VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 24

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Việc thiếu sáng suốt nhất của chúng tôi đêm đó vẫn là đến “Vườn Thần Bí”, ngoài cửa đúng là có cả đám người xếp hàng đăng ký lấy dấu vân tay, tôi chìa hai tấm vé ra là được vào ngay, bên trong nồng nặc mùi mồ hôi đàn ông, bầu không khí dâm loạn chớp mắt vây lấy giác quan của chúng tôi, cả đám người phóng túng cởi trần chen nhau đưa đẩy thành một màn nhảy múa điên cuồng.

Trịnh Diệu Dương thoáng lộ vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức lại bình tĩnh như thường, trên đời này đã không còn nhiều thứ có thể khiến hắn nhíu mày nữa, xem ra đây cũng là một trong số đó.

“Khà khà, cậu khỏe không?” Một người đàn ông cường tráng đi đến sờ mặt Trịnh Diệu Dương, tôi cứ nghĩ hắn sẽ tức giận, nhưng không hề, hắn chỉ hơi nhíu mày, sau đó lùi một bước.

“Người Nhật? Hay Trung?” Thằng cha kia vẫn mặt dày hỏi tiếp, xem ra Trịnh Diệu Dương rất hợp mắt người nước ngoài. Nhưng xem tình hình này tôi không cười nổi rồi.

“Đi thôi.” Tôi nói.

Lần đầu tiên hắn không tỏ ý tranh cãi với tôi, theo tôi quay ra ngoài.

“Trước đây anh vẫn thường qua lại với đám người thú vị đó hả? Hừ, huấn luyện viên thể hình.” Vừa ra đến đầu đường, hắn đã bắt đầu nổi cáu.

 “Không chấp nhận nổi?” Tôi cười: “Ở Mỹ đâu cũng có mấy chỗ thế này.”

Hắn nói: “Mấy chỗ thế này không phải là nơi anh nên đến.”

“Bởi vì tôi là Trần Thạc hả?” Tôi cúi đầu lấy ra một điếu thuốc, đốt lên: “Đừng tưởng chỉ có mỗi mình bình thường, còn kẻ khác đều có bệnh hết.”

“Như vậy chúng ta thế này, có tính là bị ảnh hưởng lẫn nhau không?”

“Chúng ta thế nào?” Tôi hơi dựa sát vào hắn: “Thế nào nhỉ?”

Hắn tỏ vẻ hờ hững, tay trái trượt theo cánh tay phải của tôi lần xuống dưới, cầm bàn tay tôi: “Đi, đi uống một chén.”

Đúng lúc này, một chiếc xe Jeep ồn ào từ phía xa đi tới, năm sáu người trên xe cởi sơ mi áo lót vung vẩy giữa không trung, lớn tiếng gọi: “Ồ ồ! Cục cưng, đêm nay làm gì không?” Xe dừng lại cách chúng tôi tầm ba mét.

Tôi cười vùng tay ra khỏi Trịnh Diệu Dương, trong số những người trên xe có một đôi nam nữ chia nhau hôn lên mặt tôi, cô gái nói: “Anh chàng phương Đông đẹp trai, em thích anh!”

“Anh cũng thích em!”

Cả xe đều ồn ào. Tay tài xế ló đầu ra nhìn Trịnh Diệu Dương: “Ai kia?”

“Tôi không biết!” Tôi đáp.

“Cậu ta thích chú em.”

“Tôi biết!” Tôi rướn người qua nắm lấy cổ áo người đó: “Nhưng chuyện này chẳng liên quan gì đến ông anh cả.”

“Chú em thích tên đó không?”

“Đây cũng chẳng phải phải chuyện của anh.”

“Cậu uống rượu à?”

Tôi cười điên đảo: “Anh thật không biết nói chuyện tí nào, ông anh à.”

Tôi cởi áo vứt cho đám người trên xe, họ chụp lấy hít hà vài cái rồi lại gào thét đi tiếp.

Tôi xoay người đi tới bên cạnh Trịnh Diệu Dương, hắn thản nhiên xoa lưng tôi, cười nói: “Thì ra anh cũng có những lúc điên như thế!” Tôi không trả lời hắn, một mình đi tiếp, hắn bước theo tôi, chúng tôi cứ một trước một sau mà đi như vậy. Gió đêm thổi vào nửa người trần trụi của tôi, khiến tôi cảm thấy hơi lạnh.

Ngày mai, không biết tôi còn có đường sống để lựa chọn nữa hay không…

Không biết vì sao, đêm đó chúng tôi uống rất nhiều rượu, sau khi say khướt trở về, có lẽ do sức cùng lực kiệt, chúng tôi quờ quạng cởi quần áo rồi đổ người lên giường, ngủ say đến tận hừng đông.

Sáng sớm, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, tôi vuốt mặt cho tỉnh táo một chút rồi mới quơ lấy điện thoại lên.

“Alo? Trần Thạc hả!” Đối phương đã mở miệng trước.

Cơn buồn ngủ của tôi lập tức tan biến, tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ thì mới là bốn giờ năm mươi phút sáng, cơn say khiến đầu tôi đau như muốn nứt ra, vừa vỗ vỗ nửa bên đầu vừa ngồi xuống: “Tú Phương à?”

“Trần Thạc, Diệu Dương có đến tìm anh không?”

Tôi nhẹ nhàng đáp: “Ừm, sao vậy? Tìm anh ta có việc gấp?”

“Sao không gấp được chứ! Tối nay đã là ngày ký hợp đồng với Ngân Thuẫn rồi, việc quan trọng như vậy mà anh ấy lại một mình chạy đến Mỹ, khiến đám nhân viên khốn khổ không biết giải quyết sao.” Lần đầu tiên, trong lời nói của Tú Phương có ý chê trách Trịnh Diệu Dương: “Chỗ anh ấy đang ở lại không phải do Thành Nghiệp sắp xếp, bọn họ đều không rõ chuyện này là thế nào? Lúc anh ấy đến có nói gì với anh không? Lần này anh ấy thật sự rất khác thường.”

Tú Phương không thể ngờ rằng lúc này hắn đang nằm ngay bên cạnh tôi, vẫn còn ngủ say.

“Anh ta chỉ bảo tới đây xử lý chút công vụ, không nói với các người sao? Không lý nào?” Tôi tự cảm thấy mình không đùa giỡn nổi.

“Nói thì có nói rồi, anh ấy gọi cho Trương Ký Vân một cuộc điện thoại, chỉ nói là muốn mua cổ phần Thành Nghiệp, nhưng sao phải gấp gáp như vậy chứ, chuyện thế này trước nay anh ấy vẫn đưa ra hội đồng quản trị rồi mới quyết định mà.” Tôi nghe ra được, Tú Phương nóng ruột lắm rồi. Cô ấy cảm thấy uể oải với việc không thể nắm bắt được hành động của chồng sắp cưới, mà một khi phụ nữ đã thiếu đi cảm giác an toàn thì phản ứng sẽ trở nên luống cuống.

“Tú Phương, tôi biết cô cũng chỉ là quan tâm đến anh ta, nhưng đừng quá sốt ruột, anh ta có lẽ… sắp trở về rồi.”

“Hành động này của anh ấy thật sự quá trẻ con! Khiến tôi không thể nào hiểu nổi, anh có biết hay không?” Cô ấy vẫn rất chán nản: “Tôi đã nói gần đây anh ấy không tập trung rồi mà.” Đột nhiên cô ấy bật cười đầy miễn cưỡng: “Trần Thạc, nếu anh không phải đàn ông, tôi còn thật sự nghi ngờ anh ấy vì anh mới đuổi đến nước Mỹ đấy.”

 “Nói nhăng cuội gì vậy.” Tôi day thái dương.

“Haizz, giờ tôi bắt đầu nghĩ có phải mình chưa hiểu rõ anh ấy không.” Cô ấy thở dài, “Diệu Dương có tác phong của thương nhân, nhưng lại mang tính tình nghệ sĩ, rất khó chiều, trước đây tôi không muốn kể khổ, giờ thì thật sự cảm thấy không kiểm soát nổi anh ấy rồi.”

“Cô đã thích anh ta thì cần gì phải kiểm soát anh ta, nếu như có thể khống chế Trịnh Diệu Dương, cô sẽ không còn thích anh ta nữa đâu.”

 “Trần Thạc, tôi chỉ muốn nghe anh an ủi, thậm chí vừa nghe được giọng nói của anh, tôi đã thấy yên lòng rồi.” Tôi có thể cảm giác được ở đầu bên kia cô ấy đang mỉm cười với tôi, cô ấy tiếp tục nói: “Anh khiến người ta dâng lên một thứ ảo giác được yêu… Haizz, nói chung tôi cũng không rõ nữa. Cô dâu kia của anh thật là người con gái đầy may mắn.”

Tôi nhếch khóe miệng. Trịnh Diệu Dương cảm thấy thế nào khi ở gần tôi, không biết, còn nữa, cô gái kia cũng không hề may mắn chút nào. Tú Phương ngoài cứng trong mềm, lại đi tô đẹp người khác trong lòng, tôi không biết vì sao cô ấy cần dùng từ “ảo giác” này để hình dung về tôi, hay đó thật sự là bộ mặt thật của tôi – gây ra hỗn loạn dẫn đến ảo giác.

 “Tú Phương, đừng lo lắng. Tôi…”, tôi nhìn Trịnh Diệu Dương, “Nếu gặp anh ta tôi sẽ báo cho cô biết.”

“Được. Trần Thạc, vì mấy chuyện này mà làm phiền anh, coi tôi kìa, quên cả việc lệch múi giờ.”

“Bất cứ lúc nào cô cũng có thể tìm tôi, không sao đâu.”

“Ừm, tôi còn muốn đi Mỹ thăm anh.” Cô ấy cười: “Vậy đi, bye bye.”

Tôi cầm điện thoại rất lâu mới buông xuống, vỗ nhẹ mặt Trịnh Diệu Dương: “Ê, tỉnh dậy đi.”

Hắn hơi nhíu mày, vung tay tóm lấy tay tôi, từ từ mở mắt nhìn tôi.

“Hôm nay là ngày ký hợp đồng giữa Trụ Phong và Ngân Thuẫn phải không? Cậu làm việc nhanh vậy?”

Không ngờ hắn đã chuyển thời gian ký hợp đồng lên sớm như vậy, có điều căn cứ vào tình hình hiện tại, Trương Thủ Huy sẽ không phá đám chuyện này đâu.

“Ai nói với anh vậy?” Hắn hơi khó chịu, người mới ngủ dậy thái độ thường hay cau có, tôi nhìn ra được, hắn coi như đã khá kiềm chế trước mặt tôi rồi: “Ký hợp đồng sớm là để đề phòng mấy kẻ phá rối.”

Hắn đã muốn ám chỉ, tôi cũng thoải mái thừa nhận: “Nhưng bây giờ chính cậu đã làm rối bàn cờ của chính mình, chuyện lớn như vậy, diễn viên chính lại không thèm ló mặt, thật không sao nói nổi!”

“Tú Phương gọi điện cho anh à?” Hắn đoán ngay ra, đồng thời ngồi xuống: “Tôi ngủ quá say rồi.”

“Đâu chỉ say, thật không khác gì con lợn.”

Hắn trừng mắt nhìn tôi, bật cười: “Anh, để phá hoại chuyện làm ăn này, thật đúng là không từ thủ đoạn ha.” Thì ra Trương Thủ Huy đã bán đứt tôi rồi, thế mà tôi vẫn còn ngu ngơ không biết.

“Thế nào, giờ mới tính đến chuyện trả thù tôi?”

“Anh có nhược điểm gì bị ông già nắm thóp phải không?” Hắn châm chọc hỏi tôi.

“Cậu nói ngược rồi hả?”

“Có lẽ vậy, anh đừng tính chuyện gạt tôi.” Khi con mắt hắn nhìn chằm chằm vào tôi, lòng tôi chợt nảy sinh một thứ cảm giác không thể trốn tránh.

Tôi đáp: “Đây là bí mật kinh doanh.”

“Tôi cũng không ép anh nói. Hừ, anh đã dính líu quá sâu với Thành Nghiệp rồi, thể hiện quá thông minh không có gì tốt cho anh đâu.”

Tôi quét mắt nhìn hắn: “Cảm ơn đã nhắc nhở.”

Hắn đột nhiên dùng cánh tay chắn ngang tôi, tôi không đề phòng, cả người đổ về phía trước, hắn ôm lấy đầu tôi, lại bắt đầu hôn, lần này, môi hắn hôn rất nhẹ nhàng, cũng rất khiêu khích, hắn dò xét đi vào khoang miệng tôi, linh hoạt qua lại quấn lấy lưỡi tôi, tôi đáp lại hắn, cuốn lấy đầu lưỡi hắn, càng hôn càng mãnh liệt.

“Đủ rồi, đủ rồi!” Tôi cười đẩy hắn ra, đầu đau muốn chết.

“Uống ít thuốc giảm đau là đỡ liền.”

“Chỗ tôi không có thứ đó.” Tôi nhè nhẹ vỗ trán.

“Lần trước hình như tôi thấy trong hộp thuốc thì phải.” Nói xong, hắn xuống giường đi lấy thuốc, lúc trở lại còn cầm trong tay một cốc nước lọc, thái độ chăm sóc như vậy của Trịnh Diệu Dương khiến tôi hơi kinh ngạc.

Thì ra có thuốc giảm đau thật. Tôi bật cười: “Nhìn không ra cậu lại cẩn thận tỉ mỉ như vậy đấy.” Hắn có vẻ hơi ngượng, không trả lời tôi. Một lúc sau, hắn mới nói: “Tôi đi tắm đây.”

Tôi cũng đứng dậy, nghĩ đến chuyện mấy tiếng sau phải gặp Trương Thủ Huy, đầu tôi lại đau tiếp, thuốc giảm đau chẳng ăn thua gì.

Khi tôi sải bước vào phòng làm việc của Trương Thủ Huy, đồng hồ vừa chỉ đúng mười giờ.

“Cậu vẫn đúng giờ như vậy, giống như hiệu suất làm việc của cậu trước đây, luôn chính xác tuyệt đối.” Lão cáo già tâng bốc một câu, nhưng chỉ có tôi mới biết, tiếp theo lão sẽ khiến tôi đẹp mặt thế nào.

Tôi cười nhạt ngồi xuống đối diện ông ta: “Hôm nay cần nói gì, ông cứ đi thẳng vào vấn đề đi, nếu có thể thỏa hiệp, tôi cũng không cứng đầu đến cùng đâu.”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp