VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 18

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Hắn hôn lên mặt tôi những nụ hôn dịu dàng hiếm có, giữa chúng tôi rất ít khi tồn tại khoảng khắc ngọt ngào đến vậy, môi lưỡi quấn lấy nhau không biết đã qua bao lâu, mãi cho đến khi tôi thật sự không chịu nổi, dùng sức giãy dụa, Trịnh Diệu Dương mới chịu buông tôi ra, bàn tay bóp chặt gáy tôi cũng theo đó mà thả lỏng. Máu nóng dâng lên khắp người, ham muốn mãnh liệt cháy bùng trong mắt tôi, tôi cũng bắt đầu không khống chế nổi nữa, dùng thân thể nóng rực của chính mình ma sát với Trịnh Diệu Dương, cho đến khi đã dính chặt nhau không một kẽ hở, thân dưới sớm ngẩng đầu chà xát nhau điên dại, cả hai đều ý loạn tình mê.

Có lẽ tôi nghĩ đến lúc phải đi rồi, cho nên hơi kích động, chút lý trí còn lại nói cho tôi biết rằng tôi phải nhanh chóng tách khỏi thế tiến công mãnh liệt của Trịnh Diệu Dương, hơi thở sớm đã rối loạn không chịu nổi, tôi biết hắn đã cảm giác được sự bùng phát trong tôi lúc này. Hắn ôm tôi, nhẹ nhàng dùng môi lướt qua cổ tôi đi đến vị trí mẫn cảm nhất, tôi luồn tay vào tóc hắn, thật sự rất giống tình nhân quyến luyến không rời.

Sự vui sướng diên dại khiến chúng tôi trút bỏ dần kiêng kỵ, tôi đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng từng đè Trịnh Diệu Dương trước đây, nghĩ đến cảm giác nơi ấy của hắn, toàn thân bắt đầu nóng rực, máu đổ dồn xuống thân dưới. Tôi muốn dẫn dụ hắn, dùng cách thức dịu dàng nhất để xoa dịu hắn, khiến hắn tạm thời buông lỏng cảnh giác, tôi nửa quỳ xuống cách lớp quần lót mà ngậm lấy dương vật của hắn, dùng đầu lưỡi khiêu khích, liếm mút không ngần ngại, hắn nhanh chóng lên đỉnh, bức bối muốn phun trào.

“Trần Thạc, đủ rồi…”  Hắn nghiêm túc thều thào.

“Không đủ, thế nào cũng không đủ…” Tôi đứng lên dùng tay vuốt nặn, thở phì phò nhìn hắn bằng con mắt mờ đục vì dục vọng: “Diệu Dương, cho tôi, cho tôi thêm một lần.”

“Được rồi, lề mề quá, a…!” Trong lúc hắn nói những lời này, ngón tay của tôi đã chọc sâu vào nơi bí mật của hắn: “Quái quỷ, này!”

“Để tôi chơi cậu, để tôi chơi cậu!” Tôi lặp đi lặp lại mấy lời nói tục tĩu dâm đãng này: “Cho tôi… để tôi chơi cậu!”

Làn da nâu bóng láng của Trịnh Diệu Dương đã đổ một tầng mồ hôi, tôi đẩy hắn dựa vào cửa, ngồi lên hông hắn, từ từ đưa dương vật của mình đi vào từ phía sau, hắn cau mày vô cùng khó chịu, có lẽ tư thế đứng này mới lạ, tôi không dấu được cảm giác hưng phấn, hắn gần như nổi cáu lật tay xoa xoa cái mông của tôi trút giận.

Tôi vươn người đâm tới, lớp màng khít chặt bên trong đưa tôi lên thiên đường, tôi nhịn không được phát ra những tiếng gầm gừ cuồng dại mê say, từng đợt từng đợt, tôi trải nghiệm cảm giác xâm lược và chiếm hữu điên điên cuồng này, tiếng rên rỉ kích thích dây thần kinh tôi như muốn đứt ra, tôi đẩy vào càng lúc càng dồn dập, động tác càng thêm kịch liệt, một Trịnh Diệu Dương kín đáo nhất, hổ thẹn nhất, lơ là nhất bày ra trần trụi trước mắt tôi, tôi thỏa sức xâm chiếm thân thể khiến bao kẻ điên cuồng mê mẩn.

Tôi thở hổn hển: “Cậu muốn nuốt chửng tôi sao, a!” Chặt quá đi, tôi cũng thấy đau chứ đừng nói gì đến hắn: “Cậu thật tuyệt, ừm…”, những nhịp ra vào cọ sát kịch liệt dày vò mọi xúc cảm của tôi, tiếng thở dốc nặng nề, kích thích quá lớn khiến cả hai chúng tôi đều không ngừng rên rỉ.

“Anh mau…” Hắn muốn tôi có thể kết thúc nhanh một chút, nhưng sự nhẫn nại kìm nén cực độ của hắn càng khiến tôi thêm điên cuồng.

Tôi không ngừng kích thích thứ phía trước của hắn, sự vuốt ve quen thuộc khiến hắn phản lại toàn bộ lý trí của chính mình, tim đập cuồng loạn không sao khống chế nổi. “Aaaa!” Cho đến khi một lượng lớn tinh dịch của tôi bắn thẳng vào trong cơ thể Trịnh Diệu Dương, hắn cũng cùng một lúc đạt đỉnh cao trào.

Hai người tách nhau ra, ngồi bệt xuống đất. Câu nói đầu tiên của hắn là: “Anh mà còn dám bắn ở bên trong nữa, coi chừng lần sau tôi đập chết anh.”

“Còn có lần sau sao?” Tôi cười mệt mỏi: “Cậu chắc chắn chứ?”

“Cút con mẹ anh đi.” Hắn có chút cáu gắt chửi tôi, sắc mặt mệt mỏi không nói lên lời, trùng hợp lại khiến cho những đường nét cứng cáp kia trở nên mềm mại bớt, hắn đột nhiên hỏi tôi: “Anh có làm như vậy với người đàn ông khác không?”

“Hả?” Tôi nhìn hắn: “À, không, sẽ không. Cậu thì sao?”

“Tôi nhất định buồn nôn muốn chết.” Hắn đáp rất thẳng thắn.

“Làm cùng tôi có buồn nôn không?”

“Anh hả? Anh thì khác.” Hắn lạnh lùng đứng lên đi vào phòng tắm, tôi nghĩ hắn đang cố gắng lảng tránh vấn đề này.

Tôi chậm chạp chống nửa người ngồi dựa vào cánh cửa, quay đầu lại nhìn mấy vệt trắng đục trên sàn nhà, đột nhiên bật cười, thì thào tự nói: “Trần Thạc, có phải mày nghiện rồi hay không? Có phải không?”

Vài ngày sau, chúng tôi không có cơ hội thân mật nữa, tôi bị Từ Tú Phương kéo đi một vòng lớn từ Ma Cao đến Thái Lan. Lý do là: “Không biết bao lâu nữa mới có thể gặp lại anh.”

Cô ấy dựa vào vai tôi, thân thiết hơn cả những cô bạn gái của tôi ở nước Mỹ, cô ấy đối với tôi giống như một thứ ỷ lại tinh thần, có thể những thứ dịu dàng như vậy Trịnh Diệu Dương không thể mang đến cho cô ấy, hắn chỉ dốc sức cho những thứ bản thân thấy hứng thú, còn lại đều chẳng quan tâm, thậm chí cả việc vợ chưa cưới của hắn đi du lịch với một người đàn ông khác, hắn cũng làm như không thấy.

Buổi tối, trong một hộp đêm ở Thái Lan, khi tôi nhét một tờ tiền mệnh giá lớn vào áo lót một cô em gái nhảy, Tú Phương cười ha ha, chúng tôi đều không xét nét ba cái trò chơi tầm phào kiểu này, hai ngày nay đúng là chơi đến phát rồ rồi.

Chúng tôi ra ngoài hóng gió: “Ê, cho tới giờ tôi vẫn chưa từng thấy anh nhắc đến việc có bạn gái đấy?”

“Cô muốn nghe về ai nào?”

“Đồ tồi.” Cô ấy cười đánh tôi một cái: “Kể về người mà anh khắc cốt ghi tâm nhất ấy.”

 “Có phải phụ nữ đều thích hỏi về bạn gái của những người đàn ông bên cạnh cô ta hay không?”

Cô ấy cười: “Này, anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu nhé, tôi hỏi nghiêm túc đấy.”

“Người hiện đại rồi, còn có thứ gọi là khắc cốt ghi tâm sao?” Tôi cười giễu: “Kết cục đều chẳng ra gì, ừm, có điều cứ yên tâm, cô sẽ là ngoại lệ.”

“Tôi cảm giác anh là một người đàn ông có tình cảm.”

“Tôi? Là biết làm tình chứ gì?” Tôi lắc đầu tự giễu.

“Anh nói cái quái gì đấy hả!” Cô ấy cười mắng: “Anh thật khiến người ta khó hiểu.”

“Không khó hiểu bằng Trịnh Diệu Dương của cô đâu.”

Cô ấy dừng chân dựa vào lan can, nụ cười dần biến mất, ánh mắt nhìn về phía xa có chút buồn rầu, lo lắng nói: “Trần Thạc, anh đi rồi, tôi sẽ cảm thấy thiếu mất thứ gì đó.”

“Làm sao vậy? Đừng nói cô chuyển sang yêu tôi rồi đấy chứ?” Tôi bước qua ôm lấy vai cô ấy, cô ấy có tâm sự, chắc chắn có liên quan đến người kia.

“Tôi cảm thấy gần đây Diệu Dương rất kỳ lạ.”

“Hả?”

“Ý tôi là, việc đính hôn cũng không giúp cho mối quan hệ của chúng tôi trở nên thân thiết hơn.” Cô ấy quay đầu lại nhìn tôi bằng cặp mắt sáng như sao: “Tôi đoán anh ấy có người phụ nữ khác.”

“Nói vớ vẩn.” Tôi rời ánh mắt đi: “Đừng tự rước lấy bực mình, Tú Phương, không ai bì được với cô đâu.”

“Nhưng nếu Diệu Dương không nghĩ thế thì sao?”

“Anh ta không phải loại người nhận lời vu vơ, nếu anh ta đã bằng lòng đính hôn với cô, đáp án ra sao hẳn cô đã rõ.”

“Tôi vốn dĩ cũng nghĩ như thế, nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy không phải rồi.” Giọng nói của cô ấy hơi run, ngụy trang nhiều ngày đến bây giờ đã bắt đầu không chịu được nữa: “Tôi đoán anh ấy có người khác!”

“Đừng như vậy.” Cánh tay tôi càng siết mạnh hơn: “Đừng bao giờ tự tìm phiền não, đừng bao giờ.”

“Trực giác của phụ nữ không sai đâu, người kia khiến Diệu Dương mất hồn mất vía, anh ấy thường xuyên thất thần, thường xuyên ngẩn ngơ, thường xuyên… bỏ mặc tôi.”

Tim tôi đập mạnh một cái. Tú Phương quay người nhào vào lòng tôi, nói một tràng: “Anh ấy không hề nhiệt tình với tôi, thậm chí tôi phát hiện trên cổ anh ấy có vết hôn, Diệu Dương không thích người khác để lại vết tích trên người mình! Chưa bao giờ thích. Thế nhưng lúc này đây, rõ ràng như vậy, khi anh ấy thay quần áo, tôi còn thấy… vai, ngực đều có… Tôi không chịu nổi nữa rồi, cho dù tôi vẫn biết anh ấy không thiếu tình nhân, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn không chịu nổi, Trần Thạc, Trần Thạc.” Cô ấy khóc nức nở, giống hệt một đứa trẻ, cũng chỉ có Trịnh Diệu Dương mới có thể khiến Từ Tú Phương bộc lộ vẻ yếu đuối này thôi: “Lần này, tôi nói muốn đi chơi với anh, thế mà anh ấy chẳng quan tâm gì cả.”

Tôi vỗ nhẹ lưng Tú Phương, muốn dỗ dành cho cô ấy thoải mái. Trịnh Diệu Dương, tôi và anh không thể tiếp tục như vậy nữa, đến lúc phải kết thúc rồi.

Khi tôi trở về Hồng Kông thì đã là thứ hai, có người đến sân bay đón tôi và Tú Phương, bọn họ có vẻ khá giật mình vì sự thân thiết giữa tôi và chị Phương của họ, đúng vậy, nói thế nào cũng không đến phiên tôi mà. Nhưng bởi vì cả hai đều khá thoải mái thể hiện tình bạn thân thiết, nên mọi người cũng tạm tin rằng đây chỉ là một chuyến đi công tác bình thường mà thôi.

Buổi trưa, không quản mệt nhọc, tôi đi thẳng đến gặp Tăng Vỹ Kỳ, hành lý trực tiếp gửi vận chuyển, Liêu Kinh sớm đã được đưa lên máy bay, tôi và A Kỳ đi chuyến sau. Trương Ký Vân, Po Tei, Tú Phương đều đến biệt thự Hải Cảnh tiễn tôi.

“Trần Thạc, chú ý giữ gìn.” Tôi lần lượt ôm riêng từng người, không có quá nhiều cảm xúc biệt ly, cũng không mong chờ gì cả, tôi bước lên đường về của mình.

Ở phòng chờ sân bay, tôi và A Kỳ im lặng không nói lời nào, cho đến khi… Trịnh Diệu Dương xuất hiện trong tầm mắt chúng tôi. Hắn không mặc âu phục, dáng người cao lớn, toàn thân trắng xám, có vẻ rất trẻ trung năng động, nổi bật giữa đám đông, rất nhiều người không tự chủ được mà ngước nhìn hắn. Hắn không lộ ra biểu cảm gì, đi thẳng đến chỗ tôi, tôi không hề nhúc nhích.

Hắn nói: “Không định nói câu hẹn gặp lại à?”

“Còn gặp lại nữa hả? Chuyện không thể xảy ra cần gì phải nói.”

Hắn đưa tay vuốt tóc mai tôi như chỗ không người: “Đừng có khẳng định tuyệt đối thế.”

“Tôi cho rằng bây giờ đã không cần phải thế nữa rồi.” Tôi dùng cánh tay ngăn hắn lại.

Hắn ngồi xuống bên cạnh tôi, không nói cũng không làm gì nữa. Chúng tôi cứ tiếp tục lặng lẽ như vậy, A Kỳ nhìn từng cử chỉ của chúng tôi bằng ánh mắt quái gì, nhưng chúng tôi trước sau chỉ có trầm mặc mà thôi. Mãi cho đến khi phải lên máy bay, tôi mới đứng dậy.

Trịnh Diệu Dương đột nhiên kéo tay tôi, ôm tôi rất chặt, sau đó, hôn thật sâu, bên tai tôi truyền đến một trận ồn ào. A Kỳ chạy qua lôi hắn ra, Trịnh Diệu Dương cũng không dùng dằng thêm, có lẽ cũng ý thức được hoàn cảnh hiện tại, chúng tôi lập tức tách nhau ra, A Kỳ mặt đỏ hầm hầm chửi ầm lên: “Con mẹ nó, đồ điên kia!”

Tôi lùi lại hai bước, dùng lưng bàn tay lau miệng, tất cả mọi người đều đang đứng xem trò hay, đừng có làm loạn lên lại thành tiêu đề giật gân gì đó, dù sao Trịnh Diệu Dương cũng là người của công chúng.

Hai người đối diện chốc lát, tôi rốt cuộc xoay người bước đi thật nhanh, A Kỳ hùng hùng hổ hổ chạy theo sau, tôi chưa bao giờ lên máy bay vội vã như vậy, không phải tôi sợ hắn đuổi theo, mà sợ tim tôi sẽ rớt lại cái nơi không thuộc về tôi này.

Từ nay về sau mỗi người một ngả rồi, Trịnh Diệu Dương. Tôi nghĩ đây chính là kết thúc.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp