VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 31

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Có lẽ tôi muốn biết câu trả lời nhanh một chút, hoặc có lẽ thần kinh của tôi quá mẫn cảm, cho nên tôi đã máy móc đi tới bên cạnh cậu ta mà ngồi xuống, cho đến khi bình tĩnh trở lại: “Nói đi, cậu gây ra chuyện gì rồi?”

“Tôi nói với cô ấy: chúng ta không thể kết hôn.” Một nỗi tiếc nuối chợt lóe qua trên mặt cậu ấy, nhưng cậu ấy vốn là người rất giỏi che đậy tình cảm, “Chuyện thế này cho dù mở miệng kiểu gì cũng không cô đọng được, Trần Thạc, tôi không có cách nào khiến cho mọi chuyện tốt hơn.”

Mấu chốt vụ việc chính là: Trịnh Diệu Dương đang nói chia tay với Tú Phương, mấy tên côn đồ chỉ là nốt nhạc đệm ngoài ý muốn, cho nên Tú Phương không phản kháng, Trịnh Diệu Dương thì đòi chịu đòi thay để Tú Phương bớt giận, thật là một đôi nam nữ si tình, đột nhiên, tôi thật sự thấy phục hai người họ, làm ra cảnh tượng không khác gì trò cười, tôi không ngờ Trịnh Diệu Dương cũng có lúc ngây ngô như vậy, để người ta đánh cho què chân thì có thể bù đắp được cái gì, thế mà cậu ta cũng nghĩ ra được.

Tôi thở dài: “Cậu cũng thừa nhận bản thân mình hơi quá đáng rồi à? Cậu cũng biết áy náy sao? Tất nhiên… cả tôi nữa.”

“Lần này tôi không chỉ vì anh, mà còn vì chính tôi và Tú Phương nữa, anh hiểu không?”

Tôi vân vê con mắt, đột nhiên cảm thấy chán chường: “Cậu nợ Tú Phương một lý do.”

“Trần Thạc, anh cho rằng cô ấy không biết chuyện của chúng ta thật à? Anh biết đấy, Tú Phương vốn là người thông minh.”

Bị Trịnh Diệu Dương bất ngờ ném qua một quả bom, tôi không khống chế được sự run rẩy trong tim mình: “Không… hay là cô ấy đoán được rồi, tôi không biết, chuyện này thật lộn xộn.”

“Cho nên… anh mới đồng ý làm cái chuyện nhạt nhẽo vô vị trái ngược với bản tính này.” Ánh mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào cuốn tạp chí bị tôi ném qua một bên. Tôi không hé răng, cậu ấy ngồi dậy, một tay nhẹ nhàng xoa lưng tôi, tay kia từ từ chuyển đến trước ngực, len vào cổ áo tôi lục lọi.

Tôi giật mình nhận ra đây là phòng bệnh! Chúng tôi còn đang nói chuyện nghiêm túc, cậu ta đã giở thói ngay được rồi. Tôi hất bàn tay cậu ấy đang sờ soạng trong ngực mình ra, quát khẽ: “Đừng có chỗ nào cũng động dục, cậu xem lại hộ tôi đây là chỗ nào hả!”

“Anh gợi tình trước, tôi kiềm chế thế nào được. Anh trở thành người biết tự kiềm chế từ lúc nào vậy?”

“Trịnh Diệu Dương, có phải cậu muốn tôi đập què nốt cái chân còn lại của cậu không?”

“Nếu anh muốn, lúc nào đập cũng được.”

Nói xong, cậu ấy túm chặt lấy tôi, thân thể theo bản năng đổ về phía trước, tôi chỉ có thể dùng cánh tay trái mà chống nửa thân trên, cả người đè lên thắt lưng cậu ta, nụ hôn nồng cháy của cậu ta lập tức phủ xuống, liên tục mút mát một cách rất động tình, tựa như muốn rút đi toàn bộ năng lượng trong cơ thể tôi, tôi cũng bắt đầu chìm đắm, mạnh mẽ đáp lại cậu ta, rất nhanh, hành vi mất hết lý trí này đã đốt cháy thành công ngọn lửa tình dục trong người trong tôi.

Choang!

Tôi cứ tưởng đó là tiếng đàn đứt dây trong đầu mình, nhưng không phải, đây chỉ là sai lầm mà tôi thường mắc phải mà thôi, chỉ cần ở cùng một phòng với Trịnh Diệu Dương, tôi sẽ quên ngay việc nhỏ này: khóa cửa!

Có lẽ Trương Ký Vân muốn lui ra ngoài lắm, nếu như hai chân cậu ta vẫn còn nhúc nhích được, tôi tin rằng đó sẽ là lựa chọn tốt nhất cho cậu ta, nhưng lúc này thì không được, cậu ta chỉ trừng mắt khiếp sợ mà nhìn chúng tôi, không dời nửa bước, biểu cảm hơi khó xử. Rốt cuộc thì tôi cũng biết cái gì có thể xé bỏ tấm mặt nạ ngả ngớn cười đùa của cậu ta rồi, chỉ là cái giá phải trả để biết được đáp án này có vẻ quá cao.

“Các anh… đang làm cái gì đây?” Thấy chúng tôi cùng thở hổn hển nhìn về phía mình, cậu ta rốt cuộc cũng đưa ra câu hỏi.

Trịnh Diệu Dương lúc này đúng là thẳng thắn hơn tôi nhiều lắm: “Trương Ký Vân, chuyện này cậu không có tư cách hỏi.”

“Các anh không phải thật sự là… cái gì vậy?” Cậu ta giống như đang cố gắng thuyết phục chính mình, để bản thân trở lại vẻ bình thường, giọng điệu dần nhẹ nhàng như trêu chọc: “Ồ, coi tôi nói cái gì kìa, đại ca, chuyện này em không xem là thật đâu, em không thấy gì hết.”

Trịnh Diệu Dương chẳng sợ gì mà nghênh ngang nói tiếp: “Không có gì đáng nói hết, những gì cậu nhìn thấy đều là sự thật.”

Thì ra khả năng chịu đựng của tôi đã bị Trịnh Diệu Dương huấn luyện đến trình độ này, chỉ trong nháy mắt, cố gắng đè nén cảm giác hoảng loạn cùng xấu hổ, lẳng lặng chuẩn bị đón nhận màn phản kích tiếp theo, tựa như đã hoàn toàn phớt lờ số phận sẽ cho tôi cái gì, từ tận đáy lòng tôi sinh ra cảm giác liều lĩnh không thèm để ý gì nữa, nghe lời tuyên bố này của Trịnh Diệu Dương, lần đầu tiên tôi không nghĩ đến chuyện phản bác hay phủ nhận, nếu như chuyện đã không theo đúng hướng, vậy thì có lo lắng nữa cũng chẳng để làm gì.

“Đại ca, anh… đừng đùa em.” Trương Ký Vân đột nhiên nhìn tôi chằm chằm, bộ dạng dở khóc dở cười, rồi lại nhìn tôi nói: “Trần Thạc, anh cũng thế, sao đùa tôi vậy chứ?”

“Cậu ta nói không sai.” Tôi rất rõ ràng đằng sau câu nói này là hàm ý gì, vốn đã không tránh khỏi sóng to gió lớn, sao không đối đầu dứt khoát cho xong! Ánh mắt nóng cháy mà Trịnh Diệu Dương dành cho tôi lúc này đã nói rõ tất cả.

Sắc mặt Trương Ký Vân đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Trần Thạc, là một người đàn ông, anh cần phải có trách nhiệm với lời nói của mình.”

Tôi đi tới trước mặt Trương Ký Vân, nhìn thẳng vào cậu ta: “Không cần cậu nhắc nhở, tôi biết tôi đang làm cái gì, hơn nữa… biết rất rõ ràng!”

Ánh mắt Trương Ký Vân chuyển ngoắt qua đuôi giường bệnh, giọng nói cố kiềm chế kích động: “Đại ca, anh và Trần Thạc đúng là… thứ quan hệ đó? Không thể nào, hai anh cố ý giỡn tôi phải không? Tôi không tin chuyện thế này lại xảy ra với hai anh, tuyệt đối không tin.”

“Tôi không hề yêu cầu cậu phải tin.” Trịnh Diệu Dương vô cùng bình tĩnh.

“Được, coi như có chuyện như vậy, thế chị Phương thì sao? Chị ấy chung quy đóng vai trò gì trong chuyện này?”

“Cậu hỏi rất hay.” Khóe miệng Trịnh Diệu Dương nhếch lên một thứ ý cười cay nghiệt: “Nhưng tôi không biết cậu có tư cách gì hỏi vấn đề này?”

Trương Ký Vân im bặt, đột nhiên cười khổ, phỏng chừng đang nghĩ mình không nên xem chuyện “nhất thời mê muội” của Trần Thạc và Trịnh Diệu Dương là chuyện gì quá mức nghiêm trọng cả, cuối cùng cậu ta cũng tìm ra được cách giải thích hợp lý: “Đàn ông với nhau có lỡ lạc lối thì cũng chẳng phải vấn đề gì to tát cả, đại ca, anh kiềm chế chút là được, đừng để xảy ra chuyện gì…”

“Tôi nghiêm túc đấy.” Trịnh Diệu Dương bỗng dưng cắt ngang lời cậu ta: “Tôi nói tôi rất nghiêm túc, Trương Ký Vân.”

Cậu ta nhìn về phía tôi, ánh mắt sục sôi tình cảm, lòng tôi cũng vì thế mà thắt lại một cái, tựa như bị người ta đấm cho một cú giữa ngực, đau đến tróc cả da đầu, tôi biết, có một số việc đã không thể cứu vãn được nữa.

“Còn nữa, tôi dự định hủy bỏ hôn lễ.” Câu nói này đã chính thức khiến cho Trương Ký Vân giật mình, cậu ta kinh ngạc nhìn Trịnh Diệu Dương, sau đó cúi đầu ảo não, hồi lâu mới lên tiếng: “Chị Phương đã biết chưa?”

Trịnh Diệu Dương khẽ gật đầu.

“Chị ấy… phản ứng sao?”

Lúc này tôi mới cảm thấy Trương Ký Vân có thứ tình cảm kỳ lạ với Tú Phương, chỉ là ngày thường che giấu quá kỹ, Trương Ký Vân luôn có sự quan tâm quá mức đặc biệt với Trịnh Diệu Dương và thậm chí cả tôi, đại khái cũng bởi vì Tú Phương mà ra.

“Thấy tôi bị đánh gẫy chân, cô ấy không phản ứng gì hết.” Giọng điệu của Trịnh Diệu Dương vô cùng tiếc nuối.

“Đây chính là phản ứng lớn nhất.” Vừa nói, Trương Ký Vân vừa chầm chậm đi tới cửa, cho đến khi sắp bước ra khỏi phòng bệnh rồi mới quay đầu lại nhìn chúng tôi, ủ dột nói: “Có mấy câu này tôi phải nói trước, không cần biết các anh có muốn nghe hay không. Hai anh đều là đàn ông có địa vị, chơi bời thì được, chứ đứng để xảy ra chuyện gì hủy hoại danh dự bản thân. Đại ca, anh cũng nên hiểu rõ, đây không phải chuyện đùa, anh là người trẻ tuổi đầy năng lực của giới kinh doanh, luôn bình tĩnh biết kiềm chế, lăn xả khắp nơi không đối thủ, nhưng làm việc cũng không thể quá đáng được, từng hành động của anh bất cứ lúc nào cũng có thể chình ình trên mặt báo, trở thành trò đùa cho đối thủ của anh. Nơi này vẫn là xã hội người Hoa đầy cổ hủ, nhất định phải cẩn thận từ lời nói đến việc làm, em không muốn thấy Trụ Phong bị tổn hại nghiêm trọng vì vấn đề trong cuộc sống cá nhân của đại ca đâu.” Cậu ta nói xong thì xoay người đi hẳn.

Những lời này thật sự quá nặng nề rồi, nặng đến nỗi khiến tôi và Trịnh Diệu Dương đều cảm thấy bế tắc, trong lúc nhất thời tôi cũng không thể nói rõ cảm xúc của mình ra sao, tóm lại, chắc chắn không phải thứ người thường có thể chịu đựng được. Nếu như chỉ là một kẻ ất ơ nói mấy lời này, chúng tôi chắc chắn chẳng thèm đếm xỉa, nhưng người nói lại là Trương Ký Vân, một Trương Ký Vân có địa vị và năng lực ở Trụ Phong, hiểu rõ tôi, cũng nhìn thấu Trịnh Diệu Dương, lời nói của cậu ta thật sự rất có sức nặng.

“Trần Thạc.” Không biết vì sao, Trịnh Diệu Dương chỉ gọi nhẹ tôi một tiếng như vậy.

Tôi quay đầu lại nhìn Trịnh Diệu Dương, miễn cưỡng giãn khóe miệng: “Cậu ta cùng lắm chỉ nói sự thật thôi.”

“Nhưng sự thật này cũng không thể thay đổi quyết định của tôi.”

“Mặc dù tôi vẫn cảm thấy chuyện đó giữa chúng ta… không giống vậy, nhưng người ngoài vẫn sẽ dùng ánh mắt cố hữu để soi mói và bới móc chuyện này, tôi thế nào cũng được, nhưng cậu thì khác, tôi không muốn cậu thân bại danh liệt vì tôi.”

Cậu ấy nhìn tôi rất kiên quyết: “Tôi không tin chuyện này khiến người ta ghê tởm đến vậy. Cũng như anh vừa nói đấy: Tôi biết tôi đang làm cái gì. Trần Thạc, tôi nói cho anh biết, tôi còn biết rõ tôi đang làm cái gì hơn anh nhiều. Nếu như chuyện gì cũng sợ bóng sợ gió như vậy, Trịnh Diệu Dương tôi dù nắm Trụ Phong cũng không thể đến được ngày hôm nay. Tôi nghĩ, từ giờ trở đi, chúng ta cần phải hoàn toàn tin tưởng đối phương, chứ không phải để những lời bàn tán và ánh mắt người ngoài dắt mũi.”

“Nếu như cậu xác định vậy, tôi nghĩ tôi hợp tác được.”

“Giọng điệu của anh sao lại giống nói chuyện sống chết với tôi như vậy?” Trong mắt cậu ta chứa đựng nét cười nghiền ngẫm.

Tôi lắc đầu với cậu ấy: “Đây có lẽ là chuyện làm ăn mạo hiểm nhất cuộc đời tôi, đi sai một bước thì có thể lật thuyền như chơi đấy.”

“Anh sợ tôi lật thuyền lại kéo anh theo xuống nước?”

“Cậu nói ngược hả? Dù sao tôi cũng đã đặt tiền cược xuống rồi, cùng lắm thì chết chung thôi.”

Điện thoại di động đột nhiên vang lên, tôi cúi đầu nhìn, là số lạ: “Alo, Trần Thạc nghe, xin hỏi là vị nào?”

“Phùng Bằng Phi, cậu nhớ không? Chúng ta có cuộc hẹn cuối tuần đấy.”

“Hình như tôi không hề nhận lời anh.”

A, thằng cha lai Nhật đó rốt cuộc muốn làm cái gì, thật quái đản!

“Tôi đã nói tôi không thích golf lẫn tennis.” Ý tứ trong đó đã rõ ràng hết mức rồi.

Nhưng anh ta lại vô cùng lịch sự trả lời: “Vậy chiều mai ba giờ, gặp nhau ở sân cầu lông Nam Hoa nhé.” Sau đó anh ta không đợi tôi lên tiếng, dập thẳng điện thoại luôn.

Tôi trừng mắt nhìn điện thoại trong tay, cảm thấy không thể không bái phục.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp