VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 25

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

“Đây là thứ cậu xứng đáng nhận được ở Thành Nghiệp.” Ông ta rất thẳng thắn, lôi ra một tấm séc ngân hàng, nói tiếp: “Lát nữa, tôi còn muốn cậu ký một bản thỏa thuận, cam kết không để lộ ra bất cứ bí mật nào của Thành Nghiệp. Tôi nghĩ chúng ta coi như không thiếu nợ nhau nữa, cậu đồng ý không?”

Tôi cầm lấy tấm séc nhìn qua số tiền, thật sự rất khó tin ông ta sẽ dễ dàng để cho tôi đi như vậy: “Chủ tịch Trương vung tay thật hào phóng, tôi nghĩ không còn điều gì không hài lòng nữa.”

“Trần Thạc, cậu vẫn luôn là trợ thủ đắc lực nhất của tôi, tôi cũng thừa nhận cậu là một nhân tài hiếm có, nhưng nhân tài cũng phải nghe lời mới được, nếu như chỉ là chút chuyện nhỏ không đáng kể, tôi có thể nhắm mắt cho qua, nhưng lần này, cậu đã mắc phải sai lầm quá lớn.” Ông ta cúi đầu về phía tôi một chút, vẻ mặt đầy thâm sâu: “Khiến tôi bắt đầu lo lắng rồi. Tôi không thích để một quả bom hẹn giờ bên cạnh.”

“Tôi hiểu quy tắc.”

“Trần Thạc, tôi vẫn rất thích sự bình tĩnh tự tin của cậu, nhưng một người quá tự tin thì sẽ có lúc chuốc lấy thất bại thôi.” Trong ánh mắt Trương Thủ Huy lóe ra tia cay nghiệt, sau đó ông ta cười mỉa: “Không ngờ Diệu Dương lại ở chỗ cậu, người của Trụ Phong tìm nó đến phát điên rồi, thật quá nực cười, quá nực cười!”

“Buồn cười đến thế kia à?”

“Quan hệ mờ ám hiện tại giữa cậu và nó có buồn cười hay không cậu tự biết, tôi nói rồi, nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành, tôi bảo cậu đừng có quá gần gũi với Diệu Dương nữa, thế nhưng có vẻ cậu đã đem lời của tôi như gió thoảng bên tai.” Ông ta cười nhạt: “Ngày đó tôi phái cậu đi là vì nghĩ rằng, có lẽ cậu có thể thu hút được sự chú ý của Diệu Dương mà xâm nhập vào nội bộ Trụ Phong, nhưng tôi thật không ngờ nó lại vì cậu mà đi tới bước này, Trần Thạc, cậu thường khiến tôi phải giật mình đấy. Lần này, tôi lại thật sự muốn hỏi xem cậu đã dùng cách gì vậy?”

“Chủ tịch Trương, không phải ngài vẫn luôn chỉ hỏi kết quả không hỏi quá trình sao? Sao lúc này lại ngoại lệ rồi?” Tôi lạnh lùng hỏi.

“Phải, cậu nói đúng, tôi chỉ cần kết quả. Vậy cậu lập tức cho tôi kết quả…” Ông ta đứng lên chống tay xuống bàn nhìn tôi chòng chọc: “Rời khỏi Mỹ. Tôi đã rải cho cậu con đường tốt nhất rồi, đi ngay hôm nay.”

Tôi cũng nhìn chằm chằm vào ông ta, không thể hiện bất cứ ý kiến gì.

“Cậu không tin tôi?” Nếp nhăn trên khóe miệng đã để lộ ý đồ của ông ta.

“Nhưng tôi không có lựa chọn.”

Thủ đoạn độc ác của Trương Thủ Huy tôi đã lĩnh giáo qua nhiều lần, lần này coi như ông ta đã nể tình lắm rồi, thật ra tôi cũng có chỗ sơ suất, tuy rằng điểm đến vẫn là Tây Âu, nhưng lại do bốn gã vệ sĩ áp tải đi, trong lòng không khỏi bực bội. Thậm chí còn không có cơ hội quay về nhà, cứ vậy trực tiếp rời New York đến Paris.

Trong số bốn tên vệ sĩ có một người là Tăng Vỹ Kỳ, tôi đoán Trương Thủ Huy cố tình sắp xếp như vậy.

“Trần Thạc, tôi không biết chủ tịch Trương lại đối xử với anh như vậy.” Lần đầu tiên trên mặt A Kỳ biểu hiện sự áy náy: “Tôi đang suy nghĩ lần này có phải mình đã làm quá tay hay không.”

 “Cậu cho là cậu sai, hay là tôi sai?”

Cậu ta nhìn tôi không đáp.

“Chính là như vậy, chúng ta đều không sai, vậy thì không cần phải nói gì nữa.” Tôi vỗ vỗ vai cậu ta: “Lên máy bay đi, trông cho chặt vào, đừng để tôi chạy mất.”

A Kỳ khó xử lên theo tôi, đột nhiên nói: “Trần Thạc, chúng ta vẫn được xem là anh em đúng không?”

“Phải.” Tôi đáp, “Đương nhiên.”

Cậu ta nở nụ cười, đi bên cạnh tôi, một lúc sau lại khôi phục bản chất ồn ào vốn có: “Paris còn vui hơn cả New York, ông bạn đừng có cậy được nghênh đón thì muốn làm gì thì làm nhé, nên điều độ chút có biết không?”

“Cảm ơn lời khuyên.” Tôi dùng khuỷu tay huých vào ngực cậu ta.

Sau khi tôi xuống sân bay Charles de Gaulle, đám người áp giải tạm thời quay về, nhưng nhiệm vụ tiếp theo vẫn chưa có xong. Tôi còn một thời gian dài nữa không thể đi đâu hết, đây cũng là một điều khoản trong thỏa thuận với Trương Thủ Huy.

Đột nhiên, tôi lại lẻ loi một mình.

Tôi nhớ tới Trịnh Diệu Dương, lòng không biết là cảm xúc gì, hắn trở về không nhìn thấy tôi, nhất định sẽ nghĩ tôi lật lọng, liệu có vì vậy mà nổi điên không? Có lẽ sau này, tôi không có cơ hội thêm dầu vào lửa khi hắn nổi giận nữa, chỉ sau một ngày, chúng tôi đã trời Nam bể Bắc.

Tôi thuê một căn biệt thự nhỏ hai tầng, mái bằng ở ngoại ô phía Tây Paris để ổn định cuộc sống, tôi biết Trương Thủ Huy vẫn chưa rời mắt khỏi mình, cho nên tạm thời không tính gia nhập thế lực kinh doanh nào hết, cuối cùng thì tấm bằng cao đẳng lại phát huy tác dụng, tôi tìm được một công việc nhàn nhã là giáo viên dạy lịch sử ở một ngôi trường tiểu học.

Khi tôi không ngừng nhớ về quãng thời gian bon chen tranh đấu trước đây, nhịp độ sống ngột ngạt khiến người ngạt thở, thì tôi lại cảm thấy chính mình của hiện tại là một kẻ trốn tránh hiện thực. Tôi vẫn cho rằng mình chẳng sợ hãi thứ gì, nhưng thật ra không phải.

Tôi thật không biết ngày tháng lẻ loi yên ổn của mình còn kéo dài được bao lâu, Trương Thủ Huy bất cứ lúc nào cũng có thể phái người lấy mạng tôi, hiện tại cùng lắm là vì muốn thăm dò phản ứng của Trịnh Diệu Dương rồi mới quyết định tiếp, theo Trương Thủ Huy nhiều năm như vậy, tôi cũng hiểu ông ta ít nhiều.

 Một mặt, tôi hi vọng cả tôi và Trịnh Diệu Dương đừng ôm nỗi thèm khát điên rồ kia nữa, mặt khác, tôi lại hi vọng hắn từng có hành vi kích động, ví như rút khỏi Thành Nghiệp, điều này chí ít cũng khiến cho Trương Thủ Huy e dè tôi. Hiện tại, ít nhất tôi cũng có thể nhận định, tôi không phải không có chỗ đứng trong lòng Trịnh Diệu Dương.

Nhưng người như hắn rất khó chuyên tâm vào một ai đó lâu dài, khi hắn đã mất hết hứng thú đối với tôi, thì cũng là lúc tôi phải chết, Trương Thủ Huy đã nói cho tôi biết rất rõ ràng: Tôi là quả bom hẹn giờ của ông ta. Tôi nghĩ, ông ta sẽ lấy mạng tôi lúc cần thiết.

Tôi ở trong trạng thái ngủ đông như vậy mà sống qua nửa tháng, trời yên biển lặng.

Tôi không hề sống dư dật, trái lại còn có chút bần hàn, bắt đầu làm một chuyên gia tình cảm. Tôi đảm bảo, những người từng quen biết Trần Thạc sẽ vô cùng ngạc nhiên với tình trạng sống hiện tại của tôi, bởi vì người đàn ông cao ngạo lạnh lùng kia đã biến thành một kẻ khác, không còn mang dáng vẻ ngày nào.

Tôi thật sự đã thay đổi rồi. Những khi màn đêm buông xuống, tôi thường cảm thấy trong không khí tản ra chút lạnh lẽo. Thật nực cười, sống độc thân cả nửa đời người, không ngờ có một ngày tôi cũng biết thế nào là cô đơn.

Loại cảm giác này rất xa lạ, ngay bản thân cũng không dám tin, có thể đã quen hòa mình trong sầm uất, giờ chuyển thành đạm bạc lại cảm thấy đôi chút không quen. Tôi bắt đầu chìm mình vào một hoạt động thể dục khác – bơi, tôi nhớ rõ có một người cũng rất thích hoạt động này.

Mỗi sáng sớm, tôi sẽ đến một khu bể bơi trong nhà khép kín, bơi cả tiếng đồng hồ, chiều cuối tuần, được trường học giáo hội nhờ cậy, tôi còn ở đây dạy mấy đứa trẻ kỹ xảo nín thở và xuống nước.

Trong nhóm trẻ học bơi có một cậu bé Trung Quốc tên là Trang Minh Siêu, kháu khỉnh khỏe mạnh, cũng rất lém lỉnh bông đùa, nhà cậu bé đến từ Đài Loan, mở một tiệm ăn ở đây, có lẽ do cùng tóc đen mắt đen, tôi quan tâm đến Minh Siêu nhiều hơn những đứa khác một chút. Mẹ cậu bé là một người đàn bà xinh đẹp, tôi đoán được chị ta mới ngoài ba mươi, lúc còn trẻ chị ta được gả cho một người đầu bếp khá giàu có. Mỗi buổi chiều, Minh Siêu đều được một bảo mẫu đưa tới, nhưng đến lúc hoàng hôn, mẹ cậu bé nhất định sẽ tự mình đi đón cậu.

 Nhưng hôm nay, chị ta lại nhiệt tình cười đến tận chỗ tôi: “Hôm nay Minh Siêu có chọc giận thầy không? Lần nào nó về nhà cũng khoe thầy Benjamin giỏi đến thế nào, tư thế xuống nước đẹp ra sao, nói đến cha nó cũng phải ghen tị.” Chị ta yêu chiều xoa đầu cậu con trai.

“Minh Siêu rất thông minh, học cũng rất nhanh.” Tôi khách sáo vài câu.

“Tối mai thầy Trần có rảnh không?”

Tôi luôn từ chối lời mời của người khác, ở đây tôn sư trọng đạo, phụ huynh học sinh rất hay mời tôi đến nhà chơi, nhưng có thể lòng không ở nơi này, tôi không muốn quá gần gũi với bất cứ ai, phần lớn lời mời đều bị từ chối cả, nếu như có người vì vậy mà cho rằng tôi lạnh lùng xa cách, tôi cũng chẳng còn cách nào khác, trong khoảng thời gian này, đầu óc tôi vẫn rất rối bời, cũng không biết nguyên nhân vì sao nữa.

Mẹ Minh Siêu có vẻ rất kiên trì: “Tôi biết thầy ít khi nhận lời mời, nhưng tôi đảm bảo với thầy, đây chỉ là bữa cơm gia đình chúng tôi thôi, mọi người trong nhà đều rất muốn làm quen với thầy giáo dạy bơi của Minh Siêu, hơn nữa thầy Trần đang giảng dạy ở trường giáo hội, Minh Siêu cũng sắp nhập học trường đó rồi, chúng tôi muốn gửi gắm nó cho thầy.”

Người Trung Quốc có thói quen “tạo quan hệ”, tôi hiểu ý chị ta, tôi suy nghĩ một chút, chung quy cũng không thể nhốt mình trong phòng mãi được, vẫn phải gặp người, giờ tôi buồn bực từ sáng đến chiều, sống hôm nay không biết ngày mai, thỉnh thoảng có thể làm chuyện gì để quên đi cũng tốt, ví dụ như làm thầy giáo, đi dạy bơi, tất cả đều vì mục đích này.

“Vậy được.”

“Thật tốt quá!” Người đàn bà kia vui vẻ viết số điện thoại và địa chỉ nhà lên giấy rồi đưa cho tôi, “Tôi là Chương Tuệ, chồng tôi tên là Tranh Thành Hạc, tôi còn chưa biết tên đầy đủ của thầy đấy!”

“Trần Thạc.” Cũng chỉ có lúc gặp người Trung Quốc tôi mới dùng đến cái tên này.

“Trần Thạc?” Chị ta nghĩ ngợi một lát: “Đã nghe qua ở đâu rồi nhỉ?”

“Tôi tuyệt đối không nổi tiếng như vậy đâu.” Tôi nói đùa chị ta.

Chương Tuệ cười rộ lên, chị ta là một người phụ nữ vô cùng cởi mở.

Ngày thứ hai, ban ngày tôi đến hồ nước ở khu Đông chèo thuyền nửa ngày, chèo đến nỗi tay chân rã rời mới thôi, tôi về nhà tắm rửa một cái, ngã vật lên giường, mãi cho đến khi trời tờ mờ tối mới đứng dậy, thật có chút cảm giác ăn không ngồi rồi, mơ màng qua ngày, nhưng thực ra, ngay từ thời khắc hai chân tôi đặt lên mảnh đất Paris, tôi đã không còn để mình say khướt nữa, tôi chỉ muốn cảm nhận rõ nỗi đau để càng thêm tỉnh táo mà thôi.

Tôi thay quần áo ra ngoài, cầm theo một chai rượu Brandy thượng hạng mang theo máy bay lần trước đến nơi hẹn – một bữa cơm gia đình thân mật của người Trung Quốc. Tôi đấm vào một bên ngực tự cười nhạo chính mình, từ lúc nào tôi đã học theo mấy diễn viên Hollywood chơi trò ga lăng rồi, thật sự do quá buồn chán hay là muốn bù lại sự ngẩn ngơ sâu trong nội tâm?

Tôi phải thừa nhận mình thường xuyên nhớ tới Trịnh Diệu Dương, sự tức giận của hắn, vẻ hào hiệp của hắn, nụ cười lạnh của hắn, nét ung dung của hắn, sự kích động của hắn, khí thế của hắn, sự tùy tiện của hắn… Lúc này hắn nhất định rất tức tôi, nếu thấy tôi chắc chắn sẽ tặng ngay cho tôi một cú đấm như trời giáng, tuyệt đối không nể tình, bởi vì tôi biết, hắn và tôi như nhau, đều ghét sự phản bội và lừa dối, nhưng chúng tôi lại thường không tự chủ được mà phản bội và lừa dối lẫn nhau, con người vốn không thể khống chế toàn cục, tôi bắt đầu thừa nhận mình cũng dần trở nên yếu đuối, đương nhiên, đối mặt với loại người quyền thế như Trương Thủ Huy, không thể theo ý mình cũng chẳng có gì là lạ.

Tôi vừa đến nơi, Minh Chiêu đã chạy lên trước sà vào lòng tôi, gọi tôi là Ben, mẹ cậu bé cũng nhiệt tình chào đón, lần lượt giới thiệu tất cả người thân có mặt ngày hôm nay với tôi: “Đây là em gái tôi, tên là Giai Giai.” Thì ra có dụng ý cả, bất cứ ngõ ngách nào trên thế gian này cũng có những người rảnh rỗi thích làm bà mối như vậy.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp