VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 17

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Cô ấy cười giống hệt đứa trẻ bày được trò đùa dai. Phụ nữ thích hư vinh cũng chẳng phải cái gì quá đáng, chủ yếu phải xem đàn ông có chịu phối hợp hay không. Tất nhiên cũng phải xem là hạng đàn ông nào nữa, phải vừa lắm tiền, vừa đẹp trai, vừa giỏi khống chế tình hình, giống như Trịnh Diệu Dương bên trái cô nàng vậy. Đối với đàn ông mà nói, sức lấn át của Trịnh Diệu Dương quá mạnh mẽ, nếu như không cần thiết, tốt nhất đừng chọc vào hắn.

Không ngờ cách Trịnh Diệu Dương dùng dao dĩa lại thể hiện thêm một tầng cốt cách quý tộc của hắn đến như vậy, vẻ lịch lãm đẹp mắt kia khác xa với hình ảnh cay nghiệt lạnh lùng ngày thường, thỉnh thoảng tôi lại ngẩng đầu nhìn hắn một cái, hắn cũng đang ngẩng đầu quan sát tôi, may mà Tú Phương bên cạnh không ngừng cười cười nói nói, mới có thể giảm bớt bầu không khí nặng nề kỳ quặc giữa hai người.

Khi bữa ăn sắp kết thúc, Tú Phương đột nhiên nói: “Trần Thạc, có một chuyện tôi không biết có nên hỏi hay không.”

“Có gì không nên chứ, cô cứ nói đi.”

“Anh sắp quay về New York à?” Vấn đề cô nàng hỏi đúng là chọc đúng điểm nhạy cảm nhất, Trịnh Diệu Dương thoáng giật mình nhìn tôi, chắc đại khái không ngờ lại có người biết tin này trước cả hắn, hơn nữa còn là vợ chưa cưới của hắn nữa chứ.

“Nghe được ở đâu vậy?” Tôi cười nhẹ.

“Dù sao cũng đâu có lầm.” Cô ấy hơi buồn rầu, tôi nhìn ra được cô ấy không nỡ rời tôi.

“Anh phải đi?” Trịnh Diệu Dương mở miệng, hắn luôn luôn thờ ơ với người ngoài, huống chi còn có phụ nữ ở đây, hắn sẽ càng không thèm quan tâm chuyện riêng của người khác, nhưng lần này hắn chung quy vẫn hỏi.

Lúc này Tú Phương không cười giỡn nữa, giọng điệu thậm chí còn rất nghiêm túc: “Có người nói với tôi.”

Cô ấy nhìn tôi: “Sáng nay, tôi nhận được điện thoại của chủ tịch Trương, ông ấy nói anh sắp bay về Mỹ.”

“Ông ta gọi anh về? Lão già này lại muốn làm cái gì?” Trịnh Diệu Dương rất ít khi xưng hô lễ phép với Trương Thủ Huy, có điều cũng đúng, dựa vào những gì ông ta làm với cháu ngoại của mình, thì chẳng có gì đáng để được kính trọng cả. Giọng nói của Trịnh Diệu Dương chứa đựng sự tức giận không kiềm chế được, không biết Tú Phương có phát hiện ra không.

“Không phải, là việc riêng của tôi thôi.” Tôi nhìn con mắt sâu thẳm của hắn.

“Bạn gái hả?” Tú Phương chen miệng vào, không ngờ giữa lúc như vậy cô nàng lại nghĩ ra được lý do này, đàn bà.

Tôi cười: “Đúng vậy, phải nhanh nhanh trở về lấy vợ thôi.”

Tú Phương cười khì một tiếng. Thật ra tôi đoán được, sau khi trở về người đầu tiên mà tôi đi tìm sẽ là Lydia.

Trịnh Diệu Dương rõ ràng không bị trò đùa này của tôi chọc cười, tuy rằng vẻ mặt của hắn không thể nói là cau có, nhưng cũng khó chịu lắm rồi, hắn đang giận tôi làm lơ hắn sao? Hắn rốt cuộc hỏi: “Đây coi là mục đích chuyến đi Hồng Kông của anh sao? Đây cũng tính là hỗ trợ Trụ Phong hả? Anh tìm được tư liệu quan trọng gì rồi? Đắc ý lắm không?”

Tôi bình tĩnh đáp lại: “Đúng vậy, tôi học được không ít. Cái này phải cảm ơn anh dạy bảo mới được.”

“Nhiệm vụ làm rối loạn tầm mắt tôi đã hoàn thành rồi? Kết quả thế này được coi là viên mãn hả? Tôi không tin anh lại đơn giản như vậy.”

“Diệu Dương?!” Tú Phương hoang mang lên tiếng hòa hoãn, cô ấy không hiểu tại sao hai người đàn ông đang chung sống yên ổn lại đột nhiên chĩa súng vào nhau như vậy.

“Thứ ba tuần sau tôi đi, đến lúc đó anh tự nhiên sẽ rõ tôi phức tạp hay đơn giản.” Tôi đứng lên, “Tú Phương, cảm ơn bữa cơm trưa của cô. Xin lỗi tôi đi trước.”

“Trần Thạc…”

Kết cục như vậy tôi cũng không biết phải làm sao, không phải tôi muốn sớm kết thúc công việc, mà là bị buộc trở về, Tăng Vỹ Kỳ đã báo cáo lại chuyện tôi và Trịnh Diệu Dương lên giường với nhau cho ông chủ ở tận châu Mỹ là Trương Thủ Huy nghe, không phải A Kỳ muốn hại tôi, có sai cũng là do cậu ta quá cứng nhắc trong công việc, không biết thế nào là biến báo, cậu ấy nghi ngờ tôi có lòng phản bội, khi cậu ta không thể tự giải thích nổi vì sao một thằng đàn ông như tôi lại lên giường với một thằng đàn ông khác, thì cậu ta lựa chọn việc tố giác, để cho cấp trên quyết định. Sự thực đã chứng minh, cậu ấy là gián điệp tốt nhất, là thuộc hạ luôn tận tâm với chức trách của mình. Tất cả, bị sơ suất của tôi phá hỏng rồi.

Trương Thủ Huy quả nhiên là một ông chủ khôn khéo quá mức, ông ta không cho phép thuộc hạ mắc phải sai lầm nào, sau khi cân nhắc tỉ mỉ, ông ta quyết định gọi tôi trở lại. Đầu tiên ông ta gọi điện thoại cho tôi, giọng điệu cũng không gắt gao gì, ông ta muốn nỗ lực xoa dịu tôi, sau đó lại gọi điện thoại cho cháu dâu tương lai dò la hư thực, à, lẽ nào ông ta cho rằng tôi có thể làm ảnh hưởng đến xu hướng giới tính của Trịnh Diệu Dương? Lão già này cũng có lúc quá ngây thơ rồi, ông ta đánh giá tôi quá cao, nếu như ông ta hiểu một phần mười cháu ngoại mình, thì sẽ biết khả năng ấy gần như 0%.

A Kỳ và Liêu Kinh sẽ cùng tôi rút khỏi kế hoạch này, Liêu Kinh còn phải nằm cáng trở về nữa, lần trở lại này thật quá thảm hại, tôi thấy Trịnh Diệu Dương đã thắng ván này rồi.

Không có ở lại bán mạng cho Trịnh Diệu Dương như Po Tei và Tú Phương, coi như tôi cũng chừa lại cho Trương Thủ Huy ít mặt mũi. Ông ta chấp nhận Tú Phương vì cho rằng người từng đi ra từ chỗ ông ta chung quy vẫn còn chút tình nghĩa cũ, sẽ có chút áy náy vì phản bội mà không ngáng chân ông ta. Mà tôi, đối với ông ta mà nói, vẫn luôn là một nhân tố bất ổn.

Đêm đó A Kỳ tới gặp tôi, có chút áy náy, không còn cười cợt pha trò như ngày thường nữa: “Trần Thạc, việc này không trách tôi được.”

“Tôi nói muốn trách cậu bao giờ à?” Tôi chăm chú nhìn cậu ta.

Cậu ta hơi né tránh: “Anh và Trịnh Diệu Dương rốt cuộc có… quan hệ gì?”

“Tôi là đối thủ, được giao nhiệm vụ, kiếm chuyện với hắn.” Tôi đi tới trước mặt cậu ta: “Không có thân phận mà cậu đang nghĩ trong đầu đâu. Cậu nói xem, quan hệ của chúng tôi có thể là gì? Tình nhân? Cậu không cảm thấy nói ra hai chữ này, tự mình cũng không nuốt nổi hay sao?”

“Nếu như không phải nhìn thấy anh ta ở chỗ anh… Nói chung, tôi cùng lắm chỉ báo cáo lại sự thật với chủ tịch Trương thôi, tôi không sai.” Cậu ta đang tự thuyết phục chính mình.

“Có thể kịp thời thoát thân an toàn khỏi dòng nước xiết này, không phải cũng là một chuyện tốt sao? Có thể tránh được bao nhiêu phiền phức. Cậu không cảm thấy hiện tại đã quá nhiều chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta rồi à? Ngay cả Lai Chính Mạt cũng không thèm bàn bạc, tự mình hành động rồi, lại còn làm liên lụy đến Liêu Kinh, chúng ta sớm muộn gì cũng bị dần cho tơi tả. Được rồi, về thu dọn hành lý chuẩn bị cùng tôi hồi hương thôi.” Tôi cười lạnh một cái, mặc kệ cậu ta đứng đơ tại đó mà bỏ đi.

Tôi cầm điện thoại lên, là Trịnh Diệu Dương: “Trần Thạc, tôi muốn nói chuyện với anh.”

“Được, tối nay tôi qua.” Nếu không phải chuyện cực kỳ quan trọng, hắn chưa từng chủ động gọi điện cho tôi, xem ra hắn không có được đáp án mình muốn thì tuyệt đối không cho qua rồi, hắn vẫn cứ khó chơi như vậy.

Tối hôm đó, tôi ấn chuông một cái, cửa đã bị Trịnh Diệu Dương giật tung ra, khuôn mặt tức giận càng thêm lạnh lẽo, hắn cứ đứng như vậy nhìn tôi chằm chằm tròn mười giây, tôi cũng nhìn lại hắn, đột nhiên, hắn kéo mạnh tôi vào trong, đóng sầm cửa lại. Lưng tôi đập mạnh vào cánh cửa, Trịnh Diệu Dương đưa lòng bàn tay xoa cổ tôi, rồi dần bóp chặt.

Sau đó là một nụ hôn sâu đến tắt thở.

“Đây tính là muốn chinh phục một đối thủ, hay đơn thuần là chinh phục tôi?” Tôi hỏi hắn.

Hắn mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt càng thêm sâu: “Ý anh là gì? Anh bây giờ còn có tư cách là đối thủ của tôi sao? Còn sao?”

“Không phải.” Tôi lạnh lùng đáp.

“Trần Thạc, ở Trụ Phong, tôi chưa từng đối xử tệ với anh.” Vẻ mặt của hắn vô cùng nghiêm túc.

“Nếu như tôi là phụ nữ như Tú Phương, tôi cũng sẽ theo cậu, đáng tiếc tôi không phải.” Tôi cười giải thích: “Tôi phải trở về New York rồi.”

Ánh mắt của hắn lóe lên một chút, lại bất động mấy giây: “Tùy anh, đây là chuyện của anh.”

“Đây tính là đề nghị của cậu sao?”

“Anh không lựa chọn việc chống đối tôi ngay dưới mắt tôi, tôi đã rất thỏa mãn rồi.”

Hắn nhạy cảm hơn so với trong tưởng tượng của tôi, sớm đã hiểu rõ tất cả, thứ gì cũng tính tới rồi, nhưng cả hai đều đi sai một bước, chúng tôi không lường tới một chuyện, mà trong lòng cả hai bên đều hiểu rõ, vạch trần chuyện này chẳng mang lại bất cứ ý nghĩa gì.

“Tôi ở lại đây chẳng tốt đẹp cho ai cả.” Nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết sẽ phải kết thúc ra sao, trò chơi này tôi đã thua rồi.

“Trận này là anh thắng hay tôi thắng?” Hắn cười miễn cưỡng.

Tôi không ngờ hắn lại hỏi như vậy. “Tôi thua, cậu cũng không thắng. Tăng Vỹ Kỳ đã nói ra chuyện ngày đó giữa tôi và cậu, cho nên Trương Thủ Huy phải ra lệnh gọi tôi trở về, ông ta sợ tôi thật sự sẽ hại chết cháu ngoại của ông ta.”

Một người bị thương, một người không thể chen chân vào, một người lại lên giường với đối thủ, tôi dám chắc lúc này Trương Thủ Huy chỉ hận không thể dùng một phát súng bắn chết hết chúng tôi.

“Ông già sẽ không để anh sống yên lành đâu.” Hắn nói như vậy, tôi cảm thấy ít nhất cũng có thể tính là một kiểu quan tâm.

“Ở lại đây thì yên hả?”

“Nếu như…” Ngón tay hắn chạm nhẹ vào mặt tôi: “Tôi hợp tác với Thành Nghiệp thì sao?”

Tim tôi đập lỗi một nhịp, nhưng lập tức bình tĩnh lại: “Cảm ơn cậu đã có lời, nhưng cậu không cần, cũng sẽ không làm được đâu.”

“Trần Thạc, anh không tin ai hết sao?”

“Phải, tôi thậm chí không tin cả chính mình.” Tôi cười nhạt: “Nếu tôi là một người phụ nữ, người ta sẽ nói Trịnh Diệu Dương là kẻ si tình nhất thế gian, vì hồng nhan mà vứt bỏ nửa phần gia sản. Còn nếu như tôi là Trần Thạc, chẳng có ai bào chữa cho cậu hết, bọn họ sẽ xem Trịnh Diệu Dương là trò cười thế kỷ. Cậu sẽ không để cho chuyện đó xảy ra đâu.”

“Anh thật sự cho là vậy?” Hắn nhìn sâu vào mắt tôi: “Hay là tôi thương lượng để ông già nương tay, ba mươi triệu đổi lấy cái mạng của anh, có được không?”

“Tôi đáng tiền như vậy hả?” Tôi cười mỉa mai.

“Nói không chừng… còn chưa đủ.” Hắn tiến sát đến, kéo đầu tôi lại, bắt đầu một nụ hôn lưỡi.

Tôi thở dốc đầy thỏa mãn: “Phải, tôi có nên nói cho tất cả mọi người đều biết, Trịnh Diệu Dương – nhân vật đứng đầu Trụ Phong– đã từng lên giường với tôi không nhỉ?”

“Tôi không ngại anh đi rêu rao đâu.”

“Ờ, thế sao vẫn chưa kết hôn? Cậu có lắm tình nhân cuồng dại đến thế cơ mà.”

Hắn nắm lấy tóc tôi: “Anh muốn tôi kết hôn? Anh muốn hả? Anh không muốn. Tôi không kết hôn, là bởi vì cảm thấy vẫn thiếu thứ gì đó.”

“Thiếu cái gì? Tình cảm mãnh liệt?” Tôi cắn mạnh vào cằm hắn: “Hay là hưng phấn?” Tay tôi lần mò xuống phía dưới: “Hay là cấm kỵ cùng khẩn trương?” Thứ bên trong quần lót của hắn bị tôi vân vê đến nóng rực: “Rốt cuộc là thiếu cái gì, hả?”

“Trần Thạc, anh… thật cuồng nhiệt.” Hắn không nhịn được xích người lên, chóp mũi kề vào trán tôi, hơi thở trở nên gấp gáp: “Nếu anh là phụ nữ, tôi lập tức lấy anh làm vợ.”

“Cậu đúng là thằng khốn.”

Tôi kịch liệt triền quấn lấy hắn, hắn xé cổ áo tôi, cười nhẹ: “Vậy sao? Tôi thấy chúng ta như nhau cả thôi.”

Tôi không ngờ mình lại dâm đãng như vậy, cùng Trịnh Diệu Dương làm ra chuyện trơ trẽn đến mức này, phải, quan hệ của chúng tôi rốt cuộc là gì? Tăng Vỹ Kỳ hỏi câu này rất hay, ngay cả tôi cũng không biết, mà Trịnh Diệu Dương chắc chắn cũng vậy.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp