VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 23

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Tôi đi vào nhà hàng, lập tức nhìn quanh tìm chỗ hắn ngồi, vừa vặn nhìn thấy hai em Tây đang đến gần hắn.

Vừa rồi hắn chọc tức tôi, nhưng chỗ này đông người, tôi cũng không tiện nổi cáu ngay, nén cơn giận xuống, tôi nghe rõ câu sau cùng của hắn: “Không, người yêu của tôi đến rồi, tôi sợ anh ấy giận lắm”, rồi hắn quay ra gọi tôi đầy thân thiết: “Hi, dear[1]!”

Trịnh Diệu Dương còn mặt dày vẫy vẫy tay, chỉ tôi hiểu được hành động khác thường này của hắn, kiểu xử sự mãnh liệt đó chỉ diễn ra những lúc hắn cực kỳ buồn chán thôi, cố tình đùa chơi mấy em Tây đây mà.

Hai cô gái ngạc nhiên nhìn hắn lại nhìn tôi, một trong hai cô lên tiếng than thở: “Ôi thua rồi, biết tìm đàn ông đẹp trai tử tế ở đâu bây giờ? Ôi cái cuộc đời này! Betty, chúng ta thật quá xui xẻo mà.”

Cô gái còn lại liếc mắt nhìn tôi như có như không, sau đó nháy mắt với Trịnh Diệu Dương một cái: “Darling[2] của anh thật đáng yêu!”

“Ồ, cảm ơn, tôi cũng nghĩ vậy.” Hắn cố ý chêm vào một câu phát tởm. Hai cô nàng chơi chán rồi, nối đuôi nhau rời đi.

Tôi kéo cái ghế qua nghiêm chỉnh ngồi xuống, nhoài người tóm cổ áo hắn giật lại, dùng tiếng Trung khẽ cảnh cáo hắn: “Ông anh chú ý chút, bớt nói lung tung trước mặt người ngoài đi, tôi nhịn ông lâu rồi đấy.”

“Anh không muốn thừa nhận những lời tôi nói, hay trong lòng đã ngầm đồng ý, chỉ không cho phép tôi nói ra thôi?”

“Nếu như cậu vẫn chưa mất hẳn thứ gọi là trí não, thì tôi khuyên cậu nên hạn chế chơi cái trò này lại.”

“Sao anh lại học theo đám thanh niên trong phim ảnh rồi? Nói câu dài vậy ai mà hiểu được chứ.” Trịnh Diệu Dương cười lạnh.

“Vì sao lại phun mấy lời thừa thãi đó vào mặt Landy Mo? Cậu sợ tình hình chưa đủ loạn sao?” Tôi nghiến răng.

“Tôi chỉ muốn giúp anh cắt đứt tư tưởng trong đầu thằng cha ấy, khiến gã tin rằng anh thích một người đàn ông có thể tiết kiệm được bao nhiêu công đoạn. Lẽ nào anh không thấy chiêu này rất hữu dụng sao?”

Nghe hắn nói xong, tôi không hiểu sao lại thấy vô cùng ngột ngạt, có cảm giác miệng khô môi nhạt, Trịnh Diệu Dương đột nhiên đẩy đồ uống của hắn đến trước mặt tôi. Tôi cầm lấy uống hai ngụm, sau đó nghe chính mình nói một câu: “Tôi và cậu thật sự không có quan hệ gì, Trịnh Diệu Dương.”

“Anh lại muốn đuổi tôi về Hồng Kông hả?”

“Không, tôi muốn cậu giúp tôi rời khỏi Mỹ.” Tôi nghiêm túc nhìn hắn.

Con ngươi đen láy sắc bén của hắn thoáng lóe lên: “Cuối cùng thì anh cũng chịu mở miệng nhờ tôi giúp sao, đường cùng rồi hả?”

“Giúp hay không giúp tùy cậu.” Tôi đứng lên, đi ra ngoài.

Cánh tay tôi bỗng nhiên bị một luồng sức mạnh phía sau tóm chặt, tôi đụng phải đôi mắt hừng hực như lửa: “Cho tôi thời gian ba ngày.”

“Nước Ý.” Tôi vùng khỏi hắn, đi về phía trước.

“Được.”

Tôi chẳng có gì sai khi lợi dụng hắn để thoát khỏi nguy hiểm ở New York, có đôi khi, để có thể tiếp tục sinh tồn, thường phải chấp nhận hy sinh.

“Ê, Trần Thạc!” Hắn lại gọi giật lại từ phía sau: “Hôm nay đi với tôi!”

Tôi quay lại, đút tay vào túi áo: “Chỗ nào?”

“Tôi biết có một phòng tập thể hình hay lắm, anh có muốn đi thả lỏng chút không?”

Tôi cười tà, đi lên phía trước dùng cánh tay trái khoác cổ hắn, lôi hắn ra khỏi nhà hàng: “Cậu có biết một kẻ khắp người đều có vết thương rất không thích hợp tập thể hình hay không?”

Hắn cười khẩy: “Nợ cũ chưa qua lại chất thêm thù mới sáng nay, tôi và anh đại khái không thể tính cho rạch ròi rồi. Sao vậy? Anh mệt hả? Có phải sáng nay mất sức quá không, hử?”

“Cậu đừng có mà vênh váo.” Tôi hung hăng đẩy hắn ra cách mình cả thước[3].

“Vậy anh tự nói đi, muốn theo tôi đi đâu?”

“Tập thể hình.” Tôi vừa đáp vừa đi đến bãi đỗ xe, tai vẫn còn nghe rõ tiếng cười của Trịnh Diệu Dương.

Chúng tôi lái xe đến một trung tâm Gym nổi tiếng ở khu phía Đông, chỗ này chỉ có thẻ VIP mới được vào, tôi cố tình muốn để bảo vệ tống khữ cái kẻ cứ lượn lờ bên cạnh tôi ra ngoài. Kết quả tôi hoàn toàn thất vọng, không ngờ Trịnh Diệu Dương cũng có thẻ ra vào nơi này.

Xem ra hắn sớm đã biết âm mưu của tôi, chẳng qua không vạch trần thôi, thấy vẻ mặt tôi đầy kinh ngạc, hắn cười nhếch mép, nói: “Anh không biết tôi thông hành toàn cầu à?”

“Đồ thần kinh.” Tôi đi tới phòng thiết bị.

Hắn ở phía sau nói: “Sao ở Hồng Kông chưa từng thấy anh đi tập thể hình nhỉ? Trước đây một tuần đến đây mấy lần vậy?”

Quả thực, lúc ở Hồng Kông tôi chỉ tập tạ tay hoặc vận động thân thể đơn giản ngay trong phòng thôi: “Vốn là một tuần bốn lần.”

“Siêng thật ha.”

“Chuẩn bị đổi nghề làm sát thủ rồi, đương nhiên phải siêng năng chút.” Tôi trả lời không chút khách sáo.

“Chuyến làm ăn đầu tiên… mục tiêu là ai thế?”

“Cậu không biết thật hả?”

Trịnh Diệu Dương cười to: “Nói vậy, tôi chạy không thoát rồi?”

“Giữ đầu óc tỉnh táo là được.”

Tôi cởi quần áo, hắn chỉ dựa người vào tủ đồ bên cạnh đăm chiêu nhìn tôi, khiến cho mấy tên đàn ông nước ngoài đi qua đi lại cứ tò mò liếc nhìn.

Hắn đột nhiên nói: “Lần này anh không kết hôn thật sự không có nguyên nhân nào khác?”

Tôi đóng cánh cửa tủ, nhìn hắn chằm chằm: “Cậu muốn nghe tôi nói nguyên nhân gì?”

“Tôi muốn tự anh nói.”

“Đủ rồi đấy!” Tôi không nhìn hắn nữa: “Có một số chuyện cũng nên biết chừng mực.”

Tôi ra ngoài tập tạ, huấn luyện viên thể hình tên là Robin đi tới: “Ồ Ben! Lâu lắm không gặp, cậu đi đâu thế?” Anh ta vừa nói vừa sờ cánh tay và cơ bụng của tôi: “Cơ thể của cậu vẫn đẹp như vậy.”

“Cảm ơn.” Tôi cười nhạt. Tên Robin này là một nhân vật khá hay, trước đây từng làm vận động viên thể hình, còn là một người đồng tính, hơn nữa rất hứng thú với với đàn ông phương Đông, thường bắt chuyện với tôi, nhưng sau khi tôi lịch sự xua hắn đi mấy lượt, thì ngực hắn cũng đã hiểu rõ rồi, có điều nhiều khi vẫn cứ chạy qua bóng gió đưa đẩy, thấy vậy tôi chỉ cười trừ cho qua.

Trịnh Diệu Dương đi ra vừa vặn nhìn thấy cảnh này, sa sầm mặt, lập tức đi tới máy nâng tạ bên cạnh tôi, bắt đầu tập.

  Robin lâu ngày không gặp tôi, có vẻ nhiệt tình thái quá: “Ben, tôi muốn giới thiệu cho cậu một chuyên gia dinh dưỡng đặc biệt, anh ta sẽ giúp thân thể cậu càng hoàn mỹ. Hà hà, ai đây?” Anh ta nhìn thấy Trịnh Diệu Dương, con mắt lập tức lóe sáng, nhưng đối phương thái độ lạnh băng nên anh ta chưa dám đến gần.

Tôi mỉm cười: “Một người bạn.”

“Trông cậu ta khỏe thật đấy.”

Tôi nhìn qua khuôn mặt nghiêng nghiêng của Trịnh Diệu Dương: “Robin, đừng chú ý đến cậu ấy, không dễ chọc đâu.”

“Phải, tôi nhìn ra rồi.” Người đàn ôm vạm vỡ cười ầm lên: “Ben, cậu ta là gì của cậu?” Trên người chúng tôi đều có vết bầm, thật sự rất đáng nghi.

“Hừ.” Tôi cười hơi mất tự nhiên: “Xô xát chút thôi.”

Robin khoái trá như thể bắt thóp được tôi: “Ồ, xích mích nhỏ, xô xát chút, Ben, cậu thiếu chút là lừa được tôi rồi, thiếu chút thôi.”

“Anh biến giùm coi.” Tôi cười mắng.

“Tối nay có muốn đến không?” Robin đột nhiên đưa cho tôi hai tấm vé.

“Thế nào, muốn dẫn tôi vào động sói à?”

“Tôi chỉ có lòng tốt giới thiệu chỗ chơi hay ho cho cậu thôi, đã lắm đó! Đây là vé nội bộ, để các cậu khỏi phải xếp hàng đăng ký vân tay ở cửa bar, nhớ đi cùng bạn cậu đấy.” Robin nháy mắt mấy cái đầy mờ ám.

Tôi cúi đầu nhìn: Vườn Thần Bí. Chẹp, cái tên này chả có tí chuẩn mực nào cả, chắc chắn là một chỗ bậy bạ thác loạn, tôi nghĩ hiện tại tôi và Trịnh Diệu Dương đều không thật quen với nơi này, nhưng đi cũng có làm sao, ngày tháng tôi ở Manhattan cũng đâu còn nhiều nữa?

Cho đến khi cả người tôi ướt đẫm mồ hôi, tắm táp xong xuôi đi ra thì đã là hoàng hôn, tôi và Trịnh Diệu Dương đi uống tách cà phê, sau đó ăn đồ ăn Pháp.

“Cậu giải quyết việc ở Hồng Kông thế nào?” Đang ăn, tôi hỏi hắn một câu.

“Anh đang lo lắng cho tôi sao?”

“Đừng có tự mình đa tình.” Tôi nghiêm túc: “Cậu có phải… quá kích động hay không?”

“Anh tính ám chỉ cái gì? Chuyện không dưng bay đến nước Mỹ ăn đồ ăn Pháp, hay là chuyện mua cổ phần Thành Nghiệp?”

Nếu như người nào ý chí yếu kém một chút, thì rất dễ bị cái kẻ ưa nói năng càn quấy này hại đến phát điên, nhưng cũng không cần phải cố thay đổi bản tính của hắn làm gì – vì đây chính xác là bản tính.

Thấy tôi không trả lời, hắn nói tiếp: “Ngược lại, tôi rất muốn hỏi anh, có phải anh định qua cầu rút ván không hả?”

“Ý gì?” Tay tôi còn đang tập trung xiên ốc sên, ở cùng với Trịnh Diệu Dương lâu như vậy, tôi đã sớm luyện đến trình độ nghe thấy câu nào của hắn mặt cũng không đổi sắc.

“Anh bảo tôi giúp anh rải đường lui, lo liệu chuyện sau này, sau đó một mình ung dung đến Ý, từ nay về sau Trịnh Diệu Dương chẳng còn là cái mẹ gì hết, đúng không?”

Tôi rốt cuộc không thể thờ ơ được nữa, giương mắt nhìn thẳng vào hắn: “Vậy cậu nói xem, cậu muốn tôi trả cậu cái gì? Mà tôi xin nói trước, đừng ra giá quá cao, bằng không tôi đi tìm người khác.”

“Trần Thạc, tôi thấy anh quá không biết điều rồi đấy.” Giọng điệu của hắn trở nên lạnh lùng.

“Thế tóm lại cậu muốn cái gì? Thỏa mãn ý muốn trả thù, hay là ham muốn chinh phục?” Tôi cười nhạt: “Hay là tình cảm? Tình dục?” Tôi đã nói trắng phớ ra rồi, cũng buông dao dĩa xuống, khoanh tay dựa vào lưng ghế chờ hắn trả lời.

“Miễn là thứ anh có, tôi đều muốn cả.” Hắn lẳng lặng nói.

Lòng tôi chấn động mạnh, lỗ chân lông toàn thân đều co lại, cảm giác không rét mà run, sau đó tôi nghe thấy giọng của chính mình: “Nếu như tôi chẳng có gì hết thì sao?”

“Vậy thì đã không phải là anh nữa rồi, Trần Thạc.”

 

Chú thích:

[1] “Ê, cưng!”

[2] Người yêu, bạn trai.

[3] Đơn vị đo chiều dài của Trung Quốc, 1 thước bằng 1/3 mét.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp