VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 32

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Hờ, người hiện đại, đầu có chút tài năng thì bắt đầu làm lẫn lộn trắng đen, đàn ông càng tài giỏi thì càng tự động làm lơ mấy câu thừa thãi của đối thủ, thế mới khó chơi. Nếu như hắn không phải là đối tác làm ăn quan trọng trước mắt của Trụ Phong, thì tất đến phiên Trần Thạc tôi tự động làm lơ mấy câu thừa thãi của hắn, đương nhiên, toàn bộ lời nói, không chừa một câu.

Trịnh Diệu Dương nhíu mày nhìn vẻ mặt miễn cưỡng của tôi, cũng không hỏi gì, có đôi khi khả năng kiềm chế của cậu ấy không hề thua kém Phùng Bằng Phi.

“Một bạn hàng, hẹn tôi đi chơi bóng.” Tôi đành phải lấp liếm, trực giác mách bảo nếu như Trịnh Diệu Dương biết được Phùng Bằng Phi hẹn riêng tôi, nhất định sẽ không vui, cho nên tôi không nói.

“Anh tạo dựng mạng lưới quan hệ từ lúc nào mà nhanh vậy? Xem ra trước đây anh chỉ tận lực ngáng chân tôi, không hề tập trung làm chuyện nghiêm túc gì hết, bây giờ lại biết bán mạng cho Trụ Phong rồi à? Muộn rồi!”

Tôi cười mắng: “Cậu nói cái mẹ gì đấy hả?”

“Trần Thạc, anh mua cho tôi bao thuốc.”

“Cậu xem tôi là đầy tớ à? Bệnh viện cấm hút thuốc.” Tôi đi tới bên cạnh Trịnh Diệu Dương, sờ sờ mấy cọng râu lỉa chỉa dưới cằm cậu ấy: “Mấy ngày không cạo rồi hả? Hay cố tình ra vẻ gợi cảm, muốn y tá tiêm bớt đi vài mũi.”

“Anh cạo cho tôi đi.” Vẻ mặt của cậu ấy trở nên gian tà.

“Được rồi, chỉ cần cậu không sợ tôi lỡ tay cắt đứt động mạch cổ của cậu.” Tôi đẩy mặt cậu ta ra, “Tôi đi trước đây.”

“Anh thật chẳng ngọt ngào chút nào, ở bên cạnh tôi lâu một chút là lại khô khan không chịu được.”

“Là cậu nói đấy!” Tôi lập tức cúi người tặng cậu ta một nụ hôn sâu, “Tôi đi đây, nhớ săn sóc cái chân còn lại của cậu, dù sao vẫn phải giữ chúng nó để đi lại mà.”

“Muốn ăn đập hả?!” Cậu ta cười.

Cả ngày hôm ấy, tôi không hề nhận được bất kỳ tin tức nào của Tú Phương, tôi nghĩ từ nay về sau cô ấy sẽ không đến chỗ tôi để tìm sự bình an trong tâm hồn nữa, có lẽ Trương Ký Vân có thể trở thành một lựa chọn tốt.

Suốt dọc đường lái xe tôi đều nghĩ về cảnh tượng mạo hiểm vừa rồi, rồi những lời nói của Trịnh Diệu Dương, đương nhiên cả lời bộc bạch hào hùng trong chớp nhoáng của tôi nữa, phảng phất mang lòng quyết tâm thà chết không lui, ngẫm lại cũng không hẳn lúc đó tôi không hề kích động. Tôi và Trịnh Diệu Dương giống như hai đường thẳng song song vốn không nên gặp nhau lại gặp nhau, đột nhiên thiên lôi dẫn bùng địa hỏa, khó tránh khỏi đánh trúng người vô tội, có trách móc ra sao cũng không tính là oan uổng, cục diện này vốn có thể tránh được, nhưng tôi và cậu ấy cứ từng bước từng bước ép sát nhau, cuối cùng không khác gì cưỡi trên lưng hổ, đã trót rồi thì phải làm đến cùng.

Tôi cả đêm không ngủ, đến hừng đông mới nhớ ra còn phải đối phó với một tên Phùng Bằng Phi thích thể thao, lúc ấy mới chịu nằm xuống ngủ một chút. Buổi chiều, tôi thay một bộ quần áo thể thao màu trắng, lái xe đến sân Nam Hoa.

Phùng Bằng Phi thấy tôi không hề chào đón ngay lập tức, mà đứng ở phía trước nhìn tôi đầy ngẫm nghĩ, thấy tôi đến gần mới khẽ gật đầu: “Cuối cùng cậu cũng chịu nể mặt tôi rồi.” Hắn mặc bộ quần áo gọn gàng màu xám, vô cùng nho nhã.

“Không phải muốn đánh cầu sao?” Tôi cầm vợt tennis lên, “Lên đi, chúng ta thư giãn chút.”

 Hắn cũng đi lên, ánh mắt thâm sâu không sao đoán được, vẫn là dáng vẻ mừng giận khó phân, “Sau này mỗi cuối tuần, chúng ta lại đi chơi thể thao nhé.”

“Tôi không phải người khoái vận động như anh nghĩ đâu.” Tôi vừa nói vừa lui lại mấy bước cúi thấp người hướng sang Phùng Bằng Phi bên kia lưới ra hiệu anh ta phát bóng.

Chúng tôi đánh liền hai hiệp, mồ hôi ướt đẫm toàn thân.

“Trần Thạc, cậu đánh giỏi đấy.”

“Anh cũng không tệ.”

Phùng Bằng Phi đi lấy đồ uống qua cho tôi, tôi ngồi trên chiếc ghế nhựa màu cam nghỉ tạm, đột nhiên anh ta đến đứng bên cạnh tôi, đưa khăn mặt qua giúp tôi lau mồ hôi nhễ nhại trên trán, hành động này có chút quá trớn, tôi hơi nghiêng đầu tránh đi.

Nhưng cùng lúc đó, tôi nghe thấy Phùng Bằng Phi quay về phía một cậu thanh niên đeo ba lô đứng cách đó khoảng chục mét mà quát lên: “Này, cậu kia!”

Người đó chạy khỏi sân cầu rất nhanh, Phùng Bằng Phi đuổi theo nhưng không kịp, cậu ta đã biến mất rồi. Tôi nhìn thấy Phùng Bằng Phi đi đến quầy phục vụ nói chuyện với nhân viên phụ trách, vẻ mặt anh ta khá là bực dọc.

Rốt cuộc thì tôi cũng đoán ra được thằng nhóc kia là ai rồi. Lúc này Phùng Bằng Phi đã đi về phía tôi, giọng nói rất khó chịu: “Bọn săn ảnh là lũ kinh tởm nhất cái đất cảng này, chúng ta bị chụp trộm mất rồi, thằng ôn này vẫn bám theo tôi, thiếu chút nữa là tôi báo cảnh sát rồi đấy.”

“Cậu ta chụp anh hả?”

“Bạn gái trước của tôi là…” Anh ta nói ra một cái tên, là một cô nàng minh tinh hạng nhất. Không ngờ Phùng Bằng Phi chơi bời ác thế, còn dính dáng đến cả giới giải trí nữa cơ đấy.

Tôi bật cười. Toàn bộ hứng thú của Phùng Bằng Phi coi như tắt lụi: “Đám săn ảnh đó không có gì là không dám làm.”

“Đừng nói như vậy, người ta cũng chỉ vì miếng cơm thôi.”

“Ngày mai mà bị lên báo, cậu sẽ không còn thông cảm với bọn chúng như thế được nữa đâu.” Phùng Bằng Phi vừa chỉ trỏ vừa nói: “Cậu có ngại đổi chỗ khác không?”

Phùng Bằng Phi đoán không sai chút nào, ngay hôm sau, toàn bộ đã trở thành hiện thực, thậm chí còn tồi tệ hơn, tôi cũng cảm thấy mấy thằng ôn con đó vì miếng cơm mà làm ăn bạt mạng rồi. Trên tiêu đề tờ báo giải trí nổi bật dòng chữ màu đỏ đậm:

Lộ diện bạn trai bí mật của Phùng sinh – người yêu nữ minh tinh nọ: đích thị anh chàng đẹp trai trang bìa gây xôn xao dư luận mấy ngày qua!!!

Ba dấu chấm than cuối câu có thể hù chết người luôn, tôi biết mấy tin tức kiểu này rất buồn nôn, nhưng không ngờ lại buồn nôn đến mức này. Đương nhiên tờ báo này là do Joanna đưa vào phòng làm việc của tôi, cô ấy cười ầm lên trêu chọc: “Ha ha, văn hay hình chuẩn, không thể cãi vào đâu được. Anh biết không? Ở Hồng Kông, thứ không thiếu nhất chính là tai tiếng, kẻ nổi danh nhất chính là đám săn ảnh. Sao anh lại để lọt vào tầm ngắm của bọn chúng rồi?

“Kết nhầm bạn thôi.” Tôi cười khổ.

Joanna cầm tờ báo lên nhìn lại bức hình Phùng Bằng Phi sát lại lau mồ hôi giúp tôi: “Anh ăn ảnh lắm, chúc mừng chúc mừng.”

“Đừng có thêm dầu vào lửa, giậu đổ bìm leo, không tốt đẹp gì cho cô đâu.” Tôi vừa đùa vừa cảnh cáo cô nàng.

“Sao lại đi dính dáng với anh chàng tay chơi đó chứ? Anh không sợ bén lửa vào người sao?” Quý cô này vô cùng hứng thú với chuyện này: “Các anh chỉ là tình cờ qua lại vì công việc thôi, nhưng cũng không thể riêng tư đến mức như vậy được… Thân mật khăng khít, thật có chút khả nghi.” Cô ấy đem chuyện này ra đùa.

“Cô lằng nhằng quá đấy, Joanna.” Tôi lắc đầu, “Chắc công ty chúng ta không đặt mua mấy thứ báo lá cải này đấy chứ?”

Joanna cười vô cùng mờ ám: “Nhưng toàn bộ nhân viên nữ tuổi từ mười tám đến hai lăm trong công ty đều đã có trong tay rồi. Anh nên hiểu rõ có một thứ không thể thiếu được ở Hồng Kông này, đó chính là tin tức tào lao. Bản chất dân tình đã là như vậy, anh cũng cần chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, quản lý Trần ạ.”

Tôi nhíu mày hỏi vấn đề chính: “Xem ra, cô biết Phùng Bằng Phi này?”

“Cha em có quen cha anh ta, có điều em và hắn thì chẳng liên quan gì đến nhau cả.”

Sau đó Joanna cười ngồi xuống, rất kiên nhẫn mà kể qua cho tôi một lượt về Phùng Bằng Phi. Tên họ Phùng này khá nổi tiếng trên thương trường, năm nay vừa du học từ nước Anh về, quen thói trăng hoa, nam nữ đều chơi tuốt, vẻ ngoài hơn người, lại có cái mác Ngân Thuẫn của cha chú nên thường xuyên bị truyền thông rình rập, sau đó lại hẹn hò với một ngôi sao nữ tiếng tăm, khiến cho cả giới truyền thông liên tục theo sát đưa tin mấy tháng, mấy hôm trước nghe đồn anh ta chia tay với minh tinh kia, bởi vậy đội săn ảnh nằm vùng lại ra quân, chỉ trực chờ anh ta làm chuyện gì khác thường là sẽ chộp lại ngay, đã được một khoảng thời gian kha khá rồi, giờ thì không kể nam nữ, chỉ cần xuất hiện trước ống kính, có cái gì đó để thổi phồng lên là được. Thật sự là loạn đến nơi rồi.

Tôi trầm ngâm: “Cảm ơn đã nói rõ.”

“Không cần.”

“Chuyện này có ảnh hưởng đến Trụ Phong không?”

“Không lợi không hại, đó là chuyện riêng của anh.” Cô ấy nói câu này xong thì đứng dậy thong thả đi ra ngoài. Chẹp, phụ nữ thời nay, càng ngày càng lọc lõi, thật không theo nổi.

Phiền phức tự nhiên ùn ùn kéo đến, thấy báo bán chạy, bọn họ lại càng táo tợn hơn, điều tra cả tạp chí của Tú Phương lẫn Trụ Phong, tiếp theo đưa tin với tiêu đề là: “Từ công đến tư – phơi bày chân tướng.” Quả thực không chừa chỗ nào hết, tôi thật tức đến phát điên rồi.

Ngày ấy, cuối cùng tôi cũng không chịu nổi nữa mà gọi điện cho Trịnh Diệu Dương: “Tôi mong cậu còn chưa xem qua mấy bài báo này, bằng không tâm trạng của tôi sẽ càng tệ hơn, tất cả chỉ là bịa đặt.”

“Tiếp theo có phải anh cũng muốn nói toàn bộ không khí Hồng Kông đều bị đám người ăn no rửng mỡ đó làm cho ô nhiễm rồi không? Tôi chưa xem qua, nhưng đã nghe nói.” Giọng nói cậu ta không chút hoang mang: “Tôi sẽ nghĩ cách dẹp yên vụ này.”

“Vậy là tốt rồi, hay nhất là làm nhanh lên.”

“Thì ra anh cũng có lúc phải lo lắng hả?” Đầu bên kia truyền đến tiếng cậu ta cười nhẹ.

“Thấy tôi bực dọc, cậu khoái chá lắm à?”

“Có chút đấy, bởi vì bình thường anh vẫn hay khiến tôi bực dọc.”

“Đểu giả.” Tôi cười quẳng điện thoại xuống.

Tôi ngồi xuống ngẫm nghĩ, thật sự lo lắng từ sâu trong đáy lòng, tôi đã từng thấm thía sức mạnh truyền thông đầy ác ý, thật không muốn tưởng tượng những chuyện thế này lại tìm đến Trịnh Diệu Dương nữa, khiến cho mọi chuyện trở nên không thể vãn hồi.

Sau đó tôi nhận được cuộc điện thoại từ Phùng Bằng Phi: “Trần Thạc, tôi hi vọng mấy thứ nhảm nhí ấy không ảnh hưởng đến kế hoạch cuối tuần của chúng ta.”

“E rằng không thể rồi, tôi nghĩ sau này ngoại trừ những thứ liên quan đến công việc, chúng ta không nên tiếp xúc nhiều với nhau nữa, anh biết đấy, tôi không muốn vô duyên vô cớ bị giới truyền thông quấy rầy.”

“Tôi cứ tưởng cậu sẽ không để tâm đến chuyện này cơ đấy.”

“Chắc là anh quen rồi, chứ tôi thì không quen chút nào hết.” Thái độ của tôi vô cùng lạnh nhạt.

“Nếu như…” Anh ta cũng không muốn chọc giận tôi, cho nên nói: “Nếu như cậu đổi ý, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện cho tôi. Tôi đợi cậu đổi ý, nhất định vậy.”

Cuộc điện thoại sau đó là của Trương Ký Vân, hôm nay sao lại náo nhiệt vậy nhỉ?

“Trần Thạc, đại ca ra viện rồi, vừa quay về biệt thự Hải Cảnh.”

“Tôi biết.”

Cậu ta ngừng một lát mới nói: “Chị Phương… muốn nói chuyện với anh, đêm nay được không?”

Tôi ngẩn ra, hỏi: “Ở đâu?”

“Chín giờ, quán bar Phong Vận.”

“Được, tôi sẽ đến.”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp