VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 19

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Trở lại New York, con đường đã từng quen thuộc lại đột nhiên như cách mấy đời, sau khi thích ứng được với những con phố đầy người da vàng tóc đen của Hồng Kông, mảnh đất Manhattan vốn thuộc về tôi bỗng trở nên xa lạ.

Trương Thủ Huy không đòi gặp tôi ngay, mà chỉ gọi cho tôi một cuộc điện thoại: “Trần Thạc, cậu chờ tôi đánh giá lại đã, giờ cậu tự tổng kết vấn đề của mình, một tuần sau tôi lại tìm cậu.” Ý của ông ta rất rõ ràng: Cậu có thể tạm thời không cần quay về Thành Nghiệp. Tốt, ông ta có tư cách nói một câu phũ phàng như thế, qua cầu rút ván, rất tốt.

Tôi sẽ không chọn cách vùi mình trong rượu, đêm đêm thác loạn tự huyễn hoặc mình, tôi vẫn luôn có thể bình tĩnh ứng phó với mọi vấn đề, đây là ưu điểm duy nhất của tôi. Tôi trở lại căn nhà ở phía thượng Tây đã bỏ không từ lâu, kéo bức rèm trắng trong phòng ra, ngồi xuống hút thuốc, thầm phân tích lại tình hình.

Trương Thủ Huy không thiếu gì thuộc hạ như tôi, không có Trần Thạc tôi, quả đất vẫn cứ quay. Tôi cảm thấy mình đã nhảy vào một cái động không đáy rồi, kết quả trầy da tróc vảy mà chẳng được kết quả gì.

Tôi trở lại cuộc sống đơn độc như trước, buổi tối muốn tìm đàn bà, nhưng cuối cùng vẫn tự mình giải quyết, tôi đột nhiên nghĩ đến Trịnh Diệu Dương, dục vọng từ từ dâng lên, bắn ra đầy tay tôi. Tôi vơ lấy cái gối nhét sau đầu, không khỏi cảm thấy mờ mịt.

Điện thoại trong phòng đột nhiên reo lên, ai lại nắm bắt tin tức nhanh đến vậy, chưa gì đã biết tôi trở về? Tôi còn chưa có gặp lại bất cứ ai.

Tôi do dự nhấc máy: “Trần Thạc đây, ai vậy?”

“Muốn biết anh đã về đến nơi hay chưa.”

Tôi giật mình, cố gắng giữ bình tĩnh: “Sao cậu biết số điện thoại nhà tôi?”

“Khó gì đâu.”

“Muốn gì?”

“Cách nhau cả Thái Bình Dương, có thể làm gì hả?” Hắn nói vậy, “Huống hồ muốn quen với giờ Mỹ như anh, cũng phiền chán.”

Tôi hơi thả lỏng: “Đừng bảo mới hai ngày không gặp cậu đã nhớ tôi rồi đấy.”

“Đúng là có chút.” Đầu dây bên kia cười nhẹ: “Ông già bảo sao?”

“Chúc mừng cậu chiến thắng, tôi sắp bị đuổi việc đến nơi rồi.”

“Tốt, thu dọn hành lý về Hồng Kông đi, tôi chờ anh.”

“Con mẹ nó cậu đừng có nói bừa, giờ tôi không có lòng dạ cợt nhả với cậu đâu.” Tôi nổi cáu, chửi thẳng bằng tiếng Anh.

“Tôi không nói bừa, tôi đã nói chuyện với ông già rồi, chỉ là ổng chê ba mươi triệu đô Hồng Kông ít quá, ổng đòi đổi đơn vị thành đô Mỹ, tôi đã nói anh rất có giá mà.”

“Cảm ơn cậu coi trọng, nhưng tôi không phải con lừa, không cần người ta mua đi bán lại, ngày mai tôi sẽ rời Thành Nghiệp.”

“Anh cho rằng mình có thể rút êm hả?” Lời của hắn, tôi không có cách phản bác, “Anh đã biết quá nhiều, đừng nghĩ tới chuyện có thể nhẹ nhàng ra đi.”

“Cậu dùng ba mươi triệu đô Mỹ chuộc mạng cho một tên nô lệ? Thật vĩ đại nha, có thể đội vòng thánh lên đầu mà làm chúa Giê-su rồi đó. Chủ tịch Trịnh thật sự nên đến mấy khu ổ chuột ở Dăm-bi-a làm từ thiện đi ha.”

“Trần Thạc, đừng có nói nhăng nói cuội với tôi, tôi không rảnh đùa cợt với anh đâu, tôi nói nghiêm túc đấy.”

“Tôi cũng nghiêm túc đấy!”

“Thế rốt cuộc anh muốn tôi phải thế nào?” Giọng điệu của hắn đã bắt đầu gay gắt.

Tôi nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Trịnh Diệu Dương cậu nghe cho kỹ đây, Trần Thạc tôi chả có tí quan hệ mẹ gì với cậu sấc, giống như cậu vừa nói đó, cách nhau một cái Thái Bình Dương, cậu không có nghĩa vụ cũng không có tư cách quản tôi! Đã hiểu chưa? Nếu như cậu còn gọi điện nữa, tôi sẽ đổi số. Đây là nước Mỹ, không phải Hồng Kông.”

Tôi quẳng ống nghe xuống, rút cả dây điện thoại ra. Vốn dĩ tôi chỉ hơi buồn bực, giờ lại bị Trịnh Diệu Dương chọc cho tức điên lên. Sau này lỡ có gặp phải cướp, tôi cũng có thể đường hoàng hét lên: “Đừng động vào tao, tao đáng giá ba mươi triệu đô la Mỹ đấy”, sớm muộn gì Trịnh Diệu Dương cũng hại chết tôi thôi.

Tôi tắm táp thay quần áo, đi đến Metropolitan Opera ở trung tâm Lincoln[1] giết thời gian, đến khi tôi đi ra đài phun nước quảng trường phía Đông dạo bộ thì cũng đã hơn mười một giờ rồi, tôi vừa tính rẽ vào một góc phố, cánh tay đã bị tóm lấy, hai người đàn ông đô con từ phía sau đi tới, vừa ra tay tôi đã biết ngay đám này là cao thủ, bọn chúng có khoảng bảy tám tên, bản lĩnh như vậy chắc chắn không phải cướp thường, tôi chạy ra quảng trường, bọn chúng vẫn đuổi theo, đuổi rất hăng.

Cho đến khi không còn đường lui nữa, tôi dừng lại, thử thương lượng với chúng: “Hey, ông anh, tôi có làm gì các anh đâu? Đây vẫn là khu vực thưởng thức nghệ thuật nha, làm gì nóng nảy vậy chứ?”

“Giờ mày nói gì cũng vô dụng, oắt con. Chúng ông tìm mày cả tháng nay rồi, mày mà còn không thò mặt ra, bàn chân ông cũng phải mọc giòi mất thôi.” Một tên vừa phun ra mấy câu đặc âm Australia vừa cười xảo trá.

Thì ra không phải Trương Thủ Huy muốn thủ tiêu tôi, tôi đột nhiên bật cười: “Chúng mày do gia tộc Feist phái đến đúng không?”

“Đầu óc cũng không ngu lắm.” Một tên rút súng ra, dí vào thắt lưng tôi.

“Muốn tao làm gì?” Tôi cười tỏ thái độ, hi vọng khẩu súng của gã không thình lình cướp cò.

“Đi gặp ông chủ.” Gã trả lời ngắn gọn.

Sau đó tôi leo lên chiếc xe của chúng, giống con lợn đợi làm thịt bị vận chuyển đến tòa biệt thự của gia tộc Feist thuộc khu thượng Đông Manhattan.

Cuối cùng bọn vệ sĩ cũng chịu buông lỏng tay tôi ra, Landy Mo Feist ung dung đi đến “gặp mặt” tôi, con ngươi màu lục như thủy tinh nhìn tôi đầy ác ý: “Benjamin Trần, mong gặp cậu lâu lắm rồi đó.”

“Lydia khỏe không?” Tôi bình tĩnh cười.

“Xem ra cậu cũng không phải thằng bạc tình bình thường nhỉ, uổng công em gái tôi một lòng say mê cậu.” Hắn đưa tới cho tôi một ly rượu whisky, ý bảo tôi ngồi xuống, sau đó hỏi: “Cậu có định cưới em gái tôi không?”

“Nhà Feist không phải vẫn khinh thường dân da vàng sao? Sao vậy, tư tưởng tiến bộ rồi hả?”

“Điều này thì cậu phải cảm ơn Lydia, tinh thần chống đối của nó khiến tôi giật mình.”

“Các anh thỏa hiệp rồi?”

“Không phải thỏa hiệp với Lydia hay với cậu, mà là với đứa con trong bụng nó.”

Tôi bật dậy: “Anh nói cái gì?”

“Đương nhiên, nếu như cậu có cách thuyết phục Lydia bỏ đứa bé này, chúng tôi cũng không phản đối, bởi vì nhà Feist vẫn luôn bài xích các loại huyết thống tầm thường, nhưng đồng thời chúng tôi cũng phản đối cưỡng chế hay mưu sát, cho nên, chúng tôi sẽ không tự tay bóp chết cốt nhục của bất cứ thành viên nào trong gia tộc, cho dù nó là thứ tạp chủng.” Randy Mo nhìn tôi bằng con mắt lạnh lùng.

“Để tôi, suy nghĩ đã.” Tôi bỏ qua mấy lời chế giễu và sỉ nhục của hắn, đáy lòng không khỏi có chút rối loạn.

“Suy nghĩ chuyện kết hôn hay suy nghĩ chuyện bỏ đứa trẻ này?” Randy Mo ép hỏi: “Benjamin, đừng tưởng cậu còn dư thời gian để nghĩ ngợi, nhà Feist chúng tôi sẽ không đợi cái bụng Lydia to tướng lên rồi mới chạy đi đòi cha đứa bé chấp nhận đâu, chuyện này không thể xảy ra với nhà Feist, cậu hiểu chứ?”

Tôi nói: “Được, tôi cưới cô ấy.”

Landy Mo nhíu mày: “Khi nào?”

“Tùy các người.”

Hắn mỉa mai: “Một tên da màu muốn dựa vào đàn bà để bước chân vào nhà Feist, đây chẳng phải chuyện vẻ vang gì, có vài lời tôi phải nói trước, sau khi cưới xong, cậu không có tư cách đụng vào thứ gì ở đây hết, đương nhiên, nếu Lydia không ngại tặng phần của nó cho cậu, chúng tôi cũng không can thiệp chuyện riêng nhà cậu đâu.”

“Mấy thứ ở đây đúng là không phù hợp với tôi, dù sao làm bộ làm tịch cũng có phải sở trường của tôi đâu.”

Landy Mo nghiến răng cảnh cáo: “Cậu Trần nói cẩn thận chút đi, cậu phải nhìn xem mình đang ở đâu, đang nói chuyện với ai chứ.”

“Tôi rất rõ ràng.” Tôi trừng mắt nhìn hắn: “Rất rõ.”

“Tốt tốt, thật sự không dám hầu chuyện một thằng em rể vô học kiểu này.” Hắn ra vẻ lắc đầu: “Muốn gặp Lydia sao? Tôi lập tức cho cậu gặp, Sting, mày dẫn nó đi gặp vợ chưa cưới của nó đi.”

Khi tôi nhìn thấy Lydia, cô ấy đang ngồi bên bệ cửa sổ ngắm trăng, tôi nhẹ nhàng gọi cô ấy một tiếng, cô ấy quay đầu lại, nước mắt chan chứa khắp mặt.

“Ben, anh tới rồi sao?” Lydia chầm chậm đi về phía tôi, tôi không thấy hình dáng của cô ấy có gì thay đổi, cô ấy mặc một chiếc váy rộng, thứ thay đổi duy nhất chính là mái tóc nâu dài đã bị cắt ngắn đi. Cô ấy và Tú Phương là hai kiểu phụ nữ hoàn toàn khác biệt.

“Em khỏe không?” Tôi ôm lấy thân thể nở nang với những đường cong hoàn mỹ của Lydia, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt cô ấy.

“Em không muốn gặng hỏi anh vì sao bỏ đi không lời từ biệt, em cũng không muốn biết vì sao bây giờ anh lại chủ động đến tìm em, tóm lại, anh đã trở về, chuyện này tốt hơn bất cứ thứ gì.” Cô ấy như khóc lại như cười: “Em biết anh không thích gia tộc em, nhưng anh vẫn trở về rồi.”

“Đúng vậy, anh đã trở về…” Tôi không biết đang nói cho cô ấy nghe, hay cho chính mình nghe.

Nhà Feist sẽ không giữ tôi lại làm khách, nếu bọn họ đã đạt được mục đích rồi, tôi cũng có thể trở về nhà trọ của mình suông sẻ, nhưng tình hình chung vẫn là, chỉ cần tôi ra khỏi nhà thì chắc chắn có người đi theo giám sát.

Tôi mất ngủ cả đêm đó, cảm thấy rất bứt rứt. Mười giờ sáng thì điện thoại vang lên, tôi không hiểu sao tim mình lại đột nhiên đập loạn vì tiếng chuông này: “Alo.”

“Trần Thạc, may quá, anh ở nhà. Tôi cứ tưởng anh trở về New York rồi thì chắc chắn phải chơi bời thâu đêm, đâu ngờ anh lại quy củ vậy chứ.” Cô ấy cười vang.

“Tú Phương à?!”

“Diệu Dương cho tôi số điện thoại của anh, anh vẫn khỏe chứ?” Trịnh Diệu Dương thật lắm trò, không ngờ còn nghĩ đến chuyện để Tú Phương gọi điện cho tôi.

“Vẫn ổn. Cô thì sao?”

“Dạo này mặt bị nổi mụn, đại khái là nhớ anh quá ấy mà.”

Cho dù phiền muộn tôi cũng không thể không cười: “Có chuyện gì sao?”

“Không có gì, tôi thì có thể có chuyện gì cơ chứ. Không thích tôi gọi điện hả?”

“Tôi có nói vậy bao giờ.” Tôi thả lỏng người, ngồi xuống giường.

“Chỗ tôi bây giờ là chín giờ tối, vừa mới đi dự tiệc với Diệu Dương, hôm nay đi giày cao quá, suýt nữa thì ngã, may mà có “sứ giả bảo vệ hoa”, nếu không tàn mất cái mặt này rồi… Ha ha ha ha.” Cô ấy nói chuyện như thể mọi thứ đều rất bình thường.

“Tú Phương…”

“Hả? Sao vậy?” Thật ra cô ấy khá nhạy cảm.

Tôi nghĩ ngợi một lúc mới nói: “Tú Phương, tôi sắp kết hôn rồi.”

 

Chú thích:

[1] Thủ phủ bang Nebraska, Mỹ.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp