói rõ vấn đề này, nhưng trực giác nói cho tôi biết: Cô ấy đã biết rồi.

Khi nhìn thấy Tú Phương ngồi ở giữa đám người Po Tei, tôi không đoán ra được dụng ý của Tú Phương, tôi vẫn luôn cho rằng cô ấy sẽ không mang chuyện riêng tư ra nói giữa chốn đông người, phụ nữ đều tương đối sĩ diện, nhưng hiển nhiên, lần này tôi đã đoán nhầm, có lẽ cô ấy đã mặc kệ tất cả rồi.

“Chị Phương, Trần Thạc tới rồi, không phải chị nói có chuyện muốn nói với anh ta sao?” Po Tei lên tiếng chào hỏi.

Tú Phương vẫn cứ xinh đẹp mê hồn như trước, nhưng trên mặt đã bớt đi vẻ nhu hòa, thay vào đó là sự nghiêm túc, khiến cho tôi nhất thời cũng không nắm bắt được cô ấy, cho nên tôi chỉ đứng nguyên tại chỗ nhìn cô ấy đi tới.

Sau đó là… Bốp! Cô ấy tát mạnh vào má phải của tôi, ra tay không nhẹ chút nào, cảm giác nửa bên mặt đau đớn nóng ran. Toàn bộ người trong quán bar nhìn thấy cảnh này đều không khỏi khiếp sợ.

“Trần Thạc, một cái tát này là anh nợ tôi.” Cô ấy mở miệng bình tĩnh khác thường.

Trong lòng tôi chấn động, nhưng suy nghĩ đã siết chặt lại không xuất hiện bất cứ hành vi quá khích nào, tôi đứng yên tại đó chờ đợi bão tố, còn bình tĩnh hơn cả cô ấy, huống hồ tôi cũng chẳng bao giờ ra tay với phụ nữ.

Ánh mắt của Tú Phương rất sắc lạnh, chứa đựng sự chất vấn phán quyết, quyền uy tuyệt đối lại trở về lần nữa: “Trần Thạc, suy cho cùng anh có nghĩ tới hậu quả hay không? Lẽ nào trước đây, những lời anh nói với tôi đều là giả bộ, che tai bịt mắt tôi thôi sao? Anh đường đường là một người đàn ông, vì sao lại trái ngược lẽ thường, làm ra những chuyện trơ trẽn như vậy? Tôi không tin anh lại ti tiện như thế.”

“Trần Thạc tôi chưa đến mức ghê tởm như cô nói đâu.” Tôi nhìn thẳng vào cô ấy: “Có lẽ tôi đã không còn là Trần Thạc trước đây, nhưng người thay đổi không chỉ có mình tôi.”

“Được, anh đã khẳng định như thế, thì bây giờ tôi muốn anh ba mặt một lời giải thích cho tôi nghe ngay trước mặt anh em Trụ Phong, tôi không tin mấy lời đồn đó, nhưng tôi tin những gì anh chính miệng nói ra, cũng chỉ tin vào những lời đó mà thôi.” Cô ấy nghiêm nghị nhìn quanh một vòng.

“Cô đang ép tôi sao?” Tôi cau mày.

Trương Ký Vân ở bên ngoài lúc này cũng nhìn ra có điều không bình thường, lập tức lao lên. Là một người biết rõ tình hình, cậu ta tự cảm thấy có trách nhiệm khống chế cục diện, hiện tại hai đương sự đều không thể bình tĩnh giải quyết được nữa.

“Chị Phương, chỗ này đông người, đừng làm ầm ĩ ở đây, để cho mấy kẻ ngồi lê đôi mách xem trò cười.”

“Chủ tịch Trịnh của Trụ Phong cũng có thể lật lọng không sợ bị người ta chê cười, thì một người phụ nữ như tôi phải sợ quái gì chứ?” Cô ấy hất tay chặn ngang lời Trương Ký Vân: “Đây là chuyện giữa tôi và Trần Thạc, không cần ai nhúng tay vào!”

Cô ấy quay đầu lại nhìn chằm chằm vào tôi: “Trần Thạc, tôi muốn chính miệng anh nói ra, để tôi hiểu rõ cái chuyện lằng nhằng kỳ quặc này, xem Từ Tú Phương tôi rốt cuộc đóng vai trò gì, vì sao lại bị ngã đến mình đầy bụi đất!”

Đối mặt với đôi mắt bức thiết mà sợ hãi như vậy, tôi hơi chuyển đường nhìn. Tôi sớm biết Tú Phương yêu Trịnh Diệu Dương, yêu đến có thể vì cậu ấy mà vứt bỏ tôn nghiêm, vứt bỏ phong thái, vứt bỏ tất cả, còn tôi thì sao? Tình cảm của tôi đối với Trịnh Diệu Dương lại như thế nào? Trịnh Diệu Dương Trịnh Diệu Dương Trịnh Diệu Dương… Chúng tôi cứ như đang áp bức lẫn nhau.

“Đủ rồi!”

Một giọng nói vững vàng vang lên khiến tất cả đều giật mình, mọi người không khỏi nhìn về phía đó, là Trịnh Diệu Dương!

“Tú Phương!” Cậu ta chống gậy bên phải, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng động tác thoải mái của cậu ấy. Trịnh Diệu Dương bước lên kéo cổ tay cô ấy thấp xuống: “Đây không giống việc mà Từ Tú Phương có thể làm, đây là quán bar, em đừng có quá đáng.”

“Anh đang trách móc em? Anh vì anh ta mà trách móc em?” Tú Phương đưa tay chỉ thẳng vào tôi, có đôi chút không kiềm chế được, sự bình tĩnh vừa rồi thoáng cái đã bị sự xuất hiện bất ngờ của Trịnh Diệu Dương phá vỡ: “Diệu Dương, anh làm sao vậy? Anh chưa bao giờ trách móc em trước mặt người khác! Vì sao lần này lại ngoại lệ? Vì sao vừa tình cờ gặp người đàn ông này anh lại phá lệ hết lần này đến lần khác? Em biết anh ta đặc biệt, em biết anh ta thu hút người khác, nhưng anh ta là một thằng đàn ông, anh bị điên rồi sao?”

“Em bình tĩnh một chút, bình tĩnh!” Trịnh Diệu Dương nắm tay Tú Phương, kéo cô ấy vào trong. Tôi theo sau, nhưng lại đột nhiên bị Trương Ký Vân kéo lại.

“Trần Thạc, anh ở lại đây.”

“Buông ra.” Tôi dùng sức vùng khỏi tay cậu ta.

Trịnh Diệu Dương thấy tôi theo vào phòng cũng hơi ngạc nhiên, ánh mắt nhìn tôi rõ ràng lại thâm sâu thêm mấy phần, tựa như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn kiềm nén lại.

 Tôi trở tay đóng cửa lại, sau đó đi tới chỗ Tú Phương: “Nếu như cô cho rằng mọi chuyện còn có thể vãn hồi, tôi tuyệt đối sẽ không gây trở ngại cho cô, có thể tôi sẽ trở về nước Pháp quê tôi, từ nay về sau không quấy rầy nữa.”

Trịnh Diệu Dương quát ngăn tôi: “Trần Thạc, anh đừng có làm loạn xị ngậu ở đây!”

Tôi không để ý đến cậu ta, tiếp tục nhìn Tú Phương nói tiếp: “Nếu như tình cảm không thể vãn hồi, thì cũng chứng tỏ tất cả đã không còn đáng giá cho cô phải đánh đổi và hi sinh bất cứ thứ gì nữa. Tú Phương, tôi tin cô đã có quyết định, đúng không?”

Thật lâu sau, cô ấy mới đáp: “Trần Thạc, tôi từng nói anh còn hiểu tôi hơn cả Diệu Dương, cho nên tôi vốn dĩ không đấu lại được anh. Tôi vẫn muốn hỏi anh, anh đã làm thế nào vậy? Trong khoảng thời gian ngắn như thế, lấy được lòng của tất cả mọi người, anh rốt cuộc đã làm như thế nào?”

Cô ấy xoay người nhanh chóng chạm mắt với Trịnh Diệu Dương, khăng khăng hỏi cho ra nguyên cớ: “Diệu Dương, giờ chỉ có ba người chúng ta, anh nói rõ ra xem, cho em một lý do trọn vẹn để em rút lui.”

“Tú Phương, lúc đầu anh nói muốn kết hôn với em tuyệt đối không phải là gạt em.” Trịnh Diệu Dương dịu lại.

“Em biết.” Cô ấy cười khổ: “Diệu Dương, anh quá thẳng thắn, không bao giờ chịu gạt người, cho nên nhiều lúc không khỏi quá nhẫn tâm.” Cô ấy dừng một lát rồi nói tiếp: “Hai người đều là những kẻ ngoan cố, không ngờ lại dám quấn vào nhau, nếu không phải chính mắt tôi nhìn thấy những biểu hiện khác thường của Diệu Dương, tôi căn bản không thể tin là anh…”, cô ấy quay đầu nhìn sang tôi: “Trần Thạc à Trần Thạc, anh khiến tôi quá kinh ngạc, vì sao anh luôn khiến người ta không kịp trở tay? Tôi muốn anh nói, Trần Thạc, vì sao lại muốn giật lấy Diệu Dương? Chúng ta vốn cùng chiến tuyến, mà theo tôi được biết, cả hai người đều không bác ái đến độ không cần phân biệt nam nữ.”

Lòng tôi đột nhiên thắt lại, nhìn sang Trịnh Diệu Dương, một dòng nước siết chạy khắp cơ thể, nhớ lại những giằng co tranh đấu cùng cảm xúc mãnh liệt trong quá khứ, những đêm ngày điên cuồng không cố kỵ, thật sự tưởng rằng huyết mạch sắp vỡ tung. Có lẽ từ nay về sau, ngoại trừ cậu ấy ra, tôi sẽ không còn cảm nhận được sự va chạm chính diện dữ dội như vậy nữa. Trước sấm sét bão tố, tôi quyết định đối mặt với đáp án, cho dù tôi chưa bao giờ muốn thừa nhận…

“Tôi yêu Trịnh Diệu Dương.”

Những lời này khiến cho hai sóng mắt đồng loạt quét tới tưởng như muốn bắn thủng tôi, một dòng nóng một dòng lạnh, tôi cảm thấy có chút khốn khổ mà nhắm chặt con ngươi.

“Trần Thạc, anh nói cái gì?” Tú Phương lập tức nổi giận, kích động vô cùng: “Vì sao anh lại nói thế? Vì sao anh lại nói mấy lời này ngay trước mặt tôi? Anh vứt tôi ở đâu hả?! Anh không có tư cách nói những lời này, Trần Thạc, anh chả có cái tư cách mẹ gì hết!” Cô ấy giận dữ xô tôi, giật cửa bỏ đi.

Thật ra Tú Phương độ lượng và linh động hơn rất nhiều so với những người phụ nữ bình thường, nếu không thì cô ấy đã chẳng tranh luận với tôi. Tôi cũng không phải muốn giành được kết quả gì mà nói ra câu kia, mà chỉ muốn để cho lý trí mình tỉnh táo hơn thôi.

Lúc này Trịnh Diệu Dương đã đi tới bên cạnh tôi, một tay ôm lấy thắt lưng tôi, một tay ôm lấy đầu tôi, đôi môi nóng cháy khó nhịn bắt đầu hôn tới, trong cổ họng cậu ấy phát ra tiếng rên rỉ tựa như tiếng thở dài: “Trần Thạc… Anh vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa đi.”

Lúc này đột nhiên bị Trịnh Diệu Dương hôn mãnh liệt, ý thức tôi không khỏi mơ màng, nhưng nửa bên mặt vẫn còn ê ẩm lại lập tức đau trở lại, tôi chỉ có thể nhíu mày nhịn xuống, thật không muốn để Trịnh Diệu Dương biết chuyện tôi bị ăn một cái tát ngay trước mặt mọi người, thật quá khó coi mà, tôi nghĩ những người khác của Trụ Phong cũng sẽ không đi tiết lộ chuyện này với Trịnh Diệu Dương đâu.

Có điều tôi nghĩ, hành động của Tú Phương cũng không đáng là gì, bởi bình thường cô ấy quá thấu tình đạt lý, cho nên mới có thể đột ngột vứt bỏ bộ dạng bên ngoài mà phản kích kịch liệt, có đôi khi nhẫn nhịn không có nghĩa là phong độ. Phụ nữ thời này luôn có ít nhiều đặc quyền ra uy khiêu chiến với đàn ông.

Tôi chỉ sợ rằng ngày mai mặt bị sưng lên, Trịnh Diệu Dương sẽ nhìn ra được.

“Trần Thạc, anh nói lại lần nữa xem, tôi nghe không rõ.” Cậu ấy trêu đùa tôi để xua đi bầu không khí nặng nề.

Tôi cười trừ một tiếng, đồng thời đánh lạc hướng cậu ấy: “Cậu nói vừa rồi tôi bị làm sao? Nói mấy thứ này làm cái gì chứ?”

“Không phải cái này, là câu kia. Nói cũng đã nói rồi, giờ lại muốn chối hả?” Cậu ấy mơn trớn đôi môi tôi, sau đó vùi đầu vào cổ và vai tôi cười nhẹ: “Xem ra tôi và anh thật sự mắc bệnh không nhẹ rồi.”

“Được rồi đấy, đừng có tự cho là đúng như vậy.” Tôi đẩy nhẹ cậu ta ra, “Đi ra ngoài, bọn họ đang chờ cậu đấy.”

“Bọn họ? Là ai? Người cả gan dám coi chuyện riêng của tôi như trò vui, toàn bộ Trụ Phong ngoài Trần Thạc anh ra thì còn có ai vào đây nữa? Anh sợ bọn họ rèm pha anh, hay là … rèm pha chúng ta?” Cậu ấy áp sát qua nắm lấy cằm tôi hăm dọa: “Trần Thạc, tôi biết không thể nào bắt anh lặp lại câu nói kia lần nữa, nhưng ít ra cũng nói rõ không phải Trịnh Diệu Dương tôi một mình nhiệt tình cố gắng, cho nên tất cả, đều đáng giá.” Nói xong, cậu ấy dợm bước định ra ngoài, đi được hai bước đột nhiên ngã ngồi vào tay vịn chiếc ghế sô pha đơn, cậu ta vẫn hay cậy khỏe, luôn cho rằng mình là siêu nhân, chứ thật ra việc không thể hành động thoải mái cũng ép cậu ta đến phát điên rồi.

Nhưng tôi cũng không hề đỡ cậu ấy, chỉ thản nhiên nói: “Vì sao lại xuất viện sớm thế? Tình hình của cậu ít nhất cũng phải nghỉ ngơi một tháng, đến lúc què quặt cũng chẳng có ai thương hại cậu đâu.”

Cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi cười nhẹ: “Sao hả, vẫn còn quan tâm tôi như thế? Thật hiếm thấy. Gãy mất một cái chân mà có thể nghe anh nói những lời đặc biệt như vậy, thật không thiệt thòi chút nào.”

“Tôi thấy bệnh của cậu còn nặng hơn tôi nhiều đấy. Cậu ngồi chút đi, đừng nóng lòng hoành hành thiên hạ.” Tôi cười đi nhanh ra ngoài.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp